Bạo Quân, Thiếp Vốn Khinh Cuồng!

Chương 2: Giả quỷ dọa người, nam tử uy nghiêm

Edit: Tử Liên Hoa 1612

Bên ngoài ồn ào vô cùng, Xuyên Nguyệt khó chịu híp mắt nhìn đám người đang lao tới cách đó không xa, dừng bước đứng tại chỗ.

"Ban ngày ban mặt sao lại có quỷ được!" Có tiếng gầm nhẹ của nam tử trung niên, một hàng người vòng qua hành lang chạy thẳng tới.

Cô thấy có rất nhiều người ăn mặc như gia đinh vác gậy to, trong đó dẫn đầu là một nam tử hơn bốn mươi tuổi, quần áo trên người khác hẳn những người khác, bên trong là áo dài màu xanh, bên ngoài khoác áo lam đậm, mặt mũi tuấn tú, giữa hai lông mày còn có khí chất uy nghiêm.

Bên cạnh ông ta là một người phụ nữ cũng hơn bốn mươi tuổi, mái tóc búi kiểu cách, cài trâm vàng nạm đá quý, trên người mặc gấm hoa, xa hoa tới chói mắt, nhưng lúc này bà ta lại đầy hoảng sợ chỉ vào Xuyên Nguyệt, run rẩy nói với nam tử trung niên bên cạnh: "Lão gia người xem, chính là nó, thiếp không hề lừa lão gia!"


Thì ra người có giọng nói giống bà cô quản lí tới thời mãn kinh là bà ta!

Xuyên Nguyệt quay đầu nhìn bốn phía. Đây là một dãy nhà cổ kính, căn phòng sau lưng cô hình như là phòng chứa củi, mà đám người kia đang đi trên hành lang chín khúc, trước mặt cô là một khoảng đất trống rất lớn, có lẽ là do vừa mưa xong, trên mặt đất đọng lại mấy vũng nước, mà hai bên là mấy cây liễu, xen kẽ là rất nhiều loài hoa mà cô không biết tên.

Cô nghi ngờ nhìn đám người mặc toàn đồ cổ trang kia hùng hổ đi tới trước mặt mình, hoàn toàn không tìm được nổi một người bình thường. Chính xác mà nói thì ở đây còn không hề có lấy một người mặc trang phục hiện đại, cắt tóc ngắn hoặc là các loại uốn xoăn điển hình chứ đừng nói gì đến máy quay phim.

"Đây không phải là Bùi Sắt sao? Quỷ ở đâu ra!" Đi tới trước mặt Xuyên Nguyệt, Bùi tướng đương triều Bùi Vĩnh Ngôn cẩn thận nhìn cô, sau đó nghiêm nghị quay lại trách mắng Hoa Ngọc Niệm sau lưng.

Phương tẩu mặc áo gai vải thô đứng bên cạnh Hoa Ngọc Niệm nghe vậy thì khóe miệng run rẩy, bà ta lén lút nhìn Xuyên Nguyệt vẫn đang tốt lành một lúc lâu, sau đó mới kéo Hoa Ngọc Niệm còn đang bị dọa cho chưa kịp hồi hồn: "Phu nhân, hình như là người!"

Hoa Ngọc Niệm rõ ràng là sửng sốt một chút, lúc này mới không chắc chắn nhìn Xuyên Nguyệt: "Ý của ngươi là......"

Bà không dám nói ra hai chữ "chưa chết", lại thấy Phương tẩu nặng nề gật đầu một cái: "Là người!"


"Không phải ngày mai sẽ phải xuất giá à, sao con lại ở đây, lại còn biến thành thế này?" Bùi Vĩnh Ngôn cau mày quát lớn, hiển nhiên là rất bực bội với bộ dáng dơ dáy bẩn thỉu của cô.

Xuyên Nguyệt chu môi, đang muốn nói chuyện lại thấy Hoa Ngọc Niệm vốn đang sợ hãi đã sớm khôi phục vẻ mặt thản nhiên, thong dong bước nhanh về phía trước: "Lão gia, xem ra chuyện này là thiếp thân hoa mắt nhìn lầm rồi, lão gia ngài trở về trước, chuyện của Sắt nhi để thiếp xử lí là được rồi!"

Bùi Vĩnh Ngôn khó chịu nhìn về phía nàng nghiêm nghị nói: "Không có chuyện gì thì cũng đừng bé xé ra to, còn nữa, chuyện ngày mai liên quan tới an nguy của cả Tướng phủ chúng ta, tuyệt đối không thể có nhầm lẫn gì!"

"Lão gia yên tâm, nhất định thiếp thân sẽ để Sắt nhi ăn mặc xinh đẹp bước lên kiệu hoa!"

"Ừ!" Lúc này Bùi Vĩnh Ngôn mới hơi gật đầu, nhìn chằm chằm Xuyên Nguyệt một lúc, xoay người trở về con đường cũ.


Đợi một đám người tản đi, cả khu vườn chỉ còn lại ba người Xuyên Nguyệt, Phương tẩu và Hoa Ngọc Niệm.

Ánh mắt của Xuyên Nguyệt không ngừng đảo qua hai người kia, một lúc lâu sau mới giấu đi vẻ kì quái trong mắt: "Nơi này là Trung Quốc sao?"

"Trung cái đầu ngươi, tiện nhân lại dám giả chết trêu ta!" Phương tẩu vừa nói vừa dùng sức cấu lưng Xuyên Nguyệt Hậu, đau tới mức Xuyên Nguyệt nhảy cẫng lên.

"Bà già đáng chết, bà làm gì đấy!" Cô đã nói rồi, trong đời cô ghét nhất việc người khác mắng cô là "tiện nhân", hôm nay thật xui xẻo, vậy mà lại gặp được hết một tới hai, hết hai tới ba*. Cô trợn mắt nhìn! (*Xuyên Nguyệt bị quản lí mắng tiện nhân, sau đó lại bị Phương tẩu mắng tiện nhân)