Bạo Quân, Thiếp Vốn Khinh Cuồng!

Chương 57: Gậy ông đập lưng ông

Tiết mục săn bắt trôi qua rất nhanh, đêm đó, U Cầm Ca tuy có ngủ lại, nhưng từ đầu đến cuối, suốt đêm chỉ ôm Bùi Sắt, không có nửa phần động tác khác.

Vừa bắt đầu, cả người Bùi Sắt cứng ngắc, nhưng thoáng qua nghĩ đến nàng cũng mừng rỡ. Cũng may người kia làm Liễu Hạ Huệ một lần, nàng cũng không nên lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử.

Trở lại vương phủ, tất cả như cũ, Bùi Nhiên cũng không nhắc lại chuyện rời đi, nhắc tới cũng kỳ quái, từ sau ngày săn thú, hình như Bùi Nhiên trở nên là lạ, làm việc rất hay mất hồn, Bùi Sắt suy đi nghĩ lại không bắt được trọng điểm, cũng định đi theo nàng.

Trên đùi làm phiền U Cầm Ca tắm dược, đến ngày thứ năm đã có thể đi tự do đi lại. Đến ngày thứ bảy coi như đã hoàn toàn tốt, Bùi Sắt có ý thử một chút, đặc biệt tìm người làm quả cầu, tự mình đá thử, quả nhiên hoạt động như thường. Chân bị thương đã hoàn toàn tốt lên.

Mà U Ly, từ sau ngày săn thú, Bùi Sắt cũng không thấy nữa, thỉnh thoảng nhớ tới nụ hôn của hắn, cùng lời hắn nói, Thời gian một lúc lâu, Bùi Sắt tự nhiên cho rằng hắn chỉ nói đùa, cũng không có gánh nặng trong lòng. Chỉ là ngày yên bình cuối cùng trôi qua rất nhanh, một ngày kia, Bùi Sắt mới vừa đi dạo vườn hoa trở lại, lại nghe được bên trong gian phòng có âm thanh kỳ quái.

Mắt nàng thấy bên ngoài sân không có một bóng người, liền hạ thấp bước chân thử đi nghe.

Đi đến gần, âm thanh kia dần dần khiến Bùi Sắt mặt đỏ tới mang tai.

Dù chưa trải qua việc đời, nhưng phim chéo ngược lại xem qua không ít, âm thanh kia, vừa nghe là biết ngay người trước mặt rốt cuộc đang làm những gì. Trong lòng nàng khó hiểu.

Người khác làm chuyện như vậy, cho dù là vụng trộm, cũng không lựa chọn ở trong phòng nàng làm.

Trước không nói khác, xem thân phận Vương phi nàng nằm ở nơi nào, ai dám vô lễ như vậy.


Nam nhân nặng nhọc thở dốc cùng âm thanh yêu kiều của nữ nhân kết hợp chung một chỗ, Bùi Sắt khe khẽ đẩy cửa phòng lẻn vào bên trong, âm thanh từ nội thất phát ra càng rõ ràng.

Nàng dừng hồi lâu, cuối cùng vẫn là lòng hiếu kỳ sai khiến, quyết định nhìn xem đến ruốt cuộc là ai.

Đẩy ra một nửa cửa phòng ra, nàng còn chưa ra tiếng, bên trong lại truyền tới một tiếng gầm lên.

“Người nào?”

Có đồ nặng nề nện lên cửa, may là Bùi Sắt trốn nhanh, mới may mắn thoát nạn. Nhưng thoáng qua, chỉ nghe bên trong một giọng nữ khác truyền đến, nàng không khỏi khiếp sợ sững sờ tại chỗ.

Làm sao lại như vậy?

“Vương gia, không có ai, A Sắt thường ngày đi dạo trong vườn cũng phải ngồi đến một hai canh giờ, không có nhanh như vậy...... Vương gia?” Âm thanh nữ tử theo sau, tựa như từ trên giường đứng lên.

Bùi Sắt nghe được”Két” một tiếng, ngay sau đó cửa phòng bị đẩy ra, đầu nàng ông ông, một hồi lâu mới phản ứng kịp, nhìn về phía nam tử đứng ở trước mắt.

U Cầm Ca một bộ bạch sam đứng ở cửa, làm như đi gấp, hắn chỉ khoác áo khoác đứng ngoài cửa, áo bào khoác lên người thả lỏng lộ ra tảng lớn da thịt trước ngực, rất mê người. Nhìn thấy Bùi Sắt, hắn hiển nhiên cũng có chút kinh ngạc, nhưng chỉ trong nháy mắt đã khôi phục trạng thái bình thường. Mà phía sau hắn, Bùi Nhiên chỉ dùng một bộ sa mỏng bao lấy thân thể chầm chậm tới, trên mặt của nàng vẫn có chút đỏ ửng chưa rút đi, mị nhãn như tơ, nàng bước nhanh quấn lên cánh tay U Cầm Ca, tầm mắt rơi xuống trên mặt Bùi Sắt thì sắc mặt chợt đại biến, ngay sau đó mặt mũi thanh tú cũng trắng bệch như tờ giấy.

Nàng đứng nguyên tại chỗ ngây người, đôi môi giật giật, tựa như muốn nói, Bùi Sắt lại trước một bước đứng dậy vọt ra khỏi cửa phòng.


Nàng ngơ ngác bước ra khỏi vương phủ không có mục đích, cũng không biết khi nào mình đã ở trên đường lớn.

Tiểu thương thét lớn bên tai không dứt, nàng có chút mờ mịt, trong lòng không rõ là đau lòng hay khó chịu, chỉ là cảm thấy có chút không thể tin.

Là nàng ngu ngốc, hoàn toàn không nhận ra thay đổi của Bùi Nhiên, nghĩ đến, ngay từ sau lúc săn thú, hai người đã có mập mờ, nàng lại không biết.

Tỷ muội làm sao có thể cùng hầu hạ một chồng?

Theo ý nàng, đâu chỉ là hoang đường, cho dù nàng có thể ở cái cổ đại này chấp nhận một chồng nhiều vợ, nàng cũng không được có thể chấp nhận tỷ muội hai người chung một phu quân, ngay từ ngày đầu tiên tới cái thế giới này, người duy nhất cho nàng ấm áp chính là Bùi Nhiên.

Nàng ấy che chở nàng, tận tâm tận lực giúp đỡ nàng, ngay cả cuộc sống thường ngày của mình, Bùi Nhiên cũng không để cho mình nhúng tay, mọi chuyện đều vì mình xử lý thỏa đáng, vì chăm sóc mình, nàng cam chịu làm nha hoàn hồi môn.

Bùi Sắt chọn một khối đất trống bên cạnh ngồi xuống, suy đi nghĩ lại, lại đột nhiên cảm thấy mình mới có chút hoang đường.

Nàng không có thật lòng xem U Cầm Ca làm phu quân, lại vì sao không muốn Bùi Nhiên có được hạnh phúc.

Nàng mặc dù thích U Cầm Ca, nhưng rốt cuộc, phần kia thích nhiều hơn hay chỉ là một loại si mê với cái đẹp, vì cái thế giới này tỷ tỷ là người duy nhất đã cho nàng ấm áp, nàng buông tha thôi. Dù sao nàng cũng không có nhiều yêu thích.


Một buổi chiều, nàng đều ngồi ở trên đất trống ngẩn người, từ lúc bắt đầu khó hiểu rồi đến cuối cùng thoải mái, nàng đột nhiên cảm thấy tâm tình khai lãng ( vui vẻ, thoải mái).

Chỉ cần U Cầm Ca chịu thả nàng đi, coi như là tỷ tỷ thay nàng ở lại vương phủ thôi. Họ theo như nhu cầu, đối với lẫn nhau đều tốt.

Quyết định phương pháp, trong bụng nàng khai khoát, liền phủi mông một cái, quyết định trở về phủ.

Nàng quyết định. Hiện tại! Lập tức! Đi theo U Cầm Ca lấy hưu thư!

Đứng dậy đi trở về, chợt, lại bị một gian hàng bán cổ ngọc hấp dẫn, thấy Bùi Sắt ngừng lại, lão bản kia vội vàng hội thanh hội sắc (sống động, như thật) nói: “Cô nương, đây chính là ngọc tốt thượng đẳng, chẳng những có công hiệu đông ấm hạ mát, hơn nữa còn là thứ tốt thông linh.”

“Thông linh?” Bùi Sắt dừng lại, vội vàng cầm khối cổ ngọc lên xem thử, chỉ thấy toàn thân cổ ngọc huyết hồng, lại giống như máu thật, tiêu diễm ướt át, ngược lại giống như nhẫn hồng sắc mà U Ly đeo trên tay, nàng nhất thời ngây dại, không bỏ được buông tay, hi vọng nhìn lão bản kia nói: “ Lão bản, cổ ngọc này thật có thể thông linh?”

“Đâu chỉ có vậy!” Lão bản kia cố làm ra vẻ thần bí nhìn Bùi Sắt nói: “ Ngọc này, không chỉ có thể thông linh, ban đầu người bán ngọc này cho ta có nói, con trai nhà bọn họ chính là nhờ khối ngọc này mà chết đi sống lại, nếu không phải bởi vì cần dùng gấp, thành thật sẽ không bán khối ngọc này!”

Chết đi sống lại?

Bùi Sắt nhanh nhạy bắt được bốn chữ này, nhất thời sững sờ tại chỗ, nếu thật có công dụng kỳ diệu như vậy, vậy nàng có thể trở về hiện đại hay không?

Bởi vì trên người không có bạc, Bùi Sắt dùng chính đồ trang sức của mình đổi khối cổ ngọc kia, đang muốn trở về, lại chợt thấy một người trước mắt, người nọ mặc dù Bùi Sắt chưa quen thuộc, nhưng cũng biết, chính là Quý Vương U Tử Hàm.

U Tử Hàm vốn đang phân phó người sau lưng làm việc, thấy Bùi Sắt, hơi ngẩn ra. Ngay sau đó hắn căn dặn tùy tùng lui ra, đến gần Bùi Sắt cười nói: “Tam tẩu sao lại một mình ở chỗ này?”


Bùi Sắt thấy hắn lại cùng mình chào hỏi, chỉ đành phải dừng bước nói: “Một mình ta ra ngoài đi một chút thôi.”

U Tử Hàm nghe vậy gật đầu một cái, vốn muốn cáo từ rời đi, lại đột nhiên có tùy tùng tiến đến bên tai hắn thì thầm, ngay sau đó hắn nhìn một tòa đại lâu cách đó không xa, nơi đó một mảnh đèn lồng màu đỏ treo trên cao, chiếu sáng nửa bầu trời.

Khóe môi hắn đột nhiên hiện lên một nụ cười nhìn về phía Bùi Sắt nói: “Tử Hàm đang muốn đi nơi trước mặt gặp Tam ca, Tam tẩu nếu không để ý, có thể đi theo hay không?”

Gặp U Cầm Ca?

Bùi Sắt ngẩn ra, thầm nghĩ nàng đang muốn cùng hắn nói chuyện hưu thư, lập tức hớn hở đồng ý nói: “Tốt!”

*******

Hồng lâu.

Một trong những kỹ viện lớn nhất kinh thành.

U Ly ngồi một mình trong sương phòng phẩm trà, phía sau hắn, tùy tùng đang hồi báo tin tức mới vừa thăm dò.

“Gia, đám người Tấn Vương ở sương phòng cách vách thiết yến, tới dự tiệc, chẳng những có Quý Vương, đám người Đoan Vương, còn có Kiến Vương, Cảnh Vương, có thể nói các vị Vương gia đều đến đông đủ, hơn nữa, khiến nô tài bất ngờ hơn là, Tấn vương phi cũng ở đây, gia cần phải dự tiệc?” Tùy tùng cúi đầu hồi bẩm.

“Nàng?” U Ly dừng lại, ngón tay thon dài ma sát dọc theo ly trà, một đôi mắt bí ẩn khẽ thâm u, tựa như đang suy tư điều gì, hồi lâu, hắn nhẹ cong khóe miệng nhìn về phía tùy tùng nói: “Không vội, chúng ta trước tạm yên lặng theo dõi biến hóa, ngược lại bổn vương muốn nhìn xem, lần này Tấn Vương chơi đùa cái xiếc gì.”