Bất Ái Kỷ

Chương 17

(Hiện tại)

Cuộc sống an tĩnh như vậy, mới chính là hạnh phúc đi.

Ông chủ mới họ Lục, có được một khu nhà cao cấp, cùng quan hệ gia tộc phức tạp, tôi mỗi ngày ở nơi làm việc mới bận rộn đến không thể ngừng tay.

Đồng nghiệp A Tĩnh hỏi tôi: “A Nhân sao cả ngày làm việc cũng không nói gì?”

Tôi chỉ cười cười.

Lúc ăn cơm trưa nghe bọn họ nói chuyện phiếm cười đùa, bộ dáng cực kỳ vui vẻ. Tôi chỉ là không biết nói xen vào như thế nào.

Không ai gọi tôi là Nhân Nhân, Nhân Nhân. Người kia, chỉ tồn tại an bình trong giấc mộng.

Ngày chậm rãi trôi qua, bất quá chỉ mới hai tháng mà thôi.

Lục tứ thiếu gia mỗi năm đều tổ chức tiệc sinh nhật một lần, phô trương đa dạng. Nhân viên bị điều động qua giúp đỡ, mỗi người chắc chắn sẽ có thêm trợ cấp, nhưng vẫn không có ai chịu đi.


Trong tổ vài người cười hì hì liền đem tôi đẩy lên phía trước. “A Nhân có năng lực lại biết nghe lời, rất thích hợp.”

Tôi nghĩ làm nhiều làm ít cũng không sao cả, huống hồ còn có thêm trợ cấp, cũng có thể dùng trả nợ, bởi vậy liền không chối từ. A Tĩnh lặng lẽ nói với tôi: “Những người đó chính mình không muốn đi mới đẩy cậu đi, bọn họ khi dễ cậu đó A Nhân.”

Bất quá là nhiều việc hơn một chút. tôi cũng có thói quen ngủ muộn, mệt cực kỳ, liền rất nhanh đi vào giấc ngủ, ngay cả mộng cũng không.

Trải qua hai tuần chuẩn bị, tiệc sinh nhật ngày đó bắt đầu sau sáu giờ buổi chiều – lúc Lục tứ thiếu gia được sinh ra, ước chừng phải liên tục kéo dài đến đêm khuya.

Bánh ngọt sinh nhật thật lớn và xa xỉ, rượu sâm panh phun bọt màu hồng, thiếu gia tuổi trẻ tương lai rộng mở khuôn mặt tươi cười.

Tôi đã hai ngày hai đêm bận rộn không thể nghỉ ngơi, lúc này ở trong đám người cuồng hoan đi rót rượu, đầu hơi hơi có chút đau.

Châm rượu, khách nhân trước mặt vẫn chưa có tránh ra. Tôi ngẩng đầu, cho là mình làm sai cái gì, lại nhìn thấy ánh mắt kia, mang theo hoài nghi cùng cảm xúc tôi không giải thích được, nhìn chăm chú vào tôi.

“Mạnh, Mạnh Đình…” Tôi không khỏi rất nhanh mang bình rượu lùi về sau hai bước.

Ánh mắt của hắn dần dần chuyển thành băng lạnh như trước, hờ hững liếc tôi một cái, liền trầm mặc quay đi.

Tôi cứng người tại chỗ, hoảng hốt như cảnh trong mơ hiện lên trước mắt, tim đập loạn thành một đoàn.

Cách đó không xa, tôi thấy Thư Dương từ trong đám người đi đến bên cạnh Mạnh Đình, Mạnh Đình khoác bả vai Thư Dương, hai người nhìn nhau cười.

Lúc này có người lấy đi bình rượu trong tay tôi, mới phát giác, không biết từ khi nào một đám người say chuếnh choáng đã vây quanh bên người. Rất nhiều cánh tay đẩy tôi, đem tôi đẩy lên thảm hồng trên đài nhảy ở bể bơi ngoài trời. Tôi không biết làm sao, đứng ở chỗ cao, mờ mịt nhìn khách phía dưới.

Âm thanh khuếch đại truyền đến, giọng DJ nửa trêu chọc nửa nghiêm túc. “Phục vụ tốt nhất năm của chúng tôi, Viên Nhân tiên sinh nâng chén.”

Âm nhạc hỗn loạn vang lên, tôi cô đơn đứng trên đài, có chút lạnh. Có người đưa qua một ly rượu, ý bảo tôi uống hết, tôi liền bối rối uống một hơi, vừa đắng lại cay, nhịn không được ho khan. Dưới đài lại vang lên tiếng vỗ tay cười đùa đứt quãng.

Có người lấy một cái vòng hoa thủ công thô ráp, đội lên đầu tôi.


Tôi quẫn bách lùi lại, cảm nhận được trong đám người, phóng tới một ánh mắt sắc nhọn.

Liền có người đến cùng tôi cụng ly. Khách tham dự đều liên tiếp hướng tôi nâng ly, khuôn mặt tươi cười trong suốt. Tôi uống không tốt, nhất thời không biết đã uống mấy ly, hai gò má đỏ nóng lên, đầu cũng quay cuồng.

Âm thanh khuếch đại có chút hạ xuống, DJ lấy ly rượu từ tay tôi. “Tiếp theo là phần thú vị nhất đêm nay, hai vị tiểu thư mê người dâng lên cho tiên sinh phong độ đôi môi thơm.”

“Vị thứ nhất, tôn quý xinh đẹp, tiểu thư Maria!”

Không chờ tôi có phản ứng, đã có một nữ nhân mặc đồ đỏ khoa trương, đôi môi đỏ mọng ấn lên mặt tôi, vị mỡ cùng son phấn dày đặc xông vào mũi, là đầu bếp nữ người Philippin. Cô ta cố ý đem son môi vẽ loạn trên mặt tôi, tôi bị cô ôm đến không thở nổi, cố gắng giãy dụa. Lại bị người ở phía sau trêu đùa đẩy tới, khiến đầu bếp nữ mập béo đem lưỡi chen vào miệng tôi.

Ánh sáng trắng từ đèn pha sân khấu chiếu lên người tôi.

Cô ta hung hăng cắn tôi một cái, mới lưu luyến buông ra. Dưới đài đám người vỗ tay thét chói tai, như đang xem kịch vui.

Tôi chật vật lấy tay lau son dính trên mặt, cơ hồ khóc lớn một hồi.

Bỗng nhiên ồn ào xung quanh đều an tĩnh lại, một đôi tay nhỏ và dài đem tôi nâng dậy, tôi kinh ngạc nhìn trước mắt, một cô gái nhìn thật giống công chúa.

Cô ấy dùng khăn tay thấm dầu thơm nhẹ nhàng lau mặt tôi, cười đến cực kỳ ôn nhu đáng yêu. Tôi hoảng hốt, nửa ngày mới kịp phản ứng, đỏ mặt né tránh. “Cảm ơn, tôi tự mình làm.”


DJ đại khái nói tên của cô ấy.

Cô ấy cười, giống như tiên tử truyện xưa trong sách, thanh âm ôn nhu: “Đừng sợ, nhắm mắt lại.”

Tôi có chút bất an, nhưng vẫn tin tưởng. Nhưng mà tôi đã cảm thấy cô ấy đẩy một cái ở trước ngực tôi, ngay sau đó, tôi liền ở trước mặt người khác xôn xao mà rơi vào bể bơi.

Âm nhạc, tiếng trống, tiếng cười, như đã hẹn trước đó nhất thời oà vang. Tựa như toàn bộ thế giới đều cùng cười vui.

Chỉ có tôi ở trong nước giãy dụa.

Bọn họ cầm rượu sâm panh, đối với tôi cả người ướt đẫm mở ra, rượu bọt trắng noãn, như pháo hoa cuồng hoan.

Tôi lạnh đến phát run. Không biết tại sao vẫn cứ run rẩy.

Trước mắt tất cả đều là ánh mắt cười nhạo lạnh lùng của Mạnh Đình.

Hắn cười lạnh. Nhân Nhân, tôi nghĩ cậu rời khỏi tôi, sẽ sống thật tốt thật có thể diện, haha, thì ra là thế.