Bắt Được Anh Rồi Nhé

Chương 4

Mãi đến hai giờ sáng, Macy mới về đến ngõ nhà mình. Mệt bã người, cô vơ nhanh túi xách và hộp pizza còn lại rồi loạng choạng bò ra khỏi chiếc Saturn. Cô hoàn toàn mù tịt, không biết phải tìm Billy rồi đưa nó về trại an toàn bằng cách nào.

Cô hy vọng ngày mai mình sẽ tỉnh táo hơn và tìm ra phương án.

Khi đi qua bãi cỏ trước nhà, một chiếc xe thùng màu xanh dương phóng qua. Phải Billy không nhỉ? Hy vọng dâng lên trong lòng cô, nhưng chiếc xe vẫn chạy tiếp.

Nhìn về phía nhà mình, cô tự hỏi Billy có gọi điện đến không. Nóng lòng muốn kiểm tra tin nhắn, cô rảo bước nhanh hơn.

Lúc lên đến bậc thềm và đã rút sẵn chìa khoá, cô nghe có tiếng bước chân.

Không phải nữa chứ.

“Bắt được rồi nhé!” Một bàn tay đặt trên vai cô. “Cảnh sát đây.” Một bờ má ghé vào thật gần, một bóng người đổ xuống làm cô sởn cả da, và một giọng nói vang lên, “RTi nhắc lại nhé, cảnh sát đây, thưa Cô Pizza. Lần này cô có nghe thấy tôi không? Nếu cô huých khuỷu tay ra sau, hoặc làm trò với đầu gối, thì tôi bập còng vào cổ tay cô trong hai giây ngay đấy.”

Đầu óc Macy lóa lên hình ảnh ánh mắt như đang cười của viên cảnh sát. Dù không rõ vì sao nhưng cô nghĩ giờ thì anh đang không cười. Nhưng khi cảm giác gai người vì sợ hãi dịu dần đi, thì nỗi nghi ngờ lại dâng lên. Liệu những gì Ellie nhận định về Baldwin có đúng không nhỉ? Sau bao biến cố trong ngày, Macy không còn biết đặt lòng tin vào đâu nữa. Tất cả những gì cô biết là cô đã khai đi khai lại hàng tá lần với nhân viên FBI rằng: Vâng, Billy đã gây nên chuyện, nhưng nó không phải là kẻ sát nhân. Nó không bao giờ giết ai cả.

Cô đứng thẳng, tay nắm chặt hộp pizza nguội ngắt, cố gắng giữ giọng bình tĩnh. “Anh đến đây làm gì thế?”

“Tôi không thích bị người khác nói dối.” Tay của trung úy Baldwin vẫn đặt trên vai cô.

Cô quay lại đối diện với anh. “Tôi không bao giờ nói dối.” Cô giữ hộp bánh giữa hai người.

Anh nhích lên, gạt hộp bánh sang bên. “Thế, cô Chandler có đặt pizza tối nay à? Cô nghĩ tôi ngu chắc?”

Macy hếch cằm lên. “Tôi đâu dám đánh giá trí thông minh của anh. Với câu hỏi đầu tiên của anh, anh nói đúng là Ellie không hề đặt pizza. Nhưng tôi không hề nói là cô ta đã đặt bánh. Tự anh suy diễn thôi”

Anh rướn người tới trước, mặt anh chỉ cách mặt cô vài phân. “ Cô đã nói…”

“Tôi đã nói, Chúng tôi mở cửa đến mười hai giờ đêm. Tôi chẳng hề bảo là mình giao bánh pizza đến đấy. Việc anh tác nghiệp dở tệ không phải lỗi của tôi.” Chết tiệt. Lẽ ra cô đã không nên nói thế. Cô nghiến răng, và thề rằng phải giữ mồm giữ miệng.

Anh nghiêm mặt nhưng không nói gì. Không phải là cô đế ý đến điều đó. Cô chỉ quay ngược tâm trí, cố gắng suy nghĩ để lựa lời sao cho hơp tình hợp lý. Nhưng làm thế quả thật không dễ. Cuối cùng cô bảo, “Hôm nay tôi có một ngày không vui. Tôi chỉ muốn đi ngủ thôi.” Cô tra chìa vào ổ khóa ngoài cửa chính.

“Ấy, chưa được đâu. Cô còn phải giải thích nhiều đấy, quý cô.” Tay viên cảnh sát tóm lấy khuỷu tay cô.

Macy cố ép mình bình tĩnh thốt lên. “Tôi đã dùng hết chỉ tiêu giải thích cho tối nay rồi. Mai quay lại đi.”

“Cô chưa giải thích cóc khô gì hết,” anh cự lại.

“Đúng là với anh thì chưa. Suốt một giờ đồng hồ qua tôi ở cùng FBI.”

“Tìm lời khác đi,” anh gầm ghè. “FBI đời nào nhúng tay vào mấy vụ vượt ngục tại trại giam của bang.”

“Tôi biết chứ,” cô thở dài đáp. “Mà họ có cho biết lý do họ có mặt ở đó đâu. Nhưng họ đã ở đó, thế nên vượt thẩm quyền của anh rồi, và tôi cũng mệt lắm.”

“Mệt ư? Nếu thế ta giải quyết cho xong cho rồi.” Anh hất đầu về phía cửa như thể cả hai sẽ cùng vào nhà cô vậy.

“Không được.” cô giật lùi. Tôi biết quyền của tôi, và tôi có nhớ đã từng mời anh vào nhà đâu.”

Anh quắc mắt. “Để tôi nói cho cô rõ trình tự. Hoăc là cô có thể mời tôi vào nhà, để tôi xem xét một vòng coi có chắc là cô không giấu em trai trong nhà không, rồi cô có thể giải thích chuyện gì đang xảy ra, hay là,” anh rút di động ra, “tôi gọi một cuộc gọi thôi, ba xe cảnh sát đi tuần sẽ ập đến đây trong vòng năm phút. Chúng tôi sẽ xới tung nhà cô lên trong khi cô sẽ ngồi trong một trong những chiếc xe ấy với cái tay bị còng, chờ được áp giải xuống phố cho cái mặt xinh xắn của cô được chụp hình.”

Xinh xắn ư?

Cô nghiến răng rồi đốp lại, “Thứ nhất, anh cần lệnh khám nhà. Thứ hai, anh không bắt tôi được. Tôi đã làm gì đâu.”

“Thứ nhất, tôi không cần lệnh khám nhà khi tôi có nguyên nhân chính đáng để tin rằng rất có thể một tội phạm vượt ngục đang trốn trong nhà cô và đe dọa mạng sống của dân lành trong khu phố. Thứ hai, cô đã nói dối và tấn công người…”

“Tôi không nói dối. Với lại vụ tấn công chỉ là vì…”

“Không dài dòng nữa.” Anh ve vẩy điện thoại trong tay. Giờ tôi có phải gọi hay không đây?”

Anh ta không đùa – cô thấy được điều đó trong mắt anh ta. “Tôi đã khai hết với FBI rồi mà,” cô than vãn

“Và bây giờ đến lượt cô khai với tôi.”

“Về chuyện gì?”

“Về nguyên nhân sao tối nay cô đã không thẳng thắn với tôi. Sao cô cứ nhất định không cho tôi vào nhà.” Chân mày bên phải anh ta nhướn lên. “Cô có tiếp tay cho em trai vượt nguc không? Hắn có ở đây không?”

“Không.”

“Vậy thì chúng mình đi. Cho tôi vào.” Anh trợn mắt nhìn cô và lại vẫy di động. “Gọi, hay không gọi?”

“Được thôi. Anh vào đi vậy.” Tranh cãi với anh ta chỉ thêm rắc rối chẳng đáng. Cô vùng vằng qua cửa và vào thẳng phòng khách. Đèn đỏ chớp nháy trên máy ghi âm lời nhắn của điện thoại khiến tim cô đập dồn. Cô thả túi xách lên trên điện thoại, đặt hộp pizza lên bàn nước. Hai nhân mỏi rã rời, cô ngồi phịch xuống sofa.

“Anh cứ việc xem khắp nhà,” cô đề nghị. “Anh sẽ chẳng thấy ai ở đây. Hỏi gì thì cứ hỏi, nhưng đừng mong tôi sẽ trả lời dài dòng đấy. Tôi đã kể chi tiết với FBI rồi.”

Viên cảnh sát vẫn nấn ná bên ngoài rõ ràng là thận trọng. Cuối cùng, anh ta bước vào và đóng cửa trước lại. Anh nhìn bao quát căn phòng.

“Cô sống một mình à?”

“Với Elvis.” Cô nhìn quanh tìm con mèo mướp

Ánh mắt sắc lạnh của anh chiếu vào cô. “Elvis ư? Miệng lưỡi cô có bao giờ chịu ngừng không?”

Có tiếng thịch nho nhỏ ngay sau lưng anh. Viên cảnh sát quay phắt lại, tay phải thò vào trong áo như thể tìm lấy súng. Thế rồi mắt anh nhìn thấy nguyên do gây ra tiếng động. Elvis, nằm trên nền nhà trước mặt anh, thản nhiên kêu gừ gừ và vẫy vẫy hai tai.

Macy tràn ngập hả hê. Cô sẽ phải thưởng cho con mèo vì đã hành động rất đúng lúc. “Trung úy Baldwin, mời làm quen với Elvis.”

Baldwin lừ mắt nhìn cô, Macy phải cố nén cười. Chợt cô thấy đuôi chú mèo ve vẩy vẻ bực dọc.

“Elvis không thích người lạ đâu,” cô bảo. Con mèo vểnh hai tai nhọn, xù bộ lông xám nhạt lên. Nó co người lại, phun phì phì, hai con mắt vàng khè trợn ngược. Macy biết chuyện gì sắp xảy đến; vấn đề là cô có nên cảnh báo Baldwin hay không?

Anh không đáng phải bị thế. Vả lại, Macy thực sự không thích cảnh đổ máu.

“Nếu là anh, tôi sẽ lùi lại ngay. Bởi vì chỉ hai giây nữa thôi Elvis sẽ nhảy lên đấy. Mà tôi lại chưa cho nó,” con mèo phóng lên không trung, “cắt móng.”

“Chết tiệt!” Baldwin kêu lên khi còn mèo nhảy phốc lên vai anh rồi dùng viên cảnh sát làm bàn đạp để nhảy tiếp lên kệ sách. Giây lát sau, nó nhảy xuống và chạy biến vào hành lang.

“Tôi đã cảnh báo rồi mà.” Macy cuộn người lên sofa, cố gắng nghiêm túc.

Một tay nắm chặt vai bên kia, Baldwin quay phắt lại. Macy chờ anh ta trút giận, thề thốt là sẽ thủ tiêu hay đánh cho con mèo bầm dập. Không đời nào anh ta có thể làm thế. Cô biết luật, tự nhiên cô vẫn chờ xem tay này thử bắt nạt mình. Macy chờ được đếm đến mười, nhưng anh không chịu chứng minh là cô đúng. Thôi được, vậy có lẽ anh ta không thuộc loại người hung hăng đến thế.

“Tôi đang chảy máu.” Anh giật giật vai áo.

“Có lẽ anh nên đi khám đi. Sốt vì mèo cào có thể mất mạng đấy.”

Ánh nhìn biếc xanh cuả anh khóa chặt vào vai cô. “Cô sẽ không bao giờ từ tốn hết, nhỉ?”

“Tôi mệt. Tôi đã có một ngày địa ngục.” Với lại thêm chứng PMS (Pre-menstrual syndrome: hội chứng khó chịu tiền kinh nguyệt) nữa, nhưng cô không nói ra. Cô đảo mắt về phía máy ghi âm điện thoại đang được túi xách của cô che chắn. Và một thằng em đang cần tôi

Mắt anh quét xuống hành làng. “Thế này, tôi sẽ đi kiểm tra một vòng.”

“Cứ tự nhiên,” Macy đáp, mong rằng anh ta sẽ nhanh nhanh cho.

“Liệu Elvis có tấn công nữa không?” anh vừa dợm bước đã hỏi.

“Tôi sẽ không khuyên anh chui đầu xuống gầm giường. Nhưng tất nhiên, có thể ai đó nấp dưới ấy. Nên có lẽ anh nên vậy.”

Ngạc nhiên chưa. Macy có thể thề là mình nghe thấy anh ta cười. Cô cúi xuống, vuốt vuốt ngực áo. Mấy chiếc kim băng cuả Ngoại giờ thành nút áo của cô.

Nhắm nghiền hai mắt, Macy chợt nhận ra rằng nỗi sợ hại về Baldwin, và thậm chí cả mối nghi ngờ, đã biến đâu. Chẳng có lâu gì lắm. Nhưng cô nhớ ra anh ta đã dọa sẽ gọi thêm cảnh sát đến. Nếu anh ta đang làm việc cho David Tanks, anh ta có làm thế hay không? Chắc là không đâu. Tất nhiên, trong vụ này chẳng có gì là hợp lý cả. Tại sao Billy vượt ngục với kẻ đã đọa sẽ giết cô? Tại sao FBI lại tham gia phá vụ án này?

************

Tiếng bước chân của Baldwin vang lên trong hành lang. Khi Macy mở mắt ra, anh đã đi qua phòng khách và vào bếp rồi.

Macy lại nhắm mắt, tựa đầu ra sau. Billy ơi, em ở đâu?

Baldwin hắng giọng, Macy mở bừng mắt nhìn thấy anh đứng ngay trước mặt cô.

“Xong chưa?”

“Mới bắt đầu thôi.”

Viên cảnh sát mặc áo sơ mi dài tay màu xanh đậm và không cài nút. Bên trong là áo thun cổ tròn màu trắng. Chiếc quần jean sờn cũ và bạc màu ôm sát chân khi anh ngồi xuống chiếc ghế bành màu xanh lá có lưng ghế có thể điều chỉnh độ nghiêng ra sau dễ dàng. Thật là lạ, Macy lại so sánh cái cách anh ngồi vào ghế với chồng cũ cô. Thân hình rắn chắc, đôi vai rộng và cặp chân dài của Baldwin làm chiếc ghế như nhỏ lại. Cô đoán anh ta phải cao hơn chiều cao 1m8 của chồng cũ, Baldwin chắc là cân nặng khoảng – cô thầm khen cái bụng phẳng và cơ bắp săn chắc bó chặt trong vải quần jean của anh ta – 90 ký.

Macy lập tức thôi không tán thưởng cơ thể của người đàn ông khi mắt cô gặp mắt anh, ánh mắt ấy dường như đang thấy sự rà soát của cô khá là thú vị

“Tôi mệt,” cô bảo. Cô ước là anh đi về ngay đi. Cô đang thấy bồn chồn, cảm giác đó lại ngày một tăng khi anh từ từ nhìn khắp phòng khách.

“Điện thoại của cô đâu?” anh hỏi, xoa xoa vai.

Cô cố kìm sự căng thẳng trong giọng nói. “Dùng điện thoại của anh đi.”

“Điện thoại của cô đâu?”

Cô đấu tranh tư tưởng, không biết nên nói dối hay nói thật, nhưng cô lại biết khi nào thì mình bại lộ. Ừ cô gần như là biết rồi. Đầu hàng không bao giờ dễ dàng cả. “Anh gọi cho FBI không được à?”

“Ở đâu hả Macy?”

Không hiểu sao nghe cái cách anh gọi tên mình, cô càng thêm sốt ruột, muốn tống khứ anh đi ngay lập tức. Chấp nhận thua cuộc, cô giật lấy túi xách khỏi điện thoại ở cuối bàn.

Anh đứng đó đưa mắt nhìn đèn đỏ nhấp nháy trên máy. “Thế cô tưởng tôi sẽ không hỏi đến nó à?”

Cô nhún vai. “Thực ra là có.”

Anh chỉ vào túi xách của cô, “Còn di động thì sao?”

“Không dùng được. Hết hạn gọi. Hết tiền.”

“Đúng lúc thế,” anh nói như thể không tin cô.

Cô bèn lục túi lấy di động ra và ném cho anh

Anh bắt lấy. Nghi hoặc đưa mắt nhìn cô, anh mở máy, nhấn vài nút rồi ném trả lại. Xong xuôi, anh quay lại ánh đèn chớp nháy trên máy ghi âm

Mặt anh lạnh lùng như đá tảng. “Trước khi tôi mở máy lên nghe, cô có gì muốn nói với tôi không? Tôi sẽ báo cáo là cô tự nguyện cung cấp thông tin.”

“Tự nguyện ư?” cô đang người dưới cái nhìn soi thấu của anh. “Tôi không biết Billy đang ở đâu hay là ai gọi đến. Tôi không có lỗi gì ngoài mỗi tội yêu thương em trai của mình.”

Anh ngồi xuống ghế sofa, chắn giữa cô và điện thoại. Cô dịch ra xa, ngoài tầm ảnh hưởng của hơi ấm tỏa ra từ cơ thể anh. Macy tưởng Jake sẽ nhấn ngay nút PLAY, nhưng anh chỉ thoải mái dựa hẳn lưng vào ghế và quan sát cô lúng túng không yên

“Tại sao hồi tối cô đến nhà Ellie Chandler?”

“Tôi đến tìm cô ta nói chuyện, nhưng lúc ấy tôi chưa biết Billy đã đào thoát. Sáng nay tôi đến thăm nó. Billy van xin tôi đến gặp Ellie. Và… tôi đã khai hết với FBI như thế.”

“Cả chiều nay cô đã ở những đâu?”

“Ca làm việc của tôi bắt đầu lúc 5 giờ 30. Tôi đến thẳng chỗ làm. Mãi đến khi rời nhà Ellie tôi mới nghe tin về vụ vượt ngục. Lúc tối, mẹ tôi gọi đến chỗ làm mấy lần liền, và có lẽ giọng bà trong máy ghi âm đó. Tôi đã không gọi lại cho bà, và nghe tin…” Cô nghẹn ngào. “Khi nghe tin một phạm nhân bị bắn chết, tôi tưởng người đó là Billy.”

“Tại sao cô lại kết luận như thế? Phải chăng hắn đã tiết lộ với cô rằng hắn định vượt ngục? Nhờ cô giúp đỡ?” vẻ hồ nghi chất chứa trong giọng nói của viên cảnh sát

“Không! Nó chỉ bảo là trong trại có phạm nhân muốn nó phải chết thôi. Nó còn nói quản giáo trong trại rất sợ cái tên David Tanks ấy. Nó bảo Tanks có tai mắt bên ngoài, họ chạy công chạy việc cho quản giáo trong tù, với lại…”

“Chạy việc gì?” Viên cảnh sát ngắt ngang

Macy nhún vai, “Nó chẳng nói. Và rồi Ellie bảo…”

“Cô đã nói chuyện với Ellie à?” Baldwin chồm tới trước. “Cô nói chuyện với cô ta khi nào?”

“Không hẳn là tôi nói chuyện với cô ta. Hôm nay lúc tôi về nhà, cô ta có để lại lời nhắn trên điện thoại thôi.”

“Tôi tưởng cô đi thẳng đến chỗ làm cơ mà.” Một lần nữa sự hồ nghi lại căng lên trong giọng anh

“Tôi về nhà lấy tiền hàng thôi. Trước đó tôi có đến thư viện nữa.”

Anh gật đầu nhưng Macy không thể biết anh có tin cô hay không. “Thế Ellie nói gì?”

“Cô ta nói cô ta e là Tanks đang mưu tính chuyện gì đó.”

Cặp lông mày của trung úy Baldwin nhíu lại. “Thế cô có từng nghĩ mình phải báo thông tin như thế cho cảnh sát không?”

“Lẽ ra là tôi đã đi, nếu Ellie đã không thử trước rồi, nhưng cô ta bảo cảnh sát chỉ bận bịu săm soi ngực của cô ta thôi nên chẳng nghe cô ta nói gì. Chắc anh chẳng phải là tay dê xồm ấy chứ nhỉ? Tay tên Jake gì đó.”

Macy biết Jake chột dạ, nhưng anh không đưa nhận xét gì cả. “Và đấy là những gì cô biết à? Tôi sẽ không biết thêm gì mới từ đoạn băng này chứ? Người ta sẽ nhẹ tay với cô nếu…”

Macy bực mình gắt, “Tôi biết có chừng đó thôi.”

Anh quay sang nhìn điện thoại bàn. Ánh mắt anh hạ thấp dần và dừng sững lại. Anh cúi xuống, cầm đôi giày cao cổ làm vườn từ dưới bàn kê góc. Anh lật giày lên. Một cục đất nhỏ từ trong vườn nhà thờ rơi xuống thảm. Anh nhìn mãi.

Cô nhíu mày, không hiểu gì cả. “Đừng nói anh mê giày nhé?”

Viên cảnh sát nhìn cô trân trân. “Cô có đi giày này vào thăm em trai hôm nay không?”

“Không”

“Người ta tìm thấy dấu giày cao cổ ở trại giam, gần luống hoa nơi khẩu súng được giấu. Nếu tôi mang giày này đi kiểm định, nhân viên phòng giám định sẽ biết đế giày có khớp với dấu chân hiện trường hay không,” anh cảnh báo.

Macy nghiến răng và nổi cơn lôi đình dù cô không biết tại sao sự nghi ngờ của anh lại làm cô quá tức giận đến mức ấy. Giây lát sau, cô chợt hiểu: chính cô mới có cớ để nghi ngờ anh ta nhưng nãy giờ cô không tính đến những lý do đó. Còn anh ta có lý do gì nghi ngờ cô không? Không .

Macy vùng vằng, “Vậy thì anh cứ việc mang giày đi mà kiểm định. Nhưng nếu đôi giày cỡ số 6 ấy không trùng với đất giày các anh, tôi có thể hứa là…”

Tiếng gõ cửa rất mạnh vọng vào khiến cả hai giật bắn khỏi sofa.

Baldwin trợn mắt nhìn cô. “Đang chờ ai à?” tay anh luồng tay vào vạt áo và rút súng ra.

“Đừng!” Cô vội lao ra, đứng chắn giữa anh và cánh cửa. “Anh cất ngay súng đi.”

“Tránh ra,” anh ra lệnh. Mắt vẫn chăm chăm vào cánh cửa.

“Tôi không để anh bắn em trai tôi đâu.”

“Tôi sẽ không bắn trừ khi…”

“Đừng!” Lại thế, nước mắt nữa rồi. Cứ như là mẹ. Cô ghét điều này. “Để tôi mở cửa cho. Anh cứ đứng ngay cạnh tôi đi. Tôi chỉ… Tôi chỉ không muốn Billy bị thương thôi mà. Nó không hư đâu. Dù nó đã làm gì sao chăng nữa, nó…”

Tiếng gõ cửa lặp lại

Cô van vỉ, “Cho tôi xin.”

Viên cảnh sát phẩy tay. “Hỏi xem ai ngoài đó đã.”

Macy bước đến gần cửa hơn

“Khoan đã!” Anh kéo ngược cô từ hành lang vào lại trong phòng khách và thì thầm. “Ellie có khai là Tanks dọa sẽ giết chị gái Billy. Là cô đấy. Đấy có thể là Tanks.”

“Nhưng cũng có thể là Billy,” cô gắt. Cô định vùng tay ra nhưng anh không cho. “Để tôi ra mở cửa.”

“Bình tĩnh nào,” anh thì thầm vào tai cô. “Cứ hỏi ai ngoài đó đi.”

Cô hít một hơi thật sâu. “Ai đấy?” cô hỏi lớn. Tiếng gõ dồn dập hơn. “Hắn không thể nghe thấy tôi. “Cô quay nhìn ra cửa.

“Ai đấy?” cô la lên, và cầu trời cho thằng em trả lời - cầu cho Baldwin đừng bắn chết em cô

Tiếng gõ cửa ngừng bặt. Baldwin buông tay cô ra. Quả nắm cửa lắc liên hồi và cô thoáng thấy trung úy cảnh sát Baldwin giương súng lên

“Đừng mà!” cô gào lên.

“Mace hả?” một giọng trầm trầm gọi từ bên ngoài cánh cửa.

m sắc của giọng ấy lọt vào tai Macy. Nó đánh động hết mọi thứ - quen thuộc, nhưng không phải là Billy.

“Phải em cô không?” Baldwin hỏi

“Không.” Đầu óc cô bấn loạn nên nhất thời cô không nhớ đó là tiếng ai.

“Mace à?” người đàn ông ngoài cửa lại gọi vào. “Anh đã nghe chuyện đó rồi.” Nhận thức bừng tỉnh. Bừng tỉnh với một tiếng thịch nặng nề. Cũng không phải tiếng thịch hay ho gì, mà là tiếng chồng cũ, tiếng của con người tệ bạc, lừa dối và đáng khinh. Cô quay lại nhìn Baldwin đang lăm lăm khẩu súng trong tay: “Khỉ thật. Anh cứ việc bắn đi.”