Bạo Quân - Phong Lộng

Quyển 1 - Chương 7

Đỗ Vân Hiên trở lại công ty, nhìn cửa kính ở trụ sở Lea được ánh sáng rực rỡ chiếu vào, cảm thấy dường như đã qua mấy đời.

Kỳ lạ là, đã mất tích nhiều ngày, trên thực tế coi như đã bỏ bê công việc nhiều ngày, Đỗ Vân Hiên trở lại bộ phận thiết kế lại không gợi ra bao nhiêu gợn sóng. Các nữ đồng sự hiển nhiên vô cùng nhớ nhung thiết kế Đỗ anh tuấn nho nhã, có hai người còn chủ động đặt phần cơm trưa đảm bảo dinh dưỡng ở nhà hàng bên ngoài cho anh.

Khi Ngũ Tiểu Lệ tỏ ra quan tâm hỏi đến vấn đề sức khỏe, Đỗ Vân Hiên phát hiện, tên khốn nào đó vậy mà đã cẩn thận gọi điện đến công ty giúp anh xin nghỉ phép ngay ngày đầu xảy ra chuyện kia.

Lí do xin phép, đương nhiên chính là thân thể không được khỏe.

“Người đó lấy thân phận gì xin phép cho tôi?”

“Ai?”

“Người gọi điện đến xin phép.”

“Đỗ thiết kế.” Ngũ Tiểu Lệ kinh ngạc nhìn anh, dường như lo lắng anh vẫn chưa khỏe hoàn toàn, “Là anh tự mình gọi điện đến xin phép mà, em nhận điện thoại, là giọng của anh. Không lẽ có chuyện gì sao?”

Đỗ Vân Hiên âm thầm kinh hãi.

Cổ Sách tìm ở đâu ra một người có giọng nói y hệt mình chứ, ngay cả trợ lí thường xuyên làm việc với mình cũng có thể gạt được?

Hắn muốn làm gì? Khoe ra hắn không có gì là không làm được sao?

Hắn thật sự tựa như một hoàng đế, ngang ngược kiêu ngạo ương ngạnh, muốn làm gì thì làm.

Đỗ Vân Hiên gặp qua cảnh sát, luật sư, phóng viên, không thu hoạch được gì, trở lại công ty, không ngờ đồng nghiệp lại khiến mình nhớ tới việc khiến mình nhục nhã vạn phần kia.

Sinh hoạt hằng ngày của anh đều bị Cổ Sách hủy hoại, nhất định không thể khiến công việc cũng bị hắn phá rối.

Anh cúi đầu, cầm bút máy bắt đầu phác họa trên giấy.

Một bàn tay vươn qua áp lên trán anh, thế nhưng mấy ngày nay Đỗ Vân Hiên bị cưỡng ép tiếp xúc da thịt lại bị kích thích đến sợ hãi, cả người cứng lại, ‘chát’ một cái hung hăng gạt cánh tay kia đi.

Ngẩng đầu, mới nhận ra bàn tay kia non mịn tinh tế, vốn không phải bàn tay mang theo vết chai mỏng, tràn ngập ma lực của Cổ Sách.

Chủ nhân bàn tay, Ngũ Tiểu Lệ một mặt đáng thương, xoa bàn tay bị người tựa như Bạch mã hoàng tử đánh phát đau, vừa ấm ức vừa lo sợ, run cầm cập nói, “Em xin lỗi, Đỗ thiết kế, em chỉ muốn xem xem có phải anh đang sốt không…”

Đỗ Vân Hiên không cách nào hình dung tư vị trong lòng, gặp phải nam nhân kia, chẳng lẽ hành vi của mình lại trở nên vặn vẹo như vậy sao? Vậy mà lại đối xử thô lỗ với phụ nữ như vậy, với tính cách mình trước đây căn bản không thể làm ra chuyện thế này.

Anh giải thích với Ngũ Tiểu Lệ, đến phòng nghỉ ngơi của nhân viên mang hòm thuốc dự phòng qua, tìm một lọ thuốc phun tiêu sưng bên trong, lấy ra phun một chút lên tay Ngũ Tiểu Lệ.

Đang chìm trong suy nghĩ về nam nhân anh tuấn kia, anh căn bản không chú ý ánh mắt Ngũ Tiểu Lệ khi được mình phun thuốc, vừa ngưỡng mộ vừa vui mừng.

Giám đốc đá quý Lea vẫn luôn coi trong Đỗ Vân Hiên, biết nhà thiết kế trẻ đầy năng lực này đã khỏi bệnh đi làm, cố ý gọi Đỗ Vân Hiên đến phòng Giám đốc, sau khi ân cần hỏi han vài câu lại nhắc tới viên ruby đã vỡ vụn.


“Chuyện này cậu cứ yên tâm, sau khi bên quan hệ khách hàng cố gắng giúp đỡ, Cổ tiên sinh đã cực kì rộng rãi tỏ vẻ anh ta sẽ không truy cứu việc này trên pháp luật, cũng sẽ không yêu cầu bồi thường kinh tế.” Giám đốc cũng không rõ vì sao Cổ Sách lại độ lượng như vậy, nhưng nếu như có thể sắp xếp ổn thỏa, công ty không phải bồi thường giá trị cao như vậy đương nhiên là kết quả tốt nhất.

“Yêu cầu duy nhất là, muốn cậu hoàn thành độc lập thiết kế lần này. Từ những mảnh vỡ của viên đá tạo ra một thiết kế hoàn mỹ. Đỗ thiết kế, lần này khách hàng đã cho cậu một cơ hội rất tốt, cậu phải nắm thật chắc vào.”

Đỗ Vân Hiên im lặng ngồi, trên mặt không có chút biểu cảm nào.

“Bao lâu giao ra bản thiết kế?” Một lát sau, Đỗ Vân Hiên hỏi.

“Khách hàng cho thời gian một tháng.”

“Ba ngày.” Đỗ Vân Hiên nói, “Ba ngày tôi sẽ giao bản thiết kế.”

“Ba ngày.” Giám đốc nheo mắt đánh giá anh, sau khi vừa lành bệnh, hai má hơi tái nhợt, cằm cũng gọn hơn, tuy rằng rất xinh đẹp nhưng lại khiến người ta không khỏi lo lắng tình trạng thân thể anh, “Đỗ thiết kế, không cần phải quá miễn cưỡng.”

Giao ra bản thiết kế, để tên cầm thú kia mau biến khỏi thế giới của mình!

Mang những mảnh ruby vỡ trở lại phòng thiết kế, Đỗ Vân Hiên bắt đầu suy nghĩ về thiết kế. Hình tượng sóng biển cùng sinh mệnh trước kia toàn bộ vứt lên chín tầng mây, giọt nước ruby đã không còn tồn tại, hơn nữa cứ nghĩ đến hành vi heo chó không bằng của tên kia, Đỗ Vân Hiên lại muốn bùng nổ.

Anh không phải siêu anh hùng trong phim điện ảnh, bị đối xử không công bằng có thể xách AK47 đánh sập sào huyệt của địch.

Là một nhà thiết kế đá quý, anh chỉ có thể đem tâm trạng bùng nổ phát tiết bằng hình ảnh trên trang giấy trắng kia.

Anh muốn đem toàn bộ cảm xúc của mình phát tiết dưới ngòi bút, muốn tống Cổ Sách vĩnh viễn cách xa thế giới của mình!

Thế nhưng…

“Đỗ thiết kế, hoa của anh.”

“Đỗ thiết kế, ở đây có một hộp chocolate ghi rõ tặng anh nè, Diana’s Chocolate cho tình nhân nha, rất cao cấp đó.”

“Đỗ thiết kế, lại có quà đưa tới này.”

“A? Lần này là caravat sao?”

« Chậc chậc, lại là hàng hiệu đó ! Ai lại hào phóng như vậy ? Hôm qua cũng chuyển một chiếc kẹp caravat đến đây nè. »

« Không hổ là Đỗ thiết kế, nhất định là một tiểu thư quý tộc mê mẩn anh ấy. kẻ có tiền vung tay cũng thật kinh thiên động địa nha. »

Quà tặng rào rào gửi đến, bộ phận trợ lí thiết kế cũng hưng trí bừng bừng tám chuyện, có điều các nàng không biết mấy món quà quý giá vừa đến được tay Đỗ Vân Hiên đã bị anh không chút do dự lạnh lùng vò nát, đập vỡ, xé ra, giẫm đạp rồi ném thẳng vào giỏ rác trong góc phòng thiết kế.

Ba ngày sau, bản thiết kế từ những mảnh ruby vỡ đúng hạn giao ra.

Giám đốc xem xong bản thiết kế, cảm thấy rất hài lòng.

« Không ngờ thiếc kết hợp với ruby lại có thể xuất sắc như vậy. »

Có thể được bổ nhiệm làm giám đốc của đá quý Lea, Trương Lam đương nhiên có con mắt thường thức với các thiết kế đá quý, cầm bản thiết kế mà tưởng tượng ra bảo vật sau khi được chế tác.

« Dựa theo hình tượng núi lửa thiết kế ra gạt tàn, dùng thiếc tính cứng làm bệ, ruby như dung nham phun trào, chủ đề tràn ngập sức dãn. Phù văn trên miệng núi lửa cũng làm rất tốt, Đỗ thiết kế lần này cho ra thiết kế mang hơi thở mạnh mẽ như vậy, vẫn theo phong cách tinh tế thường thấy của cậu. Rất tốt ! Chắc chắn Cổ tiên sinh nhất định rất hài lòng với thiết kế này, tôi lập tức gọi người mang bản thiết kế cho anh ta xem qua. »

« Thiết kế này của Đỗ thiết kế tràn ngập sức sống. »

Sức sống sao ?

Không phải sức sống, đây là phẫn nộ !


Đỗ Vân Hiên nhận lời khen của Giám đốc, từ phòng Giám đốc đi ra, mặt vẫn đạm mạc như cũ. Dốc toàn lực vẽ ra bản thiết kế này, không phải để lấy lòng Cổ Sách, đây là cách Đỗ Vân Hiên giải tỏa áp lực, phát tiết cảm xúc, cũng là thái độ của anh đối với nhân sinh.

Ba ngày liên tục, vừa đập nát những thứ Cổ Sách đem tặng, vừa vẽ ra bản thiết kế tượng trưng cho phẫn nộ phun trào, cho nên tại giây phút đã hoàn thành này, mệt mỏi vô cùng.

Đỗ Vân Hiên trở lại phòng thiết kế, ngồi trên ghế tựa ngẩng lên nhìn trần nhà, nghĩ thế nào cũng không nhớ bữa cơm cuối cùng mình đã ăn vào thứ gì.

Lúc này, điện thoại trên bàn bỗng nhiên vang lên.

Đỗ Vân Hiên mệt muốn chết, điện thoại vang lên năm sáu lần, anh mới cầm lấy microphone.

« Đỗ Vân Hiên tiên sinh sao ? » Là giọng đàn ông xa lạ, nghe qua có lẽ còn trẻ, nhưng từng chữ đều được nhấn mạnh trầm thấp rõ ràng, tạo cho người nghe cảm giác hữu lực.

« Là tôi. »

« Chào anh, tôi họ Hồng, là thành viên tổ điều tra cảnh khu liên hợp, anh có thể gọi tôi là cảnh sát Hồng. Cổ Sách là đối tượng chúng tôi đang điều tra. » Cảnh sát Hồng nói, « Nghe nói anh đã trải qua những chuyện tồi tệ do Cổ Sách gây ra, xin hỏi anh có nguyện ý phối hợp chúng tôi điều tra hay không ? »

« Tôi đồng ý. »

« Vậy chúng ta chọn nơi đêm nay gặp mặt. »

« Không cần đến đêm, hiện tại đi. » Đỗ Vân Hiên không muốn đêm dài lắm mộng, lại phát sinh chuyện như phóng viên khi trước. Anh nói qua điện thoại một chỗ hẹn.

Ngắt điện thoại, Đỗ Vân Hiên nhờ Ngũ Tiểu Lệ xin phép giúp anh, vội vàng rời khỏi bộ phận thiết kế.

Đang là giữa trưa, trung tâm người đến người đi, Đỗ Vân Hiên rời khỏi trụ sở công ty, khi vừa bước qua sân trước, ánh mặt trời gay gắt làm anh bỗng nhiên có chút choáng váng.

Anh không chú ý đến, trên đường lớn dừng một chiếc xe, khi anh vừa ra khỏi cao ốc, có hai người đàn ông bước từ trong xe ra, bất động thanh sắc tiếp cận anh.

« Đỗ thiết kế, hôm nay tan tầm sớm thật nha ? »

Đỗ Vân Hiên nghe giọng nói từ phía sau, theo bản năng quay đầu, người kia cầm một lọ nhỏ như lọ nước hoa nhanh chóng phun một cái lên mặt anh, chóp mũi ngửi được mùi hương kích thích kì lạ.

Tầm nhìn chợt lay động mơ hồ, đại não dường như không cảm nhận được tứ chi, đầu gối Đỗ Vân Hiên như muốn nhũn ra.

« Đỗ thiết kế, anh giúp vợ tôi thiết kế chai nước hoa này, cô ấy rất thích đó, đã nhiều lần muốn mời anh dùng cơm, hôm nay anh cho chúng tôi chút mặt mũi, đừng khách khí. » Nam nhân tự nhiên đỡ được thân thể mềm nhũn của Đỗ Vân Hiên, ngay sau đó chiếc xe đen đã vô thanh vô tức trượt đến trước mặt bọn họ.

Buông tôi ra !

Các người là đồ vô pháp vô thiên khốn kiếp !

Cứu mạng…

Giữa trưa, phố xá sầm uất, trên đường người đến người đi đều vội vàng, không phải vội làm việc thì cũng là vội đi ăn, không có ai chú ý đến khi Đỗ Vân Hiên bị người đàn ông kia dìu vào xe hơi, trong mắt kịch liệt giãy dụa.

« Đỗ tiên sinh, Sách ca muốn gặp anh. »

Đây là câu cuối cùng Đỗ Vân Hiên nghe được trước khi ngất đi trong xe hơi.

Phòng lớn xa hoa, trần nhà chạm khắc phù điêu, còn mình đang nằm trên chiếc giường mềm mại, rộng đến khó có thể tin nổi, đều khiến Đỗ Vân Hiên nhớ đến một đêm xấu hổ không chịu đựng được trong hồi ức.

Anh ngồi mạnh dậy.

« Tỉnh ? » Phía sau truyền đến giọng nói nam tính tựa hồ mang theo ý cười.

Đỗ Vân Hiên quay đầu, thấy Cổ Sách kề mông bên cửa sổ, hai tay khoanh trước ngực lấy ánh mắt mèo bắt chuột nghiền ngẫm đánh giá anh.


Dương quang từ cửa sổ chiếu vào, bị thân hình cao lớn của hắn chắn đi phân nửa.

Thân thể nam nhân thoải mái nhàn nhã, tựa như tự tin có thể nắm giữ hết thảy trong tay, sinh ra lực chấn nhiếp cực kì đáng sợ.

« Gặp lại tôi rất cao hứng sao, đến nỗi không nói nên lời ? »

Không hỏi đến chuyện báo án, cũng không đề cập đến bản thiết kế ruby mới, Cổ Sách chỉ hỏi hai câu vô nghĩa, nói xong mới phát hiện, quả nhiên nói mấy câu vô nghĩa thế này không thể khiến Đỗ Vân Hiên bình tĩnh lại.

Đỗ Vân Hiên từ ngón chân cho đến đầu óc, đều hiện ra mười phần đề phòng, tuy rằng giờ phút này vẫn không nhúc nhích chờ ở trên giường, nhưng hiển nhiên là, anh đang tìm cơ hội tốt nhất để chạy trốn mà thôi.

Con mèo bé bỏng ưu nhã cao ngạo, giờ phút này lại lộ ra bộ dáng cả người xù lông, thật đáng yêu, khiến người ta.. muốn giam em ấy vào trong lòng, muốn nghe em ấy chịu không nổi mà rên rỉ mê người, muốn cưỡng bức em ấy hưởng thụ tình ái mà lên đỉnh khoái cảm.

Muốn, khi dễ em ấy đến thút thít khóc.

« Không muốn nói sao ? Vậy tôi đi tắm một chút, ngoan ngoãn nằm trên giường chờ tôi. » Khi Đỗ Vân Hiên vẫn đang vạn phần cảnh giác nhìn mình chăm chú, Cổ Sách làm một động tác duỗi người rất vui mắt, đi vào nhà tắm.

※※※

Nước ấm từ vòi sen rào rào tuôn ra, bắn vào thân hình cao lớn trần trụi mà rắn chắc của Cổ Sách, tóc đen theo hướng nước rơi xuống mềm mại dán lên trên trán, đối diện cửa kính nửa người của nhà tắm, hắt lên rõ ràng tuấn dung ma mị, cùng thân thể cường tráng khiến phần lớn phái mạnh hâm mộ không thôi.

Cổ Sách vừa tắm, vừa hồi tưởng đến bộ dáng đáng yêu của Đỗ Vân Hiên khẩn trương ngồi trên giường, người hắn luôn để trong lòng, hiện tại có thể chạm tay tới, trong lòng thực thỏa mãn, thực vững vàng.

Nhẫn bao nhiêu ngày ?

Từ khi Đỗ Vân Hiên ở trên giường bệnh dùng ngữ khí suy yếu vô cùng nói ra một câu ‘tôi nghe lời’ kia, Cổ Sách bắt đầu nhẫn.

Sợ ảnh hưởng đến Đỗ Vân Hiên dưỡng thương, Cổ Sách chủ động biến mất khỏi phòng bệnh, mỗi ngày đều cẩn thận nghe Trương Bình báo cáo tiến triển trị liệu, nhưng nghe chung quy vẫn chỉ là nghe, cách một vách ngăn, không thể tự mình đến bên giường bệnh, chạm vào Gấu Nhỏ của hắn, nói chuyện một chút với Gấu Nhỏ của hắn, giống như người ở trong nước, chân không chạm đến mặt đất.

Ngày Đỗ Vân Hiên xuất viện, Cổ Sách rất muốn xuất hiện.

Có thể xuống giường tức là sao ? Là có thể làm đó ! Loại chuyện này, tổn hao thể lực là Cổ Sách, cũng không phải Đỗ Vân Hiên, hơn nữa lấy kĩ xảo thành thạo của Cổ Sách, nhất định có thể khiến Đỗ Vân Hiên khoái hoạt lên thiên đường.

Dục vọng chiếm hữu rục rịch, thúc giục Cổ Sách ôm lấy Đỗ Vân Hiên sắp ra đến cổng bệnh viện, ném lên giường, nhưng trong tâm lại đột nhiên hiện ra một giọng nói khác, đối với loại hành vi chỉ lo cho nửa người dưới của bản thân cực kì khinh thường.

Súc sinh !

Cầm thú !

Tiểu gia hỏa nằm viện nhiều ngày như vậy, vừa mới có thể xuống giường, đi đường còn chưa vững, mày đã vội vàng muốn thỏa mãn chính mình ? Gấu Nhỏ là ai chứ ? Là người mày muốn lưu lại một đời đó, mày đối với em ấy một chút kiên nhẫn cũng không có, dựa vào cái gì muốn em ấy ở lại ?

Đỗ Vân Hiên hoàn toàn không biết, ngày đó anh rời khỏi cổng bệnh viện, cùng Trương Bình thương lượng có thể làm chứng tố cáo Cổ Sách hay không, thì nhân vật nguy hiểm mà anh muốn tố cáo kia thật ra đang đứng cách anh không xa, dùng ánh mắt vừa nguy hiểm, vừa tùy ý, đồng thời cũng vô cùng mâu thuẫn mà theo dõi anh.

Đỗ Vân Hiên càng không biết, một giây sau khi anh rời khỏi bệnh viện, một ‘hệ thống’ hoàn thiện nhất hắc đạo đã bắt đầu lấy anh làm tâm điểm, nhanh chóng bắt đầu hành động.

« Sách ca, y vào sở cảnh sát Tây Điền. »

« Sách ca, y ra khỏi Tây Điền, có điều lại gọi taxi đến sở Lương Quảng. »

« Sách ca, y đi tìm luật sư. »

« Sách ca, y vào văn phòng luật thứ ba. »

« Sách ca, y mua hai tờ báo, hiện tại đang gọi điện thoại, nội dung bọn em đã ghi lại… »

« Sách ca… »

Nhất cử nhất động của Đỗ Vân Hiên, Cổ Sách rất rõ ràng.


Hắn đem trận thế phô lớn như vậy, cũng không lo lắng Đỗ Vân Hiên có thể tố cáo hắn thế nào, bản thân anh cố gắng thế nào, trong lòng Cổ Sách đều biết.

Hắn chỉ lo Gấu Nhỏ của hắn sau khi bị mình mạnh mẽ trực tiếp ‘cường ái’ xong, có thể… làm ra chuyện điên rồ hay không…

Đây là Gấu Nhỏ mà hắn nâng niu, tuyệt đối sẽ không cho phép xảy ra sơ xuất.

Nếu Đỗ Vân Hiên giống mấy cô nàng trong phim truyền hình, bị một nam nhân soái khí cực kì yêu thích mình, điều kiện tốt muốn điên, trời sinh bên nhau trọn đời ‘cường ái’ một lần, liền tức giận không cách nào dỗ nổi chạy đi nhảy lầu, cắt cổ tay, treo cổ tự tử, Cổ Sách sẽ lập tức tóm Đỗ Vân Hiên trở về, nghiêm khắc đánh một chút, rồi ‘yêu’ một chút, đánh một chút, lại ‘yêu’ một chút.

Giáo huấn Đỗ Vân Hiên để về sau không còn dám nghĩ ra mấy ý niệm kì cục thế này.

May mắn thay, Gấu Nhỏ không khiến mình thất vọng.

Cổ Sách nhìn Đỗ Vân Hiên chạy vào sở cảnh sát, chạy đến văn phòng luật, gọi điện tìm phóng viên bùng nổ, bên môi câu lên một mạt cười sủng nịch. Có điều Đỗ Vân Hiên lớn gan làm bậy như vậy, các huynh đệ liền không vui.

« Sách ca, tiểu thiết kế này ăn gan hùm mật gấu, y muốn Sách ca ăn cơm tù sao ?! » Lâm Dũng lòng đầy căm phẫn, « Tiểu tử thối chán sống ! Mẹ nó bọn ta chơi chết y ! »

Con ngươi Cổ Sách tóe sao tứ phía, chậm rãi liếc tới, ôn hòa hỏi, « Cậu vừa nói, muốn chơi chết ai ? »

Lâm Dũng còn chưa nói xong, Trương Hằng đã giơ lên bàn tay như cái quạt bồ, hung hăng đập một cái lên trán hắn, « Uổng phí mày theo đại ca nhiều năm, một chút tiến bộ cũng không có ! Chỉ biết đấm đấm đá đá ! Chơi chết cái gì cơ ?! Không có tiền đồ ! Sách ca nói mày đọc nhiều sách một chút, mày có đọc không ? Không chứ gì ! Tao nói nè, vô văn hóa, không lễ phép ! Sách ca à anh đừng có nổi giận nha, em dạy dỗ nó ! »

Hung tợn xách cổ Lâm Dũng lôi ra khỏi tầm mắt của Cổ Sách.

Vừa ra đến ngoài cửa, khuôn mặt tàn ác của Trương Hằng nhất thời biến thành vừa nghĩ đã sợ, lòng còn sợ hãi vỗ vai Lâm Dũng thở dài, « Vừa rồi thật sự là chỉ mành treo chuông, hôm nay suýt nữa là biến thành ngày giỗ của chú rồi. May mắn anh đủ nghĩa khí, đúng lúc xách chú đi ra. Nhớ cho kĩ, về sau chọc ai cũng không được chọc họ Đỗ kia. »

Kỳ thật, Cổ Sách chẳng những không vì hành động báo án của Đỗ Vân Hiên mà tức giận, ngược lại cảm giác rất vừa lòng. Mỗi lần Đỗ Vân Hiên tìm cách đấu tranh, lại tăng mạnh ấn tượng dũng cảm của Đỗ Vân Hiên trong lòng mình.

Cổ Sách muốn dùng thủ pháp này đánh phủ đầu Đỗ Vân Hiên, cho anh biết, anh không trốn khỏi tay Cổ Sách.

Tại nơi Đỗ Vân Hiên không biết đến, Cổ Sách dùng toàn bộ tâm trí của mình đặt lên người Đỗ Vân Hiên, đã thật lâu Cổ Sách không hưởng qua cảm giác chờ mong cùng khoái cảm hưng trí bừng bừng khi đi săn này.

Hắn thay Đỗ Vân Hiên xin nghỉ phép, nhưng lại khinh thường kiểu ‘Tôi là người nhà cậu ấy » hay « Tôi là bạn cậu ấy » mà cố ý tìm người bắt chước khẩu âm của Đỗ Vân Hiên, làm như Đỗ Vân Hiên tự mình xin phép. Bởi vì hắn muốn Đỗ Vân Hiên biết, quy tắc trò chơi của thế giới này, dưới tay hắn hô mưa gọi gió đều có thể xoay chuyển.

Chỉ cần Cổ Sách nguyện ý, hắn có thể tạo ra vô số giả tượng khiến Đỗ Vân Hiên không thể nào hiểu được.

Dù sao Gấu Nhỏ cũng là của hắn, Gấu Nhỏ cứ chạy đi, nhưng cuối cùng cũng sẽ chạy về trong lòng hắn, bị hắn mỉm cười ôm thật chặt.

Đỗ Vân Hiên trở lại công ty, tự nhốt mình vào phòng bắt đầu vẽ ra bản thiết kế, giám thị vẫn còn tiếp tục.

« Sách ca, hoa tươi đưa tới rồi. »

« Sách ca, y ném. »

« Sách ca, chocolate y cũng ném. »

« Sách ca… cái đồng hồ Thụy Sĩ kia cũng ném luôn rồi.. »

Tiểu đệ báo cáo thực sự là tiếc của muốn chết, đập phá đồ đắt tiền như vậy, giống như không tiếc tiền vậy, cái gì chuyển đến họ Đỗ kia cũng lập tức hủy luôn, một chút cũng không lưu tình.

Vậy mà mỗi lần báo cáo ‘ném’, người đem tặng đồ chẳng những không tức giận lại còn bày ra vẻ mặt không để ý, nhàn nhã cười đến tà mị soái khí.

Kỳ quái.

Tặng quà lại bị người ta khinh thường dùng sức ném đi, đây là chuyện mất mặt nhất, Sách ca so với Lang Vương còn lợi hại, còn hung bạo hơn thế nào vẫn còn cười được ?

« Mấy thứ đó, vốn là để em ấy ném như rác. » Cổ Sách mỉm cười nói.


Tiểu bảo bối trong lòng nghẹn hỏa, cũng không thể để em ấy nghẹn chết được.

Vậy nên phải đưa qua chút đồ để em ấy trút giận.

Vung tiền như rác, điên cuồng tặng đồ liên tục ba ngày, Đỗ Vân Hiên không biết đã đem bao nhiêu tiền ném vào sọt rác, Cổ Sách cân nhắc, thấy Gấu Nhỏ chắc đã phát tiết được chút hỏa rồi, nơi nên thừa nhận yêu thương, chắc có thể thừa nhận yêu thương lần nữa rồi.

Vừa lúc lực nhẫn nại của mình, cũng đã đến cực hạn.

Cho nên hắn cho người ‘mời’ Đỗ Vân Hiên đến biệt thự.

Cổ Sách vui vẻ tắm rửa xong, ra khỏi phòng tắm.

Không ngoài dự đoán, trên giường rỗng tuếch, bóng dáng Đỗ Vân Hiên đã sớm biến mất. Cổ Sách lắc đầu cười, mặc một chiếc áo choàng để lộ xương đòn gợi cảm, bắt đầu khúc dạo đầu trò chơi lãng mạn ấm áp bắt lấy Gấu Nhỏ.