Trong thư phòng trên đảo Bồng Lai, Nghê Mạn Thiên đang xử lí sự vụ của môn phái thì đột nhiên nàng cảm thấy mệt mỏi, sau đó nàng nghiêng người nghỉ ngơi, tranh thủ quan sát viên ngọc Viêm Thủy một lát.
Màu sắc trong vắt của viên ngọc khiến nàng bất giác nở nụ cười, nàng tự nhủ, "Sóc Phong à, bây giờ ta đã là Chưởng môn đảo Bồng Lai rồi, phải xử lí bao nhiêu là chuyện, thật mệt muốn chết, bây giờ ta mới hiểu hóa ra việc làm Chưởng môn một phái thật chẳng dễ dàng gì, xem ra trước kia cha ta cũng đã rất cực khổ..."
"Chưởng môn!" Bấy giờ một đồ đệ bước vào hành lễ.
Nghê Mạn Thiên lại đặt ngọc Viêm Thủy vào trong ống tay áo, sau đó ngồi thẳng người, "Ừ, có chuyện gì?"
"Bẩm Chưởng môn, đại đệ tử của môn phái Thiều Bạch xin cầu kiến!"
"Môn Thiều Bạch?" Nghê Mạn Thiên thắc mắc, môn Thiều Bạch vẫn luôn là một môn phái độc lập, rất ít khi tới lui với các phái khác, chỉ khi phải tham dự vào những dịp đại sự thì mới xuất đầu lộ diện, bây giờ độ nhiên là tới đây... Nghê Mạn Thiên không nghĩ ra, nàng vội bảo với đệ tử kia, "Mời tới đại điện đi."
"Vâng!" Đệ tử kia tuân lệnh.
Đệ tử Bồng Lai dẫn Vệ Tích vào trong đảo, khi nàng đi ngang qua Đường Bảo và Tử Mạch, Đường Bảo mới giật giật ống tay áo của Tử Mạch, hiếu kỳ hỏi, "Ai da, Tử Mạch tỷ tỷ ơi, tỷ nhìn kìa, đó chẳng phải đệ tử của môn phái Thiều Bạch hay sao?"
Tử Mạch dõi theo bóng lưng của Vệ Tích, nàng gật đầu, "Đúng nhỉ, sao cô ta lại tới Bồng Lai chứ?"
"Chúng ta cũng đi xem xem đi." Đường Bảo hưng phấn rủ rê.
"Đây là chuyện của Bồng Lai mà, chúng ta... ai da, Đường Bảo à..." Tử Mạch còn chưa nói xong đã bị Đường Bảo kéo đi.
Vệ Tích vào trong đại điện Bồng Lai, nàng chắp tay hành lễ, "Vệ Tích của môn Thiều Bạch, bái kiến Nghê Chưởng môn!"
Nghê Mạn Thiên bước xuống, vội đỡ nàng dậy, "Không cần đa lệ, Vệ sư tỷ, lần này tỷ tới vì chuyện gì thế?"
Vệ Tích lôi ra một phong thư, đưa cho Nghê Mạn Thiên, "Đây là Tôn thượng yêu cầu tỷ giao cho muội."
"Tôn thượng ư?" Nghê Mạn Thiên không hiểu, nàng mở phong thư ra.
"Tôn thượng sẽ giải thích hết trong thư." Vệ Tích đáp.
Nghê Mạn Thiên đọc thật kỹ, nội dung thì liên quan đến việc Vệ Tích lên núi Trường Lưu tìm Bạch Tử Họa hòng nhờ chàng giúp điều tra về vụ Chưởng môn Nhạn Đình Sa bị hại, song môn Thiều Bạch vốn dĩ canh phòng rất nghiêm, không cho phép đàn ông được bước vào, cũng không cho phép đệ tử trong môn được tiếp xúc với nam giới, nếu vi phạm sẽ phải chịu án tử hình. Có điều, trùng hợp thay Chưởng môn Thái Bạch - Phi Nhan cũng bị vừa bị sát hại, mà cái chết lại giống y chang Nhạn Đình Sa, chỉ còn mỗi xác, cho nên Vệ Tích mới đến đảo Bồng Lai để nhờ vả Thiều Nguyệt, còn Bạch Tử Họa đã tới môn Thái Bạch.
Đọc thư xong, Nghê Mạn Thiên cau mày kinh hãi, "Chưởng môn Nhạn Đình Sa bị hại ư? Ngay cả Chưởng môn Phi Nhan cũng thế?"
Vệ Tích gật đầu, vẻ mặt lộ nét bi thương, Nghê Mạn Thiên vội nói với đệ tử bên cạnh, "Mau đi mời Kiếm tôn tới đây đi!"
"Dạ!" Đệ tử kia tuân lệnh.
Tử Mạch và Đường Bảo cũng đã tới, họ phát hiện ra bầu không khí bên trong vô cùng nghiêm trọng bèn dừng ở ngoài cửa, không dám quấy nhiễu.
Thiều Nguyệt và Hoa Thiên Cốt đi đến, thấy cả Tử Mạch với Đường Bảo đều đang đứng ngoài cửa thì thắc mắc, "Tử Mạch, Đường Bảo, sao hai người lại đứng đây?"
Tử Mạch giải thích, "Chủ nhân, em thấy bầu không khí trong kia nghiêm trọng quá nên không dám làm phiền bọn họ." Đường Bảo đứng bên gật đầu lia lịa.
"Vào với ta đi." Thiều Nguyệt vỡ lẽ, sau đó cô bước vào đại điện, Tử Mạch bám theo sau, Đường Bảo kéo Hoa Thiên Cốt cùng vào.
Vệ Tích vừa trông thấy Thiều Nguyệt bèn vội vã hành lễ, "Kiếm tôn!"
"Ừ," Thiều Nguyệt quay sang nhìn Nghê Mạn Thiên, "Xảy ra chuyện gì vậy?"
Nghê Mạn Thiên đưa bức thư của Bạch Tử Họa cho Thiều Nguyệt, Thiều Nguyệt càng đọc thì chân mày càng nhíu lại, sau đó cô đưa bức thư cho Hoa Thiên Cốt, Đường Bảo và Tử Mạch cũng tới xem ké.
Thiều Nguyệt cau mày trầm mặc, Vệ Tích mải mốt quỳ gối, thỉnh cầu, "Khẩn cầu Kiếm tôn hãy giúp chúng con điều tra ra chân tướng!"
Thiều Nguyệt đỡ Vệ Tích đứng dậy, "Ta cũng chưa nói sẽ không giúp con mà, có điều, con có biết đã có những ai chết giống kiểu của Chưởng môn Nhạn Đình Sa hay chưa?"
"Vệ Tích chỉ biết có mình Chưởng môn Phi Nhan thôi, chẳng lẽ vẫn còn những người khác cũng chết theo kiểu đấy ạ?" Vệ Tích hỏi.
Thiều Nguyệt nhớ rằng trong nguyên tác thì vụ này có liên quan tới Vô Cấu, song tình hình cụ thể hơn thì cô lại không biết, xem ra vẫn phải đi điều tra một chuyến thôi, "Vệ Tích này, ta sẽ quay về môn Thiều Bạch với con."
Vệ Tích vui mừng, "Đa tạ Kiếm tôn!"
"Sư tôn ơi, con cũng muốn đi!" Hoa Thiên Cốt tiến lên phía trước, nàng không muốn phải rời xa Thiều Nguyệt.
Thiều Nguyệt còn chưa nói gì, Đường Bảo đã chen mồm, "Cốt Đầu đi thì con cũng phải đi."
"Chủ nhân ở đâu, Tử Mạch ở đó." Tử Mạch cũng phụ họa.
Thiều Nguyệt lắc đầu, bật cười, "Nhiều người theo ta như thế thì còn gọi là điều tra án mạng à?" Cô suy nghĩ chốc lát, "Tử Mạch, em hãy về Trường Lưu đi, nhất định Tử Trúc cũng đang rất lo lắng, em hãy thuật lại cho cô ấy nghe tình huống hiện tại của chúng ta để cho cô ấy an tâm."
Vốn Tử Mạch định từ chối, song quả thật nàng rất nhớ Tử Trúc, cho nên lại hơi do dự, cuối cùng cũng chịu đồng ý, "Chủ nhân yên tâm, Tử Mạch chắc chắn sẽ truyền đạt lại."
Hoa Thiên Cốt kéo Đường Bảo, khuyên nhủ, "Đường Bảo à, con cũng theo Tử Mạch tỷ tỷ quay về Trường Lưu đi, nhất định Thập Nhất sư huynh cực kỳ nhớ con đấy."
"Nhưng mà...." Mặc dù Đường Bảo cũng nhớ Lạc Thập Nhất, nhưng con bé cũng lo cho cả Hoa Thiên Cốt nữa.
"Ai da," Hoa Thiên Cốt lắc lư tại chỗ, "Con nhìn xem, ta đã ổn rồi mà, huống chi còn có sư tôn ở đây, con còn không an tâm cái gì thế, hơn nữa, chẳng lẽ con không nhớ Thập Nhất sư huynh hay sao?"
Đường Bảo gật đầu một cái, Hoa Thiên Cốt bật cười, "Vậy thì tốt, ta với sư tôn điều tra xong chuyện Nhạn Chưởng môn bị hại thì sẽ về Trường Lưu thăm con ngay."
"Có thật không?" Đường Bảo ngẩng đầu, cao hứng hỏi.
Hoa Thiên Cốt gật đầu, "Ừ!"
Bấy giờ Đường Bảo mới yên tâm, "Được, vậy con về Trường Lưu đợi mẹ, Cốt Đầu nhất định phải về đấy nhé!"
"Không nên chậm trễ hơn nữa, chúng ta...." Thiều Nguyệt đang chuẩn bị tuyên bố lên đường thì Nghê Mạn Thiên tiến lên phía trước, "Kiếm tôn, Mạn Thiên thỉnh cầu Kiếm tôn cho con cùng đi điều tra."
Thiều Nguyệt nhìn nàng, Nghê Mạn Thiên giải thích, "Nhạn Chưởng môn và Phi Nhan Chưởng môn cũng là Chưởng môn một phát, bọn họ đều bị sát hại thì đương nhiên không thể đánh giá thấp hung thủ, huống chi Tôn thượng đã nói các phái chúng ta phải đoàn kết hỗ trợ lẫn nhau, đảo Bồng Lai của con sao có thể ngồi im không nhúc nhích cho được?"
Thiều Nguyệt bật cười vui vẻ, cô gật đầu đáp ứng, Nghê Mạn Thiên thấy Thiều Nguyệt đồng ý thì vẻ mặt cũng thể hiện sự vui mừng, sau đó nàng nói với Vệ Tích, "Vệ sư tỷ, tỷ không để ý chuyện ta sẽ nhúng tay vào chứ?"
Vệ Tích lắc đầu, "Sao có thể chứ, nếu Nghê Chưởng môn nguyện ý giúp đỡ môn Thiều Bạch của chúng ta thì ta cầu còn không được."
2
Sáng hôm đấy, Thiều Nguyệt, Hoa Thiên Cốt, Nghê Mạn Thiên dưới sự chỉ dẫn của Vệ Tích đã ngự kiếm phi hành tới môn Thiều Bạch. Bọn họ đứng giữa sa mạc cát vàng, Hoa Thiên Cốt vừa nhìn ngắm vẻ bao la của nơi đây, vừa thắc mắc, "Sư tôn ơi, không phải chúng ta sẽ tới môn Thiều Bạch hay sao? Nó ở đây ạ?"
"Cổng vào môn Thiều Bạch cực kỳ bí ẩn, hơn nữa vị trí của nó sẽ còn liên tục di chuyển theo lốc xoáy, người bình thường thì không thể tìm được đâu." Thiều Nguyệt đáp.
Vệ Tích xoay người khâm phục, "Không ngờ Kiếm tôn lại hiểu biết về môn Thiều Bạch như vậy."
"Sư huynh thường kể ta nghe về các phái mà." Thiều Nguyệt nói.
Vệ Tích gật đầu, Hoa Thiên Cốt không hiểu, "Nếu môn Thái Bạch bí ẩn như thế, tại sao tên hung thủ kia vẫn có thể lẻn vào vậy ạ?"
"Chẳng lẽ là do có nội gian?" Nghê Mạn Thiên suy đoán.
Mọi người cùng nhìn Vệ Tích, sắc mặt Vệ Tích có chút mất tự nhiên, song nàng nhanh chóng nói sang chuyện khác, nàng chỉ tay hướng về phía trước, "Lốc xoáy tới rồi."
Bọn họ vội lùi về đằng sau, lốc vừa qua đi, một chiếc bia đá lớn có khắc dòng chữ môn Thiều Bạch xuất hiện, Vệ Tích bảo, "Đây là cổng vào của môn Thiều Bạch, mời Kiếm tôn đi với con."
Thiều Nguyệt gật đầu theo vào, Hoa Thiên Cốt và Nghê Mạn Thiên cũng bám theo, cuối cùng cũng rời khỏi sa mạc cát vàng để tiến nhập môn Thiều Bạch, đệ tử Thiều Bạch chia ra đứng hai bên trái phải, vừa thấy Vệ Tích dẫn Kiếm tôn đi vào thì họ mải mốt quỳ xuống hành lễ, "Tham kiến Kiếm tôn!"
"Tất cả đứng dậy đi." Thiều Nguyệt duỗi tay ý bảo bọn họ đứng lên, đệ tử Thiều Bạch đồng thanh, "Tạ ơn Kiếm tôn!"
Bấy giờ Vệ Tích mới làm tư thế xin mời, "Kiếm tôn, lối này."
Thiều Nguyệt gật đầu, cô tiến tới, đệ tử môn Thái Bạch lập tức xoay người bày tỏ sự hoan nghênh nhiệt liệt bằng cách đánh trống, Hoa Thiên Cốt và Nghê Mạn Thiên nhìn một tả một hữu ai cũng kích động thì tỏ vẻ ngạc nhiên, Thiều Nguyệt lại chỉ khẽ mỉm cười.
Vệ Tích nghĩ mấy người đám Thiều Nguyệt đi đường xa vất vả nên vừa tiến vào đại điện, nàng đã nói với đệ tử bên cạnh mình, "Hãy cứ dẫn Kiếm tôn tới phòng khách nghỉ ngơi đi đã."
"Không cần đâu," Thiều Nguyệt cảm thấy việc tra án quan trọng hơn, "Vệ Tích, hãy cứ dẫn chúng ta tới chỗ mấy người phát hiện ra Nhạn Chưởng môn đi."
Vệ Tích bèn dẫn bọn họ vào phòng Nhạn Đình Sa, cửa vừa mở, một mùi hương kì quái chợt ập tới, Thiều Nguyệt và cả Hoa Thiên Cốt cùng Nghê Mạn Thiên đứng sau lưng cô đều phải vội vàng che mũi lại.
Thiều Nguyệt tới bên giường Nhạn Đình Sa, ở đó chỉ còn mỗi cái xác vẫn giữ nguyên y phục của bà ta, xung quanh đầy ruồi nhặng vờn quanh, xem ra Nhạn Đình Sa đã chết được một thời gian rồi, Thiều Nguyệt hỏi, "Nhạn Chưởng môn bị hại từ bao giờ thế?"
Vệ Tích đứng sau Thiều Nguyệt, nghe thấy câu hỏi của cô mới đáp, "Đã được nửa tháng rồi."
"Sau khi phát hiện ra cái xác thì có ai động vào nó hay không?" Thiều Nguyệt vừa quan sát thi thể vừa nói.
"Không có, con đã hạ lệnh không cho bất kỳ ai được bước vào, cũng đã xử lí bảo quản thi thể rồi ạ." Vệ Tích khá là không cam tâm, "Con thề, dù có thế nào đi chăng nữa, con cũng phải bắt được hung thủ."
Hoa Thiên Cốt và Nghê Mạn Thiên cũng đã kịp thích ứng, họ cùng tiến đến kiểm tra thi thể của Nhạn Chưởng môn, lúc này Hoa Thiên Cốt chợt hỏi, "Vệ Tích tỷ tỷ ơi, tỷ có thể thuật lại cho chúng ta nghe qua về tình huống khi phát hiện ra án mạng hay không?"
Vệ Tích hồi tưởng lại, "Ngày hôm đó tỷ mang thức ăn vào cho Chưởng môn, khi ấy ngài còn rất khỏe..."
Vệ Tích bưng thức ăn vào trong phòng, nàng thấy Nhạn Đình Sa đang đọc sách bèn tiến tới, "Sư phụ, đến giờ ăn cơm rồi."
Nhạn Đình Sa đặt quyển sách xuống, "Để đấy, con ra ngoài trước đi."
Sau đó Vệ Tích lại tới gõ cửa phòng, "Sư phụ, sư phụ? Là con, Vệ Tích đây!" Nàng thấy trong phòng không có động thì thì đẩy cửa bước vào, ai ngờ khi đó Nhạn Đình Sa đã bị sát hại, thức ăn đặt trên bàn chưa hề được động tới.
Vệ Tích nhớ lại quãng thời gian đó thì âm thầm kinh hãi, quả thực nàng không ngờ có người có thể yên hơi lặng tiếng lẻn vào trong môn Thiều Bạch, "Với vị trí của môn Thiều Bạch, người ngoài rất khó xâm nhập, cho nên mọi người đều nghĩ đó là do đệ tử trong môn rồi hoài nghi lẫn nhau, thế nhưng chẳng ai tìm được chứng cứ hay đầu mối, cho tới khi nghe tin Chưởng môn Phi Nhan cũng bị hại tương tự, kiểu chết cũng giống sư phụ như đúc, tỷ mới tới Trường Lưu, thỉnh cầu Tôn thượng tương trợ."
Đột nhiên Nghê Mạn Thiên hỏi, "Vệ sư tỷ, tại sao môn Thiều Bạch không cho phép nam giới bước vào vậy?"
Vệ Tích cũng chịu, "Cụ thể ra sao thì tỷ không biết, nhưng đây là môn quy do sư phụ lập ra."
"Hả? Lại còn có loại môn quy thế ư?" Hoa Thiên Cốt thật sự khó hiểu.
"Tỷ tin sư phụ có đạo lý của sư phụ, rằng trên đời này không có một người đàn ông nào là tốt!" Vệ Tích tỏ ra giận dữ.
Thiều Nguyệt nhìn phản ứng của Vệ Tích, cô thầm vỡ lẽ, Nghê Mạn Thiên lại bất mãn với cái ý nghĩ không có anh chàng nào tốt trên đời này, nàng vừa định mở miệng cãi thì lại bị Thiều Nguyệt cướp lời, "Vệ Tích, hôm nay chúng ta điều tra đến đây thôi."
"Được ạ," Vệ Tích khôi phục lại phong độ của một đại sư tỷ, "Kiếm tôn, mời, con dẫn mọi người quay trở lại phòng khách để nghỉ ngơi."
Quay về phòng khách xong, Thiều Nguyệt bình thản ngồi tĩnh tọa trên giường, Nghê Mạn Thiên uống một hớp trà, thấy Thiều Nguyệt đang ngồi thì thò đầu nói với Hoa Thiên Cốt, "Ai da, Thiên Cốt à, Kiếm tôn đang tu luyện đấy sao?"
Hoa Thiên Cốt nhìn Thiều Nguyệt rồi gật đầu, "Ừ! Làm sao?"
Nghê Mạn Thiên liếc nhìn nàng, sau đó gõ đầu Hoa Thiên Cốt, "Cô ngốc thế, Kiếm tôn đang tu luyện, thế thì chúng ta điều tra kiểu gì?"
Hoa Thiên Cốt chỉ Nghê Mạn Thiên, rồi lại chỉ mình, "Thì dựa vào chúng mình thôi," Sau đó nàng tiến đến bên cạnh Nghê Mạn Thiên, nói nhỏ, "Ta cảm thấy, nhất định sư tôn đã phát giác ra thứ gì rồi, bây giờ sư tôn lại tĩnh tọa tu luyện, chứng tỏ người muốn chúng ta tự điều tra bằng chính sức lực của mình đấy, chúng ta cũng đâu thể mãi lệ thuộc vào sư tôn được."
Nghê Mạn Thiên gật đầu, "Ừ, có lý, chúng ta cũng không thể cứ bám sau Kiếm tôn mãi được, nếu Kiếm tôn mới đến mà đã phát giác được điều gì thì chúng ta chỉ cần điều tra thêm vài lần thì nhất định cũng sẽ tra ra."
"Ừ," Hoa Thiên Cốt tán thành, "Vậy chúng ta đi ngay bây giờ chứ?"
"Được!" Nghê Mạn Thiên và Hoa Thiên Cốt rón rén rời khỏi phòng, sau khi ra ngoài xong, Hoa Thiên Cốt còn đóng cửa lại, đề phòng có ai quấy rầy Thiều Nguyệt. Bọn họ vừa đi, Thiều Nguyệt mở mắt, nở nụ cười hài lòng.
Hoa Thiên Cốt và Nghê Mạn Thiên lùng khắp mọi nơi, hỏi đệ tử môn Thiều Bạch về tin tức liên quan đến Nhạn ĐÌnh Sa, phần lớn đệ tử đều biểu đạt sự tôn kính cùng cảm kích đối với bà ta, thêm cả là nỗi căm hờn đối với tên hung thủ. Cho đến khi có một người đệ tử kể, Nhạn Đình Sa thu tổng cộng hai đồ đệ, đó là Vệ Tích và Mị Nhi. Hoa Thiên Cốt với Nghê Mạn Thiên nhìn nhau, họ định ra tay từ chi tiết đó. 3
"Các cô đang nói đến Mị Nhi sư muội à?" Một nữ đệ tử hỏi, Hoa Thiên Cốt và Nghê Mạn Thiên gật đầu, nàng ta lại nói tiếp, "Mị Nhi sư muội ấy à, đã mất tích hai tháng trước khi sư phụ gặp chuyện rồi, nghe đâu con bé bỏ trốn theo trai, tóm lại, Chưởng môn đã rất tức giận."
Đến tận khi trời tối, hai người mới về, Hoa Thiên Cốt vừa đẩy cửa đã trông thấy Thiều Nguyệt ngồi đọc sách bên bàn, nàng kinh ngạc xen lẫn vui mừng tiến tới, "Sư tôn!"
Thiều Nguyệt đặt sách xuống, rót trà cho cả hai, Nghê Mạn Thiên vội cảm ơn, nếu để Thế tôn ở Trường Lưu trông thấy cảnh Kiếm tôn pha trà cho mình thì không phải sẽ bị chửi cho tới chết hay sao, có điều Hoa Thiên Cốt đã sớm quen rồi, nàng dứt khoát nâng trà lên uống, Nghê Mạn Thiên thấy thế mới thoáng an tâm.
"Điều tra sao rồi?" Thiều Nguyệt hỏi.
Hoa Thiên Cốt để tách trà xuống, "Sư tôn ơi, chúng con đã hỏi thăm đệ tử ở Thiều Bạch rồi, bọn con nhận ra mọi người ai cũng yêu mến Nhạn Chưởng môn, hung thủ hẳn không phải là người trong môn phải không ạ?"
Nghê Mạn Thiên nói ra ý kiến của mình, "Cái này thì cũng chưa chắc đâu, trong môn phái cũng có nhiều đệ tử mồm thì nói yêu, thế nhưng ai mà biết trong lòng họ nghĩ như thế nào chứ." Dù sao nàng cũng là con gái Chưởng môn, bây giờ còn là Chưởng môn một phái, thế nên thông suốt hơn Hoa Thiên Cốt một chút trong chuyện này.
Thiều Nguyệt gật đầu, "Mạn Thiên nói đúng đấy, Nhạn Chưởng môn cũng không hẳn là được các đệ tử kính yêu như trong lời của bọn họ đâu."
Nghê Mạn Thiên thấy Thiều Nguyệt đồng ý bèn đắc ý hất cằm nhìn Hoa Thiên Cốt, Hoa Thiên Cốt lè lưỡi làm mặt quỷ với nàng, sau đó chợt nhớ tới một người nên vội thưa, "Sư tôn ơi, Nhạn Chưởng môn còn có một đồ đệ, tên tỷ ấy là Mị Nhi, nhưng tỷ ấy đã mất tích trước khi Nhạn Chưởng môn xảy ra chuyện, cơ mà..."
Bấy giờ tiếng gõ cửa vang lên, cắt đứt cuộc đối thoại của bọn họ, Nghê Mạn Thiên hỏi, "Ai?"
"Là tỷ, Vệ Tích!" Vệ Tích mở cửa, Hoa Thiên Cốt và Nghê Mạn Thiên nhìn Thiều Nguyệt, Thiều Nguyệt thấy trên tay nàng đang bưng thức ăn bèn cười bảo, "Vào đi, làm phiền con đích thân mang tới rồi."
Vệ Tích vội đáp, "Không đâu ạ, Vệ Tích còn sợ chiêu đãi mọi người không được chu toàn kia."
Hoa Thiên Cốt nhận thức ăn xong cảm ơn, Vệ Tích do dự một lát mới hỏi, "Không biết sau một ngày tra hỏi, mọi người có phát hiện ra đầu mối gì hay ai đó khả nghi không?"
Hoa Thiên Cốt lắc đầu, nàng vừa định đáp rằng không có thì tự dưng Thiều Nguyệt mở miệng, "Không biết Vệ Tích có nghi ngờ ai đó không?"
"Con ạ?" Vệ Tích không biết vì sao Thiều Nguyệt lại hỏi như vậy, mặt nàng đầy dấu chấm hỏi.
"Thời điểm trước khi Chưởng môn Phi Nhan xảy ra chuyện, con từng nói rất có thể Nhạn Chưởng môn đã bị người trong môn hãm hại, vậy khi đó con đã có đối tượng hoài nghi rồi sao?" Thiều Nguyệt đáp.
Vệ Tích cau mày suy nghĩ, cuối cùng nàng thở dài, "Là Mị Nhi sư muội ạ."
"Ồ? Vì sao thế?" Thiều Nguyệt tỏ ra bất ngờ.
"Vốn Mị Nhi sư muội rất được sư phụ thương yêu, nhưng vào một lần tỷ thí trước đây, đột nhiên võ công của Mị Nhi sư muội tăng mạnh, ngay cả con cũng không phải đối thủ của con bé, sau đó chẳng biết vì sao bỗng dưng con bé lại mất tích, rồi sư phụ lại xảy ra chuyện, cho nên..." Vệ Tích khá là nghi ngờ.
"Vậy các tỷ có đi tìm nàng hay không?" Nghê Mạn Thiên hỏi.
Vệ Tích lắc đầu, "Có tìm, nhưng không tìm thấy đâu, ai da..." Nàng thấy mọi người rơi vào trong trạng thái trầm mặc bèn vội xin lỗi, "Không biết liệu đây có thể trở thành một đầu mối hay không?"
Thiều Nguyệt khẽ gật đầu, "Ừ, đây cũng có thể là một đầu mối đấy."
"Vâng, vậy con không làm phiền mọi người nghỉ ngơi nữa, Vệ Tích xin cáo từ." Vệ Tích hành lễ với Thiều Nguyệt xong đi ra ngoài.
Hoa Thiên Cốt dõi theo bóng lưng Vệ Tích, "Sư tôn ơi, sao đột nhiên Vệ Tích tỷ tỷ lại nói những thứ này với chúng ta vậy?"
"Rất khả nghi!" Nghê Mạn Thiên tiến đến bên cạnh Hoa Thiên Cốt, nhìn ra ngoài cửa cùng nàng.
"Được rồi, mau ăn cơm thôi, ăn xong thì đi nghỉ, hôm nay các con cũng mệt rồi." Thiều Nguyệt nhìn thức ăn trên mặt bàn.
Ăn xong, Nghê Mạn Thiên và Hoa Thiên Cốt định về phòng nghỉ ngơi, lúc ra tới cửa, Hoa Thiên Cốt chợt bảo với Nghê Mạn Thiên, "Mạn Thiên à, cô về trước đi, ta muốn nói chút chuyện với sư tôn nữa."
"Hừ!" Nghê Mạn Thiên mất tự nhiên, "Cũng biết cô thích bám dính lấy Kiếm tôn mà, vậy ta đi trước." Nghê Mạn Thiên phất tay bỏ đi một cách tiêu sái.
Hoa Thiên Cốt bật cười, nàng xoay người tiến lại gần, Thiều Nguyệt thắc mắc, "Tiểu Cốt à, làm sao thế?"
Hoa Thiên Cốt lắc đầu, "Con chỉ muốn được ở bên sư tôn thêm một lát thôi."
Thiều Nguyệt mỉm cười, cô vẫy nàng lại, "Đến đây đi, hôm nay đi đường mệt nhọc, vi sư giúp con khai thông kinh mạch."
"Vâng!" Hoa Thiên Cốt cao hứng chạy tới, Thiều Nguyệt ngồi lên giường, nàng cũng ngồi lên, cô dịu dàng nói, "Nào, đưa tay lại đây."
Hoa Thiên Cốt đưa tay phải ra, Thiều Nguyệt đặt tay trái của mình lên, nhắm mắt khai thông kinh mạch cho nàng, Hoa Thiên Cốt thì cứ ngắm Thiều Nguyệt như vậy, nàng không tài nào rời mắt nổi. Kìm lòng chẳng đậu, nàng đưa tay trái lên muốn vuốt ve má của Thiều Nguyệt, nhưng cách một tấc, nàng lại dừng, nếu nàng cứ tiếp xúc thân mật thế này, liệu có thể lại trông thấy vẻ mặt mắc cỡ của sư tôn hay không? Nhớ lần trước tai sư tôn đã đỏ bừng, lòng nàng lại đầy sợ hãi.
Nghĩ đến đây, Hoa Thiên Cốt kệ mặc cho trái tim, nàng từ từ nghiêng người tiến lại, tim đập thình thịch... thình thịch.... thình thịch theo nhịp điệu tăng nhanh, lúc đôi môi sắp chạm đến, ai ngờ Thiều Nguyệt lại mở mắt, cặp mắt cô đầy kinh ngạc nhìn Hoa Thiên Cốt, Hoa Thiên Cốt nhất thời giật mình.
--- ------ ------ ---