Bất Báo

Chương 53: Trình Tứ

Thành phẩm của phòng thí nghiệm tên là Trình Tứ, theo Thiệu Trạch nói người này trước kia là Beta, nhưng khả năng lớn là bị tên biến thái khu tám cải tạo, vậy nên nay mới có thể biến thành Alpha. Kiều Tịch nhất thời sáng tỏ, khó trách chất dẫn dụ của Alpha trên người Trình Tứ không mạnh lắm, anh vốn còn tưởng là do thuốc hoặc gen.

Thiệu Trạch cười lắc đầu, nói gen của hắn không tệ, trái lại còn vô cùng mạnh. Kiều Tịch thầm nghĩ có lẽ vì vậy người này mới có thể trở thành thành phẩm, anh gật đầu, cầm chai truyền dịch ra vừa thay cho Thiệu Trạch vừa chậm rãi nói “Lúc đó Cảnh Hạo chỉ bắn một phát vào vai phải hắn, sau đó đánh hắn bất tỉnh, trước đó em có dùng thủy tinh đâm vào vai trái hắn, hiện tại ngoại trừ hai tay bị giới hạn hoạt động, chỗ khác cũng không có vấn đề gì, nếu hắn nổi khùng lên, tới lúc đó sẽ rất phiền toái.”

Thiệu Trạch hiểu không thể dùng thuốc trấn tĩnh mãi, nghĩ một lát y nói “Lần trước anh ấy tỉnh lại có phải ứng gì không? Có nói gì không?”

“Chỉ nói chú ý con tin, giết chết kẻ xông vào.” Kiều Tịch đóng hòm thuốc lại “Có lẽ đây là mệnh lệnh người khác nói cho hắn, anh chỉ nghe tới đó liền chích liều trấn tĩnh cho hắn, không biết sau đó còn câu gì nữa không.”

Thiệu Trạch hồi tưởng lại tình cảnh giao đấu ngày đó, y lắc đầu “Chắc là không có đâu.”

Kiều Tịch ừ một tiếng, hỏi “Lúc em quen hắn, hắn là người thế nào?”

“Rất lạc quan, tùy tiện, tính cách cởi mở, là người rất tốt, à, thỉnh thoảng thì hơi chậm tiêu.” Thiệu Trạch nhìn anh “Lúc đó em nhắc tới chuyện quá khứ, hình như anh ấy hơi do dự, nếu nghiêm túc nói chuyện với anh ấy, liệu có thể làm anh ấy tỉnh lại không?”

“Hiện tại thần chí của hắn không rõ ràng, nói cũng vô dụng thôi, kể cả gắng gượng có chút tác dụng thì đây cũng là một quá trình lâu dài, trong thời gian ngắn này có lẽ sẽ không đánh thức được, chỉ đành tiếp tục kiểm tra, xem thử chỗ nào xảy ra vấn đề thôi.” Kiều Tịch đẩy mắt kính “Đương nhiên, tiền đề là hắn chịu yên ổn đợi ở đây.”

“Nếu không được thì nhốt lại, anh ấy là thành phẩm, lồng sắt phải chắc một chút.” Thiệu Trạch đang nói thì dừng lại, khẽ lẩm nhẩm “Thần chí không rõ, chú ý con tin…”

Kiều Tịch đối diện với y, chỉ cảm thấy thông thoáng rộng mở “Anh hiểu rồi, ý kiến rất hay.”

Thiệu Trạch cười tít mắt gật đầu, nhìn anh một cái, đột nhiên hỏi “Bên Thiệu Tu Dung có động tĩnh gì không?”


“Có.” Kiều Tịch cũng không giấu diếm “Lúc em ngủ ông ta có sai người tặng một bó hoa, nói chúc em sớm ngày khỏe lại, anh bảo họ vứt đi rồi.”

Thiệu Trạch không sao cả mà đáp lại, từ lúc chất dẫn dụ của y vì bị thương mà lộ ra, y liền biết nhất định sẽ bị Thiệu Tu Dung tìm tới cửa, hiện tại phản ứng này rất bình thường, có lẽ chờ Thiệu Tu Dung làm xong một phần việc liền sẽ bớt thì giờ đối phó với y, y nheo mắt lại, bỗng nhiên nhớ tới một chuyện “Tên biến thái kia vất vả lắm mới làm ra thành phẩm, không thể nào dễ dàng đưa cho Thiệu Tu Dung được.”

“Ừ, chắc là tạm thời cho ông ta mượn.”

“Nếu là như thế hắn nhất định sẽ đòi lại.” Thiệu Trạch nhướn mày “Anh nói xem, có khi nào hắn tìm tới chúng ta đòi người không?”

“Kể cả đòi anh cũng không đưa, ai cướp được thì thuộc về người ấy.” Đồng tử của Kiều Tịch hiện lên tia lạnh “Chỉ cần tên biến thái đó dám tới đây, anh sẽ bảo người đặt hắn lên bàn thí nghiệm chậm rãi giải phẫu.”

“… Cái gì mà cướp với không cướp chứ, anh đừng đem bạn em thành vật thí nghiệm.” Thiệu Trạch nhắc nhở “Còn có, em kêu biến thái thì thôi, còn anh ấy, dù gì cũng là đàn anh của anh mà.”

“Với anh mà nói đàn anh hay biến thái cũng cùng một ý.” Kiều Tịch không hề cử động “Lúc trước em ở chung với hắn một thời gian trong phòng thí nghiệm, em chịu được hắn không?”

“Cũng tàm tạm, thật ra nhìn từ ngoài vào, tên biến thái đó rất vui lòng đẹp mắt.” Thiệu Trạch đang nói thì bỗng nhiên nở nụ cười “Em nhớ có một lần chuốc chút thuốc cho hắn, khiến hắn co giật nửa tiếng trên mặt đất, nhưng mà chờ tới khi em nhớ ra là nên ghi hình lại thì bị thuộc hạ của tên biến thái đó phát hiện rồi khiêng đi mất, thật đáng tiếc.”

Kiều Tịch “…”

“Nói thật, dù cho cả người hắn run rẩy cũng không mất đi phong độ, thật đó.”

“… Em cần nghỉ ngơi.” Kiều Tịch im lặng chỉnh chăn lại cho y, nhấc hòm thuốc rời đi. Thiệu Trạch nhìn anh rời đi, tiếp tục ngoan ngoãn nằm trên giường dưỡng thương.

Dược tính thuốc trấn tĩnh trong cơ thể Trình Tứ còn có vài tiếng nữa là sẽ hết tác dụng, sau khi Kiều Tịch từ trong phòng Thiệu Trạch đi ra liền căn dặn thuộc hạ đi mua một cái giường đơn, sau đó khiêng tới phòng của Bạch Triệt. Các thuộc hạ tuy thấy khó hiểu nhưng cũng sáng suốt biết không nên hỏi nhiều, nghe lời đi chấp hành, nhưng ngay sau khi hoàn thành lại nghe Kiều Tịch nói khiêng Trình Tứ vào, khiến cả bọn nhất thời trầm mặc.

Kiều Tịch lạnh như băng nhìn chung quanh một vòng “Sao, có vấn đề gì?”

Cậu ném một tên hung bạo như thế cho cậu Bạch, cậu Bạch có biết không? Các thuộc hạ im lặng nghĩ, nói chung là không ai dám nhiều chuyện.

“Không có vấn đề gì thì khiêng vào đi.”


“… Vâng.”

Buổi trưa Bạch Triệt cùng Cảnh Hạo trở về, y qua loa ăn xong bữa liền lên lầu thăm Thiệu Trạch, sau đó về phòng ngủ trưa, tiếp theo liền phát hiện bên cạnh cái giường lớn của mình còn đặt một cái giường khác, y lập tức dừng lại.

Trợ lý đẩy xe lăn cho y rất kinh ngạc “Chuyện gì vậy? Ai đặt vào đây?”

Bạch Triệt luôn rất thông minh, lúc nhìn thấy Trình Tứ nháy mắt liền hiểu ra là chuyện tốt của Kiều Tịch làm, y nhanh chóng bảo “Chúng ta đi thôi.”

Trợ lý vừa định gật đầu, phía sau lại bỗng nhiên truyền tới một giọng nói lạnh như băng “Muốn đi đâu?”

Kiều Tịch thừa dịp đối phương còn chưa kịp phản ứng liền nhanh chóng vẫy tay đuổi trợ lý đi, tiếp đó dùng sức đá một phát vào xe lăn, thoáng chốc đưa Bạch Triệt vào phòng, anh cũng đi vào “Mấy ngày nay ở nhà làm việc đi.”

Bạch Triệt chậm rãi di chuyển xe lăn, trên mặt vẫn mang theo ý cười ôn hoà, cũng không thẹn quá hóa giận “Cậu không thể xích anh ta lại à?”

“Không thể, làm thế có khi khiến hắn tự mình hại mình, hơn nữa không tiện quản lý.” Kiều Tịch an ủi “Tôi sẽ mau chóng làm hắn khôi phục thần chí, tạm thời cậu nhẫn nhịn đi, dù sao hắn cũng là bạn của A Trạch.”

Bạch Triệt vừa định mở miệng lại phát hiện người bên cạnh tỉnh, y liền nhìn qua. Kiều Tịch lùi ra ngoài cửa, nhìn Trình Tứ đứng dậy, lãnh đạm nói “Bạn của anh bảo tôi nói với anh là họ có việc phải đi ra ngoài một chuyến, anh tiếp tục trông chừng con tin đi.”

“Chú ý con tin, giết chết kẻ xông vào.” Vết sẹo trên mặt Trình Tứ đã được Kiều Tịch bôi thuốc, trên mặt quấn đầy băng, hoàn toàn nhìn không ra dáng vẻ cụ thể, hắn vừa máy móc mở miệng vừa chậm rãi đi về phía Bạch Triệt, im lặng ngồi xuống, bình tĩnh nhìn y, sau đó không cử động nữa.

Bạch Triệt “…”

Kiều Tịch rất hài lòng với hiệu quả này, nghiêng đầu dặn người bên cạnh “Nếu có tài liệu quan trọng các cậu cứ để ở cửa, nhớ kỹ đừng có mà đi vào.”

Trợ lý của Bạch Triệt khóc không ra nước mắt, nói vâng, lẳng lặng nhìn anh rời đi, tiếp đó nhìn về phía thủ trưởng nhà mình, nhỏ giọng hỏi “Cậu Bạch, cậu có tính toán gì không?”

Trình Tứ thấy họ nói chuyện với con tin của mình, lập tức quay đầu, tuy không mở miệng nhưng sát khí lại lan tràn ra.


“…” Vài vị trợ lý đồng loạt lùi về phía sau, trong lòng chảy máu ào ào, cậu Bạch cùng một tên đàn ông dã man chưa thuần hóa ngủ cùng một phòng liệu có được không?

Bọn họ thương lượng một lát liền cầm điện thoại di động ra nhắn tin cho Bạch Triệt, nói đừng miễn cưỡng, nếu thật sự không muốn, liền thừa dịp lúc đi vệ sinh nhảy xuống, chúng tôi đón cậu, sau đó đưa cho cậu Kiều một cái lồng sắt để nhận lỗi.

Bạch Triệt xem tin nhắn, không quan tâm, ánh mắt y đảo qua, thấy thuộc hạ gấp gáp xoay qua xoay lại trước cửa, thậm chí muốn đi viết một cái bảng nhỏ giơ cho y xem, sau một lúc lâu trầm mặc, rốt cuộc y nhắn lại “Vô ích thôi, đừng nói đi vệ sinh, dù tôi đi tắm, hắn cũng sẽ đứng bên cạnh nhìn chằm chằm vào.”

“…” Trợ lý chớp mắt ôm lấy trái tim nhỏ bé.

Bạch Triệt ngồi một lát, chỉ giá sách “Lấy quyển sách bên trái phía sau cho tôi.”

Trình Tứ ừ một tiếng, rất nhanh đưa cho y. Bạch Triệt mở ra đặt trên đùi, mỉm cười, ôn hòa đọc sách. Trình Tứ nhìn y không chớp mắt, im lặng nghe. Gió khẽ thổi tấm rèm màu trắng, nhất thời không gian yên tĩnh vô cùng.

“Thơ ca có thể hun đúc tình cảm sâu đậm, làm cho con người không còn bạo lực nữa.” Bạch Triệt nhìn hắn “Bài tôi vừa đọc anh nghe hiểu không?”

Trình Tứ đối diện với y, ánh mắt dại ra, vẻ mặt ngây ngốc.

Bạch Triệt “…”

Sau buổi trưa cuối xuân rất dễ khiến người ta buồn ngủ, Cảnh Hạo nhẹ nhàng mở cửa, thấy Thiệu Trạch đang ngủ, hắn liền đi chậm lại, từ từ bước tới, ngồi xuống bên giường nhìn y.

Hai má và môi Thiệu Trạch vẫn không hồng hào mấy, ngũ quan xinh đẹp lộ ra yếu ớt rõ ràng, giờ phút này im lặng nhắm mắt, khiến người ta đau lòng tới mức muốn ôm vào lòng xoa nắn. Cảnh Hạo nhìn y một hồi, đưa tay sờ mặt y, trong lòng có rất nhiều thắc mắc muốn hỏi.

Cậu ấy đã trải qua cái gì? Là ai cứu cậu ấy? Sao lại ở DR? Sao tính cách lại biến hóa nhiều như thế? Ngoại hình thay đổi là do bị thương phải phẫu thuật thẩm mỹ hay là nguyên nhân khác? Lúc trước cố ý xuất hiện ở lễ minh hôn kia có phải là muốn tìm Lý Cố, nhưng kết quả lại bất ngờ phát hiện một bí mật nên mới thay đổi chủ ý? Vậy tình cảm cậu ấy dành cho Lý Cố thật sự bỏ được sao?

Điểm quan trọng nhất, cậu ấy thuộc về số người rất ít kia, lại là Omega, lúc trước huấn luyện nhất định chịu không ít khổ, cậu ấy quyết định làm như thế… rốt cuộc có phải vì bị Lý Cố tổn thương nên mới có thể kiên quyết?

Đồng tử của Cảnh Hạo hơi tối đi, hắn hơi cúi đầu, hôn lên khóe miệng y. Thiệu Trạch phát hiện hắn tới gần, mơ màng mở mắt, cười vươn tay phải có thể cử động được về phía hắn, muốn ôm lấy hắn.


Hiện tại y đang đứng trước thời kỳ tiền phát tình nên vô cùng mẫn cảm, Cảnh Hạo là Alpha duy nhất có thể đi vào căn phòng này, vả lại y rất dính Cảnh Hạo, mỗi một động tác đều lộ ra vẻ ỷ lại, khiến cả trái tim người ta đều mềm nhũn đi.

Sắc mặt Cảnh Hạo hơi dịu đi, cởi áo vest và quần tây ra, lên giường ôm y. Thiệu Trạch rúc vào lòng hắn, tìm được vị trí thoải mái, nhắm mắt ngủ. Cảnh Hạo giật mình nhớ tới lần đầu gặp mặt, sắc mặt hắn lại dịu thêm một chút, hôn lên mặt y.

Mặc kệ là nguyên nhân gì, người này cuối cùng là của hắn.

Cảnh Hạo ngủ một giấc với Thiệu Trạch, sau đó dậy tới công ty, dùng tốc độ nhanh nhất giải quyết mấy tài liệu quan trọng, rồi sớm về nhà với vợ.

Kiều Tịch nhìn hắn một cái, không có ngăn cản, nhắc nhở “Đừng dựa vào quá gần.”

Cảnh Hạo vô cùng bất mãn, nhưng rõ ràng đây là vì tốt cho Thiệu Trạch, hắn liền gật đầu, lên lầu với vợ, buổi tối không tình nguyện về nhà, hôm sau lại qua.

Thời gian Thiệu Trạch dưỡng bệnh rất ngoan, trên cơ bản Kiều Tịch nói gì liền nghe đó, một tuần sau, phần lớn vết thương trên người y đều đã khỏi hẳn, chỉ có một vài vết thương sâu và vai trái là còn khá nghiêm trọng. Mỗi ngày Kiều Tịch đều sẽ truyền dịch cho y, Thiệu Trạch vốn tưởng là thuốc giảm nhiệt thế nhưng thời gian qua đi, y liền phát giác có vấn đề, vì thế y cười, nhướn mày hỏi “Thuốc giảm nhiệt không cần truyền nhiều ngày như vậy chứ?”

“Ừ, đây là chất dinh dưỡng.”

Thiệu Trạch vốn muốn hỏi tại sao, nhưng ngẫm lại bản thân mình sẽ nhanh chóng bị Cảnh Hạo đặt trên giường làm bảy ngày nên y liền ngậm miệng lại.

Kiều Tịch nhìn biểu tình của y một lát “Đúng đó, em vẫn luôn thông minh như vậy.”

Thiệu Trạch “…”

“Anh ta không hỏi em chuyện của Thiếu Chu sao?”

Thiệu Trạch đương nhiên biết rõ “anh ta” là chỉ Cảnh Hạo, y cười lắc đầu “Anh nói xem có phải anh ấy không muốn hỏi không?”

“Không đâu, anh đoán có thể anh ta muốn giữ tới khi em tiến vào kỳ phát tình hoặc là đánh dấu em xong rồi mới tính.”


Thiệu Trạch nghĩ một lát, cảm thấy cũng có thể.

Kiều Tịch sờ đầu y, xoay người rời đi, tới phòng thí nghiệm pha một ly nước đặt ở cửa phòng của Bạch Triệt, bảo Bạch Triệt lừa Trình Tứ uống, sau đó đợi Trình Tứ hôn mê liền khiêng vào phòng thí nghiệm, tiếp tục kiểm tra và điều trị.

Thời gian trôi qua từng chút một, Trình Tứ khẽ cử động, đột nhiên mở mắt ra, tiếp đó thoáng chốc bị ánh sáng mạnh kích thích làm cho nhắm lại, giọng nói lộ ra chút nghi hoặc “… Cậu là ai? Đây là đâu?”

Kiều Tịch dừng một chút, nghiêng đầu dặn thuộc hạ “Đi báo cho A Trạch, nói bạn cậu ấy đã khôi phục.”