Lưu Hạ thuận lợi thông qua khảo hạch, trở thành ngoại môn đệ tử của Trường Lưu, lộ ra vẻ mừng rỡ, cũng bởi vì biểu hiện xuất sắc của nàng mà Trúc Nhiễm lưu lại ấn tượng sâu sắc, dẫn đến những vướng mắc kéo dài hết quãng đời hai người bọn họ.
Thiều Nguyệt thấy các thí sinh đã đi hết bèn nhẹ nhàng nhảy từ tảng đá xuống, Sênh Tiêu Mặc đóng quạt lại, cũng bám theo. Thiều Nguyệt đến bên ao Tam Sinh, cởi bỏ giày ống, khẽ chạm vào nước Tam Sinh, chỉ cảm thấy hơi lành lạnh, sau đó cho cả hai chân xuống, không có bất kì cảm giác khó chịu nào, cô khum hai tay vốc nước ao lên, quay đầu nói với Sênh Tiêu Mặc. "Sênh sư huynh, nước này mát quá!"
"Tiểu sư muội, có lẽ chỉ có mình muội thấy thế thôi." Sênh Tiêu Mặc xúc động, quả nhiên tiểu sư muội vô cùng hợp với tu tiên.
Những ngày kế tiếp, Thiều Nguyệt không bế quan, thi thoảng xuống quan sát các đệ tử tập luyện, đôi lúc sẽ chỉ dẫn bọn họ một chút, các đệ tử mới luôn cảm thấy rất thân thiết với vị tiểu sư thúc miệng lúc nào cũng mỉm cười. Mà đám ma cũ thấy tiểu sư thúc ít khi lộ diện, nay lại đi dạy dỗ đệ tử mới, cũng thèm được tiểu sư thúc hướng dẫn, Thiều Nguyệt cực kỳ kiên nhẫn giải đáp từng cái cho bọn họ.
Ma Nghiêm cùng Trúc Nhiễm đứng trên sân tập, thấy các đệ tử đang vây quanh một chỗ, không luyện gì, lập tức đen mặt hét lên. "Các ngươi đang làm gì thế, còn không mau tập luyện đi!"
Đám đệ tử nghe thấy thanh âm của Ma Nghiêm liền vội vàng hành lễ. "Đệ tử bái kiến Thế Tôn!"
Thiều Nguyệt xoay người, hành lễ. "Nghiêm sư huynh!"
"Sư muội? Sao muội lại ở đây?" Ma Nghiêm nghĩ đến việc đám đệ tử vây quanh Thiều Nguyệt, không hề có chút dáng vẻ tôn sư trọng đạo, tránh không khỏi giận dữ. "Các ngươi vây quanh tiểu sư thúc của các ngươi làm gì? Không biết tôn ti là gì sao? Không biết phải tôn trọng trưởng bối sao? Ngày thường dạy các ngươi phải biết lễ phép, các ngươi vứt đâu hết rồi?"
Đám đệ tử cúi đầu, chẳng ai dám lên tiếng, Thiều Nguyệt không nỡ để Ma Nghiêm mắng mỏ đệ tử, vội giải thích. "Nghiêm sư huynh, là ta bảo đệ tử không cần câu nệ, lễ phép, huynh đừng trách bọn họ."
"Sư muội!" Ma Nghiêm tiếc hận không thể rèn sắt thành thép. "Muội là tiểu sư thúc của chúng, phải có sự uy nghiêm của bậc trưởng bối, sao có thể đánh đồng bản thân với chúng, để chúng không biết phân biệt tôn ti!"
"Nghiêm sư huynh, mọi người cùng là đệ tử Trường Lưu, cần gì phải phân biệt tôn ti?"
"Đây là quy củ Trường Lưu, người người đều phải tuân thủ, nếu không còn ai nghe theo lệnh của Chưởng môn nữa?"
"Nghiêm sư huynh, sư phụ bảo, muội có thể không cần tuân theo quy củ...." Thiều Nguyệt còn định phản bác, song lại bị Ma Nghiêm cắt ngang.
"Sư muội! Muội sắp đột phá Phi Thăng, trở thành tiên nhân, không cần lãng phí thời gian vào những thứ này, nên chăm chỉ đi tu luyện thì hơn!" Ma Nghiêm nghiêm túc nói.
"Sao có thể coi đây là chuyện lãng phí thời gian được? Dạy dỗ đệ tử Trường Lưu, chỉ họ những lỗi sai, khích lệ họ tiếp tục tiến lên, chẳng phải đó là những điều bậc trưởng bối chúng ta nên làm hay sao?" Thiều Nguyệt không chút sợ hãi, chống đối lại Ma Nghiêm, thấy các đệ tử phía dưới vì Tiểu sư thúc của bọn họ mà đổ mồ hôi lạnh, Thế Tôn nổi danh nghiêm khắc, tiểu sư thúc thể nào cũng thua thiệt, đám đệ tử lo Thế Tôn sẽ phạt Tiểu sư thúc.
Còn xuyên xuyên thành một vai phụ thích tìm đường chết, thích cùng nữ chủ cướp đoạt nam nhân.
Vì bảo vệ cái mạng nhỏ của mình.
Đồng Dao lập tức chân chó ôm lấy đùi nữ chủ, "Nữ chủ đại nhân, ta sai rồi."
Đào cái hố mới, mình sẽ đăng bên Bách Gia Trang nhiều hơn 5 chương nhé! Nếu mọi người thích có thể vào xem ủng hộ mình, sẽ rất vui nếu có người vào xem.
"Sư muội! Muội..." Ma Nghiêm bất đắc dĩ, thật ra y cũng không muốn nghiêm khắc với sư muội, nhưng thói quen đã có từ lâu, nhất thời không thay đổi được, cuối cùng chỉ đành lắc đầu, thỏa hiệp. "Sư muội, chuyện dạy dỗ đệ tử, ta giao cho Trúc Nhiễm là được rồi, muội cứ an tâm tu luyện đi, việc ở Trường Lưu không cần muội phải bận tâm, vạn sẽ đã có ta... và sư đệ rồi."
"Vâng," Đột nhiên Ma Nghiêm nói nhỏ nhẹ hơn khiến Thiều Nguyệt kinh ngạc, còn tưởng Nghiêm sư huynh tính phạt mình, nhưng nghe y nói vậy, hình như y cũng rất quan tâm đến cô, Thiều Nguyệt không tiếp tục ương ngạnh nữa. "Dạ, Nghiêm sư huynh, muội nghe lời huynh."
Ma Nghiêm vui mừng gật đầu một cái, dặn dò. "Sư muội, muốn Phi Thăng thành tiên, nhất định phải trải qua lôi kiếp, muội phải chuẩn bị thật chu toàn."
"Hả? Lôi kiếp?" Thiều Nguyệt thấy biểu tình trịnh trọng của Ma Nghiêm, bèn nghiêm túc đáp. "Yên tâm, Nghiêm sư huynh, muội có Kinh Lôi kiếm trong tay, huống chi nếu muội phải trải qua lôi kiếp, nhất định các huynh sẽ bảo hộ cho ta, không phải ư?"
Ma Nghiêm hơi đơ một lát, cố tỏ vẻ nghiêm nghị nói. "Tất nhiên rồi!" Thiều Nguyệt cười cười, hóa ra Nghiêm sư huynh chỉ có bề ngoài hung dữ mà thôi, thực chất vẫn rất quan tâm tới người khác, cô xoay người phất tay với đám đệ tử. "Các người phải tu luyện thật tốt, ta hy vọng lần sau quay trở lại, có thể thấy các người ai cũng tiến bộ."
Lúc này đám đệ tử mới biết Tiểu sư thúc sắp thành tiên, hơn nữa còn hy sinh thời gian quý báu của nàng để đến đây dạy dỗ bọn họ, ai cũng cảm động, thấy Thế Tôn không gây khó dễ cho Tiểu sư thúc, bọn họ thở phào nhẹ nhõm, đồng thanh hô. "Dạ vâng, Tiểu sư thúc! Chúc Tiểu sư thúc Phi thăng thành tiên!"
Thiều Nguyệt mỉm cười gật đầu, sau đấy một ánh sáng chợt lóe lên, cô biến mất ngay trước mắt đám đệ tử. Lưu Hạ tiếc nuối nhìn theo hướng Thiều Nguyệt rời đi, nàng chưa kịp nói chuyện với Tiểu sư thúc mà, thấy Thế Tôn cũng đã đi, nàng mải mốt chạy tới bên Trúc Nhiễm. "Đại sư huynh, huynh là đại đệ tử của Thế Tôn, nhất định cũng quan hệ tốt với Tiểu sư thúc nhỉ, có thể để ta được nói chuyện với Tiểu sư thúc được không?"
Trúc Nhiễm im lặng nhìn nàng, sau đấy quay người bỏ đi, Lưu Hạ thấy vậy bèn vội vã đuổi theo. "Ai, đại sư huynh, sao huynh chẳng nói năng gì thế...."
Cuộc sống sau đó, thường xuyên có thể thấy một cái đuôi nhỏ thường xuyên quấn quanh người Trúc Nhiễm - Lưu Hạ, nàng nhất mực năn nỉ hắn dẫn nàng đến Tuyệt Tình điện, ban đầu Trúc Nhiễm không đáp ứng, song lại dần mềm lòng, không nỡ cự tuyệt yêu cầu của Lưu Hạ nữa.
Rốt cuộc, Lưu Hạ cũng được vào Tuyệt Tình điện như nguyện ước, tất nhiên là nhờ Trúc Nhiễm dẫn đi. Bây giờ Thiều Nguyệt đang luyện kiếm dưới tán cây, Trúc Nhiễm thấy vậy thì không dám quấy rầy, Lưu Hạ đứng bên cạnh Trúc Nhiễm, hiếm khi an tĩnh như vậy, ngắm bóng người thanh toát dưới tán cây kia, từng chiêu lạnh tới thấu xương khiến cho nàng không thể dời tầm mắt. Thiều Nguyệt đã sớm nhận ra sự tồn tại của bọn họ, chỉ là một khi đã luyện kiếm, cô không thể nào ngừng lại được, đành đợi đến khi luyện xong, Thiều Nguyệt thu hồi Kinh Lôi, xoay người lại hỏi. "Trúc Nhiễm, sao các người tới đây?"
Trúc Nhiễm khom người hành lễ, có chút úp úp mở mở. "Vâng... Tiểu sư thúc.... ta...."
"Tiểu sư thúc, là ta xin đại sư huynh dẫn ta đến đây, người đừng trách hắn." Lưu Hạ rất sợ Thiều Nguyệt trách tội Trúc Nhiễm, vội giải thích, thật ra nàng vô cùng thích đại sư huynh.
"À..." Thiều Nguyệt thoáng nở ra một nụ cười, xem ra hai người này tình cảm song phương, cô cũng không muốn truy cứu. "Được rồi, ta cũng không phải Nghiêm sư huynh, động tí là mắng mỏ, các người ở chỗ của ta thì không cần phải câu nệ."
"Vâng, thưa tiểu sư thúc!" Trúc Nhiễm vẫn rất nghiêm đạo, Lưu Hạ lại hoàn toàn buông bỏ, chợt nhìn thấy ngọc tiêu treo bên hông Thiều Nguyệt, nàng thở dài nói. "Tiểu sư thúc, ngọc tiêu của người thật đẹp quá!"
"Thật không?" Thiều Nguyệt gỡ ngọc tiêu xuống. "Đây là sư huynh tặng ta." Dứt lời đưa nó cho Lưu Hạ. Lưu Hạ tiến lên, cẩn thận nhận lấy. "Bề ngoài ngọc tiêu bóng loáng, màu sắc mượt mà, âm thanh nhất định thanh thúy dễ nghe, tiểu sư thúc, ta có thể nghe thử không?"
"Xem ra cô rất am hiểu nhạc khí." Thiều Nguyệt nhận lại ngọc tiêu.
"Vâng, ta thích âm nhạc, trước kia ta thường đánh các loại nhạc khí cho ca ta nghe, nguyện vọng của ta chính là một ngày nào đó có thể thử qua tất cả các loại nhạc khí trên thiên hạ này." Lưu Hạ hào khí đầy mình.
"A, chí hướng thật cao xa." Thiều Nguyệt cười bảo, nói xong bèn đưa ngọc tiêu lên khóe miệng, Lưu Hạ nhanh chóng ngừng thở, nàng sợ mình sẽ phá hủy âm điệu ưu mỹ kia.
Tiếng tiêu của Thiều Nguyệt xa xăm, êm đềm, Lưu Hạ tránh không khỏi ngứa tay muốn được hợp tấu một lần, khóe mắt nàng trông thấy có một cây cổ cầm trên bàn đá, liền đi tới, nhắm mắt lại chậm rãi gảy theo nhịp điệu. Thiều Nguyệt nhìn về phía nàng, khẽ gật đầu, tiếp tục thổi, Lưu Hạ nhận được sự khẳng định của Thiều Nguyệt, càng thêm tự tin, hết sức phối hợp với tiếng tiêu. Gió nhẹ phất đến, hoa đào rơi đầy trời, Trúc Nhiễm lẳng lặng đứng im, ngắm dáng vẻ Lưu Hạ gảy đàn, mắt đăm đăm.
Sau đấy, Lưu Hạ thường xuyên tới Tuyệt Tình điện, lần nào cũng là Trúc Nhiễm đưa nàng đi, không phải do nàng không dám đi một mình, mà là mỗi lần thấy bộ dạng Trúc Nhiễm muốn cự tuyệt song vẫn dung túng cho mình, nàng vô cùng vui vẻ. Cứ thế, cứ thế, Lưu Hạ trở thành khách quen của Tuyệt Tình điện, ngay cả Tử Trúc, lần nào thấy nàng cũng phải dặn dò dăm ba câu, đừng làm phiền Tiểu sư thúc quá nhiều. Lưu Hạ lại chỉ lè lưỡi, núp sau lưng Trúc Nhiễm, "Chúng ta chỉ bàn luận về âm nhạc thôi mà, tiểu sư thúc sẽ không thấy phiền toái đâu." Tử Trúc lắc đầu thở dài, thật sự hết cách với nàng.
Vào một đêm, Thiều Nguyệt đang tĩnh tọa nhập định trong phòng, chợt cảm thấy kết giới có động, cô mở mắt ra, lập tức đi tới nội đình Tuyệt Tình điện, phát hiện dị động kia xuất bắt nguồn từ phòng của Bạch Tử Họa, mà ở đó đang có một bóng người lúi húi tìm kiếm cái gì đó, tìm xong lại lắc đầu liên tục, lẩm bẩm. "Không thể nào, hẳn chỉ có thể ở đây thôi, chỉ có chỗ này là mình chưa từng đến, hơn nữa Thần Khí này có tiên lực, mình không thể cảm giác sai được."
"Ngươi là ai? Lại dám xông vào Tuyệt Tình điện!" Thiều Nguyệt bước vào, thấy bóng người khả nghi, trong tay phóng ra tiên lực, một thanh kiếm xuất hiện, Lưu Hạ khó khăn lắm mới tránh được, nhưng vẫn bị dư âm tiên lực đánh trúng, té xuống đất.
Thiều Nguyệt lại gần, vung tay lên, trong phòng nhất thời sáng trưng, khi nhìn rõ gương mặt đối phương, cô mới kinh ngạc thốt. "Lưu Hạ?"
_________________
Phải nói luôn, truyện này viết dựa theo Phim nhé, bạn nào đọc Nguyên tác mà chưa coi Phim thấy khang khác thì đừng nên thấy lạ =))) Dặn trước thôi, cũng sắp kết thúc phần tiền truyện rồi