Bạo Quân, Thiếp Vốn Khinh Cuồng!

Chương 31: Lạc hồng

Edit: Tử Liên Hoa 1612

Cảm giác lạnh lẽo đột ngột phủ tới khiến cô rợn người, tỉnh táo lại, trên mặt phừng một cái đỏ rực lên, vội vàng vươn tay đẩy ra. Nhìn ra cô đang kháng cự, lúc này U Cầm Ca giống như mới phản ứng được, căn bản là không phải cô đang xấu hổ.

Từ trên người cô lật người nằm xuống, không lâu sau, hắn đi tìm nến đỏ đốt lên, lúc nhìn tới nước mắt còn vương trên mặt cô thì hơi khựng người lại, trong mắt thoáng vẻ kỳ lạ.

Bùi Sắt cũng không biết sao hắn lại có vẻ mặt như vậy, chỉ là trong nháy mắt đó tranh thủ bò dậy cuộn người lại, nhìn hắn đầy phòng bị. Hắn vẫn bất động, ánh mắt cũng dần dần trở nên lạnh lùng: "Có phải nàng không muốn gả cho ta không?"

Bùi Sắt hơi sững sờ, lâu sau mới tìm được giọng nói của mình: "Chỉ là ta không thích loại hôn nhân ép buộc này."


Ánh mắt trong trẻo lạnh lùng của U Cầm Ca lướt qua mặt cô, lâu sau mới mở miệng nói: "Nhưng nàng là người do nhiếp chính vương tìm, nếu không thấy lạc hồng, hắn nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ."

Bùi Sắt kinh ngạc không nói gì, mặt đỏ lên, một lúc lâu sau mới cẩn thận nói: "Không thể làm giả lạc hồng sao?"

Có lẽ bộ dáng tiểu bạch thỏ của cô quá mức đáng thương, U Cầm Ca liếc mắt nhìn một cái, trên mặt lại xuất hiện nụ cười dịu dàng trước sau như một, nhưng lời nói ra lại làm cho Bùi Sắt run sợ: "Trong mắt nàng, nhiếp chính vương dễ dàng lừa gạt như vậy sao? Hắn quyền khuynh triều dã (nắm quyền hành to lớn) cũng không chỉ đơn giản là vì độc ác. Tâm tư và thủ đoạn của hắn, người có thể sánh được trên đời này chỉ đếm trên đầu ngón tay mà thôi. Hơn nữa, phàm là kẻ dám lừa gạt hắn, hậu quả chỉ có một, đó chính là, chết."

Hắn nhẹ nhàng nói xong, mặt mũi Bùi Sắt trở nên trắng bệch. Giống như đã dự đoán trước phản ứng của cô, hắn cười nhẹ một tiếng: "Đi ngủ sớm đi, sáng sớm ngày mai còn phải vào cung thỉnh an thái hậu thái phi."

Bùi Sắt kinh ngạc nhìn hắn mở cửa đi ra ngoài, dưới ánh trăng, hồng bào lướt qua ngưỡng cửa rồi lập tức biến mất.

Ngồi trên giường một lúc lâu vẫn không thấy hắn trở lại, lúc này Bùi Sắt mới chắc chắn coi như là hắn chịu bỏ qua cho mình, nhưng trong lòng không khỏi nghi ngờ, rõ ràng hắn nói nhiếp chính vương không dễ lừa gạt như vậy, nhưng rồi tại sao lại tha cho cô?

Trong lòng trăm mối nghi ngờ vẫn không có cách nào giải đáp, cuối cùng cô quyết định đi ngủ. Tinh mơ hôm sau, cửa phòng bị người ta gõ mở.

Cô nhìn người tới, kinh ngạc không cất nổi lời.


Người tới vậy mà lại là U Cầm Ca.

Hắn vẫn mặc hỉ bào của tối qua, vẻ mặt mệt mỏi giống như cả đêm chưa ngủ. Trên thực tế quả thật cả đêm qua hắn không ngủ chút nào. Nhìn thấy Bùi Sắt căng thẳng nhìn mình, hắn bật cười, lấy một bình gốm từ trong vạt áo ra đưa cho cô: "Lấy nước tới uống thứ thuốc này vào, thân thể nàng sẽ không khác gì những phụ nhân bình thường."

Bùi Sắt nghĩ một lúc mới hiểu được ý của hắn là gì, lại thấy hắn rút ra môt cây chủy thủ. Cô kinh ngạc không biết hắn định làm gì thì thấy U Cầm Ca vén chăn lên, cứa ngón tay nhỏ máu lên đó.

Mặt Bùi Sắt hơi đỏ lên, quay đầu không nhìn, lại nghe được U Cầm Ca thản nhiên nói: "Thay quần áo xong thì dùng chút đồ ăn sáng, bổn vương chờ nàng trên xe ngựa."

Hình như cô còn nghe được tiếng cười khẽ của hắn, ngay sau đó chỉ còn tiếng ồn ào bên ngoài, đợi cô ngẩng đầu lên đã thấy hắn thay xong quần áo đi ra ngoài, trên môi vẫn luôn là nụ cười thản nhiên, không khác lúc mới gặp, giống như tối hôm qua lạnh lùng của hắn chỉ là ảo giác của cô.

Trong phòng rơi vào im lặng, lúc này Bùi Sắt mới lấy nước uống viên thuốc trong chiếc bình mà U Cầm Ca đã đưa.


Không thể nói cô tin tưởng hắn một trăm phần trăm, nhưng hiện tại trừ tin tưởng cô đã không còn cách nào khác.

Cô vừa uống thuốc xong, cửa phòng "két" một tiếng bị người ta đẩy ra, sau đó là Bùi Nhiên vội vội vàng vàng đi vào.

"Tỷ vừa mới thấy vương gia đi ra ngoài, tối hôm qua hai người......" Nàng thấy Bùi Sắt chỉ cười không đáp thì ngừng nói, bước lên nhìn Bùi Sắt từ trên xuống dưới một vòng, thấy không có gì khác thường, nàng ta trực tiếp liền túm lấy cổ tay Bùi Sắt, trong ánh mắt khó hiểu của Bùi Sắt vén tay áo cô lên.

Trên cánh tay trắng như tuyết không có thứ nàng ta muốn tìm. Bùi Nhiên hơi ngẩn ra, một lúc lâu sau mới thở dài nói: "Thật ra thì như vậy cũng coi như là tốt nhất, tỷ ở ngoài nhìn, thật ra thì muội quả là có chút thích vương gia."

Bùi Sắt nhìn cánh tay của mình cũng choáng váng rồi, không ngờ thuốc mà U Cầm Ca  đưa lại hiệu quả như vậy. Lúc mới xuyên tới nơi này, cô để ý thấy trên cánh tay có một chấm đỏ, Bùi Nhiên nói đó là thủ cung sa, nhưng bây giờ, rõ ràng cái gì cũng chưa làm, vậy mà thuốc của hắn có thể để làm cho thủ cung sa trên tay cô biến mất, thật là thần kỳ!