KHÔNG KHÍ ĐÓN CHÀO U23 TRỞ VỀ
- Phùng Thị Ngọc Linh -
Tôi sốc, sốc thật chứ chẳng chút đùa đâu. Trên mạng, ngập tràn hình ảnh cờ đỏ sao vàng và biển người hâm mộ đã đợi sẵn cả trong lẫn ngoài sân bay, dọc tuyến đường từ Nội Bài về thủ đô, và một sân vận động Mỹ Đình đã sớm lấp đầy màu cờ sắc áo. Có lẽ, đến từng con ngõ nhỏ Hà Nội lúc này cũng nhuốm đỏ một màu cổ tích.
SAO VÀNG NĂM CÁNH
"Chị mau mau tránh ra để em đi nào!"
Thằng em hàng xóm vừa thấy tôi đứng trước cửa nhà đã la toáng lên như thể tôi là tảng đá chặn nó không bằng. Bĩu môi rồi dạt sang một bên, tôi tò mò nhìn nó đang vội vội vàng vàng dắt xe ra: "Trời thì rét, đi đâu mà quính quáng thế?"
Cái thằng liền dừng tay, há hốc miệng nhìn tôi, rồi với thái độ xem chừng pha chút thương hại, nó đáp bằng một tá câu hỏi tu từ khiến tôi nóng gáy: "Chị có phải người Việt không? Chị không thấy người người nhà nhà lao ra đường đi đón mừng đội tuyển U23 đấy à?"
"Chúng ta có giành được cúp đâu nhỉ?" Tôi quyết phản kháng lại bằng một câu hỏi tu từ khác nhằm cố vùi dập nó.
Lần này thì cái thằng không thèm đáp lời tôi, nó lúi húi lấy mũ bảo hiểm đội lên đầu, sau đó chỉnh lại cái áo đỏ màu cờ có in sao vàng năm cánh ở giữa. Cuối cùng, nó đặt tay lên ngôi sao và nói chắc: "Cúp ở đây này, chị hiểu không?"
Khi nó phóng xe đi, tôi nghe thấy tiếng một đứa con gái gọi với theo: "Anh ơi, bỏ cái áo khoác ra đi, mặc áo cờ đỏ sao vàng thôiiiii!"
Tôi nhún vai, bụng nghĩ bọn nhỏ này dở hơi hết cả loạt rồi cũng nên.
Hôm nay là một ngày chủ nhật như bao chủ nhật khác, tôi bình tĩnh bước ra đường, định ra chợ mua chút đồ ăn cho một ngày nghỉ ngơi thoải mái. Nhưng không, có điều gì sai sai, tôi cố gắng vận dụng trí não để tin chắc hôm nay là một ngày chủ nhật bình thường chứ không phải ngày lễ trọng đại nào, vậy cớ sao khắp đường, người ta cầm cờ, người ta tấp nập đi lại với áo đỏ sao vàng hệt như thằng em hàng xóm của tôi vậy?
"Có đi đón U23 không em?" Chị bán thịt vừa giơ tay chặt thịt chan chát vừa cười hỏi. "Đường đông lắm đấy, chị muốn thấy các cậu ấy lắm mà không dám đi vì sợ chen lấn."
Về tới nhà, tôi bèn nhắn tin cho đứa em định bụng rủ chiều đi mua sắm. Ngờ đâu nó nhắn lại: "Em đang ngồi quán cà phê, nơi mà có thể nhìn thấy xe chở các cầu thủ U23 diễu hành qua."
Chán thế, thế là tôi định bốc máy lên gọi điện cho bố, nhưng đột nhiên tôi nhớ ra bố tôi mê bóng đá lắm, thể nào ông lại chẳng bảo mình đang đợi đến giờ xem tường thuật trực tiếp lễ đón các chàng trai vàng Việt Nam và "Mày không ra đường đi đón à con?" sẽ là câu mà ông nói với tôi cho xem.
Tự nhiên, tôi thấy mình lạc lõng khủng khiếp giữa thế giới chung quanh tôi, như thể tôi là sinh vật duy nhất, như thể một kẻ từ hành tinh khác, bàng quan trước điều kỳ diệu mới diễn ra suốt tuần qua vậy (mà có khi người hành tinh khác còn vui hơn cả tôi ấy). Thế là tôi bèn bật máy tính lên và chọn một đường link có dẫn trực tiếp lễ đón các chàng trai U23 Việt Nam.
Tôi sốc, sốc thật chứ chẳng chút đùa đâu. Trên mạng, ngập tràn hình ảnh cờ đỏ sao vàng và biển người hâm mộ đã đợi sẵn cả trong lẫn ngoài sân bay, dọc tuyến đường từ Nội Bài về thủ đô, và một sân vận động Mỹ Đình đã sớm lấp đầy màu cờ sắc áo. Có lẽ, đến từng con ngõ nhỏ Hà Nội lúc này cũng nhuốm đỏ một màu cổ tích.
Rồi tôi thấy ngập tràn khắp nơi, đôi mà hây hây của em bé theo bố mẹ đi đón các chú người hùng, có cụ già choàng lá cờ tổ quốc sau lưng, các cô gái cười duyên dáng, các chàng trai cười hỉ hả, tạo nên một hình ảnh ấm áp vô cùng tận, đánh tan lạnh giá của trận gió mùa mới tràn về đêm qua. Những cổ động viên cuồng nhiệt hơn thì chạy bộ hoặc chạy xe đạp lên sân bay, trên tay vẫn giữ lá cờ đỏ sao vàng phấp phới. Chỗ múa lân, nơi lại nhảy múa và hát ca. Khi các chàng trai xuất hiện, tiếng reo hò vang dậy, người ta giơ cao bức hình chàng thủ môn tài hoa điển trai kiêm "anh chồng quốc dân" Bùi Tiến Dũng. Kia nữa, người ta đang kêu tên đội trưởng mắt hí kiêm "người yêu quốc dân" Xuân Trường. Còn ở kia, là Hồng Duy Pinky đang bẽn lẽn khi các chị em gọi tên và đòi mua son đẹp. Hà Đức Chinh khiến hội chị em phát sốt, Công Phượng vốn đã được lòng người hâm mộ từ lâu, Văn Hậu, Trọng Đại, Duy Mạnh cùng các cầu thủ khác được gọi tên như những chiến binh quả cảm nhất. Và tôi tin, người ta sẽ còn kể lại như giai thoại câu chuyện về chuyến xe bus hai tầng lần đầu tiên đi một quãng đường chưa đầy 30km mất tới 5 tiếng, hay Thủ tướng của cả một quốc gia phải cất công ngồi đợi một đội bóng trẻ tới trễ hàng tiếng đồng hồ, những câu chuyện bất-đắc-dĩ độc nhất vô nhị ấy đã diễn ra mà chẳng ai lấy làm lạ, bởi sức hút mạnh mẽ của những đôi chân thần kỳ đã xoá nhoà mọi ranh giới. Những đốm lửa đỏ trên sân Thường Châu tuyết trắng hôm qua đã tạo ra một sợi dây vô hình kết nối tinh thần 90 triệu trái tim người Việt ta những ngày qua và còn tới cả ngày sau. "Kỳ diệu thật!" Tôi lắc đầu thốt lên.
"Đi nhậu chào mừng các em trai U23 trở về không?" Tin nhắn tới từ một đứa bạn.
"Đi." Tôi nhắn lại, chẳng nao núng, có lẽ bởi giờ đây tôi đã thấu hiểu được hành động đặt tay lên ngôi sao vàng của thằng em hàng xóm lúc ban trưa.
Tôi lẹ vớ áo khoác rồi bước vội ra đường, tiếng ti vi nhà ai vẫn đang vang chương trình tường thuật trực tiếp lễ đón các chàng trai vàng trên sân vận động Mỹ Đình. Ở phía sau tôi có bọn trẻ nhỏ cũng mặc áo đỏ, mặt dán cờ sao, đang tụm năm tụm ba cùng hô vang "Việt Nam chiến thắng" bằng giọng nói và trái tim ngây thơ nhất của chúng.
Rồi bỗng dưng tôi chợt nhận ra, nhờ các chàng trai U23 mà năm nay người Việt được ăn Tết sớm.
---- Chuyện phiếm của Link