Bảo Hộ Em Suốt Đời

Chương 59: Rắc rối phức tạp

Tử Huân quay lại nhìn theo hướng Thiều Nguyệt rời đi, "Tử Họa à, Trường Lưu thật đãi ngộ cô gái Thiều Nguyệt kia quá đặc biệt, ta chưa từng nghe nói đệ tử môn phái nào lại có thể không cần thiết phải tuân thủ môn quy như thế."

Bạch Tử Họa đứng dậy, "Đây là quyết định của sư phụ, nhưng quả thật là Tiểu Nguyệt không giống những người bình thường, môn quy chỉ trói buộc con bé mà thôi."

"Vậy còn chàng thì sao, Tử Họa?" Tử Huân tiến lại gần, "Chàng thực tâm nguyện ý làm Chưởng môn Trường Lưu hay sao?"

Bạch Tử Họa bình thản đáp, "Đối với ta mà nói, không có nguyện ý hay không, chỉ là nên hay không nên mà thôi."

"Đúng vậy, với một người mà thậm chí bản thân muốn gì cũng không biết, ta còn hy vọng xa vời điều gì cơ chứ?" Tử Huân tự hỏi.

"Tử Huân, đừng lãng phí thời gian, ta...."

"Tử Họa, đây là chuyện của ta, chàng không có quyền can thiệp," Tử Huân vội xoay người bỏ đi, nàng không muốn nghe thấy bất cứ lời nói cự tuyệt nào từ miệng Tử Họa, Bạch Tử Họa không biết phải làm sao thì chỉ đành thở dài, trực tiếp phi thân để tới đại điện Trường Lưu.

Bên ngoài thành nước Thục, Lạc Thập Nhất dẫn đệ tử đi dựng trại, song xung quanh tầng tầng lớp lớp quân lính canh giữ, Nghê Mạn Thiên quan sát binh đoàn đi tới đi lui, đành bất đắc dĩ ra sông đứng bảo, "Hoa Thiên Cốt thật đúng là người có lực hấp dẫn, ấy vậy mà cô ấy lại chẳng nhận ra, cũng chả hiểu cách từ chối, nhìn xem, bây giờ phát sinh một đống rắc rối như vậy."

Sóc Phong ở bên Nghê Mạn Thiên, ánh mắt nhìn nàng một cách dịu dàng, Nghê Mạn Thiên thấy hắn nhìn mình thì lại mất tự nhiên, "Này, Sóc Phong, huynh nhìn ta làm gì?"

Sóc Phong thu hồi ánh mắt, lắc đầu, "Nghê Mạn Thiên của trước kia, chỉ cần ai đó vừa nhắc đến Hoa Thiên Cốt thì sẽ lập tức tràn đầy ganh ghét và oán hận," Hắn nhìn về phía Nghê Mạn Thiên, "Còn cô của hiện tại, lại có thể bình tĩnh khi nói tới Hoa Thiên Cốt, thật khiến cho ta khâm phục khả năng lợi hại của Kiếm tôn."

Nghê Mạn Thiên rũ mi mắt, "Kiếm tôn rất lợi hại, người không chỉ là ân nhân của ta, mà còn là người mà ta kính trọng nhất, đúng, người mà cả đời này ta cảm kích xen lẫn bội phục nhất chính là Kiếm tôn."

"Ồ?" Sóc Phong hiếu kỳ, "Thế thì ta càng ngày càng muốn biết, rốt cuộc Kiếm tôn đã làm gì trong suốt một tháng cô bị giam trong tiên lao đấy?"

Nghê Mạn Thiên hồi tưởng lại khoảng thời gian kia, nàng chợt nhớ tới cảm giác không cam tâm cùng tức giận của mình trong ảo ảnh. Nghê Mạn Thiên nhắm mắt lại, mặc niệm bùa chú thanh tâm, lúc ấy nếu không có sự ủng hộ và khích lệ của Kiếm tôn, sợ rằng nàng sẽ không thể kiên trì được bao lâu, nội tâm chẳng sớm thì muộn cũng sẽ bị dục vọng tham lam che phủ. Đợi đến khi Nghê Mạn Thiên mở mắt ra, trí não nàng lập tức trở nên thông suốt, nàng nghiêng đầu cười đáp, "Kiếm tôn chỉ dạy ta một bùa chú thanh tâm mà thôi."

"Bùa chú thanh tâm?" Sóc Phong thắc mắc nhìn nàng, nhưng Nghê Mạn Thiên không nói gì nữa, hắn cũng hỏi tiếp.

Tại đại điện Trường Lưu, Ma Nghiêm cầm trên tay thư thách đấu của Thất Sát, y nổi cơn thịnh nộ, "Thiện Xuân Thu kia thật quá mức phách lối, dám cùng một lúc gửi chiến thư tới tứ đại môn phái Trường Lưu của chúng ta, Thiên Sơn, Thái Bạch và Ngọc Trọc, lại còn nói, nếu như không giao nộp thần khí, thì sẽ tàn sát toàn bộ."

"Các phái đã chung sống trong hòa bình nhiều năm, nay chỉ vì Thần khí mà lại làm to chuyện." Bạch Tử Họa bất an nói.

Sênh Tiêu Mặc gật gù, "Xem ra không thể tránh việc giao chiến với Thất Sát một trận rồi."

"Ngược lại, ta còn muốn xem xem Thiện Xuân Thu có mấy lá gan mà dám khiêu chiến với Trường Lưu của chúng ta! Huống chi Trường Lưu còn có Tử Họa và sư muội, dù cho Sát Thiên Mạch của bọn chúng có xuất hiện thì chúng ta cũng không sợ!" Ma Nghiêm tức giận.

"Hôm nay Tiểu Nguyệt không có ở Trường Lưu." Bạch Tử Họa khai thật.

"Cái gì?" Ma Nghiêm lo lắng, "Thế sư muội đi đâu?"

"Ai da, sư huynh à, huynh bớt giận một chút đi, tiểu sư muội đâu có tự dưng vô cớ rời khỏi Trường Lưu đâu." Sênh Tiêu Mặc nháy nháy mắt với Bạch Tử Họa.

"Tiểu Nguyệt đi tìm kiếm Mẫn Sinh, nó nói đó là mục tiêu của Thiện Xuân Thu."

"Kiếm Mẫn Sinh ư?" Ma Nghiêm thắc mắc, "Sư muội biết tung tích của thanh kiếm Mẫn Sinh sao?"

Bạch Tử Họa gật đầu, "Nếu muốn cướp đoạt Thần khí thì cứ việc tấn công là được, không nhất thiết phải hẹn sau một tháng, chắc hẳn đối phương có âm mưu, như vậy thực sự là kiếm Mẫn Sinh? Song Tiểu Nguyệt đã bảo thanh kiếm Mẫn Sinh đang ở nước Thục, thế thì không cần phải tấn công các phái, vẫn... tồn tại những âm mưu khác nữa?"

Sênh Tiêu Mặc nâng cằm bằng quạt xếp, "Chẳng lẽ... chúng muốn tạo ra tâm lí hoang mang lo sợ? Để các phái nghi ngờ lẫn nhau, rồi tranh thủ cướp đoạt Thần khí? Tuy nhiên với thực lực của Thất Sát, dồn lực tấn công một phái thì còn có khả năng, đây lại đồng thời công chiến bốn phái, cho dù Sát Thiên Mạch đích thân xuất thủ thì cũng tuyệt đối không có khả năng."

"Lòng dạ Sát Thiên Mạch ác độc, hắn đã nói ngày mười lăm tháng tám tức một tháng sau sẽ tấn công, nhưng ta nghi một tháng này sẽ không yên đâu, chúng ta phải chuẩn bị sẵn sàng, thông báo cho các phái." Ma Nghiêm nghiêm túc bảo.

"Vẫn phải tận lực tránh né tấn công chính diện." Bạch Tử Họa không hy vọng giao phong trực tiếp để cho sinh linh đồ thán.

"Không sai, động đất ở Tây Nam chưa dứt, Bắc Bộ còn có chiến tranh, Đông Bộ hạn hán triền miên, vả lại còn cả nạn lụt, sâu bệnh liên tục không ngừng nghỉ, bách tính đói khổ, hoang mạc lan tỏa diện rộng. Nếu như bây giờ Trường Lưu khai chiến với Thất Sát thì chắc chắn người khổ nhất là dân chúng." Sênh Tiêu Mặc nhíu mày.

"Những ma đầu ở Thất Sát đâu có quan tâm việc ấy, e rằng bọn chúng sẽ chỉ vì Thần khí mà khiến cho rách lưới cá chết." Ma Nghiêm lo lắng.

"Đã có ta trấn giữ Trường Lưu, khả năng Thất Sát tấn công nơi này không cao, truyền lệnh của ta, toàn bộ đệ tử Trường Lưu cùng xuất sơn kháng địch, hỗ trợ các phái khác."

"Được!" Sênh Tiêu Mặc và Ma Nghiêm cùng gật đầu đồng ý.

Dựng trại xong, Lạc Thập Nhất lắc đầu nhìn quân lính tụ tập xung quanh, sau đó tiến về phía Mạnh Huyễn Lãng cùng Đông Phương Úc Khanh, "Đã không còn sớm, xin mời hai vị quay trở về."

Mạnh Huyền Lãng đang chuẩn bị nằm xuống bỗng nhiên bật dậy, "Sư huynh à, tối nay ta muốn ở lại đây."

Lạc Thập Nhất từ chối, "Hai người mà ở lại thì quá thu hút tai mắt của kẻ khác, thực sự sẽ không tiện."

"Ai da," Mạnh Huyền Lãng vội vàng đứng lên, "Nhưng mà..."

Lạc Thập Nhất giơ tay ngăn hắn lại, "Mặc dù đệ nay đã là vua một nước, song cũng là đệ tử của Trường Lưu chúng ta, chẳng lẽ lời của sư huynh, đệ không chịu nghe sao?"

Mạnh Huyền Lãng đành đáp, "Vậy cũng được, sư huynh, sư đệ xin cáo từ." Đông Phương Úc Khanh khẽ nhếch mép, anh chàng không thể tính là đệ tử Trường Lưu, cho nên hẳn là cũng không cần đi, đúng lúc anh chàng đang mừng thầm thì Mạnh Huyền Lãng quay đầu lại bảo, "Đại học sĩ à, sao ngươi còn chưa chịu đi?"

Đông Phương Úc Khanh hành lễ, "Hoàng thượng hãy cứ đi trước, vi thần sẽ theo sau."

"Thế thì không được, bây giờ ta có đại sự quan trọng muốn bàn bạc với ngươi."

"Thần..."

Mạnh Huyền Lãng thấy Đông Phương Úc Khanh không chịu nhúc nhích bèn tiến tới kéo anh chàng cùng bỏ đi. Hoa Thiên Cốt bước ra từ lều vải, thở phào nhẹ nhõm, ở điện Tuyệt Tình vẫn là tuyệt nhất, haizzz, bây giờ lại bắt đầu thấy nhớ sư tôn rồi.

Ngày hôm sau, Lạc Thập Nhất phân phó đám đệ tử, "Nhiệm vụ hôm nay là mỗi người hãy làm một việc mà bản thân mình mong muốn, tạo phúc cho nhân gian, song nhớ là tuyệt đối không được sử dụng tiên thuật, biết chưa?"

"Biết ạ!"

"Được, chia nhau hành động đi."

"Dạ!" Đám đệ tử lập tức phân tán.

Hoa Thiên Cốt dạo bước trên con đường sầm uất, nàng gặp một người ăn mày đang ôm con trai mình, khốn khổ cầu khẩn, "Van cầu mọi người, mau cứu con trai ta. xin hãy phân rủ lòng từ bi mà cứu lấy con trai ta, nó đã đổ bệnh mấy ngày rồi..." 

Hoa Thiên Cốt thấy thế bèn mải mốt chạy lại, "Đại thẩm à, em bé bị làm sao vậy?"

"Nó đã đổ bệnh mấy ngày rồi." Nữ ăn mày lớn tiếng khóc than.

"Ta có hiểu sơ sơ về y thuật, để ta bắt mạch cho thằng bé đi." Dứt lời, Hoa Thiên Cốt cầm lấy tay đứa nhỏ.

Nữ ăn mày vội cảm ơn rối rít, "Cảm ơn..."

Bắt mạch xong, Hoa Thiên Cốt lấy kim ra châm cứu cho đứa nhỏ, nhớ khi còn bé, nàng thường xuyên bám theo Nguyệt tỷ tỷ, quan sát Nguyệt tỷ tỷ xem bệnh cho người trong hôn, hơn nữa sư tôn cũng để nàng học dược lý ở phổ Thất Tuyệt, bây giờ nàng đã có thể tự phụ trách rồi. Trùng hợp thay Đông Phương Úc Khanh đi ngang qua đây, trông thấy Hoa Thiên Cốt xem bệnh cho con nít thì khẽ mỉm cười.

Sau khi châm cứu, đứa bé tỉnh lại, nữ ăn mày mừng rỡ cúi đầu nhìn con trai nằm trong lồng ngực, vui vẻ nói, "Ai da, tỉnh rồi, cảm ơn nhiều, cảm ơn nhiều."

Hoa Thiên Cốt cũng nở nụ cười, hóa ra việc chữa bệnh cứu người lại là một chuyện thật hạnh phúc, nhất là thời điểm nhìn thấy bệnh nhân khỏe lại, chẳng trách sư tôn lợi hại như thế mà chỉ cam tâm làm một vị thầy thuốc ở trong thôn.

"Cốt Đầu, nàng ở đây à?" Đông Phương Úc Khanh tiến đến hỏi.

Hoa Thiên Cốt đứng dậy, "Đông Phương ơi, đứa bé này cần phải uống thuốc mới có thể khỏi bệnh."

"Ừ," Đông Phương Úc Khanh ra lệnh cho người đi đằng sau, "Người đâu!"

Hoa Thiên Cốt lại gần dặn dò, "Phiền huynh đi đến dược phòng, chọn ra ít lòng cho thằng bé, càng nhanh càng tốt.

"Dạ vâng!" Gã hạ nhân tuân lệnh, nhận lấy ngân lượng từ Hoa Thiên Cốt xong xoay người chạy đi.

Hoa Thiên Cốt quay trở lại bên nữ ăn mày, an ủi, "Yên tâm đi, thằng bé sẽ sớm khỏe lại."

Nữ ăn mày mải mốt quỳ xuống cảm tạ, "Bồ Tát sống, cảm ơn, cảm ơn ngài..."

Hoa Thiên Cốt vẫy tay lia lại, "Không cần cảm ơn, không cần cảm ơn, thẩm mau dậy đi."

Đông Phương Úc Khanh thấy vậy thì nhanh trí quay người hô lớn, "Ai da, mọi người mau qua đây xem này, đại phu xem bệnh miễn phí, châm cứu cứu sống lại đứa nhỏ, mau tới đây xem đi, mau tới đây nhìn này, Thần Ý tái thế...."

Đám người xung quanh cũng vây kín lại, Hoa Thiên Cốt bất đắc dĩ bảo, "Đông Phương à, vốn dĩ đứa bé đó cũng đâu có nguy hiểm chết người." Song Đông Phương Úc Khanh giả bộ không nghe thấy, anh chàng tiếp tục kêu gọi, Hoa Thiên Cốt cũng tùy ý anh.

Khinh Thủy muốn chạy đi tìm Mạnh Huyền Lãng, nàng biết Mạnh Huyền Lãng đang ở một biệt viện bên ngoài cung, nhưng khi nàng tới cửa thì lại bị Liệt Hành Vân ngăn cản, nói không có thư mời thì không được bước vào, nàng năn nỉ mãi, Liệt Hành Vân vẫn cứ làm lơ, cuối cùng gã còn rút kiếm bên hông ra dọa nàng, Khinh Thủy đành bỏ đi. Nhưng nàng không muốn bỏ cuộc, nàng tìm một sợi dây, định trèo tường để vào, bởi vì trong thời gian lịch luyện không thể sử dụng pháp thuật, cho nên chỉ có thể dùng đến cách ấy. Song ngay khi nàng đang trèo được nửa đường thì bị lính tuần tra đi ngang qua bắt quả tang được, cứ thế, Khinh Thủy bị dẫn vào.

Hoa Thiên Cốt xem bệnh miễn phí trên chính lộ, Đông Phương Úc Khanh lấy cho nàng một bộ bàn ghế, hàng dài người xếp hàng, chờ Hoa Thiên Cốt chuẩn đoán cho, Đông Phương Úc Khanh cũng bận rộn giúp đỡ. Từ xa, Nghê Mạn Thiên và Sóc Phong đi tới, thấy Hoa Thiên Cốt đang hành hiệp cứu người thì không khỏi thở dài, "Ồ? Thiên Cốt còn khám bệnh cho người ta kìa?"

"Kiếm tôn biết y học, khi lịch luyện hẳn cũng đã từng cứu rất nhiều mạng người." Sóc Phong nói.

Nghê Mạn Thiên gật đầu bật cười, xoay người rời đi, Sóc Phong bám theo, "Không qua chào Thiên Cốt sao?"

"Không cần thiết, huynh không thấy cô ấy đang bận rộn ư?" Nghê Mạn Thiên dừng bước, quay đầu lại, "Phải kể thêm, bây giờ chúng ta chưa sánh bằng được với Thiên Cốt, phải mau chóng tìm chút chuyện có thể làm thôi."

Sóc Phong duỗi tay chỉ  tấm bảng ở phía trước, Nghê Mạn Thiên tò mò nhìn sang, bên trên đó dán một bản thông cáo truy nã một băng cướp trên rừng dưới biển, chúng từng gây án rất nhiều lần tại nước Thục mà binh lính cũng vô phương bắt giữ. Nghê Mạn Thiên vỗ bả vai Sóc Phong, "Được, chúng ta đảm nhận lấy nhiệm vụ này đi."

Khinh Thủy bị coi như thích khách, Mạnh Huyền Lãng kinh ngạc, "Khinh Thủy đấy à?"

"Mạnh đại ca..." Khinh Thủy oan uổng, "Muội chỉ muốn tới đây gặp huynh..."

Liệt Hành Vân bất an hỏi, "Hoàng thượng ơi, hai người quen biết sao?"

"Cô ấy là sư muội của ta, các người mau cởi trói, nhanh!" Mạnh Huyền Lãng thật hận không thể rèn Liệt Hành Vân từ sắt thành thép.

"Ôi, ôi, ôi, mau lên, mau đi cởi trói!" Liệt Hành Vân phân phó thuộc hạ cởi trói cho Khinh Thủy.

"Mạnh đại ca..." Khinh Thủy xoa cổ tay.

Mạnh Huyền Lãng ngồi ở trên, "Khinh Thủy, sao muội lại đến đây, à, đúng rồi, Thiên Cốt đâu, muội ấy có đi cùng muội không?"

Khinh Thủy cúi xuống, lắc đầu, "Hẳn là Thiên Cốt đã đi tìm chuyện mà cậu ấy có thể làm rồi, Thập Nhất sư huynh yêu cầu chúng muội tạo phúc cho dân trong thời gian lịch luyện."

Mạnh Huyền Lãng gật gù, "Thì ra là thế, ta còn định lát nữa đi tìm Thiên Cốt kia."

Khinh Thủy thu hết dũng khí, ngẩng đầu thâm tình nhìn Mạnh Huyền Lãng, "Mạnh đại ca, muội có lời muốn nói với huynh!"

"Hả..." Mạnh Huyền Lãng nhìn biểu cảm nghiêm trọng của Khinh Thủy bèn phất tay, đuổi hết người trong phòng đi, "Các người lui ra."

"Dạ vâng!" Mọi người thi lễ, lùi đi.

Mạnh Huyền Lãng thấy không còn ai, "Khinh Thủy, muội muốn nói gì thế?"

Khinh Thủy chậm rãi tiến tới, "Mạnh đại ca à, muội... muội thích huynh, ngay từ lần đầu tiên gặp gỡ, muội đã yêu huynh rồi."

"Hả?" Mạnh Huyền Lãng cả kinh, bật dậy, "Khinh... Khinh Thủy, hẳn là muội biết..."

"Muội biết huynh thích Thiên Cốt, nhưng muội sẽ không bỏ cuộc." Khinh Thủy kiên định đáp.

"Khinh Thủy, hà cớ chi muội phải khổ như thế?" Mạnh Huyền Lãng bất đắc dĩ.

"Khổ ư?" Khinh Thủy lắc đầu, "Mạnh đại ca, không phải huynh cũng vậy sao?"

"Khinh Thủy, muội..."

"Mạnh đại ca, trong lòng huynh cũng đã sớm rõ ràng, Thiên Cốt không..."

"Khinh Thủy!" Mạnh Huyền Lãng vội cắt đứt lời nàng, "Ta sẽ làm cho Thiên Cốt thích ta."

"Quyết tâm của ta với Mạnh đại ca cũng như vậy, cho nên xin huynh đừng ngăn ta thích huynh."

"Khinh Thủy à..." Mạnh Huyền Lãng thở dài, đánh sang chuyện khác, "Được rồi, chúng ta không nói chuyện này nữa nhé, không phải Thập Nhất sư huynh bảo bọn muội lịch luyện ư? Muội cứ ở chỗ của ta thì cũng không hay, chi bằng hai ta ra ngoài xem xem có gì làm không đi."

Cuối cùng Khinh Thủy cũng bật cười, gật đầu lia lịa, "Vâng!"

Hai người đi trên chính lộ, nhìn thấy mọi người đang vội vã chạy theo một hướng thì kì quái nhìn nhau, Khinh Thủy mải mốt giữ một người lại, hỏi, "Ai da, mọi người chạy đi đâu thế?"

"À, nghe nói phía trước có một vị Thần Y đang xem bệnh hành nghĩa, ai ai cũng muốn đi chẩn bệnh." Dứt lời lập tức gạt tay Khinh Thủy để chạy tiếp.

"Mạnh đại ca ơi..." Khinh Thủy ngoảnh mặt lại gọi.

Mạnh Huyền Lãng nhìn về phía trước, "Đi, chúng ta qua xem sao."

Tới nơi mọi người đang tụ tập, Mạnh Huyền Lãng và Khinh Thủy mới thấy rõ, hóa ra là Hoa Thiên Cốt đang xem bệnh cho dân chúng, Mạnh Huyền Lãng vừa muốn tiến tới gọi nàng thì đột nhiên thấy Đông Phương Úc Khanh bưng ly trà đứng bên Hoa Thiên Cốt, Hoa Thiên Cốt mỉm cười nhận lấy, uống một ngụm. Bách tích xung quanh vô cùng cảm kích, nói tạ ơn với Hoa Thiên Cốt, Đông Phương Úc Khanh thay Thiên Cốt nhận lời cảm ơn, động tác bọn họ phối hợp vô cùng ăn ý.

Mạnh Huyền Lãng trầm mặc, nắm chặt hai tay, hỏi, "Khinh Thủy à, muội xem có phải chính ta căn bản cũng không thể hiểu nổi Thiên Cốt không?"

Khinh Thủy nhìn dáng vẻ thương tâm của Mạnh Huyền Lãng, nàng không biết phải mở miệng thế nào, Mạnh Huyền Lãng lẩm bẩm, "Thời điểm còn ở núi Trường Lưu, ta và Thiên Cốt là hai đệ tử sở hữu tư chất kém nhất trong hàng ngũ, cho nên chúng ta thường xuyên tập luyện vào ban đêm, Thiên Cốt rất nỗ lực, chuyện gì cũng kiên trì làm tới cùng, dần dà ta cũng bị muội ấy thu hút, nhưng giờ ta mới phát hiện ra, ta thật sự không biết Thiên Cốt muốn cái gì, muốn làm gì. Ngay cả Đại học sĩ cũng có thể bỏ qua thân phận để bày biện nơi mà Thiên Cốt có thể chẩn bệnh cho dân, thay Thiên Cốt lo toan hết thảy mọi thứ, giúp muội ấy có thể làm chuyện mà muội ấy muốn làm, còn ta..."

"Mạnh đại ca, Đông Phương vẫn luôn thích Thiên Cốt, tuy ta không biết ý của Thiên Cốt thế nào, nhưng ta biết Thiên Cốt đánh giá Đông Phương rất cao, hơn nữa Đông Phương đã giúp đỡ Thiên Cốt rất nhiều." Khinh Thủy nhìn về phía hai người, vô cùng hâm mộ.

"Đúng thế, ta chưa từng làm cho Thiên Cốt được việc gì, chưa từng...."

"Bây giờ cũng chưa muộn mà." Khinh Thủy nghiêng đầu gượng cười, "Mạnh đại ca à, huynh phải giống muội chứ, dũng cảm thổ lộ tâm ý của mình, nếu chưa thử mà đã bỏ cuộc, vậy thì Mạnh đại ca không cảm thấy hối tiếc, không cảm thấy bi thương sao?"

"Khinh Thủy..." Mạnh Huyền Lãng kinh ngạc nhìn Khinh Thủy, sau đó mỉm cười, "Muội thật là một cô gái vừa hiền lành lại kiên cường."

Khinh Thủy nở nụ cười ngượng ngùng, nàng biết có lẽ Mạnh đại ca sẽ không thể từ bỏ tình yêu này, song nàng sẽ nhất mực chờ đợi, nàng tin rằng, sẽ có một ngày, Mạnh đại ca thực sự sẽ tiếp nhận nàng.

--- ------ ------