Bạo Quân, Thiếp Vốn Khinh Cuồng!

Chương 82: Nổi trận lôi đình

Editor: Trà sữa trà xanh

Beta: Tử Liên Hoa 1612

Nhưng sau nhắm mắt lại ngực d[d[lqd chợt nặng nề buồn phiền, mà bên ngoài tiếng kêu thảm thiết không ngừng, Bùi Sắt không nhịn được vội vàng dựa vào cửa sổ nôn khan một trận, nhưng còn chưa phun ra cái gì, một thanh kiếm nhuốm máu đã cắm vào xe ngựa, mà kiếm kia hiển nhiên đã đâm vào người nào đó.

Kiếm kia là xuyên qua ngực người nọ ghim vào xe ngựa, mà người cầm chuôi kiếm đó chính là U Ly cả người nhuốm máu.

Bùi Sắt kêu "A" một tiếng rút về bên trong xe ngựa, nhưng nháy mắt, nàng lại leo ra cửa sổ xe, ói lên ói xuống, cho đến khi trong dạ dày rỗng tuếch, nước cũng bị ói ra sạch sẽ, đầu nghiêng qua, hôn mê bất tỉnh.

Trong phút chốc U Ly nhìn thấy nàng lộ ra cửa xe đã chú ý tới nàng, không ngờ sau lưng có người đánh lén, lưng đau nhói, hắn vung kiếm một đao chặt đứt đầu người kia, sau đó xoay người nhìn thấy Bùi Sắt đã hôn mê, ngay lập tức hai mắt đều nhuốm máu.

Về phía đám người ở bên ngoài, Thủy Mộ Hiên được hai cận vệ hộ tống rời đi, lông mày U Ly cau lại, bay nhanh đến, ngăn cản đường đi của ba người, mũi kiếm nhắm thẳng vào Thủy Mộ Hiên.

"Tam hoàng tử điện hạ, nể tình Ngưng Nguyệt nên hôm nay bản vương không giết ngươi, nhưng còn phải nhờ ngươi nói với phụ hoàng ngươi, cho dù hắn muốn ngươi tới Kỳ quốc là có mục đích gì, người trong xe ngựa là người của bổn vương. Mặc kệ nàng ấy có thân phận như thế nào, bổn vương không cho phép các ngươi tùy ý mang nàng đi. Còn chuyện các ngươi thành tâm mời hai phu thê bổn vương làm khách, đợi tháng ba sang năm, bổn vương sẽ phái sứ giả mang theo quà tặng tới cửa bái phỏng."

U Ly nói xong, mũi kiếm chuyển một cái, hai thị vệ không kịp phản ứng liền nhìn thấy mái tóc của Thủy Mộ Hiên xõa ra, mà trên đất vương vãi một nhúm tóc.

"Ngươi..." Đối với việc mình bị làm nhục như thế, đương nhiên Thủy Mộ Hiên rất tức giận, cặp mắt đẹp kia tràn đầy lửa giận nhìn chằm chằm U Ly, như muốn lột sống hắn.

"Bổn vương tự biết chiến tranh tàn khốc, nhưng thủ đoạn của Tam hoàng tử quá tàn nhẫn rồi, mớ tóc này coi như là ngươi chuộc tội cho dân chúng vô tội chết thảm ở thôn Lục Hà." Tiếng nói vừa dứt, U Ly đã xoay người rời đi.

Thủy Mộ Hiên giận đến nghiến răng, hắn vung kiếm muốn đuổi theo U Ly, lại bị hai thị vệ bên cạnh cản lại: "Điện hạ, còn nhiều thời gian."

Nhìn ánh mắt lo lắng của hai người hộ vệ, Thủy Mộ Hiên mới nguôi giận mấy phần, hắn giương mắt nhìn U Ly, trong đôi mắt sáng chợt lộ ra hung dữ, hắn cười như không cười ngước mắt nhìn về phía bóng lưng U Ly đi xa mở miệng, nói: "U Ly, tỷ tỷ ở dưới suối vàng có biết ngươi không làm nàng thất vọng không? Dù sao tỷ ấy là vì ngươi mà chết?"

Thấy thân hình đối phương dừng lại, nụ cười ở bên môi Thủy Mộ Hiên càng đậm: "Mặc kệ Bùi Sắt cô nương với tỷ tỷ có quan hệ gì không, ngươi hãy nhớ, thiên hạ này chỉ có một Thủy Ngưng Nguyệt, không phải ai cũng có thể thay thế."

U Ly chợt xoay người, nụ cười bên môi Thủy Mộ Hiên chưa thu hồi. Bị sự tàn bạo trong đôi mắt của hắn làm rung động, Thủy Mộ Hiên khẽ dừng lại, thản nhiên phủi đi đoạn tóc đã bị cắt đứt trước ngực, ý vị thâm trường nhìn U Ly một cái, ngay sau đó không quản khỉ gió ánh mắt của hắn kinh người thế nào, nghênh ngang cùng hai hộ vệ bên người rời đi.

"Vương gia!" Hai người U Thạch U Vũ xử lý xong dư đảng của Thủy Mộ Hiên, vội vàng đi tới sau lưng U Ly.


Hiển nhiên Thủy Mộ Hiên rời khỏi, bọn họ cũng nhìn thấy, mặc dù không hiểu vì sao vương gia mình lại cho người kia chạy thoát, nhưng vẫn thức thời không dám hỏi nhiều.

Hồi lâu U Ly mới quay đầu lại, nhưng không trả lời huynh đệ họ mà là trực tiếp đi về phía xe ngựa. Nơi đó Bùi Sắt vẫn giữ vững tư thế té xỉu, đầu tựa vào cửa sổ, có sợi tóc bị gió thổi phất phới trên không trung, trong mắt U Ly âm u, trực tiếp lên xe ngựa.

Huynh đệ U Thạch U Vũ bị làm lơ, chỉ biết liếc mắt nhìn nhau, không biết nên làm gì, khẽ thở dài, ngay sau đó đi nhanh tới xe ngựa, phân phó người khởi hành.

Bùi Sắt bị một màn kia dọa sợ không nhẹ, chỉ không thấy một lát, vẻ mặt của nàng đã uể oải, sắc mặt trắng bệch, không còn sôi nổi như vừa rồi.

U Ly mím môi nhìn nàng một lát, cuối cùng phân phó bên ngoài: "Truyền lệnh xuống, nói bổn vương đích thân tới Quật Khung, đón hoàng thượng hồi cung."

Hai người U Thạch U Vũ biến sắc, đáp một tiếng "Dạ", hai người nhanh chóng phân phó, ngay sau đó lên ngựa theo xa giá một đường đi tới đại doanh Quật Khung.

Cửa thành Quật Khung.

Xa giá của U Ly chưa tới thành Quật Khung, cửa thành đã tụ tập một nhóm đông quan viên nghe tin chạy tới.

Ở các vùng phụ cận nhỏ là tri phủ huyện nha, lớn như các đại tướng trấn thủ biên quan thành Quật Khung, đứng chật ních ở cửa thành Quật Khung.

Buổi trưa, tiếng vang của xa giá tới gần, quan viên đứng ở cửa thành đột nhiên tản ra, mở ra một con đường, chỉ thấy hai chiếc xe ngựa khảm rồng vàng óng ánh xuất hiện trong tầm mắt của mọi người, chiếc cầm đầu toàn thân đều bằng vàng, toàn thân rực rỡ, hiển nhiên là xa giá, rồi sau đó đến một chiếc mặc dù có điêu khắc Long Đằng giương nanh múa vuốt nhưng toàn thân màu đỏ sậm, mặc dù không bắt mắt nhưng vẫn tỏ rõ vẻ đặc biệt cao quý của nó.

Mọi người thấy hai chiếc xe ngựa này xuất hiện, vẻ mặt đều chấn động, biết là xa giá của hoàng thượng và Tấn vương đã đến, rối rít quỳ xuống dập đầu bái lạy, hô to: "Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, Tấn vương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!"

Văn võ bá quan chẳng dám thở mạnh một hơi, bên trong xa giá cầm đầu lộ ra khuôn mặt nhỏ bé trắng trẻo nõn nà, bé trai xem ra chỉ có năm, sáu tuổi, trên khuôn mặt ngây thơ là nghiêm trang không hợp với số tuổi: "Chúng ái khanh bình thân."

"Tạ hoàng thượng."

Bách quan đứng dậy, chỉ thấy ánh mắt hoàng đế chuyển sang cửa thành, nhìn thấy phía trước mơ hồ có thể thấy được một chiếc xe giá đang chậm rãi đến, vẻ mặt nhanh chóng biến đổi, đưa tay nói với bên ngoài: "Công công, đỡ trẫm xuống xe."

"Dạ, hoàng thượng."

Bên này Hoàng đế dưới sự dìu dắt của công công xuống xe ngựa, vội vàng quay đầu nhìn về phía sau, chỉ thấy màn xe ngựa màu đỏ sậm phía sau khẽ động, liền thấy một bàn tay trắng nõn đẩy màn xe ra, lộ ra tướng mạo của người ở bên trong.

Cả đám người yên lặng như nước, vào lúc này cũng không khỏi nổi sóng, từ trước đến giờ mọi người chỉ biết đương kim Tấn vương là đệ nhất mỹ nam tử ở kinh thành, lại ôn nhuận như ngọc, khi giơ tay nhấc chân, cả người đều phát ra khí chất thanh cao, ngang dọc đều là nam tử, cũng không thể không cảm thán, đương kim Tấn vương quả nhiên phong hoa tuyệt đại.

Thấy tầm mắt mọi người đều nhìn mình chằm chằm, U Cầm Ca cười nhạt, không để lại dấu vết dời ánh mắt tới hoàng đế.

Tiểu hoàng đế nhìn thấy xa giá của U Ly đã có chút sợ hãi, sau khi nhìn thấy hắn, lúc này lo lắng trong lòng mới thoáng giảm bớt, thấp tiếng gọi: "Hoàng huynh..."

U Cầm Ca gật đầu một cái, ngón tay xoa tóc hắn, cười nhạt nói: "Không sao, lần này hoàng thúc tới, đơn giản là đón hoàng thượng trở về, những chuyện khác, có hoàng huynh lo."

Tiểu hoàng đế nhìn thấy ánh mắt bình thản của U Cầm Ca, nhếch miệng cười một tiếng, nặng nề gật đầu một cái.


Xe của U Ly dừng lại ở nơi cách cửa thành một trượng. Nhìn thấy đằng trước có một đám người đen ngòm, khóe môi hắn nâng lên một tia đùa giỡn.

"Chất tử cung nghênh hoàng thúc."

Sau tiếng quỳ lạy lớn là giọng nói non nớt của tiểu hoàng đế. Mọi người không khỏi nâng đầu lên nhìn người bên trong xe ngựa.

Có nội thị vội vội vàng vàng tiến lên vén rèm xe lên, U Ly một thân trường bào màu đen, chậm rãi đi xuống xe ngựa.

Giây phút khi hai chân hắn chạm đất, mọi người giống như không tự kiềm chế được ngừng thở, có mấy người to gan, ở chỗ này len lén nhìn sắc mặt của Tấn vương. Hơn ba tháng trước, sự kiện minh hôn khiến vua và dân khiếp sợ, mà nay, gần như không ai không biết, không có người nào không hiểu, mối hận cướp vợ, sợ là đã trở thành nỗi nhục lớn nhất trong lòng Tấn vương.

Ngày hôm nay gặp lại kẻ địch một lần nữa, cũng không biết Tấn vương sẽ có phản ứng gì.

Nhưng mà khiến mọi người thất vọng, từ đầu đến cuối Tấn vương luôn mỉm cười, trước sau như một ôn nhuận như ngọc, mối hận cướp vợ dường như không ảnh hưởng đến hắn chút nào.

Tầm mắt của U Ly thản nhiên quét một vòng trong đám người, hắn đương nhiên thấy vài ánh mắt không có ý tốt, bên môi nâng lên một nụ cười khó lường, hắn chậm rãi đến gần quỳ lạy với tiểu hoàng đế nói: "Thần tham kiến hoàng thượng, Ngô hoàng vạn tuế."

Hai chân chưa chạm tới đất đã bị đôi tay của tiểu hoàng đế nâng lên: "Hoàng thúc chớ đa lễ, đều do chất nhi bướng bỉnh, khiến cho hoàng thúc đi đường mệt nhọc, trong thành đã chuẩn bị tốt chỗ nghỉ ngơi, chỉ chờ hoàng thúc di giá."

"Mới mấy tháng không thấy, chất nhi đã hiểu chuyện hơn nhiều." U Ly vỗ đầu tiểu hoàng đế, tiểu hoàng đế bị dọa sợ khẽ run rẩy, cảm thấy tay của U Ly chỉ vuốt tóc hắn, cười khan nói: "Hoàng thúc quá khen, đều nhờ hoàng thúc có phương pháp giáo dục."

"Có phương pháp giáo dục sao?" U Ly chuyển mắt nhìn về phía U Cầm Ca từ đầu đến cuối vẫn lạnh nhạt, khẽ cười nói: "Là hoàng huynh của ngươi có phương pháp giáo dục."

Tuy là nói chuyện với hoàng đế, ánh mắt của hắn lại nhìn về phía U Cầm Ca, tiểu hoàng đế nghe giọng nói không tốt, sắc mặt đều trắng, cũng không dám chạy đến trốn sau lưng U Cầm Ca, đành phải căng thẳng đứng ở một bên.

U Cầm Ca đương nhiên thấy hắn khẩn trương, cười nhạt tiếp lời: "Hoàng thúc đi xe mệt nhọc, nếu muốn trị tội chất tử, cũng phải đợi nghỉ ngơi tốt rồi lại nói, đợi khi đó, chất tử mặc người xử trí."

"Mặc cho bổn vương xử trí, chỉ sợ không phải là một chuyện này?" U Ly chợt nhấn mạnh, tầm mắt quét qua trên mặt đám quan viên, phàm là quan viên đã lộ ít nhược điểm ra bên ngoài, ở nơi này mọi người đều đổi sắc mặt.

Thu hết tất cả nét mặt vào trong mắt, U Ly ôn hòa cười một tiếng nói với tiểu hoàng đế: "Đoạn đường này đã mệt nhọc, thần cũng mệt mỏi, tạm thời đi nghỉ ngơi trước, đợi lúc dạ tiệc, hoàng thượng không ngại cùng thần hàn huyên về chuyện lý thú ở Quật Khung chứ, mấy ngày thần đi đường rất buồn chán, nên rất hứng thú với mấy chuyện thú vị."

"Hoàng thúc nên chú ý nghỉ ngơi, lúc dạ tiệc, chất tử nhất định hàn huyên với hoàng thúc." Tiểu hoàng đế máy móc đồng ý, U Cầm Ca đứng ở một bên nhìn hắn, ánh mắt thâm trầm.

U Ly rất hài lòng với câu trả lời của tiểu hoàng đế, bên môi nâng lên một nụ cười cười như không cười, hắn quét mắt nhìn mọi người lần nữa, xoay người lập tức lên xe.

Mọi người nhìn thấy xe ngựa khép rèm lại, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, cái liếc mắt cuối của U Ly lạnh lẽo chói mắt, bao hàm ý vị nhắc nhở, thật sự làm cho lòng người run sợ, cũng may, coi như cửa ải này đã qua.

Bách quan mở đường cho xe ngựa đi qua, đúng lúc xe ngựa đi ngang qua mọi người, chợt một trận gió thổi qua, vén lên một góc cửa sổ xe, mọi người tận mắt nhìn thấy, trong ngực nhiếp chính vương có một nữ nhân ngủ mê man.

Tuy nàng kia đã che khuôn mặt, nhìn không rõ lắm, nhưng nhìn tư thái và làn da, nhất định là một vị tuyệt thế giai nhân.

Chẳng lẽ sau sự kiện minh hôn kia, rốt cuộc nhiếp chính vương đã động lòng phàm, bắt đầu cưng chiều nữ nhân may mắn lọt vào mắt? Phải biết, trước kia mặc dù bên cạnh nhiếp chính vương không thiếu nữ nhân, nhưng từ trước đến giờ không chuyên sủng một người nào, nghe nói, vị nương nương trong hậu cung kia muốn gặp hắn một lần, khó càng thêm khó, chớ nói chi là thường xuyên thân thiết, vui vẻ yêu thương.


Trong mắt của mọi người không khỏi có thêm ái muội, hâm mộ, hoặc tò mò, hoặc khinh thường, hoặc kinh ngạc, lại nghe một giọng nói truyền tới vô cùng không hợp lúc.

"Ngưng......Nguyệt?"

Giống như bị đoạt đi hồn phách, U Cầm Ca mất hồn nhìn xe ngựa lẩm bẩm ra tiếng, mắt thấy xe ngựa chạy qua trước mắt mình, lại không tự kìm chế được bước chân, cũng may tiểu hoàng đế bên người phát hiện khác thường của hắn, kéo tay hắn lại.

"Hoàng huynh?"

U Cầm Ca ngẩn ra, phục hồi tinh thần lại, nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của tiểu hoàng đế, hắn không khỏi hít một hơi thật sâu, dừng bước.

***

Lúc Bùi Sắt tỉnh lại đã là gần tối. Mới vừa động người liền thấy ngang hông truyền tới sức lực khiến mình không thể không nằm xuống, nàng chuyển mắt liếc mắt nhìn người bên cạnh, trong đầu thoáng qua tình hình trước khi hôn mê, đột nhiên cả người lại run lên.

"Đã tỉnh rồi hả?"

Cảm giác nàng e ngại, U Ly mở mắt nhìn nàng một cái, ôm nàng vào lòng càng chặt hơn, hắn vỗ phía sau lưng của nàng nói: "Đều đã qua rồi."

Giống như biết nguyên nhân nàng run rẩy, lòng bàn tay của U Ly chậm rãi đặt trên lưng nàng truyền ấm áp, khi dòng nước ấm chạy qua tứ chi, rốt cuộc nỗi sợ của Bùi Sắt phai nhạt mấy phần, chui vào trong lòng hắn hỏi: "Đây là nơi nào?"

Khi tỉnh lại, điều đầu tiên nàng nhìn thấy là một căn phòng hoàn toàn xa lạ, chắc là đã đến nơi hắn nói tới.

"Đến Quật Khung rồi."

Quả nhiên, U Ly khẳng định phỏng đoán của nàng.

Trong lòng Bùi Sắt yên lặng, U Ly thấy nàng không nói lời nào, nghĩ nàng rất không thích ngươi lừa ta gạt, liền hứa hẹn nói: "Không ở lâu đâu, nàng cố nhịn một chút, nhiều lắm là ba ngày sau, chúng ta sẽ hồi kinh."

Bùi Sắt không nói lời nào, chui vào lòng hắn càng sâu, thật lâu mới nói: "Tỷ tỷ đâu? Nàng có tới không?"

Rốt cuộc nàng đã chịu ngẩng đầu lên nhìn hắn, nhìn thấy con ngươi đen bóng của nàng, trái tim của U Ly đột nhiên run lên, cúi đầu hôn vào đầu lông mày của nàng, hắn nhẹ nhàng nói: "Yên tâm, ta đã sắp xếp người đưa nàng hồi kinh trước rồi."

An bài như thế, không thể nghi ngờ là thoả đáng nhất.

Bùi Sắt gật đầu một cái, nghĩ tới còn mấy ngày nữa là hồi kinh, rốt cuộc trong lòng vẫn có chút buồn.

U Ly thấy tinh thần của nàng không tốt chút nào, phân phó bên ngoài chuẩn bị bữa tối, chỉ chốc lát sau, chè hạt sen long nhãn nóng hổi được bưng vào.

U Ly tự mình đút nàng uống vài ngụm, thấy khẩu vị của nàng rất tốt, liền cười nói: "Về sau buổi chiều ta sẽ bảo người làm chút món mềm mềm gì đó, nàng ăn xong sẽ không buồn chán nữa."

Bùi Sắt như đang ăn cháo, lắc đầu một cái mơ hồ nói: "Đừng, ăn nhiều cũng ngán, thỉnh thoảng một hai phần thôi."


Ánh mắt U Ly dao động, lặng lẽ đợi nàng uống xong, chợt ngậm chặt môi của nàng, đè nàng trên giường, giọng nói có chút nặng nề: "Thế gian vạn vật phần lớn đều như vậy, nàng, lại không giống...."

Hắn cúi đầu che lại môi của nàng, lại không thể ngăn cản tiếp tục xâm nhập, Bùi Sắt vốn im lặng thừa nhận, ánh mắt lóe lên, càng về sau, môi của hắn chuyển qua ngực nàng mới nhớ tới, có chút hụt hẫng giữ chặt đầu hắn.

"Đừng......"

Giọng nói của nàng khàn khàn, ánh mắt như nước chảy, lăn tăn lóe lên, nhưng mà lại như tiểu bạch thỏ rất vô tội, bày ra bộ dáng ngon miệng, khiến người ta thèm nhỏ dãi.

Chỉ là, lời vừa ra khỏi miệng, Bùi Sắt liền thấy không đúng, dưới bụng chống đỡ khác thường khiến nàng không biết làm sao, nàng nhìn con mắt thâm thúy của U Ly, không được tự nhiên dời đi ánh mắt: "Sẽ làm hài tử bị thương."

U Ly đương nhiên biết lúc này nàng chịu không được, nhưng dục vọng lại như tên đã lên cung, không khống chế được mình.

Hắn mơ hồ nói một câu "Ta hiểu rõ", cũng không vì vậy mà dừng lại, ngược lại càng thêm tệ hại hơn, xâm nhập cả người nàng.

....

Đợi cao trào lắng xuống, mây bay mưa tạnh, nàng mệt mỏi vùi ở trong ngực U Ly im lặng thở dốc, mới phát giác ra, dục vọng, thì ra là thật là làm cho người ta phóng túng.

Đẩy cái trán đầy mồ hôi của nàng ra, nụ cười của U Ly có mấy phần khó lường: "Nàng ngủ chút đi, ta đi dự dạ tiệc xong sẽ trở về."

Bùi Sắt chưa lên tiếng, hắn đã lưu lại một nụ hôn trên trán nàng, sau đó mặc y phục chỉnh tề, đi ra khỏi phòng.

Nghe được tiếng hắn phân phó người làm ở bên ngoài, trong nháy mắt Bùi Sắt có chút mờ mịt, một lúc lâu sau mới phục hồi tinh thần lại, bên môi loáng thoáng một nụ cười.

Nhưng hắn dự dạ tiệc hơi lâu, khi Bùi Sắt tỉnh dậy, U Ly vẫn chưa trở về. Bên ngoài đã hoàn toàn đen sì, thấm thoát có tiếng gió đánh lên song cửa sổ, khiến ánh nến bên trong phòng lay lắt đồng thời cũng khiến lòng người lo lắng.

Bùi Sắt nằm yên một lát, cảm thấy bụng đói kêu vang, nàng nhìn lướt qua đồng hồ khắc vạch, trong lòng kinh ngạc, không ngờ là giờ sửu rồi (từ 1 đến 3h sáng).

Lúc này, dạ tiệc gì đó phải giải tán rồi chứ.

Khoác áo ngủ, mở cửa, ngay lập tức sợ run cả người.

"Vương phi đã tỉnh rồi sao? Thời tiết đã thay đổi, vương phi nên khoác thêm y phục." Thị nữ gác đêm ngoài cửa nhìn thấy Bùi Sắt ra ngoài, vội vàng vào nhà lấy áo khoác choàng lên người nàng, che phủ cho nàng rất chặt chẽ.

Cơ thể lập tức trở nên ấm áp, Bùi Sắt không nhịn được nhìn thị nữ kia một cái, chỉ thấy cô nương cao to, một đôi mắt óng ánh trong suốt, thấy Bùi Sắt nhìn mình thì híp mắt nở nụ cười, một đôi mắt cong thành vầng trăng, nhìn rất lanh lợi đáng yêu.

"Vương phi thấy nô tỳ lạ mặt sao? Nô tỳ gọi là Hỉ Nhi, vương gia sai nô tỳ tới đây phục vụ vương phi."

"Hỉ Nhi?" Bùi Sắt thì thầm, một cái tên rất tốt, "Ngươi có biết tối nay chư vị đại thần dự dạ tiệc ở đâu không?"

"Ý vương phi nói là bữa tiệc đón gió tẩy trần cho nhiếp chính vương sao?" Thấy Bùi Sắt gật đầu, Hỉ Nhi vui mừng cười một tiếng. "Từ nhỏ nô tỳ lớn lên ở dịch quán, không chỗ nào là nô tỳ không biết, nô tỳ dẫn vương phi đi?!


Dứt lời đã đỡ Bùi Sắt, đi tới cửa viện.

Trong bóng tối, đèn lồng của Hỉ Nhi bị gió thổi lung la lung lay, lấm tấm dưới hào quang, Bùi Sắt toàn tâm toàn ý theo sát nàng, thỉnh thoảng kéo áo khoác trên người che kín lại.

Lúc đi tới bên cạnh một ao nước, chợt một cơn gió lớn thổi qua, chỉ nghe Hỉ Nhi "Ai nha" một tiếng, đèn lồng bị thổi rơi vào trong hồ, lập tức xung quanh tối đen như mực.

"Hỉ Nhi, Hỉ Nhi......"

Bùi Sắt nhất thời khẩn trương lo lắng gọi hai tiếng, chợt trượt chân, mắt thấy d[d[;lqd mình sẽ ngã vào trong ao nước, chợt ở ngang hông bị kéo căng, Bùi Sắt không kịp phản ứng, người nọ đã che miệng của nàng, kéo ra sau lưng.