Bất Báo

Chương 56: Lời tỏ tình

Dạo gần đây Cảnh Hạo cũng không ngủ yên được.

Hồi trước hắn đã trải qua huấn luyện tính tự chủ, vả lại thành tích nổi trội xuất sắc, song hắn yêu Thiệu Trạch, cho nên tuy nói mấy ngày nay ít tiếp xúc với Thiệu Trạch, nhưng chất dẫn dụ trên người đối phương vẫn dễ dàng chui vào mạch máu gợi lên phản ứng theo bản năng nhất của hắn.

Đặc biệt là ở thời kỳ đặc thù này, mỗi lần tách khỏi Thiệu Trạch đều là sự khiêu chiến to lớn đối với hắn, ban ngày thì còn đỡ, hắn có thể ép mình rời khỏi phòng ngủ chính, nhưng đến tối, sự khô nóng và khao khát sau khi ngủ sâu liền quấn riết lấy hắn, khiến hắn rất muốn qua phòng bên cạnh ôm Thiệu Trạch vào lòng xoa nắn, tốt nhất là chiếm dụng thành của mình, hoàn toàn đánh dấu y.

Xúc động này gần như gào thét trong cơ thể hắn cả đêm, khiến hắn không thể nào yên tâm đi vào giấc ngủ.

Hắn từng tìm Kiều Tịch xin thuốc, Kiều Tịch cho hắn một viên, quan sát hắn vài lần rồi quả quyết là sẽ không có tác dụng đâu. Hắn hiểu rõ ý của anh, vào thời điểm Omega sắp tiến vào kỳ phát tình, Alpha sẽ theo bản năng điều chỉnh cơ thể lên tới trạng thái đỉnh điểm, lúc nào cũng chăm chú tia con mồi, chuẩn bị hưởng thụ một bữa tiệc lớn đầy mỹ vị, có điều tuy hiểu nhưng bởi vì cơ thể Thiệu Trạch còn chưa khỏe hẳn, hai người không thể ngủ chung với nhau, khiến ngày qua ngày thật quá khó khăn, vậy nên hắn vẫn lừa mình dối người uống thuốc, miễn cưỡng vượt qua hết đêm này tới đêm khác.

Tòa nhà chìm trong yên lặng, Cảnh Hạo khó chịu trở mình, đột nhiên hắn mở mắt ra, dùng sức hít mùi hương ngọt ngào trong không khí, nhất thời hắn ngồi dậy ở trên giường.

Thơm ngọt, nồng đậm và quyến rũ… Đây là mùi phát tình của Thiệu Trạch, chỉ ngửi qua một lần hắn đã khắc cốt ghi tâm.

Một cái dây cung trong cơ thể thoáng chốc kéo căng tới tận cùng, hắn lập tức nhanh chóng đi ra ngoài, mùi hương ngoài hành lang rõ hơn ở trong phòng, hơn nữa càng tới gần phòng của Thiệu Trạch thì càng nồng đậm. Cổ họng của Cảnh Hạo siết chặt, đưa tay đẩy cửa ra.

Đêm nay trăng rất sáng, xuyên qua tấm rèm mỏng manh rọi vào, nhuộm một màu bạc lên phòng ngủ, người trên giường bất an cử động cơ thể, thỉnh thoảng truyền tới những tiếng than nhẹ và rên rỉ, khiến mạch máu người vừa nghe càng thêm dâng trào.

Cảnh Hạo nghe rõ y đang gọi tên mình, đôi mắt hắn càng tối thêm, lập tức đưa tay ra sau đóng cửa lại, tiếp đó mở ra cánh cửa thứ hai dùng để chắn lại chất dẫn dụ bước vào, thuận tay mở đèn ở đầu giường.


Hai má của Thiệu Trạch đỏ lên, trán đã ướt nhẹp mồ hôi từ lâu, y bất lực co mình lại, chỉ cảm thấy con dã thú đói khát từ lâu trong cơ thể mình không ngừng đánh thẳng về phía trước, khiến người ta gần như muốn phát điên.

Ý thức của y rất mơ hồ, trong lúc nửa tỉnh nửa mơ đôi khi y sẽ cảm thấy mình đang thân thiết với Cảnh Hạo. Hắn mạnh mẽ đè trên người y, vuốt ve y, hôn y, một lần rồi lại một lần tiến vào cơ thể y, hung bạo giữ lấy y. Đôi khi y lại thấy mình còn đang ở trong cái ***g sắt ở khu mười một, xung quanh đều là Alpha mất đi lý trí, phảng phất như lúc nào cũng có thể xông vào cắn nuốt y.

Y cảm thấy có chút bất an, lại cuộn tròn cơ thể mình, đồ ngủ ma sát vào làn da mẫn cảm khiến y không khỏi thở dốc một tiếng “Cảnh Hạo…”

“Anh ở đây.” Cảnh Hạo xốc chăn lên, xoay cằm y qua “A Trạch, tỉnh lại.”

Thiệu Trạch nhanh chóng tiếp xúc với chất dẫn dụ của Alpha quen thuộc, cơ thể lập tức chợt lóe lên một luồng điện vui mừng, y run rẩy chậm rãi mở mắt, sau khi thấy rõ người tới liền đưa tay về phía hắn “… Em khó chịu.”

“Không sao, sẽ thoải mái ngay thôi.” Giọng Cảnh Hạo khàn khàn, hôn lên khóe miệng y trấn an, tiếp đó nhanh chóng cởi đồ ngủ và quần lót của y, hậu huyệt phía sau sớm thấm ra một lượng chất lỏng lớn, thậm chí ngay cả đồ ngủ cũng bị thấm vào.

Thiệu Trạch được hắn đặt nằm thẳng lại, cảm thấy hắn đang chống tay trên giường nhìn mình, y liền bắt lấy cánh tay hắn muốn hắn lại gần hơn “Ôm em đi.”

Hô hấp của Cảnh Hạo trở nên nặng nề, hắn ừ một tiếng, cúi người dùng sức ôm y vào lòng, bàn tay vuốt ve từng chút một từ thắt lưng của y rồi dần đi xuống. Thiệu Trạch lập tức vui sướng rên rỉ lên tiếng, ngửa đầu liếm bờ môi của hắn, còn chưa xâm nhập liền bị hắn độc đoán hôn trả lại, hai chiếc lưỡi quấn chặt lấy nhau, mang theo dòng điện khiến người ta càng thêm choáng váng. Cảnh Hạo nhiệt tình hôn y, tay nhanh chóng trượt tới hậu huyệt của y, khẽ động, lập tức đưa một ngón tay vào.

“Ưm!” Thiệu Trạch run mạnh lên, phản ứng còn lớn hơn lần trước, thở hổn hển mấy hơi, vô lực rúc vào lòng hắn.

Cảnh Hạo cảm thấy lối vào nóng ướt siết chặt lấy ngón tay hắn, hô hấp lập tức trở nên nặng nhọc, nhét thêm một ngón nữa, hắn vừa ra vào vừa cúi đầu nhìn y “Thoải mái không?”

Thiệu Trạch gật đầu, đáy mắt có một lớp nước, y chỉ cảm thấy hoàn toàn không đủ, theo bản năng tách hai chân ra muốn được nhiều hơn, tiếp tục rúc vào lòng Cảnh Hạo, sau đó phát hiện hắn vẫn còn mặc đồ ngủ y liền đưa tay kéo ra. Cảnh Hạo thấy y căn bản không có sức lực, vì thế hắn nâng người dậy, nhanh chóng cởi hết quần áo trên người mình ra. Thiệu Trạch mất đi hơi ấm, lập tức khó chịu đưa tay về phía hắn “Đừng đi.”

Đồng tử của Cảnh Hạo tối đi, hắn đã sớm bị chất dẫn dụ này quyến rũ tới có chút chịu không nổi mà vẫn phải cố chịu đựng ý niệm tàn bạo trong cơ thể, ôm y vào lòng, kéo tay y đặt lên dục vọng nóng rực và khổng lồ của mình “Sờ đi, thích không?”

Thiệu Trạch nhất thời khó nhịn được mà thở dốc một tiếng, cảm thấy bản thân mình sắp điên rồi, dịch lỏng trào ra lượng lớn, vật giữa hai chân thậm chí có chút phấn chấn lên “Mau lên… em khó chịu quá.”


“Mau lên cái gì?” Cảnh Hạo hôn lên khóe môi y, hơi nóng thở ra đều phả vào “Muốn anh làm em? Hửm?”

Thiệu Trạch quả thực muốn vỡ tung, hơi nước trong mắt càng đậm, ướt sũng nhìn hắn, vô lực lại mang theo chút khẩn cầu. Hô hấp của Cảnh Hạo nặng nề, hận không thể nuốt người này vào bụng, hắn lại hôn nhẹ lên khóe môi y “Rốt cuộc em có muốn không, hửm?”

Thiệu Trạch run rẩy há miệng đáp lại nụ hôn của hắn, rúc vào lòng hắn nhỏ giọng rên rỉ “… Muốn.”

Đồng tử của Cảnh Hạo lập tức trầm xuống, nhanh chóng nhấc chân y lên, xông vào cơ thể y. Thiệu Trạch không khỏi rên lên một tiếng, chỉ cảm thấy nóng vô cùng, phối hợp nâng eo lên. Dục vọng của Cảnh Hạo vừa mới tiến vào một chút liền bị quấn chặt lấy, hắn thở dốc, thấy Thiệu Trạch không có biểu hiện khó chịu, hắn liền không nhịn được nữa, dùng lực đâm mạnh vào, “pặc” một tiếng.

“A!” Thiệu Trạch lập tức run lên, đầu óc trống rỗng, y vô thức mở miệng “A… a…”

Cảnh Hạo hít sâu một hơi, trong thoáng chốc thiếu chút nữa là tước vũ khí đầu hàng, hắn tạm thời không cử động, tới khi chịu đựng qua cơn kích động này mới bắt đầu ma sát trong phạm vi nhỏ, hôn lên cái trán ướt mồ hôi của y “Thiếu Chu… A Trạch… anh yêu em.”

Thiệu Trạch khẽ rên rỉ, ôm cổ hắn, cọ vào hõm cổ hắn “Người anh… ưm… yêu chính là em.”

Cảnh Hạo hơi khựng lại, giật mình nhớ tới Thiệu Trạch từng nói hắn yêu Lý Thiếu Chu thật ra là yêu một biểu hiện giả dối, hắn nhịn không được nâng cằm người này lên ôm hôn triền miên, rồi tựa lên trán y “Ừm, dù em là ai, có phải Omega hay không thì anh cũng yêu em.”

Thiệu Trạch thở dốc một tiếng, chỉ cảm thấy trong lòng dâng lên cảm giác thỏa mãn nồng đậm, y cử động cơ thể, muốn cả hai gần nhau hơn.

Hơi thở của Cảnh Hạo ồ ồ, chậm rãi rời khỏi “Em thì sao? Có yêu anh không?”

“Đừng rời đi…” Cả người Thiệu Trạch như nhũn ra, hoàn toàn không thể chịu đựng được cảm giác hư không này. Cảnh Hạo đè người y không cho y tới gần, lại hỏi “Có yêu anh không?”

Thiệu Trạch nuốt nước miếng “Có.”

Cảnh Hạo chăm chú nhìn y “Nói cho anh biết, anh là ai?”


Thiệu Trạch mở to đôi mắt ngấn nước đối diện với hắn, nhấn từng chữ “Là Cảnh Hạo.”

Cảnh Hạo thoáng chốc nín thở, chờ đợi và theo đuổi lâu dài rốt cuộc đã có hồi báo, hắn chỉ cảm thấy ***g ngực ùa lên một trận thủy triều to lớn, hạ thân lập tức mạnh mẽ va chạm, cắm vào tận gốc rễ.

“A!”

Cú thúc kia đâm thẳng vào điểm chết người, Thiệu Trạch chớp mắt run lên, trong chốc lát bay lên trời cao, bất ngờ không kịp đề phòng mà tiết ra, co rút một hồi. Cảnh Hạo biết y nhịn đã lâu, hôn y trấn an, nằm xuống rồi ôm y đặt lên trên người mình, ấn y ngồi xuống.

Thiệu Trạch phát hiện vật cực nóng kia đang từng chút một tiến vào cơ thể mình, nhiệt độ vừa giảm bớt lại ùa lên, y không khỏi thở dốc một tiếng thật dài, vô lực nhìn hắn.

Cảnh Hạo biết y không có sức lực, hắn đưa tay về phía y “Lại đây, anh ôm em.”

Thiệu Trạch nghe lời vươn tay về phía hắn, nằm trên người hắn khẽ thở dốc, dáng vẻ quả thực giống như một con mèo nhỏ đáng thương. Cảnh Hạo giật mình nhớ tới lần đầu tiên gặp mặt, lúc ấy người này khóc thút thít đi tới, mềm mại cuộn mình trong lòng hắn, khóe miệng hắn không khỏi gợi lên ý cười, vuốt ve lưng y, nâng cằm y rồi hôn lên đôi môi đó, thắt lưng thì cử động, chậm rãi va chạm.

“Ưm… ư…” Thiệu Trạch dựa vào ***g ngực rộng lớn của hắn, cơ thể hơi run rẩy, cuối cùng y không kiềm chế được, vô thức cắn môi hắn “Mau… mau lên… ưm… a…”

Cảnh Hạo bị nhiệt độ trong cơ thể làm cho đồng dạng hoàn toàn không muốn nhẫn nại, vội vàng đưa tay ôm lấy y, bắt đầu dùng sức thúc mạnh về phía trước, bên tai có thể nghe rõ tiếng nước kịch liệt, nhiệt độ trong phòng ngủ lập tức lên tới điểm cao nhất, hô hấp của Cảnh Hạo thêm nặng nề, siết chặt eo của y, cấp tốc tiến lên, cuối cùng ở một lần xâm nhập mà thoải mái tiết mạnh ra.

“A…” Thiệu Trạch bị hắn kích thích, lại lên đỉnh, cơ thể run rẩy, mềm nhũn ở trong lòng hắn.

Qua thật lâu hô hấp của Cảnh Hạo mới bình ổn lại, phát hiện chất dẫn dụ của Omega dần nhạt đi, hắn không khỏi hôn y “A Trạch?”

Đợi một lúc không thấy y trả lời, hắn cúi đầu nhìn qua, phát hiện Thiệu Trạch đã ngủ, hắn liền xoa đầu y, rút vật kia ra khỏi cơ thể y, bế y vào phòng tắm tắm rửa, sau đó thỏa mãn ôm vào lòng, trầm trầm ngủ say.

Hôm sau hắn dậy rất sớm, người bên cạnh vẫn còn đang ngủ, dựa vào hắn không muốn rời xa, đôi lông mi cong cong xinh đẹp, vô cùng dịu ngoan, hắn chỉ thấy trong lòng mềm mại vô cùng, hôn lên môi Thiệu Trạch, tiếp đó hít mùi thơm ngọt ở cổ y, nhịn không được mà xoa nắn y.


“… Ưm?” Thiệu Trạch mơ màng mở mắt, níu lấy người hắn cọ vào.

Cảnh Hạo sâu sắc phát hiện chất dẫn dụ của Omega có xu hướng nồng đậm lên, biết là đợt phát tình thứ hai sắp đến, ánh mắt hắn đảo qua, thấy Kiều Tịch đã sớm dặn người đưa bữa sáng tới qua cửa sổ đặc thù, hắn liền đi qua uống một ngụm sữa, nâng cằm Thiệu Trạch lên, đút bằng miệng cho y.

Omega trong kỳ phát tình căn bản không muốn ăn uống, nhưng vì mất nước nghiêm trọng, nên cần thiết bổ sung đúng lúc, trong sữa không chỉ có nước mà còn chứa chất dinh dưỡng, là lựa chọn rất tốt.

Thiệu Trạch vừa vặn hơi khát, liền phối hợp há miệng, ngoan ngoãn uống. Cảnh Hạo vừa lòng hôn y, lại đút cho y mấy ngụm nữa, mãi tới khi y nói thôi thì mới dừng lại. Hô hấp của Thiệu Trạch có chút hỗn loạn, chậm rãi đưa tay. Cảnh Hạo lập tức ôm lấy y, phát hiện chất dẫn dụ càng nồng đậm, lại xoa cơ thể y, quả thực muốn chiếm đoạt y từng chút một.

Hắn trở mình đặt y trên giường “Muốn?”

Thiệu Trạch thở dốc gật đầu, đôi mắt ướt sũng, trông thật đáng thương.

Cảnh Hạo lại gần hôn y, chậm rãi vuốt ve y, rồi nhanh chóng tiến vào cơ thể y, tất cả đều là nước chảy thành sông, trong phòng chỉ còn tiếng thở dốc và tiếng rên rỉ vỡ vụn. Cả người Thiệu Trạch rơi vào tấm nệm mềm mại, đầu hơi nghiêng, đường cong cổ yếu ớt mà quyến rũ. Cảnh Hạo chăm chú nhìn một hồi, cúi đầu liếm lên, tiếp đó rời dục vọng ra một chút, đổi hướng chậm rãi đi tới, cuối cùng đi tới một chỗ mềm mại.

Dòng điện mãnh liệt thoáng chốc xông thẳng lên đại não, Thiệu Trạch hoảng sợ thở dốc một tiếng, mở mạnh mắt ra, tuy cảm thấy điều này thật xa lạ, nhưng y biết chuyện gì sẽ xảy ra, người này… muốn đánh dấu y.

Trong cơ thể Omega cất giấu một sản đạo vào kỳ phát tình mới có thể mở ra, Alpha chỉ khi đi vào đường này mới xem như chân chính hoàn thành đánh dấu.

“Ngoan, đừng lộn xộn.” Cảnh Hạo khàn khàn nói, hơi dùng sức, rốt cuộc tạo ra một cái khe nhỏ.

“A…” Thiệu Trạch không kiềm chế được mà run rẩy, chống tay lên ngực hắn.

Cảnh Hạo dừng lại, trầm mặc một chút, rũ mắt nhìn y “A Trạch, anh muốn đánh dấu em, anh cho em mười giây, quyền quyết định nằm trong tay em.”

Hơi thở của Thiệu Trạch dồn dập, một lát sau y chậm rãi mở miệng “Con người em… tính cách thì không tốt, có tính sạch sẽ, không dễ dàng thân thiết với người khác, ngoại trừ đám Kiều Tịch thì anh là người duy nhất em muốn tới gần… nhưng anh khác họ, cơ thể của em và anh tiếp xúc nhiều hơn họ, cũng muốn càng… càng thân mật hơn…”


Đây là lần đầu tiên Cảnh Hạo nghe y nói ra những lời trong lòng, hắn liền hủy bỏ mười giây trói buộc, chăm chú nhìn y.

“Vốn lần trước uống say ở quán bar, không hiểu sao lại ngủ cùng anh một đêm, em chỉ cảm thấy có chút hiếu kỳ với anh, thế nhưng trải qua thời gian sống chung hai năm trước, em… em chấp nhận anh.” Thiệu Trạch nâng mắt lên đối diện với hắn, đôi con ngươi tuy bị che kín trong *** nhưng vẫn có thể lộ ra chút sắc bén, y nhấn từng từ “Cảnh Hạo, anh nhớ kỹ, nếu tương lai có một ngày anh phản bội em, em nhất định sẽ tự tay giết anh.”

Đồng tử Cảnh Hạo trầm tối, quả thực phát điên rồi, hắn cảm thấy đây là lời tỏ tình hay nhất hắn nghe thấy, hắn rốt cuộc nhịn không được, bóp chặt eo của Thiệu Trạch, hung bạo đâm vào chỗ sâu nhất.