Bạo Quân, Thiếp Vốn Khinh Cuồng!

Chương 25: Tấn vương gảy đàn, múa kiếm trợ hứng

Edit: Tử Liên Hoa 1612

Bùi Sắt ngẩng đầu lên liền thấy hai tròng mắt không chút cảm xúc của U Ly, cảm giác lồng ngực như bị ép chặt.

Trên đại điện, tất cả mọi người nín thở, Bùi Sắt nhìn mọi người, lúc này mới đặt đôi đũa đã bị mồ hôi làm cho nhớp nháp xuống.

"Bổn cung không biết múa."

Cô cúi thấp đầu ngồi tại chỗ, trái tim đập loạn.

"Chẳng lẽ công chúa ghét bỏ hoàng thân Kỳ quốc chúng ta thô lỗ, không muốn hiến vũ hay sao?" Giọng nói thanh thúy như tiếng nước chảy truyền từ trên kia xuống, thái hậu Lăng Họa Phiến dùng cặp mắt sáng ngời nhìn về phía cô, trong đó mơ hồ cất giấu vẻ không vui.


"Bổn cung......"

Bùi Sắt há miệng thở dốc, mặt đỏ lên, nói không ra lời.

Quả thật là cô không biết múa, cầm kỳ thư họa, không biết một cái nào. Cũng không biết có phải là do di truyền không mà tổ tiên kiếp trước đều là tập võ, chỉ là đến đời cha cô lại cứ si mê Taekwondo, vì vậy cô cứ mưa dầm thấm đất, tự nhiên cũng thích vận động, mấy thứ thuộc thể loại đại gia khuê tú này đương nhiên là không có hứng thú.

"Không bằng cứ để nhi thần tới gảy đàn làm nhạc đệm vậy."

Bùi Sắt còn đang băn khoăn lo lắng, chợt nghe ngồi dưới có một người mở miệng, ngẩng đầu nhìn lại thì thấy U Cầm Ca khẽ phẩy vạt áo đứng dậy, quay sang nhìn cô khẽ mỉm cười, nói: "Công chúa muốn đạn khúc nào?" (1612: Ở đây không phải sai chính tả, mà “đạn” là một từ cổ, nghĩa là gảy, đánh)

Nụ cười kia, rõ ràng là không có ý tứ sâu xa gì, cứ như gió nhẹ lướt qua, vậy mà lại vô duyên vô cớ làm cho hoảng loạn trong lòng Bùi Sắt bình ổn xuống.

"A Sắt ——"

Bên cạnh, Bùi Nhiên lo lắng gọi một tiếng. Bùi Sắt nhìn nàng ta một cái, đỏ mặt đứng dậy, rốt cuộc trong ánh mắt của mọi người, hoặc chờ đợi, hoặc khinh bỉ bước ra chính giữa đại điện.

"Nếu thái hậu nương nương đã lên tiếng, Bùi Sắt cung kính không bằng tuân mệnh."


Cô nhìn xung quanh đại điện một cái, đi tới trước mặt thị vệ đang đứng canh ở cửa, xòe tay nói: "Vị đại ca này, có thể cho ta mượn kiếm dùng một chút hay không?"

Thị vệ kia thấy nhiếp chính vương gật đầu đồng ý mới gỡ bội kiếm bên hông xuống đưa cho cô.

Cầm trường kiếm, Bùi Sắt quay trở lại đại điện, đi tới chỗ U Cầm Ca đã chuẩn bị ổn thỏa, nói: "Làm phiền Tấn vương gảy khúc nào mạnh mẽ một chút."

U Cầm Ca nhìn bội kiếm trong tay cô một cái, dường như đã hiểu ra điều gì, lạnh nhạt cong khóe môi. Ngón tay khẽ động, không lâu sau, trong điện liền vang lên một giai điệu hào hùng. Bùi Sắt nghe một lúc, tuy giai điệu hơi lạ lùng nhưng lại vô cùng hợp ý. Sau khi ghi nhớ nhịp điệu, cô quay về phía đài cao cúi người hành lễ, nói: "Bùi Sắt không có sở trường gì, hôm nay mạn phép múa kiếm trợ hứng mọi người thôi."

Tiếng nói vừa dứt, thân thể của cô lập tức chuyển động.

Trường kiếm ra khỏi vỏ, cô theo tiếng đàn hoặc mau hoặc chậm chuyển động cơ thể, thỉnh thoảng lật người, thỉnh thoảng lại xoay tròn, lỗi lần trường kiếm quét qua lại ăn ý với tiếng đàn vô cùng. Chẳng qua tuy nhìn khí thế rào rạt, nhưng chỉ cần là người biết chút võ đều nhìn ra, đây đều là làm dáng mà thôi.


Hết một điệu, Bùi Sắt cũng theo tiếng đàn ôm quyền chuẩn bị lui xuống, đúng lúc ấy chợt thấy trước mắt hoa lên, có người cầm kiếm nhắm thẳng vào mi tâm mà đến. Trái tim Bùi Sắt hốt hoảng, gần như là giơ kiếm lên đỡ theo bản năng, sau đó hậu quả chính là kiếm trong tay gãy thành hai khúc, mà thế công của người kia không giảm chút nào.

Dưới tình thế cấp bách, Bùi Sắt lắc người một cái, dựa vào thân mình linh hoạt tránh thoát tấn công của người kia. Cô lắc mình vòng ra phía sau người kia, quyết định thật nhanh, trong đại não chỉ có một suy nghĩ: bảo vệ tính mạng quan trọng hơn. Ngay sau đó cũng không cho người nọ cơ hội phản kích, một chân bổ xuống, ngay sau đó cộng thêm một đòn ném qua vai.

"Phịch" một tiếng, trong đại điện nhất thời im ắng.

Bùi Sắt thở hổn hển đứng lên. Thân thể này bản quả nhiên là vẫn không được, mới vừa rồi lúc ném qua vai, suýt chút nữa cô đã vì không chịu nổi cân nặng của người nọ mà khụy xuống, cũng may, cô cắn răng cố gắng tới cùng.

Nặng nề thở ra rồi nhìn xuống đất, cô không khỏi cả kinh thất sắc: "Ngươi...... Tại sao lại là...... Ngươi......"