Bắt Được Anh Rồi Nhé

Chương 24

Mẹ Jake chưa chịu về cho đến khi Macy hứa sẽ cân nhắc đến chuyện cô sẽ đi cùng anh đến nhà bà dự buổi tiệc sắp tới. Tất nhiên, Macy sẽ hứa và sẽ cân nhắc, nhưng không đời nào cô thực sự dám đi. Nhất là sau khi cô nhìn thấy cách Jake phản ứng. Đó là lần đầu tiên cô thấy anh e ngại.

Nhưng tại sao anh phải e ngại nhỉ?

Được rồi, đúng là cô đã tạo được ấn tượng không hay ho lắm với mẹ anh, nhưng chẳng lẽ chỉ vì thế mà anh không muốn cô gặp những người khác trong gia đình anh ư? Nghĩ đến đó, con tim cô nhôn nhạo. Chẳng phải đau đớn gì, thậm chí không chút nhói lên nữa kìa, mà chỉ là hơi… hơi thổn thức mà thôi.

Khi mẹ anh vừa ra khỏi cửa, Jake vội lao vào phòng xin lỗi cô, rồi lại xin lỗi tiếp vì không thể đưa cô đi ăn sáng như đã hứa. Sau đấy anh vội vã mặc quần áo. Macy nhớ lúc nãy có người vừa gọi đến cho anh.

“Mọi chuyện có ổn không?” Cô hỏi.

Jake vừa tìm đôi vớ trong ngăn tủ vừa trả lời. “Lại xảy ra một vụ cướp nữa.” Anh ngẩng đầu lên bảo. “Lần này chúng cũng dùng sơn đỏ để đánh dấu thành tích.”

“Anh nghĩ tên Tanks là thủ phạm ư?”

“Có thể có liên quan.” Anh mở tủ đứng chon áo sơ mi. “Em nhớ nhé, Ngoại sẽ đưa em đi tái khám. À, đặc vụ James có cử người theo sát em. Anh ta đang đậu xe trước cửa nhà kia kìa.” Anh nghiêm nghị nhìn cô khi nhanh tay cài nút áo. “Chớ làm gì dại dột đấy, nhớ nhé?”

“Không hành động dại dột,” cô lặp lại, nhớ đến những thông tin mình thu thập được về Ellie.

Jake vơ lấy điện thoại gọi cho anh chàng được cắt đi gác Macy – một tay đặc vụ FBI Adkins nào đấy – để thông báo kế hoạch trong ngày của Macy.

Từ khi nào Jake Baldwin tự lên kế hoạch trong ngày cho cô vậy? Anh chàng này thậm chí còn không muốn cô giáp mặt người thân của anh nữa mà. Macy suy nghĩ xem có nên hỏi anh về bản chi tiết công tác mới của anh không, nhưng nụ hôn anh dành cho cô ngay sau khi cúp máy khiến Macy không còn nhớ cô định làm gì nữa.

Anh tươi cười. “Anh và chàng Dudley sẽ nhớ em lắm đấy.”

“Phải rồi.” Cô chờ xem anh có đả động gì đến bữa tiệc chăng. Không có lấy một lời.

Mà chẳng phải là cô bận tâm gì. Đấy là gia đình anh. Cô chẳng có lý do gì để đến đó. Thực ra cô chẳng muốn đi – nên nếu anh có mời, cô sẽ từ chối cho xem. Với lại, chỉ riêng người thân của cô cũng đủ làm cô lo lắng ghê gớm rồi. Nghĩ đến đó, cô lại nhớ Billy và Ellie. Và đến sự thực tối qua mình vừa bị bắn.

“Này.” Anh bất chợt nắm cánh tay cô. “Em không sao chứ?”

Cô gật đầu. “Em… em chỉ nghĩ là nên có ai đó nói chuyện với viện dưỡng lão chỗ Ellie làm việc ấy. Hay là em…”

“Thôi đi.” Anh lừ mắt nhìn xuống cô.

“Thôi gì chứ?” Cô cũng lừ mắt nhìn lên và phân vân không biết anh đã phát hiện cô từng đọc tài liệu của anh hay chưa.

“Thôi đừng có tự đặt mình vào vòng nguy hiểm nữa.”

“Nhưng em chỉ muốn…”

“Cứ để tụi anh lo chuyện này. Còn em thì đến bác sĩ tái khám đi.”

Anh đăm đăm nhìn cô giây lát rồi ngó đồng hồ đeo tay. “Nhớ trả lời điện thoại bàn nhé. Anh sẽ gọi điện về đây cho em đấy.”

Đúng lúc ấy, di động của anh reng chuông. Anh rút ra xem. “Mark lại gọi nữa rồi. Anh dợm bước ra cửa nhưng còn quay đầu dặn với. “Tự tìm thứ gì lót dạ đi nhé.”

Há, giờ anh bắt đầu ra lệnh cho cô phải làm này làm nọ nữa cơ à?

Khi Jake đi rồi, Macy tìm mẩu giấy chép lại thông tin từ hồ sơ của anh. Tất cả những gì cô muốn làm là hỏi vài câu hỏi thôi mà. Mặc xác, cô sẽ xách theo cả FBI nếu anh ta chịu theo. Nghĩ đến đây thì cô nảy ra một ý. Macy cười hớn hở.

Trước tiên, cô gọi điện cho Ngoại. “Cháu không sao đâu,” cô bảo với bà.

“Này cô nhỏ, bác sĩ bảo là…”

“Mai cháu sẽ đi mà.”

“Cháu đi một mình nguy hiểm lắm,” Ngoại vẫn chưa chịu thôi. “Lỡ cái thằng Tanks này…?”

“Cháu sẽ không đi một mình đâu,” Macy phân trần. “Vệ sĩ của cháu sẽ kè kè theo cháu ấy mà.” Cô đã hứa với Jake sẽ không làm gì dại dột, mà cái việc cô sắp làm này ấy à, không dại dột tí nào. Kế hoạch của cô còn cực kỳ thông minh đấy chứ.

Ngay sau khi Ngoại chịu nghe lời cô và cúp máy, Macy gọi cho đại lý cho thuê hơi và bảo họ mang xe đến. Sau đó, cô gọi đến Papa’s Pizza đặt bánh mang đến tận nhà. Khi gặp được viên quản lý, cô thông báo tối mai sẽ đi làm lại. Cứ để nhân viên FBI tiếp tục ăn lương chính phủ và đi theo bảo vệ cô. Cô đã nộp thuế rồi. Có thể Jake không thích đâu, nhưng một cô gái cũng phải đi làm kiếm sống nữa chứ.

Tiếp theo, cô gọi điện cho nhân viên tư vấn trong trường cô theo học. Macy trình bày hoàn cảnh của mình và yêu cầu liệu mình có được tiếp tục theo học không. Bỏ mấy lớp học đã đăng ký này, cô sẽ phải tốn mấy trăm đô la để học lại, tiền này cô chẳng biết lấy đâu ra. Nhân viên tư vấn hứa sẽ xem xét trường hợp của cô.

Gọi điện xong xuôi, cô cho mèo ăn rồi tự làm món nuôi macaroni với phô mai sau khi tìm được nguyên liệu trong tủ trữ thức ăn của Jake. Dù khi nấu xong, ăn không thấy ngon nhưng Macy vẫn cố ăn cho hết.

Trong lúc sốt ruột chờ đại lý cử người mang xe đến, cô cầm điện thoại không dây của Jake và đi một vòng quanh nhà. Cô xem xét mọi thứ, cố gắng tìm cho ra những bí mật của người đàn ông này là gì.

Macy thủ thỉ với con mèo. “Và tụi mình đều biết đàn ông ai chẳng có bí mật, Elvis nhỉ?”

Cô quan sát phòng khách nhà Jake tìm chút manh mối. Đồ trang trí nội thất nhà anh thuộc kiểu đương đại – không quá đắt tiền, cũng không ren rua diêm dúa cầu kỳ theo kiểu dễ khiến người ta tin đã có bàn tay phụ nữ tác động vào hay đại loại thế.

Macy vào phòng ngủ. Trong tủ đứng không treo quần áo phụ nữ, và không có đồ lót phụ nữ giúi trong góc ngăn kéo, việc này cho thấy hai điều: khả năng rất cao là anh không phải loại biến thái thích mặc quần áo phụ nữ, và anh cũng không dẫn đàn bà về nhà giải quyết chớp nhoáng rồi bỏ lại quần áo trong nhà. Tất nhiên, cô không mong điều đó xảy ra, cô chỉ muốn biết mọi góc tối trong đời sống của anh mà thôi. Việc đặt toàn bộ lòng tin vào một người đàn ông khó khăn lắm lắm. Nhất là sau khi Tom đã lừa dối cô.

Tay vẫn lăm lăm điện thoại, cô bước vào phòng tắm. Khi cô đang chúi mũi vào tủ thuốc thì điện thoại reo. Tưởng bên người cho thuê xe gọi tới, cô trả lời ngay. “A lô?”

“Chào em.” Giọng Jake trầm ấm bên tai. Một cảm giác ấm áp không mong đợi tràn ngập trong ngực Macy.

“Chào anh”. Cô cựa mình vào kệ bồn rửa và tự hỏi: chắc anh gọi về để mời cô đến nhà mẹ dự cuộc họp mặt gia đình chăng? Cô không khỏi phập phồng hy vọng.

“Có vẻ như anh không sao quên được cảnh em chỉ có mỗi đôi dép thỏ dưới chân, Macy ạ.” Đường dây rột roạt.

“Em đoán chắc mẹ anh cũng thế.” Cứ nghĩ đến lúc ấy, mặt Macy lại phừng phừng. Nghĩ đến cảnh Jake đang quấn khăn rồi không quấn khăn càng làm cho mặt cô đỏ hơn. Macy bắt mình tập trung vào tủ thuốc trước mặt. Tylenol, Band-Aids… Anh chàng thậm chí còn không có cả bao cao su kia đấy! Dù sao thế cũng không quan trọng. Cô đâu có định làm chuyện ấy với anh đâu nào.

“Em có tìm được gì ăn chưa vậy?” Jake trìu mến hỏi.

“Em ăn nui xào với phô mai rồi. Cảm ơn anh.”

“Đừng khách sáo.” Im lặng thật lâu. “Anh nghe trên radio nói có gánh xiếc hay mới ghé qua thành phố đấy. Tối qua, hình như em có nhắc đến chuyện xem xiếc gì đấy. Nhưng em chưa giải thích cho anh về chuyện này.”

À, hồi em còn bé, ông ngoại em hứa đưa em đi xem xiếc nhưng sau đó ông gục chết trên đĩa spaghetti và thất hứa với em. “Không có gì đâu mà,” cô trả lời. Cô đã đâu có thực sự muốn đi xem xiếc, cũng như bây giờ này, cô chẳng thiết tha muốn đến dự lê thượng thọ mừng ông của anh làm gì.

“Nếu em thích, anh sẽ mua vé cho hai đứa mình.”

Macy nhắm mắt lại. “Thôi khỏi. Em nghe nói phân voi hôi lắm anh ạ.”

“Ừ, thì thôi vậy.” Im lặng. “Bác sĩ hẹn em tái khám lúc mấy giờ, Macy?”

“Họ chưa gọi lại cho biết giờ chính xác.” Đó không hẳn là lời nói dối. Vâng, đúng là lời này ngụ ý rằng cô đã gọi xin giờ đến khám, cho nên có thể nói là lời này ngụ ý rằng cô đã gọi xin giờ đến khám, cho nên có thể nói là cô hơi nói quá một chút, nhưng cô nói quá cũng chỉ vì em trai mình mà thôi.

Đúng lúc ấy, cô vô ý đụng phải lọ thuốc Tylenl khiến nó rơi loảng xoảng xuống bồn rửa mặt.

“Em đang làm gì thế?” Jake hỏi ngay.

Do lúc nãy đã hơi nói xạo rồi nên giờ cô phải nói thật. “Em đang lục tủ thuốc nhà anh tìm xem anh có dùng thuốc trị mấy bệnh hoa liễu(1) hay không ấy mà.”

(1) STD: sexually transmitted disease – bệnh lây lan qua đường tình dục - ND

Tiếng anh cười vang trong điện thoại. Chắc anh tưởng cô nói đùa.

“Sao, anh không mang bệnh gì hết phải không nào?”

“Làm sao em biết được. Em đã tìm xong đâu.” Macy đưa mắt nhìn mấy ngăn tủ dưới kệ bồn rửa.

“Em còn tìm gì nữa thế, Cô gái Pizza?”

“À… mấy món lập dị ấy mà. Chẳng hạn xiềng xích hay roi da ấy.”

Jake không nhịn được cười. Anh nói đùa. “Vậy xin em đừng nhìn dưới gầm giường nhé.”

“Rất tiếc. Con Elvis vừa nhắc em kiểm tra dưới đó rồi.” Macy nhác thấy bóng mình trong gương, đang tươi cười, cặp mắt chứa chan tình cảm. Quá nhiều tình cảm.

Anh lại cười. ”Nếu kết quả điều tra cho thấy anh không có gì bất thường, thì… thứ Ba nhé?”

“Em chưa bao giờ đồng ý vào thứ Ba cả.”

“Nhưng em sẽ đồng ý cho xem.”

Nghe giọng anh rất tự tin, con tim cô lại lỗi một nhịp.

Có ai đấy gọi tên anh từ đằng xa, Jake vội nói, “Anh phải đi rồi.” Đoạn anh hạ thấp giọng nói nhỏ, “Anh nhớ em quá.”

Jake nhớ cô thật sao? Rồi thế là, Macy nhớ lại mình đêm qua đứng ngó trân trân ra cửa sau trong lòng sợ chết khiếp vì tưởng anh đã bị trúng đạn. Tim cô đập mạnh.

“Nhớ bảo trọng nghe anh,” cô bảo, chợt nhận ra nghề cảnh sát có thể nguy hiểm đến thế nào, nhưng lúc ấy đường dây đã ngắt. Anh có nghe thấy cô không? Lỡ anh không bảo trọng thì sao nhỉ?

Nỗi lo lắng cho anh lớn dần thành cơn bấn loạn, hệt như cơn bấn loạn những lúc cô nghĩ về Billy. Thốt nhiên, cô nhận ra rằng mình đang lo thắt ruột gan cho một người đã rối tinh cả lên khi mẹ anh ta mời cô đến dự tiệc mừng thọ bách niên cho bố của bà ấy. Chẳng phải cô muốn nhận lời đâu nhé.

Cô ra khỏi nhà tắm, dừng lại, quay người, rồi bước sang phòng ngủ của anh. Cô nhìn xuống gầm giường.

Không roi da.

Không xiềng xích.

Ngay cả tạp chí Playboy cũng không nốt.

Nhưng khi nằm sấp trên nền nhà và hơi thở hổn hển làm lông thỏ trên dép cô rung rung, Macy chợt thấy một thứ còn ghê hơn, một thứ đang chờ đợi được phơi bày. Thứ này không nấp dưới gầm giường, mà lại lẩn khuất trong sâu thẩm tâm hồn cô. Phải, cô đã đâm đầu vào sự thật. Cô vừa muốn em trai bình an vô sự lại vừa muốn xem xiếc. Cô muốn được Jake mời đến buổi tiệc sinh nhật ngớ ngẩn của ông ngoại anh. Và cô muốn nói Vâng với kế hoạch của ngày thứ Ba, với mối quan hệ tình cảm cùng Jake.

*****

Donaldson chờ trên bậc thềm ngôi nhà vừa cướp, Jake bước ra khỏi xe. Đã gần hai tiếng đồng hồ kể từ khi anh rời khỏi nhà, nhưng anh lại bị mắc kẹt ở văn phòng vì đặc vụ James tra hỏi anh đủ thứ câu hỏi về mẹ Macy và khả năng bà có dính líu đến vụ vượt ngục. Jake chỉ nhìn thẳng vào mắt James và hỏi, “Anh đã gặp bà ấy chưa đã?”

Mới chỉ đi khỏi có hai tiếng mà anh đã nhớ Macy quay quắt. Anh ghét phải rời xa cô, dù chỉ một chốc, nhưng anh cành sớm bắt được Tanks và đưa Bily bình an về trại, thì anh sẽ càng sớm được tập trung vun đắp tình cảm với cô. Hình ảnh cô trần truồng, co kéo lấy tấm khăn tắm với anh, lại đảo qua tâm trí anh. Sự ham muốn, nỗi ước ao, và một nụ cười cồn cào lấy ruột gan Jake.

Anh gặp Mark trước nhà. “Chuyện gì thế?”

“Chẳng ai ra mở cửa cả,” Mark đáp rồi gõ cửa lần nữa.

“Thế ai gọi điện báo mất trộm nào?”

“Chủ nhà chứ còn ai nữa. Một ông Brown nào đó.”

“Để tớ ra sau kiểm tra xem sao.” Theo thói quen, Jake vừa đi vừa đặt tay lên khẩu súng trong bao đeo dưới cánh tay, hướng về bên hông ngôi nhà.

Cánh cổng có dấu hiệu bị cạy phá đang hé mở. Khi bước qua đống mảnh gỗ vương vãi dưới đât, Jake nhìn thấy những chữ viết bậy trên tường. Khốn nạn, kiểu chữ này có giống kiểu chữ viết ở nhà Macy không chứ. Bỗng có tiếng loảng xoảng từ trong nhà vọng ra. Jake đưa tay nắm chặt khẩu Glock và di chuyển ra sân sau.

“Này ông Brown?” anh gọi to. “Cảnh sát đây.”

****

Cho đến giờ này, kế hoạch của Macy vẫn diễn ra suôn sẻ. Xe hơi cô thuê trờ đến đúng lúc cô vò nát miếng khăn giấy thứ hai. Nhân viên FBI có trách nhiệm giám sát cô ngần ngại khi thấy Macy xuất hiện với mắt đỏ hoe vì khóc, trán tím bầm và chân đi dép thỏ. Tuy nhiên, cô ngẩng cao đầu và bảo cô vừa nhận được điện thoại bảo đến chỗ làm ngay. Tay đặc vụ phản đối, bảo rằng Baldwin không nhắc đến chuyện đi làm. “Mọi chuyện thay đổi rồi,” Macy tỉnh bơ. “Chẳng phải nhiệm vụ của anh là đi theo tôi sao?”

Điện thoại anh ta chợt reo lên và anh ta nghe máy. “Vâng. Ta có chắc đó chính là hắn không? Vâng, khi nào xác định được thì nhớ gọi cho tôi nhé. Thế tôi vẫn phải đi theo cô Tucker chứ? Thôi đành vậy.” Anh ta cau có.

“Gì thế?” Macy hỏi ngay khi anh này cúp máy.

Anh ta có vẻ như chẳng muốn chia sẻ thông tin với cô chút nào, nhưng cuối cùng cũng bảo. “Họ bảo đã tìm được đầu mối dẫn đến tên Tanks rồi. Chỗ ấy cách đây chừng 200 dặm.”

Macy hy vọng đó là thông tin chính xác, nhưng bắt được Tanks cũng chẳng đem cô lại gần Billy thêm được. “Thế có nghĩa anh không phải theo tôi nữa chứ gì?”

“Nếu không có lệnh mới, tôi vẫn phải theo cô như hình với bóng.”

Thế là anh ta theo cô vào nhà. Macy thay vào bộ đồng phục của nhân viên giao pizza, trang điểm qua quýt, rồi lái xe đến tiệm Papa’s Pizza, nơi cô mua – tất nhiên là theo giá ưu đãi dành cho nhân viên – sáu chiếc pizza phô mai. Cô lái xe ra khỏi bãi đậu, quan sát xem anh chàng đặc vụ liên bang có theo đuôi mình không. Vẫn ngay sau đuôi. Thế có nghĩa đích kế tiếp của cô sẽ là viện dưỡng lão nơi Ellie Chandler từng làm việc.

“Em không có đang làm gì dại dột đâu đấy nhé Jake,” Macy lẩm bẩm.

Macy nhớ rằng mình đã thấy như thể có điều gì đó không ổn trong những thông tin cô đọc về Ellie. Biết đâu ai đó trong viện dưỡng lão có thể giúp cô gỡ nút thắt ấy. Ellie có thực sự muốn giúp Billy không, hay cô ta thông đồng với Tanks? Macy biết em trai mình tin tưởng người yêu, nhưng mãi đến năm lên chín Billy vẫn còn tin có bà tiên răng cơ mà. Cho dù cơ sự có thế nào, cô vẫn không thể nào quên giọng cao chói lói của Ellie trong điện thoại nhà cô.

Em yêu em trai của chị.

****

Jake dấn thêm một bước vào sân sau. Tiếng loảng xoảng vang lên phá tan không gian tĩnh lặng. Anh rút khẩu Glock ra, vì cẩn thận nhiều hơn là vì bản năng.

Đi ngang qua hông nhà, anh thấy một người đứng sau chiếc Mustang mục nát. “Ông Brown phải không?”

Người kia quay lại. Jake giương súng lên nhưng không nhắm thẳng vào ông ta. Người kia giơ tay hàng để chứng minh ông ta không có vụ khí, nhưng Jake không bỏ qua ánh mắt hối lỗi của ông này.

“Tôi sống ở đây,” ông ta nói oang oang.

“Ông là ông Brown à?” Jake hỏi. “Tôi là cảnh sát Houston đây.”

“Phải. Chính tôi đã gọi các anh đến.”

Jake hạ súng xuống nhưng vẫn tiếp tục dò xét vẻ mặt của người đàn ông. Có điều gì đó rất không ổn.