Bất Báo

Chương 32: Hai năm (2)

Cảnh Hạo trở về liền bắt đầu tìm người, nhưng DR thật sự quá lớn, những người hắn có thể tiếp xúc phần lớn đều chỉ biết tên của ông chủ và vài nhân vật nòng cốt, căn bản không rõ diện mạo của người ta, mà số ít quản lý chủ chốt ở tầng giữa hắn gặp được lại đều rất láu cá, hơn nữa còn được huấn luyện nghiêm chỉnh, nên muốn lấy nội dung từ lời nói khách sáo của họ quả thật khó như lên trời.

Hắn biết bối cảnh của Thiệu Trạch không đơn giản, liền cẩn thận điều tra tầng trung tâm của DR, ông chủ kia là một Alpha tài giỏi, hình như có bạn đời, nhưng tới nay không ai thấy bạn đời và con của ông ta. Nghe nói hai mươi năm trước người đó đã bất ngờ qua đời. Hiện tại tổ chức không công khai người thừa kế, phỏng chừng sẽ chọn một trong những người ở tầng trung tâm.

Người ở tầng trung tâm DR đều rất mạnh, người quản lý bên xã hội đen và bên làm ăn chính nghĩa và bộ phận nghiên cứu phát triển mọi người đều biết, muốn điều tra thì rất dễ dàng. Thế nhưng nhân vật quản lý mấy ngành cơ mật khác lại khá khó điều tra. Cảnh Hạo chỉ điều tra được ba người, căn bản không biết có thể điều tra hết được không.

Hơn nữa… ngay cả tên khốn kia rốt cuộc có phải là người của DR hay không hắn cũng không dám khẳng định.

Cảnh Hạo ngồi trên chiếc ghế ở trong phòng làm việc, đồng tử thâm sâu.

Đường Nhất Ninh cũng đang giúp đỡ, gã thoáng nhướn mày “Tham Lang này sẽ không phải là Tham Lang chúng ta biết tới đấy chứ?”

Cảnh Hạo quét mắt nhìn tài liệu “Có thể.”

Đường Nhất Ninh chậc lưỡi, thời gian Tham Lang xuất hiện rất ngắn, người khu khác thậm chí chưa từng nghe qua cái tên này, nhưng ở địa bàn của họ, chỉ cần là người có địa vị trong thế giới ngầm thì không thể nào chưa từng nghe qua hai chữ Tham Lang, đặc biệt là đối với người khu mười một mà nói.

“Tổ chức này cũng quá mạnh, khó trách DR có thể ngồi vững trên chiếc ghế số một của khu một.”

Cảnh Hạo không đáp, nhìn chỗ tài liệu ít đến đáng thương, hắn tùy tay ném qua, cầm lấy văn bản khác.

Hắn từng cân nhắc lời nói của Lâu Huy, tổ chức lính đánh thuê và DR chỉ cùng xuất hiện trong một phòng thí nghiệm ở khu mười một. Nếu Lâu Huy cho rằng A Trạch có khả năng là người của DR, vậy nhất định là trông thấy y tại đấy, vì thế hắn điều tra chuyện năm đó, chỉ thấy thế lực dính dáng đan chéo phức tạp, hoàn toàn nhìn không ra tên khốn kia rốt cuộc thuộc về tổ chức nào.

Hay là… tên khốn kia không thuộc về nơi nào hết.

Cảnh Hạo nhìn tài liệu, rơi vào trầm mặc.


Đường Nhất Ninh cũng xem qua mấy tài liệu đó, hiểu là muốn tìm ra người này thật sự quá khó khăn, gã do dự một lát “Còn điều tra tiếp không?”

“Có.” Cảnh Hạo dừng một chút “Không cần phái nhiều người như vậy nữa.”

Cảnh Hạo nói xong liền ném gã ở lại rồi rời đi, tới ban công của phòng ngủ chính, chậm rãi tựa lên cửa. Lúc trước hắn ở trong này xác định tâm tư của mình, cũng quyết định muốn chiếm hữu Thiệu Trạch ở đây, thế nhưng người trong lòng đã không còn thấy bóng dáng từ lâu rồi.

“Ba năm.” Cảnh Hạo nhìn bầu trời đêm khẽ thì thầm “Không quá ba năm, tôi nhất định sẽ gặp lại cậu.”

Xuân đi thu đến, vượt qua giá lạnh, chào đón mùa xuân ấm áp.

Chiến tranh từ khu mười tới khu mười hai liên tục lan rộng, vài quốc gia đi theo con đường bành trướng quân sự rốt cuộc chạm đến dây thần kinh của khu khác, các nước lớn lần lượt ra quân can thiệp, chiến sự dần dần nghịch chuyển.

Mấy quốc gia nhỏ ở khu mười đã liên minh với nhau từ lâu, cùng nhau chống đỡ kẻ địch mạnh mẽ, nay cán cân thắng lợi đang dần nghiêng về phía họ, họ càng có thêm thế như chẻ tre. Tổng thống mới nhậm chức của nước C nhân cơ hội đề nghị, vì gia tăng thực lực và giảm bớt mâu thuẫn không cần thiết bên trong, chi bằng xác nhập lại, tập trung chính quyền và quân số, thống nhất hòa bình.

Từ chiến tranh thế giới về giới tính lần trước đã từng có hai tiền lệ, mấy nước nhỏ hợp lại với nhau thành lập quốc gia mới, dùng triết lý cộng đồng để thống trị, tìm kiếm sự phát triển và tiến bộ trong nghịch cảnh, mặc dù các quốc gia khác từng kháng nghị, nhưng mấy người đứng đầu lại không để ý, vui vẻ xóa biên giới, cũng dần dần phát triển đất nước mới lớn mạnh, khiến người ta không dám tùy ý khiêu khích nữa.

Điều này có lẽ là một xu thế mới. Hiện nay khái niệm quốc gia đã sớm không còn rõ ràng nữa, mà dần được thay thế bằng khu vực, thậm chí có người tiên đoán, trong tương lai không lâu quốc gia trong mỗi khu vực sẽ ngày càng ít đi, sau đó chuyển qua chế độ tuyển chọn khu trưởng. Các khu trưởng tạo thành một chỉnh thể, cộng đồng đàm phán chính sách và giải quyết vấn đề, đến lúc đó toàn cầu có thể được thống nhất.

Đương nhiên đây là chuyện rất xa xôi, thống nhất luôn làm ảnh hưởng đến lợi ích của các nước lớn đầu tiên, họ nhất định sẽ không bằng lòng, vậy nên ngày đó có tới hay không còn rất khó nói.

Cứ như hiện tại mà nói, nếu mấy nước nhỏ xác nhập lại, sẽ nhảy ra một nước lớn thứ hai của khu mười. Sau khi tổng thống nước C đưa ra ý kiến thì nhanh chóng nhận được sự tán thành của vài vị tổng thống, còn vài vị khác không suy nghĩ bao lâu liền lần lượt đồng ý, cùng bỏ đi biên giới, tuyên bố thành lập đất nước mới.

Thế giới nghiêng mình.

Bởi vì lệch múi giờ, nên khi Thiệu Trạch biết tin tức này đã là sáng sớm hôm sau. Y nhìn tổng thống nước C trên báo, là cái tên quen thuộc của bộ trưởng tiền nhiệm, đồng tử y lập tức hơi tối đi.

Y biết sự việc không chỉ đơn giản như vậy, nếu lúc trước bộ trưởng có thể liên lạc với Cảnh Hạo và tổ chức lính đánh thuê, thì không thể nào chỉ vì liên minh với các nước khác. Vậy nên tổ chức lính đánh thuê khẳng định cũng tham gia một chân.

Vũ khí, quân đội… Từ đầu bộ trưởng đã không đơn thuần chỉ muốn phòng thủ, mà là có khuynh hướng mở rộng.

Nhưng tiền đề là phải có người sẵn lòng ủng hộ ông ta.


Sau lưng lãnh đạo của một đất nước có gia tộc lớn hoặc tập đoàn ủng hộ đã không còn là chuyện đáng ngạc nhiên từ lâu rồi. Người sau cung cấp tài chính cho người trước, người trước vì người sau mở đèn xanh ở tại quốc gia mình, để họ có thể ở trong một phạm vi nào đó đạt tới trình độ lũng đoạn nhất định, thời điểm phát triển chặt chẽ nhất, một hoặc vài tập đoàn liên thủ với nhau, hoàn toàn có thể khống chế kinh tế, nghị sĩ, thậm chí bầu cử của quốc gia đó.

Hiện tại Cảnh Hạo đang bước trên con đường như vậy.

Y biết Cảnh Hạo vẫn làm ăn với các quốc gia ở khu mười. Nếu từ đầu Cảnh Hạo đã có ý định này, vậy trong các quốc gia nhỏ đó ít nhất phải có hai ba người sống dựa vào vũ khí và tài chính của hắn, lời đề nghị của bộ trưởng thay thế cho ý của Cảnh Hạo, họ không thể nào không coi trọng được.

Về phần những người còn lại, rất nhiều người bị ham muốn “thành lập nước lớn cùng thống trị” hấp dẫn, còn những người khác dù cho không đồng ý, nhưng ở tình thế hiện nay cũng hiểu rằng chỉ cần dám nói ra một chữ, thì sẽ bị những người kia thâu tóm, vậy nên đành phải thỏa hiệp.

Thiệu Trạch buông tờ báo, nhẹ nhàng thở ra một hơi. Nhìn chung trong lịch sử chiến tranh do gia tộc hoặc tập đoàn can thiệp đã nhìn mãi thành quen rồi, chỉ là phát triển phô bày ra vĩnh viễn là chính khách, rất ít người có thể nhìn thấy bóng dáng sau lưng.

Lúc này đây y vừa vặn thấy được, người đàn ông kia… rốt cuộc sẽ phát triển tới mức độ nào đây?

Thời gian trôi đi rất nhanh, vượt qua mùa hạ nóng bức, lướt qua trời đông giá rét, lại một năm nữa qua đi.

Chiến tranh ở khu mười trên cơ bản đã bình ổn, khu mười một, mười hai cũng dần dần tiến tới hòa bình.

Cuối xuân đầu hạ, quốc gia lớn mới thành lập ở khu mười tổ chức kỳ họp quốc hội đầu tiên. Lần họp quốc hội này chỉ có vài dòng ít ỏi ở trong lịch sử, bởi vì không ai biết quá trình cụ thể, chỉ biết rõ một điều duy nhất là hai ngày trôi qua, trong hội trường khiêng ra thi thể của ba nghị sĩ, tiếp theo đại hội tuyên bố với bên ngoài, tổng thống nước C được bầu toàn bộ số phiếu, chọn làm người lãnh đạo cao nhất ở nước mới, tập trung quân quyền chính quyền vào tay một người.

Trong không khí tựa hồ còn lưu lại một chút mùi khói thuốc súng, đại hội không có một bóng người từ lâu. Cảnh Hạo chậm rãi bước xuống bậc thang “Anh cũng tới đây?”

Lâu Huy mặc bộ đồ rằn ri, đĩnh đạc ngồi trên đầu chiếc xe việt dã, trên thắt lưng đeo một khẩu súng lục hỏa lực lớn, không thể nói rõ khí phách thế nào “Giây phút chấn động lòng người như thế, tuy không thể xem trực tiếp nhưng đến cảm thụ một chút cũng được.”

Cảnh Hạo thong thả đi tới bên cạnh hắn, đứng một lát rồi đột nhiên hỏi “Anh vẫn chưa tìm được người kia?”

“Tôi không cố ý đi tìm.” Lâu Huy tiện tay dụi điếu thuốc trên tay “Tôi tin vào duyên số, tới lúc tôi gặp lại cậu ta thì cậu ta đừng nghĩ tới chuyện bỏ chạy.”

Cảnh Hạo nhướn mày “Tôi nhớ anh từng nói mùi vị của tên đó rất ngọt, là Omega ư?”

“Ừ.”

“Anh không sợ tên đó đã bị người khác đánh dấu rồi sao?”


“Cái đó không quan trọng, thuốc tiêu trừ không phải sắp đi vào sản xuất à. Chích cho cậu ấy một mũi thì cậu ấy chính là của tôi.” Lâu Huy cười nói “Hiện tại tôi phát hiện loại thuốc đó cũng rất hay.”

Cảnh Hạo kinh ngạc “Anh không sợ tên đó hận mình?”

Lâu Huy cười ha ha “Mỹ nhân đó rất lạnh lùng, rất bạo lực, nhất định phải làm ngược lại, tôi mà đối tốt với cậu ấy có khi cậu ấy còn không thấy ấn tượng gì đâu.”

Cảnh Hạo im lặng.

“Bảo bối của anh tìm được chưa?”

“Chưa.” Cảnh Hạo thản nhiên nói “Nhưng mà không sao, tôi định mở một cuộc họp triệu tập các thương nhân buôn bán vũ khí ở đây.”

Lâu Huy quay đầu, giơ ngón cái lên “Rất tàn nhẫn.”

Cảnh Hạo từ chối cho ý kiến, trò chuyện với Lâu Huy một lát, rồi xoay người rời đi.

Cuộc bầu cử này nhanh chóng được các truyền thông lớn đưa tin, Thiệu Trạch ngồi trước bàn ăn xem TV, trầm lặng không nói gì.

“Nghe nói Cảnh Hạo ở khu chín muốn triệu tập mấy thương nhân buôn bán vũ khí lớn.” Ông chủ DR nói “Hai năm qua cậu ta nuốt không ít tổ chức buôn bán vũ khí nhỏ, thế lực bành trướng rất nhanh, có được quyền phát ngôn tuyệt đối. Nếu họ liên kết với nhau, e rằng có thể lũng đoạn việc buôn bán vũ khí của cả địa bàn, các khu khác rất khó chen chân vào, dù cho không sợ chết mà đưa hàng qua thì cũng bị cướp mất mạng thôi.”

Thiệu Trạch dạ một tiếng, tiếp tục ăn cơm.

“Mấy nước lớn nhúng tay vào, chiến tranh trong phạm vi lớn của khu mười một, khu mười hai chắc sắp chấm dứt, nhưng nội chiến ở các nơi sẽ lập tức bắt đầu, một vài nơi ở khu mười hiện vẫn đang nội chiến, trong thời gian ngắn sẽ không kết thúc được, vũ khí sẽ là một điểm chính.” Ông chủ DR chậm rãi phân tích “Không ai sẵn lòng buông tay, dạo gần đây mấy thương nhân buôn bán vũ khí ở địa phương khác đã đứng ngồi không yên, có lẽ đều sẽ tới cửa mong được hợp tác.”

Thiệu Trạch gật đầu, ngồi yên.

Bạch Triệt ngồi ở bên kia, buông nĩa, lau miệng cười nói “Tôi đã xem qua tài liệu tổ chức thu thập. Hình như hắn và Lâu Huy của khu năm là người bỏ vốn sau lưng tổng thống nước mới. Chiến tranh nước đó vừa ổn định, trăm nghề chờ đợi phát triển, họ hoàn toàn có thể lũng đoạn trong một vài lĩnh vực nào đó, vô cùng hấp dẫn.”

Ông chủ DR ừ một tiếng “Nghe nói một vài nhà tài chính lớn đã tìm tới họ, muốn làm ăn ở quốc gia mới này.”

Bạch Triệt mỉm cười “Thật ra tôi cũng có ý này.”

“Tôi muốn phát triển cả vũ khí và làm ăn.” Ông chủ DR chậm rãi nói “Đây là quá trình trường kỳ, cần phải thành lập một bộ phận, hiện tại khu mười không yên ổn, tôi tính xây dựng công ty ở khu chín, đã cho người chọn nền rồi. Còn con…” Ông đi tới trước mặt Thiệu Trạch xoa đầu y “Con đi qua cùng Bạch Triệt, mở thị trường bên đó cho ba.” Ông hơi dừng lại, rồi bổ sung “Ba sẽ bảo cả Kiều Tịch đi cùng.”


“…” Thiệu Trạch nhắc nhở “Hình như con là quản lý cục tình báo đó.”

“Thân là con trai, chẳng lẽ con không san sẻ cho ba mình sao?”

“Thân là cha, chẳng lẽ ba không biết yêu thương cậu con trai mảnh mai của mình chút sao?”

“Ba thương con đủ rồi.” Ông chủ DR hiền lành sờ mặt y “Hai năm qua ba đã giúp con ngăn cản bao nhiêu người tới dò la tin tức, con nên thấy đủ đi. Lần này tốt nhất là con nên qua đó, nếu con không qua, con đoán cậu ta sẽ làm gì?”

Thiệu Trạch thở dài “Chuẩn bị một tấm hình, gần đây anh ta tìm nhiều gia tộc lớn và tổ chức xã hội đen như vậy, trong đó thể nào chẳng có người biết người của con, ai có thể giao con ra, anh ta sẽ ưu tiên suy xét hợp tác với người đó.”

Ông chủ DR tán thưởng gật đầu “Ngoan, ba muốn thị trường kia, con là lựa chọn thích hợp nhất.”

“Mẹ con ở trên trời nếu có linh thiêng biết ba bán con đi như vậy sẽ đau lòng lắm đó.”

“Đừng có đem mẹ con ra dọa ba.” Ông chủ DR quan sát y, nhẹ giọng nói “Ba biết con muốn đi mà, dựa theo thân phận hiện tại của cậu ta nhất định có thể bảo vệ tốt cho con, tới lúc đó con muốn làm gì chẳng được, đúng không?”

Thiệu Trạch im lặng.

Ông chủ DR vỗ vai y, xoay người rời đi.

Lúc Thịnh Tước tiến vào thì Thiệu Trạch đang cuộn mình trên sofa lặng im không nói, hắn nhìn vài lần, không khỏi nhướn mày “Sao vậy?”

Trác Tiếu Nam thấp giọng đáp “Nghe cậu Bạch nói cậu ấy và cậu Trạch hình như phải tới khu chín, sau đó cậu Trạch của tôi cứ như vậy.”

Thịnh Tước sững sờ hai giây, lập tức vui mừng, mặt tươi rói vào phòng bếp hâm nóng một ly sữa, thân thiết nhét vào tay thủ trưởng nhà mình, ôn hòa nói “Nào, từ từ uống đi.”

Thiệu Trạch “…”

Thiệu Trạch ngẩng đầu nhìn hắn, đồng tử giữa hơi trắng mênh mông trông ươn ướt, giống như một con thú nhỏ “Anh ta sẽ không để yên đâu.”

Thịnh Tước an ủi “Cậu thông minh như vậy, nhất định sẽ qua được.”


Thiệu Trạch lắc đầu “Tôi không có nói mình. Nếu anh ta biết năm đó anh lừa anh ta, hiện tại lại làm trợ lý bên cạnh tôi, anh nói anh ta sẽ làm gì?”

Thịnh Tước “…”

Thiệu Trạch nhân từ nhét ly sữa lại vào tay hắn “Ngoan, từ từ uống đi.”

Thịnh Tước “…”