Bảo Hộ Em Suốt Đời

Chương 51: Cám dỗ

Từ Thiều Nguyệt, Hoa Thiên Cốt mới biết ngày Nghê Mạn Thiên rời khỏi tiên lao, nàng đi thăm Nghê Mạn Thiên, lại không ngờ Nghê Mạn Thiên đả kích nàng như thế, nàng đành phải tự hỏi bản thân, "Mình sẽ bôi đen danh dự của sư tôn sao? Mình sẽ khiến cho sư tôn mất mặt ư?"

Hoa Thiên Cốt trở về điện Tuyệt Tình, gạt bỏ hết những suy nghĩ tiêu cực kia để chuyên tâm luyện kiếm, bấy giờ Thiều Nguyệt quay lại trông thấy Hoa Thiên Cốt bèn dừng chân đứng ngắm, ngắm một lát cô lại nhặt một cục đá lên ném thử, Hoa Thiên Cốt "ai ui" một tiếng, xoay đầu lại, "Là ai? Ai đánh ta vậy?" Nàng vừa thấy Thiều Nguyệt lập tức mải mốt quỳ xuống hành lễ, "Đồ nhi bái kiến sư tôn!"

"Tiểu Cốt à, luyện kiếm thì phải tập trung dồn toàn bộ trí lực, không thể ba lòng hai ý được đâu." Thiều Nguyệt giảng.

"Vâng..." Hoa Thiên Cốt gật gù.

"Được rồi, đứng dậy đi, con đang tập Vân Tiêu thức thứ chín sao?"

"Dạ." Hoa Thiên Cốt đứng lên gật đầu.

Thiều Nguyệt đột nhiên mở miệng nói, "Thức thứ nhất, sông trong như lụa." Hoa Thiên Cốt nghe xong vội vã nhớ lại kiếm pháp, vừa nghĩ vừa ra chiêu, chiêu thức thuần thục, xem ra nàng đã cố gắng tập luyện.

"Thức thứ hai, biển xanh dậy sóng!"

Hoa Thiên Cốt nhanh chóng quay mũi kiếm lại, một chân chống đất, một chân lại đạp cước duỗi thẳng, giữ cho thân thể được thăng bằng, có điều chẳng bao lâu sau lại đứng không vững, Thiều Nguyệt lắc đầu, "Tiểu Cốt, luyện thêm một trăm lần nữa!"

"Hả?" Hoa Thiên Cốt bất an, "Sư tôn, con ngốc nghếch như thế, nếu như có một ngày con làm cho sư tôn mất thể diện, liệu sư tôn có bỏ rơi con không?"

Thiều Nguyệt thấy lạ, "Tiểu Cốt, sao tự dưng con lại nói vậy?" Hoa Thiên Cốt không đáp, chỉ cúi gằm mặt xuống, Thiều Nguyệt tiến lại gần, "Tiểu Cốt, còn nhớ hôm ở đại điển bái sư không?" Hoa Thiên Cốt gật đầu, "Lúc ấy ta cũng đã nói rồi, cuộc đời này, ta chỉ thu nhận một đệ tử mà thôi, và người đó là con, Tiểu Cốt, đấy là chuyện vĩnh viễn sẽ không thay đổi, vi sư sao có thể bỏ rơi Tiểu Cốt chứ?"

"Nhưng mà.... con sợ con không xứng làm đồ đệ Chưởng môn." Hoa Thiên Cốt không có niềm tin.

"Tiểu Cốt à, ta thu nhận đồ đệ không phải vì người đó sẽ giúp ta vinh quang, con có xứng hay không, điều ấy là do ta quyết định, chẳng liên quan gì tới kẻ khác, thế nên Tiểu Cốt à, con đừng quá để ý suy nghĩ tác động từ bên ngoài, chỉ cần để ý những người mình quan tâm là được." Thiều Nguyệt xoa đầu nàng, dịu dàng nói.

Hoa Thiên Cốt chợt ngẩng đầu nhìn Thiều Nguyệt, Nguyệt tỷ tỷ cũng từng nói như thế, mặc dù nàng không còn nhớ dáng vẻ của Nguyệt tỷ tỷ, song trong thâm tâm, nàng đã coi sư tôn và Nguyệt tỷ tỷ là một người, hốc mắt nàng không khỏi đỏ bừng, gật đầu đáp, "Vâng, sư tôn, con sẽ chăm chỉ luyện tập."

Sáng sớm hôm sau, khi Hoa Thiên Cốt còn nằm trên giường thì Đường Bảo dứt khoát nhảy lên trán nàng, hô hào, "Mẹ ơi, mẹ à, mau dậy đi, mặt trời thiêu cháy cái mông rồi, chúng ta trễ giờ thỉnh an Kiếm tôn mất."

Hoa Thiên Cốt lập tức tỉnh táo, bật dậy thật mạnh khiến cho Đường Bảo bị té nhào, Hoa Thiên Cốt quan sát sắc trời bên ngoài, ảo não than, "Sao con không đánh thức ta sớm hơn chứ?" Dứt lời bèn mải mốt xuống giường thay trang phục.

Đường Bảo nói, "Xin lỗi nhé, mẹ ơi, tất cả là tại cái giường kia, ngủ sướng ơi là sướng, ngay cả con cũng ngủ quên, hẳn là nó sẽ rất có lợi đối với tu vi của con cho mà xem."

Mà ở đầu bên kia, Doãn Thượng Phiêu đang quỳ gối trước mặt Thiện Xuân Thu, Thiện Xuân Thu mắng y, "Rác rưởi, đồ rác rưởi! Ngay cả một con nhãi ranh mà nhà ngươi cũng không đánh thắng, ngươi nói xem, giữ ngươi còn có tác dụng gì nữa chứ?"

Doãn Thượng Phiêu cảm nhận được nguy cơ, sợ hãi nói, "Hộ pháp bớt giận, tiểu nhân nhất thời khinh thường nên mới để cho Hoa Thiên Cốt chiếm thế thượng phong."

"Còn dám cãi!" Thiện Xuân Thu giận dữ.

"Hộ pháp tha mạng, tuy tiểu nhân không thể trở thành đồ đệ của Thiều Nguyệt, nhưng tiểu nhân đã có một kế hoạch khác, chắc chắn có thể hoàn thành nhiệm vụ mà hộ pháp đã giao phó, cướp đoạt cổ cầm Lưu Quang." Doãn Thượng Phiêu vội vàng đáp.

"Cổ cầm Lưu Quang? Nó ở trong điện Tuyệt Tình, chỉ với năng lực của ngươi mà đòi trộm được cầm từ tay Thiều Nguyệt và Bạch Tử Họa sao?" Thiện Xuân Thu khinh thường.

"Hộ pháp, chuyện trộm cổ cầm, nếu chỉ dựa vào năng lực của tiểu nhân thì nhất định sẽ thất bại, song tiểu nhân đã tìm được người trợ giúp rồi."

"Ai?"

"Nghê Mạn Thiên!"

"Con gái Chưởng môn Bồng Lai Nghê Thiên Trượng - Nghê Mạn Thiên?" Thiện Xuân Thu nghi hoặc.

"Đúng vậy."

"Ả vốn dĩ là người của Trường Lưu, tự dưng sao lại đi giúp ngươi?"

"Bởi vì ả ta đã bại dưới tay Hoa Thiên Cốt, lại không tuân thủ theo quy tắc tranh tài, thế nên đã bị Thiều Nguyệt nhốt vào tiên lao, tuy không biết Thiều Nguyệt xử phạt ả ta như thế nào, song một tháng qua ả vẫn luôn phải ở trong tiên lao, hẳn đã sớm hận thấu xương Hoa Thiên Cốt rồi, nếu tiểu nhận mượn tay nàng để diệt trừ Hoa Thiên Cốt, Thiều Nguyệt nhất định sẽ phải thu nhận một đồ đệ khác. Đến lúc đó, Nghê Mạn Thiên chắc chắn sẽ là sự lựa chọn số một, chúng ta bắt thóp được ả, đừng nói là trộm cổ cầm Lưu Quang, mà dù cho chúng ta có bảo ả giết Thiều Nguyệt và Bạch Tử Họa, có khi ả cũng không dám không nghe theo."

Thiện Xuân Thu bật cười xảo trá, "Doãn Thượng Phiêu à, ta cho ngươi thêm một cơ hội nữa, nếu ngươi lại thất bại, thì đừng có quay về nhìn mặt ta!" Dứt lời bèn đánh một chưởng về phía vách đá, vách đá trong nháy mắt xuất hiện một vết lõm thật sâu, Doãn Thượng Phiêu hoảng sợ ngã nhào xuống đất, sau đó lập tức đứng dậy, quỳ gối, "Tiểu nhân đã biết, hộ pháp yên tâm!"

Thiện Xuân Thu nhìn tay trái của mình, xem ra công lực đã phục hồi bảy, tám phần, nhưng cánh tay phải bị chém vẫn còn là một nỗi hận nhục nhã, cả đời gã sẽ không bao giờ quên, Thiện Xuân Thu hung tợn nhìn theo phương hướng Trường Lưu.

Hoa Thiên Cốt thu dọn xong lập tức vừa gọi vừa đi tới phòng Thiều Nguyệt, "Sư tôn ơi, sư tôn...."

Thiều Nguyệt đang tĩnh tọa tu luyện, nghe thấy thanh âm Hoa Thiên Cốt hòa cùng tiếng cung linh bèn mở mắt, Hoa Thiên Cốt chạy vào, nhìn thấy Thiều Nguyệt đang ngồi thì ngay tức khắc mải mốt dừng chân, quỳ xuống hành lễ, "Sư tôn, đệ tử xin bái kiến sư tôn."

Thiều Nguyệt bảo, "Tiểu Cốt, không phải đã nói nơi này chỉ có ba người là sư đồ chúng ta và sư huynh hay sao, không cần phải giữ lễ. Con cũng không cần phải tới đây thỉnh an mỗi ngày."

Hoa Thiên Cốt lẩm bẩm, "Nhưng mà... con muốn mỗi ngày đều có thể tới thỉnh an sư tôn."

Thiều Nguyệt bật cười, đứng dậy đỡ Hoa Thiên Cốt, "Đã thích đến thế thì cứ làm theo ý của Tiểu Cốt đi."

Hoa Thiên Cốt vui vẻ đáp, "Cảm ơn sư tôn!"

"Tiểu Cốt, luyện phổ Thất Tuyệt tới đâu rồi?"

"Á..." Hoa Thiên Cốt xoay đầu, "Sư tôn, con vẫn chưa luyện xong...."

"Không sao, chỗ nào có thắc mắc thì đến hỏi ta." Thiều Nguyệt lại ngồi xuống.

"Vậy sư tôn ơi.... bây giờ con có cái này." Hoa Thiên Cốt lấy phổ Thất Tuyệt ra.

Thiều Nguyệt gật đầu, "Mang qua đây."

Hoa Thiên Cốt cao hứng ngồi bên cạnh Thiều Nguyệt, lắng nghe Thiều Nguyệt giảng giải từng câu hỏi của mình mà lòng ngập tràn hạnh phúc.

Bạch Tử Họa gảy đàn ở trong phòng, cảm giác có người bước vào, chàng hơi cau mày, "Sao muội lại tới đây?"

Tử Huân tiến lại gần, quan sát xung quanh, lơ đãng đáp, "Không phải ta tới tìm chàng sao, nghe nói ở đại hội Tiên Kiếm, chàng đã truyền lại chức vị Chưởng môn đời sau cho Thiều Nguyệt, không những vậy còn để nàng ta thu nhận đồ đệ nhập thất, ta tới là muốn xem mặt mũi đứa nhóc mà vị tiểu sư muội của chàng mới dẫn về."

Bạch Tử Họa vẫn gảy đàn, không ngẩng đầu lên, nói. "Con bé ở chỗ Tiểu Nguyệt, muội qua đó mà xem."

"Nghe nói... nó còn là nữ?" Tử Huân có ẩn ý.

Bạch Tử Họa ngừng gảy đàn, ngẩng lên nhìn nàng. "Việc ấy có quan trọng không?"

"Vì sao không để nàng ta thu thêm vài đệ tử nữa, như thế thì sẽ có nhiều người chăm sóc chàng hơn, chứ như vậy... ít nhiều cũng phải có chút bất tiện nhỉ?" Tử Huân thử dò xét.

"Tiểu Nguyệt là sư muội ta, Thiên Cốt là đồ đệ của Tiểu Nguyệt, có gì mà bất tiện?" Bạch Tử Họa thắc mắc, "Tiểu Nguyệt muốn làm gì, ta cũng mặc, cứ để nó tùy tâm là được."

"A, tùy tâm sao, Tử Họa à, chàng thật sự cưng chiều vị sư muội này đấy?" Tử Huân có hơi tức giận, từ ngày Bạch Tử Họa dẫn theo Thiều Nguyệt tới buổi tụ họp của ngũ thượng tiên, nàng luôn cảm thấy Thiều Nguyệt rất chướng mắt, nghe xong lời của Đàn Phàm, nàng lại càng không muốn ngồi chờ chết, nàng phải tới Trường Lưu để theo dõi nhất cử nhất động của bọn họ.

Bạch Tử Họa không để ý lời của nàng, cúi đầu gảy đàn, Tử Huân hiểu tính cách của Bạch Tử Họa thì cũng không muốn nói nhiều, nàng dang tay, đưa chút hương mới điều chế vào trong hai bên đỉnh trước bàn của chàng, "Đây là hương thơm mới, có thể giúp an thần, gần đây tuy Thất Sát có biết điều hơn, nhưng công việc lớn nhỏ của Trường Lưu hẳn vẫn làm cho chàng mệt mỏi."

Bạch Tử Họa dừng tay, nhìn nàng, "Cảm ơn."

Tử Huân cười một tiếng, xoay người rời đi, tới bên viện của Thiều Nguyệt. Hoa Thiên Cốt đang cố gắng luyện kiếm pháp, riêng chiêu Biển xanh dậy sóng, nàng luôn không thể đứng vững bằng một chân, lần này cũng lại té ngã, nàng nhặt thanh kiếm trước mặt lên, song chợt thấy có một đôi chân đang tiến về phía mình, nàng ngẩng đầu thì thấy Thượng tiên Tử Huân, bèn vội vàng đứng dậy, quỳ gối hành lễ, "Bái kiến Thượng tiên Tử Huân!"

"Nhóc là Hoa Thiên Cốt?" Tử Huân nhìn xuống nàng từ trên cao.

Hoa Thiên Cốt gật đầu, Tử Huân có hơi không dám tin, Thiều Nguyệt sao lại thu nhận một đệ tử sở hữu tư chất bình thường như vậy chứ, Hoa Thiên Cốt vui vẻ nói, "Thượng tiên Tử Huân ơi, lần trước con có nghe qua giờ học của người, thật sự con rất thích hương thơm do người luyện chế."

Ta còn tưởng rằng con nhãi này bản lĩnh lớn như thế nào mới có thể trở thành đồ đệ của Chưởng môn tương lai, hóa ra chỉ là một nhóc ranh ngốc nghếch, xem chừng ánh mắt Thiều Nguyệt cũng chẳng tốt là bao. Tử Huân thầm nhủ, hờ hững lướt qua Hoa Thiên Cốt rồi rời đi. Hoa Thiên Cốt dõi theo bóng lưng Tử Huân, thắc mắc ngập đầu, nàng chẳng hiểu rốt cuộc thì Tử Huân có ý gì, chẳng lẽ thần tiên ai cũng thế? Không đúng, sư tôn đâu như thế đâu, sư tôn sẽ chẳng bao giờ làm lơ Tiểu Cốt như vậy.

Nghê Mạn Thiên luyện kiếm pháp trên một mảnh đất trống, bây giờ nàng đã chín chắn hơn, chuyên tâm tu luyện, kiếm pháp cũng đột nhiên mạnh mẽ hơn nhiều. Bấy giờ nàng chợt cảm thấy đằng sau có người nấp, bèn phi kiếm đi, cắm trên nền đá. Doãn Thượng Phiêu đi ra, "May mà ta mau mắt, không thì bị nàng đánh cho trọng thương rồi."

Nghê Mạn Thiên đưa tay, thanh kiếm lại quay về với nàng, ban đầu chính hắn ta đầu độc mình, bây giờ nghĩ kĩ, hắn nói cái gì mà ngưỡng mộ nàng, căn bản là lừa gạt hết thôi, cũng lạ là mình lại bị hắn ám, đương nhiên bây giờ Nghê Mạn Thiên không thể không cảm thấy ngứa mắt Doãn Thượng Phiêu, "Ngươi tới đây làm gì?"

Doãn Thượng Phiêu tiến đến, "Chẳng trách nàng không được lọt vào mắt xanh của Kiếm tôn, tính tình quá mức nóng nảy."

Nghê Mạn Thiên giơ kiếm tới trước mặt Doãn Thượng Phiêu, "Đừng có chọc giận ta!"

Doãn Thượng Phiêu đẩy kiếm đi, "Xem ra tính cách nàng đúng thật là không tốt lắm nhỉ, thực ra ta lại không thể hiểu nổi, tư chất Hoa Thiên Cốt bình thường như vậy, sao ả ta lại có thể trở thành đệ tử của Kiếm tôn chứ?"

Nghê Mạn Thiên cảnh giác nhìn y, "Ngươi muốn nói gì?"

"Ta một lòng một dạ muốn bái Tôn thượng làm sư phụ, nhưng Tôn thượng không định thu nhận đệ tử, Kiếm tôn lại là người duy nhất có thể so sánh với Tôn thượng, hơn nữa Kiếm tôn còn là người bình dị gần gũi, luôn thân thiện dạy bảo đệ tử, nàng muốn thu nhận đồ đệ, chắc hẳn toàn bộ trên dưới Trường Lưu, ai cũng hy vọng có thể bái nhập môn hạ của nàng."

Nghê Mạn Thiên hất cằm, "Đấy là điều đương nhiên, có điều đến tận ngày tổ chức đại điển bái sư, Kiếm tôn mới tuyên bố người muốn thu đồ."

"Không sai, có thể gia nhập môn hạ của Kiếm tôn chính là mơ ước của ta, nhưng nhìn nàng, ta lại không biết phải làm thế nào nữa."

Nghê Mạn Thiên quay đầu đi, "Ta đã nghe nhiều những lời nịnh nọt rồi, cũng không rảnh để hàn huyên nói nhảm với ngươi." Ban đầu cũng là bởi những lời ong bước mật ngọt này mà khiến cho nàng bước vào ngã rẽ, lần này nàng sẽ không như thế nữa, nếu không sẽ uổng phí một tháng Kiếm tôn dạy dỗ nàng.

Doãn Thượng Phiêu thấy Nghê Mạn Thiên định bỏ đi bèn vội vàng bảo, "Không phải nàng muốn bái Kiếm tôn làm sư phụ sao?"

Nghê Mạn Thiên vừa nghe xong lập tức cảm giác Doãn Thượng Phiêu đang ấp ủ quỷ kế, nàng suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn xoay người lại, "Ý ngươi là gì?"

"Hoa Thiên Cốt là đồ đệ duy nhất của Kiếm tôn, chỉ cần nàng lấy đi tính mạng ả ta, đến lúc đó, chẳng lẽ còn sợ Nghê Mạn Thiên nàng không bái sư được sao?" Doãn Thượng Phiêu bắt đầu giựt dây.

Nghê Mạn Thiên hơi lắc đầu, mặc niệm bùa chú thanh tâm, từ bỏ suy nghĩ bậy bạ, rốt cuộc thì Doãn Thượng Phiêu kia có ý đồ gì vậy, hắn một lòng tính toán tìm mọi cách giúp mình có thể bái Kiếm tôn làm sư phụ, chính xác thì mục đích là gì? Có nên tìm đến Kiếm tôn để bàn bạc hay không? Doãn Thượng Phiêu thấy Nghê Mạn Thiên lắc đầu bèn cho rằng nàng đang dao động, y lén lộ ra nụ cười quái đản.

Khinh Thủy đang giặt y phục ở bên sông thì Đường Bảo chạy lại, hô lớn, "Khinh Thủy ơi!"

Khinh Thủy quay đầu cao hứng đáp, "Ai da, Đường Bảo kìa, ngươi chạy tới đây làm gì, Thiên Cốt đâu?"

"Mẹ Cốt Đầu dạo gần đây bận rộn lắm, không chơi cùng ta nữa, ta đành phải tự đi ra ngoài, Khinh Thủy à, sao cô lại ở đây giặt quần áo thế?" Đường Bảo hiếu kỳ.

Khinh Thủy thở dài, "Ai da, đừng có hỏi nữa," Nàng buông y phụ trên tay xuống, "Có một bộ kiếm pháp mà ta mãi không luyện tốt được, thế là Đào Ông phạt ta đi giặt quần áo, còn không cho phép ta tập tiên thuật nữa."

"Hả?" Đường Bảo thắc mắc, "Luyện kiếm không tốt, lại còn chịu phạt, nhưng mà Đào ông thi không thể nghiêm hơn Kiếm tôn được đâu."

"Không thể nào, Kiếm tôn là người bình dị hiền lành nhất trong Tứ tôn của Trường Lưu, đối với đệ tử bình thường luôn hết lòng dạy dỗ, lại còn chưa từng mắng chửi ai bao giờ, cũng chưa từng tức giận, sao lại có thể nghiêm khắc hơn sư tôn của ta chứ?" Khinh Thủy không tin nổi.

"Là thật đấy," Đường Bảo vừa nhảy nhót vừa trả lời, "Ở phương diện tu luyện, Kiếm tôn cực kỳ nghiêm khắc luôn, mẹ Cốt Đầu bây giờ phải luyện kiếm cả ngày, luyện không tốt còn bị phạt phải luyện thêm một trăm lần, hơn nữa Kiếm tôn còn bắt nàng học thuộc cả phổ Thất Tuyệt nữa."

"Phổ Thất Tuyệt ư?" Khinh Thủy la lớn, "Oa, đó là một trong những bảo vật trấn phái của Trường Lưu mà, nó bao hàm cả vạn sự vạn vật đấy," Khinh Thủy hâm mộ, "Thậm chí ngay cả phổ Kiếm tôn cũng nhường cho Thiên Cốt sao?"

"Đúng thế," Đường Bảo hơi bất mãn, "Nhưng mà Tôn thượng đặc biệt dặn dò ta không được phép nghía thử phổ Thất Tuyệt, cũng chẳng rõ vì sao nữa?"

"Đấy là đương nhiên rồi, Thiên Cốt là đệ tử Kiếm tôn, lại là thủ đồ của Chưởng môn tương lai, tất nhiên chỉ mình cậu ấy mới được xem, ngươi chỉ là linh trùng của Thiên Cốt, cũng chẳng phải đệ tử của Trường Lưu nữa, sao có thể xem được." Khinh Thủy giải thích.

"Hả? Ra là vậy, bây giờ mẹ Cốt Đầu cả ngày dúi mũi vào phổ Thất Tuyệt, học cực kì chăm chỉ luôn."

"Thiên Cốt thật may mắn quá, sớm biết thế thì ta đã liều mạng để có thể bái Kiếm tôn làm sư phụ rồi." Khinh Thủy thở dài.

"Mấu chốt ở đây là trước đại hội Tiên Kiếm, Kiếm tôn không hề nói trước là sẽ thu nhận đồ đệ mà? Chủ ý này chắc là bởi cơ duyên của tạo hóa rồi."

"Hẳn là như vậy." Khinh Thủy gật đầu.

Phía đằng sau hai người bọn họ, Nghê Mạn Thiên và Doãn Thượng Phiêu trùng hợp đi ngang qua, không những vậy còn nghe thấy hết tất cả, Nghê Mạn Thiên tức giận xoay người bỏ đi, Doãn Thượng Phiêu cười gian bám theo, như muốn đổ thêm dầu vào lửa, "Ngay cả phổ Thất Tuyệt cũng truyền dạy cho Hoa Thiên Cốt, xem ra Hoa Thiên Cốt đã bái đúng sư phụ rồi."

Nghê Mạn Thiên trừng mắt nhìn y, Doãn Thượng Phiêu tiếp tục châm chọc, "Nàng trợn mắt với ta thì có ích gì chứ, nàng nên học theo người ta, lúc nào cũng cười." Doãn Thượng Phiêu nhắc nhở, "Đừng trách ta chưa bảo nàng, cảm giác của nàng bây giờ là đố kỵ cũng được, mà hâm mộ cũng chẳng sao, song cứ chỉ chờ đợi mà không làm gì, thì cũng sẽ chẳng thay đổi được gì hết."

Nghê Mạn Thiên giận dữ, "Ngươi bớt nói nhảm cho ta nhờ, Nghê Mạn Thiên ta đây còn chưa tới lượt ngươi dạy dỗ!" Dứt lời bèn tức tối xoay người rời đi, mà trong một chớp mắt nàng quay lưng lại ấy, vẻ thịnh nộ xen lẫn ganh ghét trên khuôn mặt nàng lập tức biến mất không còn chút tăm hơi, Doãn Thượng Phiêu dõi theo bóng lưng Nghê Mạn Thiên, thích chí cười một tiếng xong lại đi sau nàng.

--- ------ --- +