Bạo Quân – Tế Miễu

Chương 7

Dừng tay…. Dừng tay…a…a… Trẫm không chuẩn…..không chuẩn các người….a… đối…đối….Trẫm… như vậy…ân…a… – Thụy Hiên thống khổ kêu to, đương nhiên vẫn là vô dụng.

Hừ!Ngươi thật không ngoan! Chúng ta vì sao phải nghe lời ngươi!! – Sở Hoài Chi tàn nhẫn cười, tay đùa bởn phân thân đã có chút ngạnh của Thụy Hiên.

Ngô….a…dừng tay!! Dừng tay!!…a… dừng tay cho trẫm!! – Thụy Hiên dùng sức đứng dậy, lấy hai tay bị trói phản kích nhưng lại bị Mộc Dĩnh Nhiên sớm áp lại.

Sách, sách! Như vậy là không được… – Mộc Dĩnh Nhiên một tay áp hai tay hắn, một tay khiêu khích hai điểm đỏ mẫn cảm trước ngực của Thụy Hiên.

Thụy Hiên, Thụy Hiên, vì cái gì ngươi lại xinh đẹp giống nữ nhân vậy? – Mộc Dĩnh Nhiên nhìn khuôn mặt kích tình, bất mãn đỏ lên của Thụy Hiên, cảm động thốt ra.

Những lời này vốn không có ý gì, nhưng đối với người chán ghét người khác nói hắn giống nữ nhân như Thụy Hiên, những lời này trở thành lời châm chọc, chói tai gấp bội.

Im miệng! Im miệng! A…a…cáp…. – Thụy Hiên thật sự không chịu nổi hai người bọn họ luật động trên người hắn.

Cho dù phía sau vẫn còn đau, nhưng lại ẩn ẩn khoái cảm, không ngừng ăn mòn tâm trí hắn, ăn mòn ý chí muốn phản kháng.


Thừa dịp Thụy Hiên mở miệng kêu to, Mộc Dĩnh Nhiên nhét một viên thuốc vào miệng hắn, ép Thụy Hiên nuốt vào.

Ngươi biết đây là gì không? – Mộc Dĩnh Nhiên cười khẽ.

Thụy Hiên nhíu mày.

Là xuân dược, vì muốn phòng ngừa ngươi sẽ bỏ chạy nên phải kê đơn cho ngươi! – Mộc Dĩnh Nhiên vừa nói vừa che lỗ nhỏ trên phân thân Thụy Hiên lại, không cho hắn phát tiết.

Sau đó y ngồi cạnh Sở Hoài Chi.

Thụy Hiên không ngừng thở dốc, xoay người quỳ rạp trên mặt đất, ngửa đầu nhìn hai người kia.

Không cần nhìn ta làm gì… – Mộc Dĩnh Nhiên nhắc nhở Thụy Hiên đang khó chịu, cũng vừa lòng nhìn biểu tình nghiến răng nghiến lợi của Thụy Hiên.

Ngô…. – Thụy Hiên khó chịu, nước mắt vì kích tình mà điên cuồng rơi xuống.

Phía sau ngươi phải kẹp thật chặt a… cũng đừng cho thứ này nọ đi ra nha!

Trong ánh mắt mông lung của Thụy Hiên tràn đầy hỏa diễm, như là hận không thể giết hai người bọn họ.

Đừng nhìn chúng ta như vậy, ngươi không giết được chúng ta đâu! – Sở Hoài Chi hừ lạnh một tiếng, hung hăng trừng lại.

Thụy Hiên thu hồi ánh mắt, tập trung tinh thần cố gắng ức chế nơi hạ thân khô nóng khó chịu kia.


Không thể ra… phải nhịn…nhịn…

Còn nhịn a! Biểu tình của ngươi là muốn ra a! – Mộc Dĩnh Nhiên chậm rãi phe phẩy cái quạt.

Hừ! Nói! Chỉ cần ngươi cầu chúng ta, chúng ta sẽ cho ngươi giải thoát! – Sở Hoài Chi thái độ như trước thực kém.

Thụy Hiên không để ý bọn họ, cắn môi nhẫn nhịn, ngay cả miệng chảy máu cũng không nhả ra.

Hắn không thể mở miệng, không thể…. Hắn rõ ràng hiểu được chỉ cần mở miệng hắn liền xong rồi.

Xem ra lần này Thụy Hiên quyết tâm a… – Mộc Dĩnh Nhiên thu hồi cây quạt, lắc đầu thở dài.

Mà Sở Hoài Chi sớm nhịn không được, đi đến cạnh Thụy Hiên, ngồi xổm xuống mãnh liệt kích thích hắn.

Dùng sức cầm phân thân đã sưng đỏ của hắn, Thụy Hiên cuối cùng chịu không được kích thích, ngửa đầu kêu to.

Sở Hoài Chi vừa lòng cười, đứng dậy quan sát Thụy Hiên đang há mồm thở dốc.


Ân..cáp…ngô..ách…cáp…cáp.. ta…chịu.. không được…. chịu không nổi… – Thụy Hiên không thể áp được dục vọng không ngừng dâng lên trong cơ thể, thần trí hắn tan rã, mở miệng nói ra yêu cầu cấm kị – Cầu…cầu…cấp…cho ta….

Cấp? Cấp cho ngươi cái gì? – Mộc Dĩnh Nhiên cùng Sở Hoài Chi nhìn nhau cười, rồi mới bắt đầu giả ngu hôn Thụy Hiên đã bị dục vọng áp chế.

Cấp…cấp… không biết….ta không biết….cầu…cấp…cấp…

Thụy Hiên điên cuồng kêu loạn, hoàn toàn không hiểu mình đang nói gì.

Hảo, hảo, chúng ta sẽ cho ngươi, nhưng ngươi trước tiên phải giúp chúng ta – Mộc Dĩnh Nhiên nói.

Gì?…gì…muốn gì…? – Thụy Hiên đi đến trước mặt Mộc Dĩnh Nhiên, nghi hoặc nhìn y.

Giúp ta thoát quần áo – Mộc Dĩnh Nhiên cởi bỏ dây trói trên tay Thụy Hiên.