Bất Diệt Kiếm Thể

Chương 70: Trường Nha lang

Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

Từ xa, mấy người Lục Thanh có thể thấy được phía trước có khoảng chừng mười thôn dân đang kéo theo con cái chạy ra ngoài cửa thôn. Phía sau, có gần mười Kiếm Giả mặc giáp bạc quơ trường kiếm trong tay, vừa lùi vừa ngăn cảm đám quái vật.

Đó là một đám Trường Nha lang có bộ lông dài màu xanh. Đôi mắt của chúng đỏ ngầu, dữ tợn. Đặc biệt, trong miệng của chúng có một đôi răng nanh dài hơn thước, bên trên dính cả máu tươi.

Lúc này, bọn chúng đang thè những cái lưỡi nóng bỏng đỏ như máu, chậm rãi đuổi theo. Đối với chúng mà nói thì trước khi để con mồi chết, chúng thích vờn một lúc.

- Phụ...mẫu.... Mọi người đang ở đâu? Tiểu Quân sợ lắm. - Dưới một đống cỏ nơi cửa thôn, một tiểu cô nương mặc bộ quần áo màu vàng đang cuộn mình. Cô bé khoảng chừng năm, sáu tuổi. Đôi mắt to đầy lệ, đang nấc nhẹ. Đôi bàn tay nhỏ bé đang nắm chặt lấy một góc của đống cỏ.

Rõ ràng là cô bé không thể chạy trốn như những người khác nên sợ hãi. Phần lớn những người bỏ chạy là người già, phụ nữ. Còn đám thanh niên có thể thấy đa số đang nằm trong vũng máu dưới đất. Để có được thời gian cho người già và trẻ nhỏ trong nhà chạy trốn, bọn họ cố gắng ngăn cản, nhưng không thể chống lại bầy sói dữ. Đặc biệt là trong đó còn có ba con linh thú.

Chẳng người nào để ý đến cô gái. Hai con Trường Nha lang đã phát hiện ra con mồi nhỏ bé liền ngửa đầu tru lên một tiếng. Chúng rời khỏi đội ngũ chạy về phía cô bé. Sau vài bước, chúng như ngửi thấy mùi thơm của máu thịt còn tươi khiến cho màu đỏ trong mắt càng đậm, nước dãi chảy ra ròng ròng.

Tiểu cô nương đang khóc chợt cảm thấy trước mặt tối đi. Bàn tay nhỏ bẽ khẽ dụi dụi mắt liền thấy được hai cái bóng đen to lớn đang đứng trước mặt. Hơi thở nóng hổi của chúng phả lên mặt khiến cho cô bé nín thở. Cảm giác sợ hãi dâng lên trong lòng.

"Oa..."

Tiếng khóc sợ hãi vang lên. Hai con trường nha lang cao lớn chợt sửng sốt, nhưng sau đó ánh mắt trở nên thích thú.

"Graooo..."

- Nghiệt súc! Ngươi dám....

Lục Thanh đi đầu tiên nên nhìn thấy được cảnh đó. Tốc độ của hắn tăng lên một chút, thân hình giống như một cánh chim bay lên cao mấy trượng mà vượt qua đám thôn dân đang chạy trốn. Đám kiếm giả đang ngăn cản liền cảm thấy kinh ngạc. Nhất thời, một đạo Phong Lôi kiếm khí dài hơn một thước bay ra. Tử điện và tốn phong khí quấn quanh chém về phía hai con trường lang nha.

"Vù...."

Một tên Kiếm Giả mặc bộ giáp màu vàng, trên trường kiếm của hắn có một đạo kiếm khí dài sáu tấc màu vang, cảm thấy kinh ngạc. Một trong hai con Trường Nha lang vừa mới há cái miệng đỏ lòm liền bị Phong Lôi kiếm khí xuyên qua người rồi chui vào một con còn lại.

"Phịch..."

Hai con sói tru lên một tiếng thê lương, cơ thể bị chia làm hai. Máu từ người chúng chảy ra xối xả. Nhìn cảnh tượng sợ hãi trước mặt, tiểu cô nương ngẩn người, ánh mắt ngơ ngác. Nàng không hiểu tại sao chút ánh sáng màu xanh đó vừa xuất hiện lại có thể khiến cho hai con Trường Nha lang hung dữ bị cắt làm đôi.

- Có các vị đại nhân nội tông tới. Các huynh đệ cố gắng chống cự... - Kiếm Giả cầm đầu vừa cảm thấy sợ hãi, vừa vui mừng. Trong ánh mắt của hắn, mười bóng người xẹt qua đầu bọn họ. Đồng thời, sáu tới bảy đạo kiếm khí với đủ loại màu sắc chém hơn mười con Trường Nha lang ở phía trước ra làm hai nửa.

Ở cửa thôn, Minh Tuyết Nhi được Dịch Nhược Vũ đặt ở đó. Do chưa từng nhìn thấy cảnh giết chóc nên lúc này nàng bị mùi máu tanh ở trong thôn làm cho sợ ngây người. Máu của bầy sói chảy trên mặt đất cùng với những thi thể rách nát của những hán tử do bị vô số vết cào xé. Cảnh tượng cùng với mùi tanh khiến cho nàng cảm tháy buồn nôn. Nàng quay lưng lại cố gắng không muốn nghĩ tới nữa, nhưng tiếng kiếm khí rít lên trong gió cùng với tiếng sói tru khiến cho hai tai nàng không thể làm ngơ.

- Chú ý tới tiểu cô nương. - Đột nhiên, thanh âm của Lục Thanh vang lên bên cạnh nàng.

Minh Tuyết Nhi quay lại nhìn, Lục Thanh đang ôm một cô bé đáng yêu, mắt vẫn còn ngấn lệ đi tới trước mặt nàng. Nét mặt đau đớn của cô bé khiến cho nàng cảm thấy rất thương liền đưa tay ôm lấy. Còn Lục Thanh lại quay người tiến vào trong bầy sói.

Số lượng của bầy sói rất nhiều. Đưa mắt nhìn qua cũng phải tới chừng hai, ba trăm con. Chúng đứng đầy các con đường trong thôn. Những tiếng sói tru liên tiếp không ngừng vang lên. Thi thoảng lại có tiếng súc vật bị chúng tìm được kêu lên.

- Các ngươi thủ ở cửa thôn, phòng có con chạy ra. Ở đây giao cho chúng ta. - Dừng lại bên vị Kiếm Giả thủ lĩnh nơi này, nói một câu rồi Lục Thanh lại hóa thành một luồng sáng mà lao vào giữa bầy sói.

Vị thủ lĩnh Kiếm Giả kia mặc dù có chút sửng sốt nhưng sau đó cũng hiểu được câu nói của Lục Thanh. Đám người liền lui lại thủ nơi cửa thôn, phòng ngừa có một con nào đó tự mình đuổi theo, gây nguy hiểm cho thôn dân đang chạy bên ngoài.

Mà ngoại trừ Minh Tuyết Nhi ra, những người còn lại cũng đều chui vào giữa bầy sói. Đối với những con dã thú giết người tùy ý, đoàn người Lục Thanh không có bất cứ một chút thương tiếc. Giơ Luyện Tâm kiếm trong tay, Lục Thanh nhanh chóng lao tới. Phong Lôi kiếm khí tỏa ra trên thân kiếm không hề có một chút hoa mỹ. Mặc dù hàm răng của Trường Nha Lang rất sắc nhưng thần thức của Lục Thanh có thể phát hiện ra một cách dễ dàng.

Với kích thước khổng lồ, Luyện Tâm kiếm quét một vòng xung quanh khiến cho bảy tới tám con Trương Nha lang bị đánh bay ra ngoài. Xương cốt của chúng gẫy vụn, đâm vào nội tạng mà chết. Mà cho dù không bị đánh bay thì cũng bị Phong Lôi kiếm khí trên mũi Luyện Tâm kiếm cắt làm đôi.

Đoàn người tung hoành trong bầy sói mà giết chóc. Ngoại trừ Đoạn Thanh Vân hơi chật vật ra những người khác đều có tu vi Tiên thiên kiếm khách trở lên. Ngay cả người con gái vẫn đi cùng với Tố Vân cũng có tu vi Tiên thiên Kiếm Khách. Thanh trường kiếm của nàng tỏa ra từng làn sương lạnh. Kiếm khí có màu trắng tinh khiến tản ra khiến cho người ta cảm thấy một sự lãnh lẽo. Mỗi khi giết chết một con Trường Nha lang, kiếm khí lạnh lẽo đóng băng ngay vết thương của nó. Toàn thân con sói cũng từ từ xuất hiện một làn sương trắng.

"Kiếm khí thật lợi hại". Lục Thanh thầm nghĩ. Lực lượng của kiếm khí kia như không thuộc về Thủy hệ trong ngũ hành. Thủy hệ không có uy lực mạnh như vậy được.

Sau một hồi chém giét, bầy sói để lại gần trăm cái thi thể ở trong thôn.

Đột nhiên, một con Trường Nha lang lẫn trong dó chợt ngửa mặt lên trời, tru lên một tiếng. Lập tức gần hai trăm con Trường Nha lang còn lại cũng tru lên theo. Bầy sói dừng bước nhìn chằm chằm vào mười người trước mặt.

Mười người Lục Thanh tụ tập lại với nhau. Lạc Tâm Vũ và Nhiếp Thanh Thiên ở chính giữa. Nét mặt Triệu Thiên Diệp ngưng trọng nói:

- Bọn chúng đang gọi Lang vương và lang vệ.

Mọi người nghe vậy đều cảm thấy căng thẳng. Dù sao thì đó cũng là Lang Vương, linh thú nhị giai. Là một vương giả trong đàn sói gần như so với linh thú cùng loại bao giờ nó cũng mạnh hơn, thậm chí còn có được một số năng lực đặc biệt. Nếu như đám linh thú nhị giai bình thường tương đương với Kiếm Khách đỉnh thì Lang vương ít nhất cũng phải tương đương với Kiếm Sư tiểu thiên vị. Chưa kể, có thể nó còn có được lực lượng không thuộc về ngũ hành. Như vậy lại càng khó đối phó. Mà ngoài Lang vương, Lang vệ cũng hơn hẳn đám linh thú nhất giai.

Trong ánh mắt của mọi người, bầy sói từ từ phân làm hai. Từ bên trong đi ra ba con Trường Nha lang lớn gấp hai lần những con bình thường. Kích thước của chúng chẳng khác gì một con nghé. Trong ba con Trường Nha lang đó do một con có bộ lông màu trắng cầm đầu. Hai con đi hai bên có bộ lông màu lam, kích thước của chúng nhỏ hơn Lang vương một chút.

Trong mắt nó chỉ có ý muốn giết người, đôi con ngươi của Lang vương tỏa ra những tia sáng nhìn chằm chằm đám người Lục Thanh. Đồng thời, xung quanh Lang vương từng trận băng tuyết bốc lên. Những bông tuyết lạnh lẽo bay về phía đám người Lục Thanh.

- Hừ...! - Lạc Tâm Vũ đang đứng ở giữa chợt hừ lạnh một tiếng. Trên người hắn xuất hiện một tầng kiếm khí màu vàng tím. Đồng thời, kiếm khí chực thiêu đốt tất cả lớp tuyết trên mặt đất, phản kích lại khí thế của Lang vương.

Đứng một bên, đây cũng là lần đầu tiên Lục Thanh chú ý tới kiếm khí của Lạc Tâm Vũ. Nó có nét gì đó giống như kiếm khí hệ hỏa nóng rực. Nhưng so với kiếm khí hệ hỏa nó còn nóng hơn rất nhiều. Ngoài ra, nó còn mang tới cảm giác hủy diệt. Hơi thở hủy diệt đó không hề thua kém Phong Lôi kiếm khí. Thậm chí, so với Phong Lôi kiếm khí vẫn chưa hoàn toàn dung hợp của hắn còn cao hơn một bậc.

"Vù..."

Giữa người và sói, lớp tuyết đọng trong phạm vi ba trượng bị khí thế của hai người đánh cho tan nát để lộ ra mặt đất màu vàng. Mà hình như khí thế của Lạc Tâm Vũ còn mạnh hơn một bậc. Mặc dù khí thế hủy diệt nóng bỏng đã tiêu tán rất nhiều nhưng vẫn ép tới thân Lang vương.

"Graooooo..."

Hai con lang vệ đứng bên cạnh Lang vương thấy thế nổi giận, gầm lên một tiếng. Trên người chúng chợt xuất hiện một vầng sáng màu lam tới vài thước. Hai vầng sáng dung hợp lại với nhau tạo thành một làn ánh sáng, chắn trước mặt Lang vương.

Khí thế của Lạc Tâm Vũ đánh vào làn ánh sáng. Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, làn ánh sáng cũng chỉ rung rung một chút, sau đó tan biến.