Bất Diệt Kiếm Thể

Chương 848: Vô Vọng Lâm Hải – Phạt Lục Kiếm Sơn

Kiếm Cốc Kim Thiên.

Đây là một không gian đầy khí Phong Mang màu vàng tinh thuần hoành hành ngang ngược, khí Phong Mang màu vàng ở đây nồng đậm hơn ở Kiếm cốc Thanh Phàm một bậc, Lục Thanh cắn nuốt không ngừng, lúc này hắn có thể thấyKiếm thể Bạch Linh nâng cao với tốc độ bằng mắt thường có thể thấy được.

Đáng tiếc lúc trước ở Kiếm cốc Thanh Phàm, Lục Thanh cũng không thấy nguyên dịch thiên địa ngưng tụ thành thực chất. Có lẽ là vì đây là khảo nghiệm, cho nên ở đây khác với Hư Không Kiếm cốc ở giới Thanh Phàm. Mặc dù Lục Thanh cảm thấy thất vọng trong lòng, nhưng cũng không quan tâm nhiều lắm.

Thấy Lục Thanh không ngừng cắn nuốt khí Phong Mang màu vàng tinh thuần vào thân thể. Lăng Địa lấy làm kỳ bèn hỏi:

- Tiểu huynh đệ quả thật có thần thông rất mạnh, dùng khí Phong Mang rèn luyện Kiếm Thể, nếu không có thân thể hùng mạnh thì không thể nào chịu được, quả nhiên là hảo cơ duyên.

- Lăng lão quá khen...

Lục Thanh bình thản đáp, bất chợt, hắn lại hỏi:

- Không biết trận chiến ở Kiếm cốc Bạch Linh khi trước. Lăng lão vận dụng Lĩnh Vực Thiên Lôi bao vây Ma Linh, sau đó kết quả thế nào?

Lăng Địa hơi sửng sốt, sau đó than dài:

- Trận chiến ấy nguy hiểm vô cùng. Lĩnh Vực Thiên Lôi của lão phu cũng không thể vây được Ma Linh, chỉ có thể miễn cường thoát được một mạng mà thôi đáng tiếc cho bọn Liệt huynh...

- Lăng lão đừng quá thương tâm, bọn Liệt tiền bối ngăn cản Ma Linh xuất thế, chính là công đức vô lượng. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

- Đúng vậy, chỉ có điều đáng tiếc, chỉ còn mỗi mình lão phu kéo dài được chút hơi tàn... Mặt Lăng Địa lộ vẻ buồn bã.

Bất chợt hai người im bặt. Kiếm Cốc Kim Thiên đều nằm trong ký ức hai người, rất nhanh đã tìm được vị trí của nó.

Lúc này bên trong Kiếm cốc Kim Thiên không có một bóng người, giữa Kiếm cốc Kim Thiên rộng hàng vạn dặm là một khu rừng cổ xanh biếc. Khu rừng cổ này nhìn qua yên tĩnh vô cùng, thậm chí dưới Chân Long Nhãn của Lục Thanh tra xét, không thấy có chút động tĩnh nào, tuy rằng dạt dào sức sống, nhưng lại có vẻ yên tĩnh một cách quỷ dị.

- Nơi này...

- Đây là Vô Vọng Lâm Hải!

Thần sắc Lăng Địa tỏ ra ngưng trọng:

- Vô Vọng Lâm Hải chính là một tiên thiên ảo trận rất lớn, hình thành tự nhiên, không phải là do con người lập ra. Nhưng nó có uy năng to lớn, không hề kém hơn kiếm trận Thiên giai thông thường, thậm chí còn vượt hơn.

Lăng Địa ngừng một chút sau đó nói tiếp:

- Tuy rằng Vô Vọng Lâm Hải không có gì nguy hiểm, nhưng vì tồn tại ảo cảnh vô cùng, cho dù là Tông sư Kiếm Phách cũng không dám khinh suất đi vào trong đó. Nếu như ý chí Kiếm Đạo không kiên cường, không đạt tới ý chí Bạch Linh, sẽ rất khó vượt qua.

- Bất quá...

Lăng Địa đổi giọng:

- Với ý chí Kiếm Đạo của tiểu huynh đệ, tự nhiên có thể vượt qua thuận lợi, việc này không thể để chậm trễ, chúng ta vào thôi. Bốn tầng khảo nghiệm chỉ mới bắt đầu.

Lục Thanh gật gật đầu, hắn cũng đã từng được nghe Lôi Thiên nói qua, bốn tầng khảo nghiệm đầu tiên trong Huyền Thiên Kiếm Vực này chỉ là khảo nghiệm tư cách đạt được Kiếm Tâm mà thôi. Nếu ngay cả bốn tầng khảo nghiệm này còn không vượt qua được, vậy tuyệt đối không có khả năng đạt được tư cách kế thừa.

Bất quá chỉ riêng bốn tầng khảo nghiệm này, sẽ có hơn phân nửa Tông sư Kiếm Phách bị loại. Trong bốn giới, có thể vượt qua bốn tầng khảo nghiệm một cách thuận lợi, thông thường chỉ có khoảng năm mươi người mà thôi. Mà năm mươi người này, không có người nào có thể đi tới cuối cùng, nhận được truyền thừa cả.

Theo như lời Lôi Thiên, lúc trước lão cũng đã tới Vô Vọng Lâm Hải, nhưng không thể tiến thêm một bước. Bên trong Vô Vọng Lâm Hải có vô số ảo cảnh, muốn đi qua Vô Vọng Lâm Hải có chu vi vạn dặm này, cần phải có ý chí kiên cường, không ngừng bài trừ ảo cảnh, cũng cần phải có rất nhiều thời gian, mà Vô Vọng Lâm Hải đã có quy củ, nếu trong vòng sáu canh giờ không thể đi ra, vậy xem như thất bại kẻ bại đương nhiên sẽ bị Huyền Thiên Kiếm Vực trục xuất ra ngoài.

Lục Thanh bước ra một bước, tiến vào Vô Vọng Lâm Hải, lập tức khẽ cau mày. Bởi vì vừa bước vào, bộ dáng Vô Vọng Lâm Hải đã thay đổi ngay lập tức.

Nhìn vô số bóng cây dưới chân mình, Lục Thanh muốn mở thần niệm ra, nhưng lại phát hiện thần niệm của mình đã bị giam cầm bên trong thức hải không thể vận dụng. Ngay sau đó, trong hai mắt Lục Thanh lập tức nổi lên một luồng kiếm quang màu tím trắng. Kiếm quang màu tím trắng này lưu chuyển, nhìn về phía không trung ở giữa Vô Vọng Lâm Hải.

Trong đầu Lục Thanh lập tức vang lên thanh âm như bọt nước vỡ tan, hắn biết rõ đây là thanh âm đặc biệt bài trừ ảo cảnh, nhưng chỉ được xa trăm dặm mà thôi. Bởi vì thần niệm bị giam cầm. Chân Long Nhãn của hắn cũng mất đi phân nửa thần thông, ảo cảnh này quả thật vô cùng lợi hại, Lục Thanh cảm thấy nếu là kiếm trận Thiên giai thông thường, cho dù thần niệm bị giam cầm, hắn chỉ cần liếc mắt cũng có thể nhìn xuyên không gian ngàn dặm.

Khẽ giậm chân một cái, ngay sau đó, Lục Thanh đã xuất hiện ngoài trăm dặm.

Đột ngột bước chân Lục Thanh ngừng lại, như nhớ lại chuyện gì, tay phải lật ra, một gốc cây dài chừng một trượng, trong suốt như hổ phách, hình dáng kỳ dị lập tức xuất hiện trong tay. Cây này chính là Mê Quang Mộc mà lúc trước Lục Thanh đã thu hoạch được ở Thiên Linh tộc.

Mê Quang Mộc là Mộc linh do thiên địa sinh ra, có công dụng làm cho bình tâm tĩnh khí, bài trừ ảo cảnh trận pháp. Mỗi mười năm nó cao lên một thước, càng lâu năm thì công hiệu càng rõ rệt, càng thêm trấn quý. Thông thường chỉ có một ít động quật có linh khí hệ Mộc tập trung mới có thể sinh ra loại cây này. Đa số những động quật này cũng rất khó tìm, cho dù là ở giới Kim Thiên cũng khó mà nhìn thấy, về phần ở giới Bạch Linh và gào thét thế nào, Lục Thanh không biết rõ, nhưng nghĩ có lẽ cũng không nhiều.

Tay phải Lục Thanh khẽ chấn. Mê Quang Mộc trong tay lập tức hóa thành một thanh trường kiếm dài bốn thước trông có vẻ cổ kính trên thân kiếm trong suốt một tầng khí Phong Mang màu xanh đang chậm rãi lưu chuyển.

Quả nhiên là thiên địa linh mộc, chưa từng trải qua rèn luvện đã có thể đạt tới cấp Thanh Phàm, Lục Thanh thầm khen ngợi trong lòng, lập tức bước chân không ngừng, bước ra một bước đã ra xa ngàn dặm. Mê Quang Kiếm chỉ thẳng về phía trước, ảo cảnh lập tức tiểu tan. Chỉ sau mười lần hồ hấp, một chiếc đài tế màu vàng đã hiện ra trước mắt Lục Thanh.

Trên đài tế màu vàng rộng chừng một dặm, có ba mươi sáu thanh thần kiếm cấp Kim Thiên đang cắm ngược, không có chút khí thuộc tính nào toát ra. Ba mươi sáu thanh thần kiếm cấp Kim Thiên này toàn bộ đều là thần kiếm không có hệ thuộc tính.

Ánh mắt Lục Thanh đảo qua ba mươi sáu thanh thần kiếm cấp Kim Thiên này, quả nhiên sau vài lần hồ hấp, một chữ Đạo màu vàng hiện ra, nháy mắt đã chui vào trong Thần Đình thức hải của Lục Thanh.

Thức Kiếm sáu ngàn trượng bèn bành trướng lên vô hạn. Tới lần này, chữ Đạo màu xanh của lần đầu tiên cũng phối hợp cùng Thức Kiếm trấn áp chữ Đạo màu vàng. Chữ Đạo màu vàng dường như cũng hiểu ra mọi chuyện không chống cự gì nhiều lập tức bị Lục Thanh trấn áp thuận lợi.

Không bao lâu sau, bóng dáng Lăng Địa cũng hiện ra sau lưng Lục Thanh.

- Ha ha, quả nhiên tiểu huynh đệ lại tới trước lão phu một bước.

Trong mắt Lăng Địa hiện ra vẻ lạ thường, nhìn sang Mê Quang Kiếm trong tay Lục Thanh, lập tức lộ vẻ kinh ngạc:

- Mê Quang Mộc! Không ngờ tiểu huynh đệ lại có được Mê Quang Mộc ngàn năm trở lên . Thần mộc bậc này hiện giờ vô cùng hiếm có trên Kiếm Thần đại lục, dù là vài lão già trên giới Tử Hoàng cũng chỉ có được thứ năm trăm năm tuổi. Không ngờ cơ duyên của tiểu huynh đệ lớn đến như vậy...

Ngay sau đó, hai người Lục Thanh cũng không dừng lại, sau khi hai người rót kiếm nguyên vào đài tế, lập tức có khí Phong Mang màu vàng toát ra, bao phủ hai người vào trong.

Ở Kiếm Cốc Bạch Linh cần phải vượt qua Phạt Lục Kiếm Sơn, mà ở Kiếm cốc Tử Hoàng, cần vượt qua Ma Thần Vực. Giờ phút này hai người Lục Thanh đang đối mặt với Phạt Lục Kiếm Sơn.

Đây là một ngọn núi cao vạn trượng, giống như thần kiếm, góc cạnh sắc bén, cao tận mây xanh. Thân núi đen ngòm không có chút sức sống, quét mắt nhìn qua, Lục Thanh cảm thấy không biết nên hạ thủ vào chỗ nào.

Phạt Lục Kiếm Sơn cần phải trải qua thiên kiếm vạn quả, mới có thể tới được đỉnh núi. Nơi đây dùng để khảo nghiệm ý chí Kiếm Đạo của chúng ta. Kiếm Đạo chủ về sát phạt chém giết. Phạt Lục Kiếm Sơn này chính là Kiếm Đạo chém giết chúng ta, vượt qua rồi có thể nắm giữ được Phạt Lục. Nếu không vượt qua, mặc dù không bị Phạt Lục nắm giữ, nhưng cũng chỉ có thể rơi xuống tiểu thừa.

Phạt Lục Kiếm Sơn!

Trong mắt Lục Thanh hiện ra kiếm quang, hắn cũng không biết Kiếm thể Bạch Linh có thể giúp đỡ mình vượt qua Phạt Lục Kiếm Sơn này một cách bình yên hay không...

- Tiểu huynh đệ, chúng ta bắt đầu thôi.

Lăng Địa mĩm cười nói lập tức tiến lên một bước. Chỉ trong thoáng chóc, kiếm quang Thiên Lôi trên người Lăng Địa tan hết, lão bước ra một bước.

- Vụt...

Một thanh thần kiếm cấp Thanh Phàm trung phẩm nháy mắt xuất hiện, chém xẹt qua người Lăng Địa, máu màu tím nhạt lập tức tràn ra. Nhưng ngay sau đó, da thịt Lăng Địa co rút lại, vết thương đang chảy máu lập tức dừng lại.

Miệng vết thương rộng chừng một tấc, mà thanh thần kiếm cấp Thanh Phàm trung phẩm này cũng đã đạt tới cực hạn của thân thể Lăng Địa. Với tu vi Kiếm thể Bạch Linh của Lục Thanh, nhãn lực quan sát thân thể ít người sánh kịp, tự nhiên hắn có thể nhìn ra thân thể Lăng Địa tuy không cố ý tu luyện qua, nhưng hàng năm đi Thiên Lôi kiếm nguyên rèn luyện, cũng đã đạt tới cấp Thanh Phàm hạ phẩm đỉnh phong, mà thần kiếm cấp Thanh Phàm trung phẩm đương nhiên có thể dễ dàng gây ra thương tổn.

Lăng Địa lại bước ra một bước. Lại một thanh thần kiếm cấp Thanh Phàm trung phẩm hiện ra, để lại một vết thương trên thân thể Lăng Địa. Nhưng Lăng Địa không hề trốn tránh, chỉ lên tiếng giải thích với Lục Thanh:

Thiên kiếm vạn quả này chỉ có thể đứng yên mà chịu, nếu như trốn tránh, sẽ bị Huyền Thiên Kiếm Vực trục xuất ra ngoài.

Lục Thanh khẽ cau mày, nói như vậy, Phạt Lục Kiếm Sơn này đơn thuần là một nơi tra tấn Ý chí Kiếm Đạo của người ta, vậy nếu chính hắn đi vào, sẽ là thần kiếm loại nào xuất

hiện?

Lục Thanh bước ra một bước, lập tức đã đến dưới chân núi.

- Vụt...

Chỉ trong thoáng chốc, Lục Thanh cảm thấy rõ ràng cả tòa Phạt Lục Kiếm Sơn run rẩy lên một chút, cũng cảm nhận được ánh mắt thay đổi của Lăng Địa. Ngay tức khắc, Lục Thanh ngây ngẩn cả người, bởi vì bên cạnh hắn lúc này đã xuất hiện một thanh thần kiếm toàn thân toát ra khí Phong Mang màu tím nhạt. Thần kiếm trông vô cùng cổ kính, toát ra khí Phong Mang phạt thiên lục địa hết sức kinh người.

Kiếm quang lóe lên, trên người Lục Thanh lập tức vang lên thanh âm kim loại chạm nhau leng keng, một vết thương dài một tấc hiện ra trên cánh tay hắn. Sau đó, miệng vết thương khép lại với tốc độ bằng mắt thường có thể thấy được, ngay cả khí Phong Mang màu tím nhạt xung quanh ngăn cản miệng vết thương khép lại, cũng bị nuốt chửng vào trong.

- Thần kiếm cấp Tử Hoàng!

Lăng Địa lẩm bẩm, giọng cảm thán:

- Không ngờ thân thể tiểu huynh đệ đã đạt tới mức độ này. Trong năm vạn năm qua, nghe đồn rằng người mạnh nhất cũng chỉ có thể dẫn động thần kiếm cấp Bạch Linh trung phẩm, thành tựu của tiểu huynh đệ đã vượt xa tiền nhân!