Bắt Được Anh Rồi Nhé

Chương 10

Jake nắm chặt chiếc điện thoại. “Cậu đang ở đâu thế, Billy?”

“Em chỉ gọi trong bao mươi giây thôi, nên anh hãy nghe em nói đã.” Giọng thằng nhóc có vẻ sợ sệt.

“Cứ nói chỗ của cậu đi, ta sẽ gặp và nói chuyện trực tiếp.”

“Em cần anh giúp.”

“Cứ chờ gặp rồi rồi nói luôn thể.” Jake loay hoay mong tìm thấy bút chì hay bút mực cũng được.

“Em rất mong anh hãy trông nom chị Macy hộ em. David Tanks không chỉ dọa chị ấy cho vui đâu. Hắn … hắn đã giết thêm một người nữa rồi đấy.”

“Billy, chị cậu đang lo lắng cho cậu đấy. Để tôi..”

“Hắn có gan làm bấy cứ chuyện tày trời nào. Vậy anh hãy theo sát chị Macy. Đừng để hắn chị ấy. Còn về Ellie.. những chuyện cô ấy làm đều do bị em ép buộc cả.”

“Làm gì hả Billy? Cậu đã ép Ellie làm những gì rồi?”

“Tanks biết chỗ làm của Macy. Hắn khoanh tròn địa chỉ và số điện thoại của tiệm bánh Papa’s Pizza trong sổ danh bạ. Em đã lái xe đến tiệm để chắc chắn chị ấy có an toàn hay không. Em đang thấy có ai đó theo dõi Macy, như cảnh sát hoặc đại loại thế, nhưng.. chị lái xe qua cổng khu căn hộ cao cấp để giao hàng, còn anh ta đi theo thì lại không vào được. Rồi em đoán chị ấy đã rời khỏi đó. Em không tìm thấy chị ấy nữa.” Có tiếng nấc như thể Billy đang bị nỗi sợ lấn át. “Và Tanks biết chỗ Macy làm việc. Anh hãy tìm Macy và đảm bảo chị ấy không sao đi.”

“Billy, nghe này …”

“Anh tìm chị ấy đi. Làm ngay đi.”

“Nhưng tên Tanks có lảng vảng gần cô ấy không? Cậu đang ở đâu mới được chứ?” Jake lớn tiếng hỏi. Đường dây kịch tắt ngúm. Anh nhấn nút gọi lại, nhưng dù chuông có đổ vẫn không ai trả lời. Anh vào mục danh bạ tìm số của đặc vụ James và gọi. Chuông từ đầu dây bên kia cũng reo – một hồi, hai hồi. Cũng không ai nghe máy.

“Chết tiệt.” Anh lấy chùm chìa khóa và chạy như bay ra xe.

Jake phóng xe như điên đến đậu trước cửa tiệm Papa’s Pizza. Qua làn kính cửa tiệm, anh thấy tay đặc vụ chịu trách nhiệm theo dõi Macy đang đứng nói chuyện với nhân viên tiệm bánh. Jake nhảy ngay ra khỏi xe và vội vã vào trong.

“Cô ấy đâu rồi?”

“Cô ấy chạy mất rồi.” Đặc vụ Mimms cau có. “Cô ấy đỗ …”

“Cậu làm thế quái nào mà để mất dấu cô ấy thế hả?” Jake gầm lên.

“Cô ấy cố tình cắt đuôi mà. Thề có Chúa, tôi sẽ dạy cho cô ấy…”

Từ sau tiệm bánh, một nữ nhân viên đến chỗ họ nói chen vào. “Các anh nói về Macy đúng không? Lúc nãy, cô ấy có nhắc đến chuyện sẽ ghé chỗ mẹ cô ấy đấy.”

“Là ở đâu?” Jake bực mình vì anh biết quá ít về cô. Anh cầu trời cho anh cơ hội tìm hiểu nhiều hơn nữa.

**********

Trên cao, mặt trăng vừa ẩn mình sau đám mây thì cũng là lúc Macy mở cửa xe bước ra đi qua thảm cỏ trước nhà Ngoại, bầu trời đêm càng tối đen hơn. Một chùm sáng rọi vào cô khi có chiếc xe hơi rẽ xuống con đường gần đó đúng vào lúc mấy bụi cây động đậy và phát ra tiếng sột soạt. Macy quay phắt lại. Spook, con chó tai cụp màu vàng của nhà hàng xóm, đuôi ve vẩy, chạy lại bên cô ngoe nguẩy, hi vọng cô sẽ cho nó ăn.

Macy những mong tim cô đừng đập nhanh quá như thế. “Xin lỗi nhé, nhưng hôm nay tao không có bánh pizza đâu.” Macy cuối xuống gãi tai con chó, nhân thể quan sát bóng tối sau lưng trước khi đi nhanh đến thềm nhà.

Macy vừa gõ cửa vừa mở cửa vào. Mới bước một bước vào trong có đã thấy mọi thứ ở nguyên trạng. Ngoại ngồi dưới nền nhà, vặn người trong một tư thế Yoga. Mẹ cô nằm bẹp trên ghế tựa, vừa khóc vừa đưa khăn giấy lên chấm mắt.

“Ôi Mace ơi!” Thấy con gái, mẹ cô vừa khóc òa lên vừa kéo hai vạt áo choàng sát lại. “Mẹ vừa phạm phải một sai lầm ghê gớm.” Sụt sịt.

Macy nhìn ngoại đang gỡ chân trái quặp lấy cổ ra. “Mẹ cháu đã làm gì thế hả bà?” Vừa hỏi, cô vừa đóng cửa lại sau lưng.

“Mẹ đến thăm viên quản giáo đã buộc tội Billy bắn ông ấy.”

Macy đứng sững trước tấm thảm tập Yoga của bà. “Mẹ làm gì?”

Ngoại đổi chân. Lần này, chân phải của bà quặp lên cổ. “Ông ấy ở trong bệnh viện nơi mẹ cháu đến làm tình nguyện viên.” Dứt lời, bà hít sâu vào rồi nhịn thở.

Macy bần thần ngồi xuống sofa. “Mẹ, mẹ không thể làm thế được! Mẹ không thể chụp mũ…”

“Mẹ cháu có làm gì đâu.” Ngoại duỗi thẳng người.

“Nhưng mẹ muốn lắm,” mẹ cô la lên. “Mẹ muốn chất vấn là tại sao ông ta dám bảo con trai mẹ bắn ông ta khi mà… khi mà cả nhà ta điều biết Billy không bao giờ làm thế cả. Nó là đứa con trai ngoan ngoãn cơ mà.”

Ngoại cười với Macy. “Chuyện buồn cười chết được.” bà đứng lên vuột bộ đồ mặc ở nhà có in hình nàng tiên cá. Ngoại rất thích phim hoạt hình của Disney.

“Vậy sao con không cười?” Macy gắt. Cô quay sang mẹ. “Viên quản giáo ấy chưa bao giờ nói là Billy bắn mình cả. Ông ta bảo với FBI là Billy cứu mạng ông ấy.” Chính trung úy Baldwin bảo cô như thế.

“Thật thế à?” Cả mẹ nàng và ngoại cùng đồng thanh.

“Làm sao mà con biết?” Ngoại hỏi,

“Baldwin nói với con. Sau khi bà về rồi ấy.”

“Baldwin là ai vậy?” mẹ cô hỏi.

Ngoại nhoẻn miệng cười. “Là chàng cảnh sát đang để mắt đến Macy đấy.”

“Anh ta chẳng để ý đến con gì cả,” Macy buột miệng. Dứt lời, cô thấy hối hận ngay vì cô biết đó là lời nói dối. Tuy nhiên, Jake có thể lại để mắt đến người khác mà.

“Này, gấu không nên làm trò khỉ trong rừng đâu nhé.” Ngoại cảnh cáo.

Macy lắc đầu. “Mẹ, mẹ đã nói gì với ông ấy thế?”

“Nào mẹ có nói gì đâu.” Bà Faye gục mặt xuống hai tay. Tiếng khịt mũi khe khẽ lọt qua kẽ ngón tay mẹ cô.

Macy chưa bao giờ thấy mẹ khóc kiểu ấy cả và cô cho rằng lỗi tại Billy hết. Đúng lúc ấy, mẹ cô ngẩng lên. Hóa ra bà không khóc.

“Ôi, buồn cười quá đi mất!” Tràng cười khúc khích giòn tan thoát ra từ đôi môi bà Faye.

“Cái gì buồn cười hả mẹ?” Macy ngơ ngác, không hiểu gì cả.

Ngoại cười khẽ, “Ông ấy phô hàng.”

Macy nhào người lên trước. “Hả?”

“Mẹ con thấy hết,” ngoại tiếp. “Tuốt tuồn tuột.”

Bà Faye vừa cười vừa nói. “Ông ấy tưởng mẹ khóc vì không thích thứ mẹ nhìn thấy.”

“Bà nghĩ mẹ cháu thích đấy.” Ngoại rướn tay lên trong động tác vươn vai cuối cùng của bài tập.

“Con không nói là con thích.” Bà Faye lại cười, “Con chỉ bảo trông đến nỗi tệ. Thế thôi”

“Khoan đã,” Ngoại ngăn lại. “Nếu con định kể lại chuyện ấy thì chờ ta lấy mấy chai rượu lạnh đã. Macy, con sẽ thích cho xem.” Ba người cùng kéo nhau vào bếp.

Macy thích thật. Cô thích được nghe tiếng mẹ cười giòn tan sau bao năm dài. Cả ba người cùng cười và nói chuyện vui vẻ.

Nhưng Macy ngưng cười ngay khi Ngoại nhắc đến trung sĩ Baldwin.

“Sao, con và anh chàng cảnh sát ấy có xao xuyến vì nhau chứ nhỉ?”

Cô đỏ mặt. “Bà giỡn chơi sao?”

“Con bé đá ngay bi cậu ta đấy,” Ngoại quay sang giải thích cho mẹ.

“Trời ơi Macy!” Mẹ mắng. “Con đã chẳng rút ra bài học gì khi con bị đuổi học vì trò đó sao?”

“Thằng tởm đó lén lút ăn trộm quần lót của con trong tủ đựng đồ ở phòng tập thể dục mà. Nó bị con đá cho là đáng lắm.”

“Thế trung úy Baldwin làm gì mà để đến nỗi bị con đá hử?” Ngoại hỏi.

“Mẹ gặp cậu ta ở đâu thế?” Mẹ nhìn Ngoại. “Còn nữa, tại sao mẹ biết cậu ta mà con lại không biết nhỉ?”

Macy liếc qua Ngoại. “Chiều nay, lúc nói chuyện với bà, con có nhắc đến anh ta. Kiểu như là anh ta làm trong đội phản ứng nhanh và như là ghé qua hỏi con thông tin về Billy thôi.”

“Kiểu như là đá vào hạ bộ anh ta à?” Mẹ nàng hỏi gặng.

“Lúc làm thế con chưa biết anh ta là ai.” Macy nhấp một ngụm rượu và bối rối dùng móng tay bóc nhãn mác ngoài vỏ chai.

“Anh chàng ấy đẹp trai,” Ngoại tấm tắc. “ Da ngăm và láu lỉnh đấy.” Bà hết nhìn con gái lại nhìn sang cháu ngoại. “Bà nghĩ cháu nên nhào vào đi.”

Hình ảnh Jake Baldwin hiện lên trong tâm trí nhưng Macy gạt phắt nó đi. “Cháu sẽ nhào vào ngay khi nào dưới địa ngục có mở cửa hàng bán kem Baskin – Robbins.”

“Sao vậy con?” Mẹ hỏi. “Giờ con đã ly dị rồi mà.”

“Con xin mẹ. Chẳng lẽ con cứ phải giải thích chuyện này hay sao?”

“Có chứ,” Ngoại xen vào. “Giải thích đi.”

Macy chán nản nhìn lên. “Hãy nhìn ba chúng ta xem. Đàn ông đã gây ra gì cho mỗi chúng ta nào?”

“Mẹ yêu bố con.” Mẹ sụt sịt.

“Phải rồi. Rồi bồ bỏ nhà đến Nevada để đào vàng.” Và dan díu với vũ nữ nữa chứ, nghĩ thế thôi nhưng Macy chẳng nói. Nghe cô nói thế, mẹ sẽ buồn lắm. “Rồi thêm Tom nữa. Hắn còn lôi cả gái lên giường con nữa kìa.” Lên cả sofa. Chắc là cả trên sàn nhà nữa.

Tiếp đến, cô nhìn thẳng vào Ngoại. “Bà từng có những hai người chồng. Vậy họ đâu cả rồi?”

Ngoại nhíu mày. “Đâu thể trách họ vì họ đã chết cơ chứ.”

“Thế còn tệ hơn nữa đấy ạ,” Macy quạc lại. “Bởi vì thậm chí nhờ đến ân điển Chúa trời nào đó mà ta có thể tìm được một người đứng đắn, một người đàn ông cho ta cảm giác an toàn lẫn được yêu thương, người cho ta tiền mua kẹo, lại còn hứa sẽ đưa ta đi xem xiếc, nhưng sau đó lại hủy hoại mọi chuyện khi gục mặt xuống đia spaghetti mà chết.”

“Là lasagna chứ,” Ngoại chữa.

“Theo con nhớ thì đó là spaghetti, mẹ ạ,” mẹ Macy nói và sụt sùi.

Macy thở dài. “Lasagna hay spaghetti thì có khác gì đâu. Hồi đó con mới chỉ năm tuổi. Con chỉ nhớ sốt cà chua văng tứ tung. Tóm lại, ý con là đàn ông toàn làm đau con thôi. Làm đau mọi người chúng ta.”

“Lỗi là tại mẹ.” Mẹ cô bắt đầu khóc to.

“Không, lỗi là tại bố. Lỗi là tại Tom. Ông ngoại chết ngay trên bàn ăn cũng có lỗi. Lỗi ở đàn ông hết, cả Billy cũng thế.” Mắt cô nhòe lệ. “Mẹ coi nó đã gây ra gì cho chúng ta kìa. Mẹ bị người ta phô mông vào mặt còn con...” Bị một tên sát nhân vượt ngục dọa hãm hiếp. Nhưng Macy không dám nói như thế với mẹ.

Mẹ cô vẫn còn sụt sùi. “Còn con làm sao?”

May quá chuông cửa reo lên giúp cô không phải trả lời cầu hỏi ấy. Thực ra, đó cũng không phải là chuông cửa, mà là tiếng đập cửa thình thình. Một suy nghĩ chợt đến khiến Macy xây xẩm mặt mày.

Tanks.

Với vẻ mặt trên mặt Ngoại, Ngoại cũng có suy nghĩ giống cô.

Macy và Ngoại nhón chân đi ra cửa. Ngoại đến trước bên mắt cửa.

“Ôi thôi rồi,” Ngoại than,

“Ai thế ạ?” Macy nhìn quanh căn phòng tìm vũ khí tự vệ. Đèn bàn, túi xách của bà ngoại... Ê, túi ấy nặng hơn cả tấn ấy nhé.

“Bạn trai cháu đấy, nhưng trông cậu ta không được vui cho lắm.”

“Cháu làm gì có bạn trai.” Macy gắt.

“Đáng lẽ con không nên đá trúng chỗ ấy của người ta.” Mẹ cô cũng đến đứng sau lưng họ. “Đàn ông bực bội chuyện đó lắm.”

“Anh ấy không phải bạn trai của con!” Macy lặp lại. Cô siết chặt ly rượu khi Ngoại ra mở cửa.

“Đừng mở!” giờ không phải lúc Macy muốn đối mặt Baldwin. Thế nhưng biết đâu anh ta đến vì Billy thì sao.

“Gì chứ?” Ngoại hỏi. “Cháu muốn ta hét lên là không có ai ở nhà đâu à? Chỉ có thằng Tom quá ngu nên mới tin như thế, nhưng bà nghĩ anh chàng này thì không đâu.”

Macy cắn môi. “Đành vậy, bà mở cửa đi.”

Ngoại vừa mở cửa, Baldwin đã xộc vào. Chẳng có Xin chào, mọi người khỏe không, tôi vào được chứ? gì hết. Anh xộc vào, chẳng thèm đóng cửa, và mắt anh sáng lên nhìn cô như con ruồi giấm nhìn thấy quả chuối nẫu.

“Em cố tình cắt đuôi anh ta chứ gì?” anh buộc tội cô.

“Không. Tôi quên mất có anh ta đi theo.”

Mẹ cô bước lên hỏi. “Con quên ai cơ?”

Macy phớt lờ mẹ. “Tôi không cố ý. Tôi vào khu cao ốc. Anh ta không chịu vào theo ngay. Trước khi về tôi đã có đi tìm anh ấy.”

“Em muốn chết hay sao vậy? Em có ngốc không thế?”

“Chắc tại con đá nó mạnh quá,” mẹ cô nhận xét. “Macy, xin lỗi người ta ngay đi.”

Ngoại ngạc nhiên nhìn Baldwin. “Cháu tôi đã gây ra chuyện gì?”

Mẹ cô trả lời thay. “Thì mẹ đã bảo nó đá trúng hạ bộ cậu ấy mà.”

“Đúng vậy,” Ngoại quay sang nhìn Jake. “Nó lại đá cháu vào chỗ ấy nữa à?”

Macy cố lờ đi hướng lệch pha của câu chuyện mà tập trung vào anh chàng đang đỏ mặt tía tai đứng trước mạt nàng. “Tôi còn lái xe vòng quanh khu nhà để tìm anh ấy nữa mà.”

“Anh ta cốt đi theo để bảo vệ em. Em biết thừa rồi. Tại sao em còn gây khó dễ cho người ta?”

Thình lình, anh chàng đặc vụ đi theo cô hồi tối đẩy cửa bước vào. Anh ta gườm gườm nhìn Macy và gầm ghè. “Tôi cần nói chuyện với cô.”

“Thế con nhỏ này gặp ai cũng lên gối vào hạ bộ người ta hét à?” Mẹ cô phát hoảng.

“Chắc vậy,” Ngoại đáp. “Đúng là phụ nữ muốn làm thế lắm.”

Anh chàng đặc vụ tức giận tiến đến gần cô. “Cô đáng bị dạy cho một bài học.” anh ta bảo.

Macy lùi lại.

Ngoại và mẹ cô tiến lên trước, mỗi người giữ một khoảng cách bảo vệ ngay sau cô. Thật là một cảnh đáng nhớ, Macy thầm nghĩ: Ngoại mặc bộ pyjama màu vàng chanh có hình nàng tiên cá, đứng giữa là cô trong bộ đồng phục tiệm Papa’s Pizza, và mẹ mặc áo choàng màu hồng bạc màu. Mỗi người đều cầm một chai rượu lạnh trong tay.

Macy không ngạc nhiên khi thấy bà và mẹ bảo vệ mình. Nhưng Baldwin cũng tham gia vào hàng phòng thủ. Anh tiến lên đứng giữa cô và chàng đặc vụ đang nổi trận lôi đình. “Tôi sẽ làm việc với cô Tuckers đây.”

Ngoại nói khẽ. “Đã bảo là cậu ta có tình ý với con mà lại.”

Đặc vụ FBI bắt đầu nói phải trái với Baldwin. Baldwin cũng cãi lý với chàng ta. Macy quyết định mình phải có lý hơn cả hai người nên cô giật túi xách và bỏ về.

*************

Billy ngồi trong xe thùng nhìn xe hơi theo nhau ra vào bãi đậu của quán bar Girls Galore. Liệu tên Tanks có đang ở trong đó, ngắm nhìn mấy cô vũ nữ lõa lồ không nhỉ? Billy cũng nghĩ đến chuyện vào quán, nhưng không có thẻ căn cước cậu đành chịu thua.

“Chết tiệt!” Cậu nhìn khẩu súng lên đạn sẵn ở ngay ghế bên cạnh và ước toàn bộ chuyện này kết thúc cho rồi. Billy xém chút định cắn môi,nhưng ngừng lại được.

Billy hít thật sau đầy giận dữ. m thanh ấy khiến cậu nhớ đến cảnh Ngoại tập Yoga. Cậu nhớ bà, nhớ mẹ và nhớ chị Mace quá. Nếu được quay lại thời điểm tám tháng trước, giá nào cậu cũng trả để được nói không với anh em nhà Harp. Không, tôi sẽ không tham gia trò chơi của các cậu đâu. Lúc đầu, chúng chỉ muốn có mấy chai bia uống cho vui. Nhưng Billy không biết trước kia, anh em nhà Harp đã chuyên giắt dao trong người và đi trấn lột cửa hàng. Đôi khi, ta phải trả giá thật đắt cho những gì ta không biết. Cả cuộc đời chó chết của cậu đã hỏng bét chỉ vì cậu đã chẳng nói không.

Lúc đầu, Billy muốn đổ lỗi cho anh em nhà Harp. Sau đó, cậu muốn trút tội lên đầu luật sư và quan tòa. Nhưng sau một tuần ngồi trong phòng khám, một tuần nghe bạn tù đổ lỗi vì người này người kia nên chúng phải ngồi nhà đá, Billy chấp nhận một chân lý khắc nghiệt và lạnh lùng. Không ai có lỗi, ngoại trừ bản thân mình.

Billy hướng sự tập trung đến cửa ra vào của quán bar Girls Galore cho đến khi, lúc cậu ít ngờ nhất, cửa hành khách của chiếc xe bật mở.

Billy với tay lấy khẩu súng.