Bất Cẩn Cái Chọc Thủng Trời

Chương 22

Tuy Giang Ninh Tiển cảm khái như vậy, nhưng sự thực chuyến đi này của bọn họ có thu hoạch rất phong phú.

Dù vô duyên với pháp khí thiên phẩm, nhưng thử đồng loạt mở đống túi Càn Khôn núc ních của họ ra, chưa biết chừng có thể khiến cho hơn nửa số người trong Cửu Huyền Tông phải thèm đỏ mắt, nảy sinh ý đồ giết người cướp của cũng nên.

Tuy Thẩm Tiêu Vân ngủ cả đường, nhưng bọn Giang Ninh Tiển vẫn phân chia đồ hợp lý, dựa theo nhu cầu của từng người mà ưu tiên chia chác, Thẩm Tiêu Vân đương nhiên cũng phải có một phần của cải trên trời rơi xuống này.

Giang Ninh Tiển chọn phần lớn nhất đưa Tô Băng.

Tô Băng tỏ vẻ ghét bỏ.

Giang Ninh Tiển không hổ là người có tài ăn nói nhất: “Những thứ này đều là những thứ thích hợp cho Tô Hàn tu luyện…” Uyển chuyển nghĩa là, tiền bối ngài đương nhiên không cần đến những thứ “rác rưởi” này, nhưng tiểu bằng hữu Tô Hàn thì vẫn cần được quan tâm..

Tô Băng nheo mắt, ánh mắt nhìn hắn lạnh đi: “Thứ hắn muốn, ta sẽ cho hắn.”

Chu Khả Khả đang bên kia kiểm kê gia sản hít một hơi, thiếu chút nữa kích động kêu ra tiếng.

Giang Ninh Tiển khựng lại, nghĩ nghĩ một lát cũng cảm thấy mình định vỗ mông ngựa nhưng vỗ tới vó ngựa rồi, tiền bối chuẩn bị cho Tô Hàn toàn là pháp khí thiên phẩm, mấy thứ này trong mắt quả thực không đáng được bày lên bàn.

Vì vậy bốn thiếu niên liền hài hòa hữu hảo chia đều chiến lợi phẩm.

Lúc Tô Hàn tỉnh lại, Giang Ninh Tiển soạn ra một lời giải thích để gạt hắn.

Tô Hàn vốn cái gì cũng biết, nhưng để tránh phiền toái, hắn vẫn giả vờ như một tiểu bạch thỏ mê mang gật đầu bị đám nhỏ này dắt mũi lừa gạt.

Giang Ninh Tiển thở phào, thuận tiện cảm khái: người ngốc có ngốc phúc.

Chu Khả Khả đã đặt thêm cho Tô Hàn một chuỗi thuộc tính: Da trắng mỹ mạo khôn khéo đáng yêu được sủng ái ngốc manh thụ.

May mà Tô Hàn không biết đọc suy nghĩ, bằng không Chu đại tiểu thư sẽ được tự mình thể nghiệm thử ý nghĩa chân thật của câu “Tại sao hoa lại đỏ như vậy, chỉ vì máu ngươi chảy thành sông”.

Toả Bảo Trận bị phá, tiểu thế giới cũng biến mất theo, lúc bọn họ mở mắt ra lần nữa, đã xuất hiện ở tầng ba Tàng Bảo Các.

Chờ đợi bọn họ là chưởng tọa mười hai Phong của Cửu Huyền Tông.

Chưởng tọa Cực Nhất Phong Từ Phong là người mở lời đầu tiên: “Các ngươi vẫn bình an chứ?”

Giang Ninh Tiển hành lễ: “Bái kiến chưởng tọa.”

Từ Phong khoát tay nói: “Đứng lên đi.” Tuy hắn hỏi tình trạng thân thể bọn họ trước, nhưng đồng tử láo liên bốn phía hiển nhiên thứ quan tâm hơn là tung tích của pháp khí thiên phẩm.

Giang Ninh Tiển cũng không lãng phí thời gian, nói thẳng vào vấn đề: “Đệ tử không gặp được thiên khí, chỉ đi vòng vèo không mục đích trong tiểu thế giới một hồi, sau không hiểu tại sao lại quay trở lại Tàng Bảo Các.”

Trước khi họ ra ngoài đã thỏa thuận lời giải thích xong xuôi, tuy hơi mập mờ, nhưng không ai có thể kiểm chứng.

Dẫu sao tiểu thế giới cũng phong bế hoàn toàn, Toả Bảo Trận lại chỉ cần chưa đi vào thì tuyệt đối không biết đến tồn tại của nó… Hơn nữa được Tô Băng dặn dò, ba thiếu niên càng không dám nói thật chân tướng ra.

So sánh với chưởng tọa mười hai Phong hay thậm chí là lão tổ Cửu Tông, Tô Băng cũng tuyệt đối là cường giả áp đảo bên trên.

Người cường đại như vậy, họ cũng đâu có ngu mà lại đi vi phạm ý muốn của y.

Nghe xong mấy lời của Giang Ninh Tiển, trong mắt Từ Phong tuy có chút tiếc nuối nhưng không tính là bất ngờ.

Pháp khí thiên phẩm lâm thế là cơ duyên, nhưng không đồng nghĩa nhất định có thể lấy được nó, đa phần là giáng lâm mà không ai có thể biết chút tung tích của nó.

Giang Ninh Tiển, Hứa Viêm Sâm, Chu Khả Khả thậm chí là Thẩm Tiêu Vân kia đều là những đứa trẻ có tư chất nhưng tu vi quả thực quá thấp, chưa từng nghe nói chuyện tu sĩ Luyện Khí kỳ có thể nhận được sự coi trọng của pháp khí thiên phẩm.

Cho nên… tay không mà về là điều hoàn toàn bình thường.


Nếu như là trăm năm sau mà họ tiến vào tiểu thế giới này, chưa biết chừng sẽ có thu hoạch lớn, tiếc rằng…cơ duyên không đợi người.

Từ Phong lắc đầu thở dài, vỗ vỗ vai Giang Ninh Tiển nói: “Chăm chỉ tu luyện, sau này vẫn còn cơ hội.”

Mấy lời này chỉ là an ủi, dẫu sao Từ Phong sống mấy trăm năm mà mới chỉ gặp duy nhất một lần pháp khí thiên phẩm lâm thế, ai biết lần sau là lúc nào cơ chứ.

Giang Ninh Tiển giả bộ chán nản: “Đệ tử đã rõ.”

Vì không có pháp khí thiên phẩm xuất hiện, cũng không có người thương vong (Thẩm Tiêu Vân sau khi qua kiểm tra được chẩn đoán là mất sức dẫn đến hôn mê), các trưởng tọa đều là những người bận rộn, nên không ở lại lâu, ai về Phong nấy, đi xử lý công việc của mình.

Từ đầu tới cuối, Tô Hàn đều giống như người vô hình, không ai chú ý tới.

Mười hai chưởng tọa đều thấy hắn, nhưng thần thức họ lướt qua liền mất hết hứng thú, linh điền trống rỗng, thân thể hư nhược, một đứa trẻ ngay cả Luyện Khí cũng bất ổn, có thể có cơ duyên gì được? Chả cần nghĩ cũng biết.

Liền theo đó, bọn họ cũng bỏ qua luôn pháp khí thiên phẩm mà bọn họ vẫn tâm tâm niệm niệm kia.

Nhưng vẫn còn có người nhìn thấy hắc bạch song kiếm, thiếu niên kia cười trộm với người bên cạnh: “Huynh nhìn pháp khí kia xem, xấu quá đi, còn xấu hơn cả loan đao của đệ nữa!”

Thiên niên này mặc một bộ áo xám, là đệ tử Hạ Phong, tầm khoảng mười bảy mười tám tuổi, có lẽ lần này đã dốc hết toàn bộ số điểm cống hiến trong ba năm để đến Tàng Bảo Các thử vận may, có một loan đao đang bay lơ lửng bên cạnh y, xám xìn xịt, nhìn gỉ sét như sắp hỏng tới nơi.

Nói thiệt, loan đao này đến hạ phẩm cũng không được, hạ hạ phẩm đã là quá đề cao nó, những vẫn là một pháp khí.

Bằng không đoán chừng ngay cả dân chúng bình thường cũng không lạ gì món đồ rách nát thế này.

Nhưng dù như vậy, thì so với thiên phẩm pháp khí hình như nó cũng đẹp hơn chút chút.

Mặt Tô Hàn đen xì.

Hắc bạch song kiếm run lẩy bẩy sắp sầu chết rùi: Trời ơi, rốt cuộc phải biến thành hình dạng như thế nào thì chủ nhân mới thích đây? Bản thể của chúng xấu đến vậy sao? Rõ ràng mấy ngàn năm qua bọn chúng đều được theo đuổi tán tụng, còn có người si mê tới nỗi hận không thể ôm chúng mà ngủ…

Nhưng vì sao theo thời gian dần trôi, chúng đã xấu thành dao mổ heo rồi.

Tô Hàn lạnh tanh: Xin đừng sỉ nhục dao mổ heo.

A Hắc A Bạch khóc ngất tại chỗ.

Thiếu niên áo xám kia vẫn nhìn chăm chú bên này, lúc này lại càng thấy thú vị hơn: “Ha ha ha, hai thanh kiếm hỏng kia cư nhiên lại còn rơi ra một đống cặn bã, đã xấu lại càng xấu hơn!”

Người bên cạnh y dùng cánh tay huých huých y: “Đắc ý gì, loan đao kia của đệ cũng chả khá khẩm hơn là bao.”

“Huynh không hiểu,” Thiếu niên áo xám cười khềnh khệch: “Chỉ có thấy thảm hại hơn mới cảm thấy mình không quá thê thảm, thật ra thì đệ rất muốn đến kết bạn với hắn, chúng ta đứng cạnh nhau, A Khôi (loan đao) liền lập tức được tăng lên một cấp bậc.”

Tô Hàn liếc xéo y một cái.

Thiếu niên áo xám vẫn còn chưa cảm giác tí ti gì mà cười toe với hắn.

Tô Hàn xoay đầu lại, miệng giật giật.

Thiếu niên áo xám ngẩn ngơ, rồi cúi gằm mặt, chọt chọt người bên cạnh: “Toi rồi, toi rồi, hình như lời đệ nói bị hắn nghe được, toi rồi toi rồi, liệu hắn có thể trong lúc nóng giận giết người diệt khẩu hay không, toi rồi toi rồi, hắn sẽ bảo đệ xấu xí, a không, nhất định là bảo A Khôi xấu xí.”

Thanh niên cao ráo bên cạnh y: “…”

Thiếu niên áo xám vẫn còn đang lầm bà lầm bầm, người thanh niên cao ráo kia đã không để ý tới y nữa, xoay người bỏ đi, y giật mình bám theo, miệng vẫn còn lẩm bẩm: “Đệ không cố ý mà, đệ tưởng hắn không nghe thấy, hắn nghe thấy đúng không? Ngại quá đi, thật muốn chết…”

Thanh niên cao ráo mặc áo trắng của Thượng Đỉnh, dù đi rất nhanh, nhưng lại không bỏ rơi thiếu niên áo xám kia, chẳng qua chỉ không trả lời y mà thôi.


Tô Hàn đã ghim y: Tên tiểu tử thúi này, mình chẳng ra gì mà còn dám chê hắn.

Thẩm Tiêu Vân được đưa đến y dược đường nghỉ ngơi, Giang Ninh Tiển, Hứa Viêm Sâm, Chu Khả Khả đều là đối tượng được quan tâm chính, sau khi bọn họ bị tách ra mang đi, Tô Hàn cũng tự trở về Thập Tam Phong.

Đi tới chỗ ít người lui tới, Tô Hàn dừng bước.

Hắc bạch song sửu đi theo sau hắn giống như tù nhân chờ đợi tuyên án tử hình.

Tô Hàn: “Các ngươi có thể đi được rồi đó.”

A Hắc A Bạch hức một tiếng khóc lớn.

Đáng tiếc… manh vật khóc khiến người ta đau lòng không thôi, cặp xấu xí này khóc lên thì lại khiến người ta muốn hủy diệt thế giới.

Tô Hàn không nhịn nổi nữa: “Chớ theo ta nữa.”

Hắn xoay người bước đi, ý nghĩ của cặp xấu xí chợt lóe, viu một tiếng chạy đến trước mặt hắn, tiếp đó hai đám sương đen trắng bụp bụp nổ vang.

Tô Hàn bị chặn đường, cau mày nhìn.

Sương mù tan đi, lập tức sáng loáng khác thường!

Hai thanh trường kiếm, thân kiếm thon dài, hình dáng đẹp dẽ, trọng điểm là bao quanh mình chúng là ánh sáng bảy màu, chỉ thiếu viết thêm hàng chữ “Ta là thiên phẩm pháp khí ta rất quý ta rất hiếm mau tới yêu ta” nữa thôi.

Miệng Tô Hàn giần giật, ném ra hai chữ: “Khoa trương.”

Hắc bạch song kiếm nhìn nhau, không nói được gì.

Tô Hàn bước đi tiếp không ngừng lại, tiếp tục đi về phía viện của mình.

Lại viu một tiếng, hai thanh kiếm lại vọt tới trước mặt hắn lần nữa, sương mù đen trắng bao trùm, lần này không có ánh sáng bảy màu, mà là hai thanh trường kiếm phong cách cổ xưa.

Sắc đen tĩnh mịch trầm ổn, sắc trắng lại thiên về màu bạc, ánh nắng chiếu qua, ánh bạc lóe sáng, tựa như sao băng rơi xuống.

Nói thật, hình thái đắt tiền, rộng rãi, cấp bậc cao này, bức bách đến bậc này đã đủ tiêu chuẩn, tốt lắm rồi.

Nhưng Tô Hàn nhìn sao băng rơi liền nhớ tới đống “gàu” không rõ nguồn gốc lúc trước.

Lập tức… mặt không biểu cảm.

Tô Hàn: “Tránh ra.”

Lòng hắc bạch song kiếm lạnh hơn phân nửa.

Xong rồi, bị vứt bỏ rồi, vạn vạn năm nay mãi mới tìm được chủ nhân hợp ý, thì lại đi lướt qua nhau!

Sao cam tâm cho nổi?!

Không cam tâm! Cho nên phải cố gắng!

Vì vậy trên đoạn đường ngắn ngủn đi về viện này, hắc bạch song kiếm thay đổi ước chừng bảy hình thái cả thảy,

Uy vũ, bá khí, thon dài, ưu nhã, hoa lệ, chói mắt… tất cả hình thái có thể nghĩ tới, không nghĩ tới, đã gặp chưa gặp, bọn chúng đều thử một lượt.

Đáng tiếc trái tim Tô Hàn sắt đá, vẫn cứ bất vi sở động.

Ngay lúc hắc bạch song kiếm dường như sắp tuyệt vọng, Tô Hàn rốt cuộc về đến viện.

Hắn còn chưa tiến vào, cửa viện đã tự mở ra, một bóng mạch mập tròn vo múp míp đỉnh đầu rung rinh hai cọng mầm ngốc nhảy ra: “Đại nhân đại nhân, ngài đã về rồi!” Chất giọng trẻ con non nớt, mềm mại khiến lòng người chảy nước.

Vẻ mặt cứng nhắc của Tô Hàn hơi hơi giãn ra, tầm mắt hắn dời xuống, rơi trúng cọng mầm nhỏ non nớt kia, dịu dàng nói: “Ừm, về rồi.”

Mạch mập hưng phẫn nhảy cẫng lên, Tô Hàn lập tức ôm lấy nó, mạch mập như chú cún nhỏ dúi dúi đầu vào hắn, Tô Hàn do dự một lát, rốt cuộc nhịn không nổi, đưa tay sờ sờ cọng mầm ngốc mềm mại kia…

Tiếp đó, hắc bạch song kiếm thấy được một cảnh tượng khiến chúng chấn động rơi cả chuôi kiếm.

Chủ nhân lãnh khốc vô tình rắn mềm không ăn tâm địa sắt đá của bọn chúng thế mà…đỏ mặt!

A Hắc A Hạch nhìn nhau, từ trong mắt nhau thấy được sự quyết tâm.

Sương đen trắng lại nổ lên lần nữa…

Tô Hàn không nhịn nổi định đuổi chúng ra ngoài, nhưng khi sương mù tan đi, hắn ngẩn người.

Trước mắt là hai nhóc tròn tròn đáng yêu chớp chớp mắt, vô tội nhìn hắn…