Bạo Quân, Thiếp Vốn Khinh Cuồng!

Chương 50: Chăm sóc ban đêm

Edit: Tử Liên Hoa 1612

Không cảm nhận được thịt trong miệng có ngon hay không, mặc dù nhạt như nước ốc, nàng cũng ép buộc mình phải nuốt xuống.

Bụng no rồi, đau đớn trên người dường như cũng giảm bớt một ít, Bùi Sắt dựa vào vách đá muốn nhắm mắt ngủ, lại chợt cảm giác trước mắt tối sầm lại, hẳn là U Ly đứng dậy đi tới trước mặt nàng.

Thân thể Bùi Sắt chấn động, chợt ngồi thẳng người, không nói lời nào, lại cực kỳ phòng bị nhìn hắn chằm chằm.


U Ly cười lạnh một tiếng, ngồi xổm xuống, đưa tay nhấc bắp chân nàng lên.

Ấm áp từ lòng bàn tay của hắn truyền lan tới trên đùi, Bùi Sắt kinh hãi, kêu lên theo bản năng: "Ngươi muốn làm gì, hí ——" Nàng vừa cử động, đau đớn trên chân chợt lan vào tận cốt tủy, đau tới mức không nói nên lời.

U Ly lại dùng ánh mắt "Ngươi rất ngu ngốc" nhìn nàng, lâu sau mới lên tiếng nói: "Nếu không phải ngươi ngã ở trên người bổn vương, coi bổn vương thành đệm thịt, ngươi chỉ có vài vết thương nhỏ như vậy thôi sao?"

Trong nháy mắt Bùi Sắt trợn trừng hai mắt, miệng thiếu chút nữa đã há thành hình chữ "o", U Ly lạnh lùng nhìn nàng một cái, thò tay tháo giày của nàng.

Mu bàn chân sưng phù lên, ngay cả mắt cá chân cũng sưng không nhìn ra hình dáng ban đầu, chỉ chạm khẽ cũng đau. Biết hắn đang kiểm tra thương tích cho mình, Bùi Sắt cũng không tiện nói gì, để mặc hắn.

U Ly nhìn vào mắt nàng, cũng không biết là đang suy nghĩ gì, con ngươi sâu thẳm khiến trong lòng Bùi Sắt run lên. Một lát sau, hắn lấy ra một hộp thuốc cao từ trong vạt áo trước ngực.

Ngón tay thon dài mở chốt, bên trong là nửa hộp dược cao màu xanh nhạt. Hắn thoa dược cao thoa lên chỗ bị sưng, Bùi Sắt cảm nhận được cảm giác mát mẻ, lạnh lẽo như tơ lụa thấm vào tim gan, cực kỳ thoải mái, trong nháy mắt đó, cảm giác đau trên chân giảm đi không ít.


"Cầm lấy, mỗi ngày bôi ba lần, không quá ba ngày, chân của ngươi sẽ hoàn hảo như ban đầu." U Ly ném hộp thuốc vào trong tay nàng, sau đó tự chọn một vị trí ngồi xuống, nhắm mắt lại.

Bùi Sắt hiếu kì cầm lọ dược cao, không ngờ thuốc này lại tốt như vậy, nếu bình thường chân bị thương nặng như vậy, không qua năm sáu ngày chỉ sợ là khó có thể xuống giường được.

Nàng như nhặt được trân bảo nhét vào trong ngực, ngay sau đó lại nhìn U Ly giống như ngủ thiếp đi bên cạnh một cái, yên tâm kéo chặt vạt áo dựa vào vách đá ngủ.

Cũng không biết trải qua bao lâu, đống lửa dần dần lụi đi, tiếng sói tru thỉnh thoảng vang lên trên đỉnh đầu, Bùi Sắt bị lạnh mà tỉnh lại, vừa thấy rét vừa thấy sợ. Nhìn sang U Ly hình như đã ngủ thiếp đi, gò má tuấn mỹ, đường cong khuôn mặt sắc nét, nhất thời nàng không khỏi ngây dại.

Nghe nói người môi mỏng thường bạc tình, cũng không biết có đùng hay không.


Mà người này mặc dù thường ngày khí thế khiếp người, nhưng hiện tại nhìn hắn nhắm mắt lại cũng thu lại hơn phân nửa khí thế, xem ra càng giống như người bình thường, để cho người ta có thể đến gần một chút. Bùi Sắt thử dịch người, không ngờ lúc này U Ly lại đột nhiên mở mắt ra, dọa nàng sợ đến mức vội vàng quay đi.

Sau lưng truyền tới tiếng động, sau đó bên cạnh đột nhiên nhiều thêm một người, giọng nói của U Ly dường như mang theo ý cười: "Lạnh rồi? Tạm thời bổn vương đành hi sinh làm đệm thịt cho ngươi một lần nữa."

Hắn vươn tay, Bùi Sắt mè nheo  xoay người lại nhìn hắn, nhìn thấy hai cánh tay đang xòe ra, sắc mặt đỏ lên, trong nháy mắt đó, cũng không biết thế nào, đầu lại nóng lên, chợt nhào vào trong ngực U Ly.

Hơi ấm phả vào mặt, mùi long tiên hương trên người hắn quanh quẩn ở chóp mũi cực kỳ dễ ngửi. Một khắc kia trong đầu Bùi Sắt chỉ còn lại tin tưởng, bất chấp tất cả nhắm mắt ngủ.