Bất Báo

Chương 39: Trốn

Áo ngủ bị kéo càng lên cao.

Bàn tay nóng như lửa không ngừng vuốt ve qua lại trên người y, ma sát mang theo dòng điện tê dại, từng đợt từng đợt xông thẳng lên não, Thiệu Trạch nhịn không được thở dốc một tiếng, theo bản năng chống đỡ lên bả vai của Cảnh Hạo.

Cảnh Hạo nắm cổ tay y nghiêng đầu hôn lên một cái, rồi lại gần hôn y, tiếp đó thong thả trượt xuống vành tai, bắt đầu liếm hôn từng chút một dọc theo chiếc cổ trắng nõn.

Khi Alpha phát tình sẽ lộ ra chất dẫn dụ mãnh liệt và độc đoán, ý tứ đoạt lấy, xâm chiếm vô cùng rõ rệt, dày đặc tỏa ra xung quanh, từng chút một vảy lên thần kinh, tựa hồ có thể đánh thức linh hồn vùi sâu trong cơ thể ngủ say đã lâu. Thiệu Trạch cảm thấy nếu không phải thuốc ức chế Kiều Tịch bào chế rất mạnh, khả năng cao y đã nhanh chóng khai báo rồi, nhưng kể cả như vậy, hô hấp của y vẫn không thể kiềm chế được mà trở nên rối loạn.

Thiệu Trạch né tránh qua bên cạnh, giọng nói rõ ràng có chút không ổn “Cảnh Hạo, dừng tay.”

Cảnh Hạo hơi khựng lại, ngẩng đầu đối diện với y, con ngươi sâu thẳm mang theo tình dục nồng đậm. Thiệu Trạch nhìn một lúc, lập tức muốn rời xa, kết quả vừa cử động liền bị đè lại. Cảnh Hạo kéo y vào lòng, chậm rãi hôn lên khóe miệng y, thấp giọng hỏi “Em hơi cương rồi, thật sự không muốn?”

“… Không.” Thiệu Trạch yên lặng nhìn hắn “Tôi muốn về nhà.”

Cảnh Hạo dừng một chút, nghĩ rằng, mẹ kiếp, về nhà cái gì, ngoan ngoãn để tôi làm một lần, sau này thành thật sống cùng tôi chẳng phải tốt biết bao à. Hắn cố nén dục vọng mạnh mẽ trong lòng, dịu dàng sờ đầu Thiệu Trạch “Em không muốn ở bên tôi như vậy sao?”

Thiệu Trạch chớp mắt mấy cái “Ừ.”

“…” Trán Cảnh Hạo nảy lên, chậm rãi vẽ ra một nụ cười, dỗ dành y “Bảo bối lặp lại lần nữa đi, tôi nghe không rõ.”

Thiệu Trạch bất lực đối diện với hắn, thỉnh thoảng đưa tay lay áo ngủ của hắn mấy cái, trông rất tội nghiệp.

Cảnh Hạo bị bộ dáng đó của y kích thích, càng muốn ăn tươi nuốt sống y, hắn hơi cử động, chọn vị trí nằm thoải mái rồi ôm y vào lòng, thuận tay đặt lên eo y “Hồi trước lúc em bỏ đi có nhắn lại là sẽ nhớ tôi. Hai năm qua, em có nhớ tôi không?”

Thiệu Trạch ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn hắn, tạm thời không tránh ra.

Cảnh Hạo nhìn y trong khoảng cách gần “Một chút thôi cũng được, nhớ tôi không? Tôi muốn nghe lời nói thật.”

Xung quanh nhất thời có chút tĩnh lặng, Thiệu Trạch trầm mặc một lúc lâu, sau đó khẽ nói “Có.”

Hô hấp của Cảnh Hạo trở nên căng thẳng, lại gần hôn lên trán y, thấp giọng mở miệng “Tôi cũng nhớ em, tôi biết giờ em không tin tôi, nhưng tôi thật sự thích em. Cùng tôi thử một lần, nhé?”


Thiệu Trạch do dự một hồi “… Anh cho tôi suy nghĩ đi.”

“Được, em cứ suy nghĩ đi, tôi không ép em.” Cảnh Hạo hôn lên khóe miệng y trấn an, nhận thấy y chậm rãi thả lỏng, bàn tay của hắn đang đặt trên thắt lưng của y liền nhanh chóng trượt xuống, trực tiếp dò xét vào bên trong quần lót của y.

“A…” Thiệu Trạch kinh hãi, thở dốc thốt lên một tiếng, lập tức bắt lấy cổ tay hắn.

Cảnh Hạo đè lấy cơ thể y, nắm dục vọng của y chậm rãi vuốt ve, tiếp đó sâu sắc cảm thấy vật đó biến hóa, hắn liền liếm lên bờ môi của y “Tôi hỏi lại một lần nữa, em thật sự không muốn?”

Thiệu Trạch chỉ cảm thấy dòng diện rất nhỏ đánh thẳng lên đầu, khiến cả người y như nhũn ra, y thở hổn hển “… Anh lại gạt tôi.”

“Tôi không có gạt em.” Cảnh Hạo dịu dàng hôn y “Em có thể vừa cảm thụ vừa suy nghĩ, thế nào, thoải mái không?”

Hô hấp của Thiệu Trạch dần dần trở nên nặng nề, ý thức cũng có chút mơ hồ, y rên rỉ một tiếng, giãy dụa một lát, rồi dần giảm sức lực trên tay “Ừm.”

Hành động này rõ ràng là thỏa hiệp, đồng tử của Cảnh Hạo tối đi, lập tức hôn càng sâu hơn. Thiệu Trạch phối hợp ngẩng đầu lên, nhích vào lòng hắn, mặc cho bản thân trầm luân, dù sao thuốc của Kiều Tịch rất mạnh, chút mồ hôi sẽ không bại lộ ra chất dẫn dụ của Omega đâu.

Tiếng thở dốc nặng nề và tiếng nước miếng dây dưa dần xen lẫn vào nhau, nhiệt độ chung quanh không ngừng tăng cao, hai mắt của Thiệu Trạch nhanh chóng phủ một lớp nước, dùng sức bám vào cánh tay của Cảnh Hạo, giọng nói bắt đầu vỡ nát. Cảnh Hạo biết y sắp lên tới đỉnh, liền ôm chặt y vào lòng, động tác trên tay cũng nhanh hơn.

“A Trạch.” Hắn hôn lên môi y từng chút một, giọng khàn khàn trầm thấp, nghe vô cùng gợi cảm “Tôi yêu em, A Trạch.”

Tiếng rên rỉ bị đè nén của Thiệu Trạch phát ra, y chỉ cảm thấy hoa mắt, tiếp đó phảng phất như sức lực toàn thân đều bị rút hết, chớp mắt liền mềm nhũn, y cọ vào người Cảnh Hạo, dựa vào ngực hắn không ngừng thở dốc.

Cảnh Hạo khẽ hôn y để trấn an “Cảm thấy thế nào?”

“… Rất tốt.” Hơi thở của Thiệu Trạch chậm lại, thấy Cảnh Hạo đang cầm khăn giấy lau tay, y liền nhanh chóng tránh ra khỏi cái ôm của hắn, trở mình nhảy xuống giường, thong thả sửa sang lại quần áo, mỉm cười với hắn “Tôi hưởng thụ xong rồi, đêm nay định gắng gượng ngủ ở phòng cho khách. Tạm biệt. Chúc anh ngủ ngon.”

Cảnh Hạo “…”

Thiệu Trạch quét mắt nhìn xuống cái lều đội lên dưới quần của hắn, chân thành đề xuất “Nghe nói nín sẽ không tốt đâu, anh tự giải quyết đi.”

Cảnh Hạo “…”

“Hai năm qua tôi từng nghĩ vô số lần, trước đây tôi đã đối xử với em quá nhân từ rồi.” Cảnh Hạo ung dung mỉm cười, đứng dậy “Hiện tại em lại khiến tôi nhìn rõ điểm này, tốt lắm.”

Thiệu Trạch chớp mắt mấy cái, quay đầu liền đi, đóng sầm cửa lại. Cảnh Hạo đen mặt, vội vàng đuổi theo, tiếp đó thấy y vào một phòng cho khách, hắn liền nhanh chóng tiến vào, dùng sức đá văng cửa “Đêm nay em đừng nghĩ…”

Hắn đột ngột dừng lại, chỉ thấy phòng ngủ rỗng tuếch, một người cũng không có.

Cảnh Hạo “…”


Trán của ông chủ Cảnh nảy mạnh lên, kiên nhẫn tìm kiếm, cuối cùng ném ánh mắt về ban công rộng mở, liền lại gần nhìn thử, phát hiện vẫn là không có, hắn trầm mặc nửa giây, bỗng nhiên xoay người, lớn tiếng ra lệnh “Người đâu! Đóng tất cả các cửa lại cho tôi.”

Đường Nhất Ninh dẫn đầu đi ra, ngay sau đó liền thấy hắn mặc bộ đồ ngủ con vịt đang đứng ở hành lang, ngực phập phồng kịch liệt, hiển nhiên tức giận không ít, gã do dự một chút, chậm rãi tiến lên “Xảy ra chuyện gì?”

Mặt Cảnh Hạo âm trầm “Gọi hết người ra đây, cẩn thận tìm cả trong lẫn ngoài, bắt tên khốn kia lại cho tôi.”

Đường Nhất Ninh hỏi “… Các cậu lại làm sao vậy?”

Ông chủ Cảnh đương nhiên không thể nói mình bị tên khốn kia dùng xong liền ném đi, vì thế thong thả mỉm cười với gã, âm u “Không có gì, đùa chút thôi.”

Đường Nhất Ninh “…”

Đùa mà có thể làm cậu giận như vậy? Lừa ai chứ?

Các thuộc hạ của Cảnh gia nhanh chóng tập hợp, cung kính nghe ông chủ hạ lệnh, tiếp theo biểu tình cứng đờ, nhìn nhau. Má ơi, tiểu tổ tông kia lại chạy trốn? Lần này lại vì sao đây? Sao mặt ông chủ còn đen hơn lần trước?

“Thất thần làm gì, tìm ra cho tôi!”

“Vâng!” Các thuộc hạ đồng loạt gật đầu, nhanh chóng đi tìm người. Một tiếng sau, mặt họ trắng bệch tiến tới “Ông chủ… không, không tìm được.”

Cảnh Hạo lẳng lặng đứng, cả người phát ra hơi thở âm u.

Đường Nhất Ninh nhịn không được hỏi “Có khi nào trèo tường trở về không?”

Cảnh Hạo nghĩ, quả thật có khả năng, hắn liền về phòng lấy di động gọi cho Bạch Triệt. Giọng nói của Bạch Triệt vẫn ôn hòa như cũ, nhưng có thể nghe ra là hơi bất ngờ “Anh đã làm cái gì vậy?”

“… Không có gì.”

“Tôi đã khuyên A Trạch cho anh một cơ hội, nếu hai người thật sự chỉ trong sáng ngủ, tôi cảm thấy cậu ấy sẽ không bỏ đi đâu.”

Cảnh Hạo “…” Nếu đã đoán được thì anh cũng đừng hỏi ra chứ!

Bạch Triệt không thấy hắn đáp lời, lúc này mới cười nói “Tôi chưa gặp cậu ấy, có lẽ cậu ấy lén lút chuồn vào. Để tôi bảo người tìm xem, anh có muốn qua đây không?”

Cảnh Hạo nghĩ một lát, cảm thấy tỉ lệ tên khốn kia trở về là rất lớn, hắn liền nói “qua”, cúp máy rồi xoay người đi. Đường Nhất Ninh nhanh tay lẹ mắt đè hắn lại “Dù gì cậu cũng nên đổi quần áo chứ! Ở nhà mặc thì thôi, cậu còn muốn mặc ra ngoài sao?”

Mặt các thuộc vô cùng thê thảm quay đầu đi, trong lòng đồng loạt dâng lên bão tố, từ sau khi quen tổ tông kia, ông chủ khí phách của họ liền trở nên rất không bình thường.

“…” Cảnh Hạo nhìn bộ đồ ngủ của mình một chút, rồi gật đầu, đổi đại một bộ đồ hàng ngày, nhanh chóng rời đi.

Bạch Triệt đang ôm con chó ngồi ở sofa chờ hắn, thấy hắn tiến vào bèn cười cười, nói còn đang tìm, bảo hắn đợi một chút. Nửa tiếng sau, vệ sĩ DR đi từ trên lầu xuống, nói đã tìm hết ngóc ngách nhưng không thấy cậu Trạch. Bạch Triệt bất đắc dĩ cười “Xem ra không có về, rốt cuộc anh đã làm cái gì vậy, cậu ấy sẽ không đi chỗ khác trong cơn giận dữ chứ?”


Lòng Cảnh Hạo trầm xuống, tiếp đó hắn bắt mình bình tĩnh lại, chậm rãi nói “Cậu ấy vẫn rất tốt, chắc là không nổi giận đâu.”

“Hửm?” Bạch Triệt quan sát hắn, thấy hắn rõ ràng không muốn nói nhiều, liền đành từ bỏ, ôn hòa nói “Bản lĩnh trốn người của A Trạch rất giỏi, nếu không tìm thấy, vậy anh đành phải đợi cậu ấy ngoan ngoãn xuất hiện thôi.”

Cảnh Hạo trầm mặc một chút, chỉ cảm thấy trong lòng có chút trống rỗng, hắn gật đầu, đứng dậy xin phép về.

Các thuộc hạ thấy sắc mặt ông chủ vẫn không tốt lắm, không khỏi tránh xa, không ai dám tiến lên. Đường Nhất Ninh quan sát một lát “Cậu ta không chịu về cùng cậu?”

“Không phải, cậu ấy không có ở đó.” Cảnh Hạo thản nhiên nói, bảo thuộc hạ đều đi ngủ hết đi rồi chậm rãi lên lầu. Đường Nhất Ninh đi cùng hắn, nhịn không được hỏi “Cậu ổn chứ?”

Cảnh Hạo không muốn nói chuyện nhiều, hắn ừ một tiếng, mở cửa vào phòng, tiếp đó hắn lập tức cứng đờ, chỉ thấy giữa cái giường lớn có một cục tròn vo, chính là người nào đó đang thở đều đều, lồng ngực phập phồng nhè nhẹ.

Cảnh Hạo “…”

Đường Nhất Ninh quét mắt nhìn, kinh ngạc nhíu mày, sau đó bất đắc dĩ cười cười, nhanh chóng rời đi. Ông chủ Cảnh đưa tay ra sau đóng cửa lại, tiến lên hai bước nhìn người đang ngủ say trên giường, trán hắn lại nảy mạnh. Hắn đi qua đi lại trước giường mấy bước, nhắn tin cho Bạch Triệt, tiếp đó thay đồ ngủ nằm xuống, nâng cằm người nào đó lên “Chuồn vào lúc nào? Lúc nãy trốn ở đâu?”

“… Ưm?” Thiệu Trạch mơ màng mở mắt, chậm rì đưa tay níu lấy người hắn “Tôi mệt quá.”

Bộ dáng đó là hoàn toàn ỷ lại, lòng Cảnh Hạo không khỏi mềm nhũn, ôm y lại đây, nhéo mặt y “Mệt mà còn bỏ chạy?”

Thiệu Trạch làm như mắt điếc tai ngơ, tìm tư thế thoải mái, cọ vào cổ hắn, tiếp tục ngủ. Cảnh Hạo trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng xoa trán, thầm nói một tiếng “tổ tông”, rồi ôm chặt lấy y, tắt đèn đi ngủ.

Không giận? Người này… hình như thật sự không định dằn vặt y. Trong bóng đêm khóe môi của Thiệu Trạch cong lên, rụt người vào lòng hắn, trầm trầm ngủ say.

Một đêm không có gì, hôm sau Cảnh Hạo dậy sớm, lẳng lặng chờ người nào đó, thấy y rốt cuộc mở mắt, hắn cười “Dậy rồi? Ngủ ngon không?”

Thiệu Trạch chớp mắt mấy cái, chân thành nói “Bình tĩnh một chút, chúng ta cần tìm kiếm quá trình phát triển lâu dài, anh hiểu không?”

Cảnh Hạo quan sát y một hồi, quyết định tạm thời bỏ qua cho y, xoa đầu y “Dậy ăn cơm thôi. Hôm nay phải mở cuộc họp thứ hai, em không quên đấy chứ?”

Thiệu Trạch ừ một tiếng, yên lặng quan sát hắn, có chút đoán không ra ông chủ Cảnh có thật sẽ nuốt cơn giận này đi không. Cảnh Hạo liếc mắt nhìn y, đang muốn hỏi một câu sao vậy, thì nghe thấy cửa phòng bị gõ hai tiếng, hắn liền thản nhiên nói “Vào đi.”

“Cậu Bạch bảo tôi đưa quần áo…” Thịnh Tước đang nói thì thấy rõ cảnh tượng trong phòng, hắn lập tức cứng đờ, trải qua hai năm ở chung, hắn đã biết Thiệu Trạch là cậu chủ của DR từ lâu, nhưng hiện tại đang là tình huống gì vậy?

Thịnh Tước “…”

Cảnh Hạo “…”

Thiệu Trạch “…”


Cảnh Hạo vốn tưởng là thuộc hạ của mình, ai ngờ lại là người này, sắc mặt của hắn nhất thời có chút không tốt lắm.

Thiệu Trạch nhanh chóng lấy lại tinh thần “Đặt đó đi.”

Thịnh Tước yên lặng gật đầu, cứng ngắc tiến lên đặt xuống, cuối cùng liếc qua họ một cái, nhanh nhẹn đi ra ngoài. Hai người, một người là cậu chủ của DR, một người là chủ nhân của nhà họ Cảnh thế mà đều mặc đồ ngủ có hình con vịt màu vàng. Má ơi, vỡ tan mộng tưởng rồi.

Toàn thân Thịnh Tước đều cảm thấy không ổn.

Phòng ngủ nhất thời có chút tĩnh lặng, Thiệu Trạch vẫn luôn không để ý, y liền cầm quần áo đi vào phòng tắm. Ông chủ Cảnh mặc bộ đồ này lâu như vậy cũng trấn định không kém gì, liền theo Thiệu Trạch đi vào. Hai người đánh răng rửa mặt, Cảnh Hạo nhịn không được tới gần Thiệu Trạch triền miên một nụ hôn chúc buổi sáng, tiếp đó hắn nhận thấy y thuận theo, liền ôm chặt một chút, qua thật lâu mới buông ra, liếm bờ môi của y “Xuống ăn sáng thôi.”

Thiệu Trạch thở hổn hển mấy hơi “Ừ.”

Cảnh Hạo không khỏi nhìn thêm vài lần, không biết có phải ảo giác không, mà hắn cảm thấy người này tựa hồ không bài xích với hắn như trước, chẳng lẽ là vì chuyện tối qua?

Thiệu Trạch không để ý tới vẻ thăm dò của ông chủ Cảnh, y nhanh chóng xuống lầu.

Cảnh Hạo đi xuống cùng y, dần bước chậm lại, nhìn Đường Nhất Ninh bên cạnh “Sao cho người ngoài gõ cửa phòng tôi?”

Đường Nhất Ninh kinh ngạc “Có chuyện này sao?”

Cảnh Hạo thấy gã không biết, liền hỏi thuộc hạ. Thuộc hạ trầm mặc một lát, nghĩ rằng hôm qua mặt ông chủ đen như vậy, đặc biệt người ta tới tìm cậu Trạch, chúng tôi lại không biết cậu Trạch đã trở lại, ai dám chọc vào nòng súng của ông chủ chứ? Cậu thuộc hạ yếu ớt nói “Đó là trợ lý của bà chủ, cũng không tính là người ngoài phải không ạ?”

Cảnh Hạo bị xưng hô này lấy lòng, liếc bọn họ một cái, liền không truy cứu nữa, nói lần sau chú ý. Thuộc hạ gật đầu, may mắn lau mồ hôi, sâu trong lòng cảm thấy hồ đồ cùng cậu Trạch có vẻ có tiền đồ hơn.

Thiệu Trạch luôn biết hưởng thụ, lúc trước ở Cảnh gia chưa bao giờ y che giấu sở thích của mình, bởi vậy Cảnh Hạo đã dặn dò nhà bếp làm những món y thích từ lâu, đối với chuyện này Thiệu Trạch rất hài lòng, thảnh thơi hưởng thụ bữa sáng.

“… Tin mới nhất, quân xâm lược đã rời khỏi chiến trường khu mười một vào rạng sáng hôm nay, điều này có nghĩa chiến tranh lớn của khu mười một tuyên bố kết thúc.” TV trong phòng ăn đang đưa tin buổi sáng, giọng nói rõ ràng, êm dịu truyền ra.

Hai người không khỏi ngẩng đầu, Thiệu Trạch lẳng lặng nhìn, trầm mặc không nói. Cảnh Hạo cắt miếng trứng “Chắc buổi họp hôm nay sẽ bàn tới chuyện này, nhưng trong thời gian ngắn thị trường hẳn là sẽ không bị ảnh hưởng.”

Thiệu Trạch ừ một tiếng, không nhiều lời, y qua loa ăn xong, chuẩn bị về nhà nghỉ ngơi một lát, sau đó đi họp.

Cảnh Hạo không có từ chối, đứng dậy đưa y về. Thiệu Trạch ngoan ngoãn để hắn nắm tay, men theo con đường nhỏ chầm chậm đi về, tiếp đó vừa ngẩng đầu lên liền thấy Bạch Triệt đang dắt chó đi dạo, y nhất thời nheo mắt lại, nhẹ giọng nói “Nếu Bạch Triệt đồng lòng với tôi, dặn vệ sĩ DR trông chừng cửa không cho anh vào, thì tôi đâu tới mức không có nhà để về, ngay cả ngủ cũng không ngon.”

Cảnh Hạo nhướn mày “Lặp lại lần nữa, đêm qua em ngủ không ngon?”

“Chuyện này không quan trọng, quan trọng là anh ta vì một con chó mà đá tôi đi, khiến tối qua cơ thể mảnh mai của tôi phải nhảy lên nhảy xuống trốn người, mệt muốn chết.” Thiệu Trạch nói xong thì lấy ra một tờ giấy, buông tay hắn ra, chậm chạp tiến lên.

Bạch Triệt đang ngồi trên xe lăn, tay vịn của chiếc xe lăn đang cột cái dây buộc chú chó lớn, ôn hòa nhìn y “A Trạch.”

Thiệu Trạch cười tít mắt gật đầu “Chào anh, dắt chó đi dạo à?”


Bạch Triệt nhìn lại vào mắt y, trong lòng nhất thời chợt lóe dự cảm không tốt, nhưng mà còn chưa đợi y phản ứng lại, Thiệu Trạch liền nhanh chóng dùng giấy cầm xương để trêu đùa của con chó, đặt trước mũi nó cho nó ngửi thử, sau đó dùng sức ném ra xa.

Con chó lớn kia lập tức vắt giò chạy như điên, kéo theo chiếc xe lăn rầm rầm về phía trước, nửa giây sau thuộc hạ của Bạch Triệt phản ứng lại, thoáng chốc kinh sợ, vội vàng điên cuồng đuổi theo “Trời ơi! Cậu Bạch!”

Cảnh Hạo nhìn con chó chạy nhanh tới mức không còn bóng dáng, hắn dừng một chút, nhìn qua vợ của mình.

Thiệu Trạch chậm rãi xoa tay, tâm tình sung sướng “Thế này trong lòng mới thấy thoải mái hơn.”

Cảnh Hạo “…”