Bao Dung Vô Bờ

Chương 8: Dỗ

Edit: Nhược Vy
Beta: Quanh
Vốn dĩ biện pháp tốt nhất là nói đây là bạn trai tôi, vậy thì có thể vĩnh viễn cắt đứt hậu hoạn.
Nhưng lời nói đến bên miệng lại biến thành bố.


Bởi vì cô nghĩ, dù nhìn từ phương diện nào, Bùi Cận cũng không phải là người cùng lứa với cô. Đã lừa người ta, cũng nên lừa hợp lý chút, nên nói gì mà người ta có thể tin được.
Tô Nịnh Nịnh nói xong, quay đầu nhìn về phía Bùi Cận.


Ánh mắt hai người giao nhau, vì để bạn học Trần tin tưởng, lần đầu tiên Tô Nịnh Nịnh vẫy tay với anh.
“Bạn học, còn việc gì nữa không?” Tô Nịnh Nịnh quay đầu nhìn cậu ta.
Bạn học Trần nhìn theo ánh mắt Tô Nịnh Nịnh, thấy Bùi Cận, trong lòng không khỏi lạnh đi.


Người đàn ông này trông thật sự không dễ chọc.
Chỉ là nhìn dáng vẻ này, cũng không giống người có thể làm bố cô, nhưng Bùi Cận càng đến gần, cảm giác áp bách vô hình cũng càng ngày càng nặng, khí thế quanh thân khiến người ta không thở nổi.


Bạn học Trần không kịp nghĩ nhiều. Cậu ta lắc đầu, vòng qua Tô Nịnh Nịnh, một đi không trở lại.
Tô Nịnh Nịnh lạnh mặt nhìn cậu ta rời đi, cuối cùng cũng có thể thở phào. Sợ nhất là gặp người lì lợm la ɭϊếʍƈ như vậy.


Việc này đã xong, nhưng quay đầu lại thấy Bùi Cận đi tới, mặt Tô Nịnh Nịnh lại xụ xuống. Tuy cô luôn nói không thích anh quản cô, nhưng mấy ngày nay, ngày nào anh cũng đưa đón cô đi học đúng giờ, tin nhắn WeChat một ngày không ít, Tô Nịnh Nịnh đã quen. Hôm nay bỗng dưng thiếu, trong lòng có phần không thoải mái.


Tính tình Tô Nịnh Nịnh, hoàn toàn là tính tình tiểu thư, cô nghĩ cũng chỉ nói một câu anh già mà thôi, có vậy cũng giận, không có chút phong độ nào của đàn ông.
Huống gì cô còn không nói sai.
“Chú Bùi, trùng hợp ghê, sao lại gặp ở đây nhỉ?” Tô Nịnh Nịnh cố ý nói một câu.


“Đó là bạn cháu?” Bùi Cận nhìn bạn học Trần đang vội vàng rời khỏi, ánh mắt hơi lóe lên, hỏi.
“Không quen.” Tô Nịnh Nịnh lắc đầu.
“Nếu không quen thì sau này bớt nói chuyện với người lạ đi.” Bùi Cận híp mắt, nghiêm túc như đang dạy dỗ học sinh.


“Tô Nịnh Nịnh, với đầu óc của cháu, không biết còn bị người ta lừa bao nhiêu lần đâu.”
“Chú có ý gì?” Giọng Tô Nịnh Nịnh đột nhiên cất cao, tức tối nhìn chằm chằm Bùi Cận.
“Ý là cháu ngốc.” Bùi Cận không hề quanh co lòng vòng, trực tiếp nói thẳng.


Ngữ điệu rất tự nhiên, rất không khách sáo.
Còn rất thiếu đòn.


Tô Nịnh Nịnh nghe ra sự khinh bỉ từ trong giọng nói của anh. Vốn hôm nay anh xụ mặt, không để ý tới người khác, Tô Nịnh Nịnh đã không vui, giờ còn nói cô ngốc, càng không thể nhịn được. Cô trừng mắt với anh, giơ túi xách lên, nhấc chân bước xuống cầu thang, cứ đi về phía trước, không để ý tới anh.


Bùi Cận bước dài, chặn ở phía trước cô.
Không biết anh lấy một cái hộp ở đâu ra, đưa tới trước mặt Tô Nịnh Nịnh: “Cho cháu.”
Tô Nịnh Nịnh đang bực bội, nhìn cũng không nhìn, trực tiếp trả lời: “Ai cần đồ của chú!”


“Thật sự không cần?” Bùi Cận không nhúc nhích, nhẹ giọng hỏi lại.
“Nói không cần là…” Tô Nịnh Nịnh nói được một nửa, đột nhiên thấy cái hộp trên tay anh, là hộp quà của CL.
Âm thanh đột nhiên biến mất.


Lúc trước vừa lừa Tô Tranh được một set son môi YSL, giờ lại là một hộp son Christian Louboutin.
Cô nào có thể chống đỡ được.
Vừa rồi ánh mắt Tô Nịnh Nịnh còn kiên định sắc bén, giờ đã bắt đầu hòa hoãn.
Cô mím môi, lời vừa rồi cũng không nói hết.


Nhưng ngẫm lại thì cảm thấy mình không biết cố gắng, sao Bùi Cận luôn có thể chọn trúng thứ mà cô thích?
Khiến cô cứ như đào mỏ.
Lấy hay không lấy… Tô Nịnh Nịnh mím chặt môi, lâm vào rối rắm.
Bùi Cận cũng không vội, lẳng lặng đứng yên nhìn cô.


Đúng là sáng nay anh tức giận chuyện Tô Nịnh Nịnh nói anh già, cho nên mới không để ý đến cô cả ngày. Anh rất hiếm khi tức giận, ít nhất là đối với Tô Nịnh Nịnh, thật sự không giận nổi.


Buổi chiều thấy định vị trên trạng thái mới của cô, còn ở thư viện, giờ này rồi cô còn chưa về nhà. Anh lo cho cô, vì thế đến đây đón, cũng đưa món quà mình thuận tay mua. Dù gì anh đã lường trước việc Tô Nịnh Nịnh nổi cáu.
Bùi Cận mở hộp ra.


Bên trong có ba cây son môi, dưới ánh đèn đường, vỏ son lấp lánh, chiếu thẳng vào mắt Tô Nịnh Nịnh.
Cô chớp mắt hai cái.
“Trong xe còn hai hộp, nguyên set.” Bùi Cận nói.
Nghe thế Tô Nịnh Nịnh nghĩ, giận anh, liên quan gì đến son môi mà không lấy.


Vì thế cô cầm lấy cái hộp trên tay anh, nghe giọng nói trong trẻo của cô liền biết tâm tình đã tốt hơn.
“Chú Bùi, nói chú già là không đúng.”
Tô Nịnh Nịnh nhìn anh, cười nói: “Chú nhiều lắm cũng chỉ hơi lớn tuổi, chưa thể nói là già.”


Già để hình dung người già, anh bây giờ, tạm thời coi như không tính.
Nói xong cô hỏi tiếp: “Cháu nói vậy có đúng không?”
Bùi Cận: “…”


Bùi Cận nhìn sang chỗ khác, không trả lời cô, chỉ đi về phía xe ô tô, lúc gần đến, anh mới mở miệng, giọng lạnh nhạt, nói: “Hôm nay thấy cháu học tập ở thư viện lâu vậy, chắc hẳn thu hoạch được không ít.”
Lời anh nói, mở đầu không đúng lắm.
Quả nhiên…


“Về làm một bộ đề, trước khi ngủ chú sang kiểm tra.”
...
Sắp đến Quốc Khánh.
Tháng thứ nhất của cuộc sống đại học, Tô Nịnh Nịnh tổng kết lại cũng không tệ lắm.
Nếu cuối tuần không cần làm cơm, buổi chiều không cần quét dọn vệ sinh, Bùi Cận không lấy đề cho cô làm…thì càng tốt.


Nhưng cô cũng không phải người không phân trắng đen. Bùi Cận tặng cô hai cái túi xách Chanel, ba hộp son CL, còn có một cái váy Dior, cô nhớ hết.
Ừm… Mắt thẩm mĩ của anh cũng không tệ lắm.
Ngày mai Tô Nịnh Nịnh sẽ về thành phố Từ.


Hôm nay liên hoan câu lạc bộ, hội phó câu lạc bộ lôi kéo, một hai phải kêu cô cùng đi.
Đây là câu lạc bộ duy nhất cô gia nhập… câu lạc bộ tổ chức sự kiện.
Hơn nữa là ngoài ý muốn gia nhập.


Lúc ấy là lúc tập quân sự, cô đang đi trên đường, tự nhiên bị người ta kéo đến báo danh. Tô Nịnh Nịnh vội đi ăn cơm, hơn nữa bên ngoài lại nóng, cô không để ý mà chỉ vội điền qua loa. Dĩ nhiên là không tính gia nhập, phỏng vấn cũng không đi. Nhưng dù là như thế, cô vẫn được thông báo, nói đã được nhận.


Đại tiểu thư tuy tính tình không tốt, nhưng vẫn nói đạo lý. Nếu mình đã điền vào đơn báo danh, lại còn được nhận thì đã là một thành viên, hoạt động hay liên hoan gì đó, nên đi thì vẫn đi.
Hơn nữa tới đây lâu như vậy, đúng là cô chưa ra ngoài chơi lần nào.


Giữa trưa Tô Nịnh Nịnh nhắn tin cho Bùi Cận, nói tối liên hoan câu lạc bộ, cô tự về.
Trước đây luôn là Bùi Cận hỏi cô, hỏi đến mức cô cũng phiền, dứt khoát tự báo.
Một tháng qua, bất tri bất giác, đã trở thành thói quen của cô.
Bùi Cận nhanh chóng trả lời, hai chữ ngắn ngủn: Địa chỉ.


Tô Nịnh Nịnh không nghĩ nhiều, gửi địa chỉ liên hoan cho Bùi Cận.
Bùi Cận nhắn lại một câu: Biết rồi, về sớm chút.
Rồi không nói gì nữa.
Một đám người cơm nước đến bảy giờ, vừa hay bên cạnh có KTV, vì thế trưởng câu lạc bộ kêu gọi, dẫn mọi người đi ca hát.


Quan hệ của Tô Nịnh Nịnh với nhóm người này, có thể sử dụng cụm từ nửa sống nửa chín để hình dung.
Bây giờ đại tiểu thư đi ăn với một đám người đã thấy mệt mỏi, không muốn đến chỗ ồn ào vậy nữa, nói có việc phải đi trước.


Còn chưa mở miệng, hội phó đã nhìn ra ý đồ của cô.
“Cùng đi đi.” Hội phó câu lạc bộ kéo cô.
Hội phó là một nữ sinh cao gầy, nhưng sức lực rất lớn, cô ấy kéo Tô Nịnh Nịnh đi, Tô Nịnh Nịnh không phản kháng được.
Dứt khoát mang cô đi cùng.


Trong phòng bao, có một nam sinh cầm micro mãi không chịu buông, ngồi ở chính giữa hát, vô cùng phấn khích.


Tô Nịnh Nịnh cảm thấy, giọng hát của cậu ta còn khó nghe hơn cả Tô Tranh khóc. Hồi nhỏ Tô Nịnh Nịnh đánh nhau với Tô Tranh, kết quả Tô Tranh không chú ý, đẩy Tô Nịnh Nịnh ngã dập mông. Tô Nịnh Nịnh còn chưa khóc, Tô Tranh đã gào lên ầm ĩ trước. Anh vừa đẩy ngã em gái… Sợ bố về đánh mình, vậy nên chỉ có thể khóc trước giành lợi thế.


Việc này để lại bóng ma cho Tô Nịnh Nịnh. Cô bé mới tám tuổi, cảm thấy mình vừa nghe thấy âm thanh khó nghe nhất trên đời. Về sau không bao giờ đánh nhau với Tô Tranh nữa.
Nhưng giờ Tô Nịnh Nịnh mười tám tuổi, lại thay đổi nhận thức của mình một lần nữa.
…Cô trách oan Tô Tranh rồi.


“Em đi WC.” Tô Nịnh Nịnh đứng dậy.
Vì tôn trọng, cô nhắn một tin cho hội phó câu lạc bộ.
Cô ra khỏi WC, đi dọc theo hành lang ra phía ngoài, đến cầu thang thì không gặp người của câu lạc bộ nữa.
Tô Nịnh Nịnh đột nhiên nghe thấy phía trước vang lên tiếng cãi nhau.
Còn là giọng nói rất quen thuộc.


Cô dừng chân, vểnh tai nghe theo bản năng.
“Sơ Lục, em đứng lại!” Người đàn ông nói lớn, có hơi hung dữ.
Tô Nịnh Nịnh bước lên một bước nhỏ, vừa lúc thấy Sơ Lục cầm túi xách bước đi, bị người đàn ông kia gọi lại, cô ấy quay đầu.


“Em còn muốn anh giải thích với em thế nào nữa?” Người đàn ông thở dài, giọng bất đắc dĩ: “Anh chỉ cùng cô ta ăn bữa cơm mà thôi, em ầm ĩ gì chứ!”
Người đàn ông tiến lên hai bước, sườn mặt rơi vào mắt Tô Nịnh Nịnh, lúc này cô mới thấy rõ ràng.


Là người đàn ông chặn cô hôm đó.
Hình như tên… Lục Viễn Gia.
“Lục Viễn Gia.” Sơ Lục ngẩng đầu nhìn anh ta, sắc mặt vô cùng bình tĩnh, chậm rãi nói: “Chúng ta chia tay đi.”
Lục Viễn Gia khựng lại, đôi mắt lập tức đỏ lên, khó tin nhìn Sơ Lục.


Hồi lâu, anh ta mới thốt ra vài tiếng qua kẽ răng: “Mẹ nó, em lặp lại lần nữa thử xem.”
“Tôi nói, chúng ta chia tay đi.” Sơ Lục nói thêm một câu, giọng không hề gợn sóng như cũ.
“Mẹ nó, em mặc của ông đây, dùng của ông đây, ông đây nuôi em như vậy, em dám nói chia tay với anh?”


Lục Viễn Gia đã hoàn toàn bùng nổ, bàn tay rũ bên người nắm chặt lại, nghiến răng nghiến lợi, từng câu từng chữ chứa đựng đầy sự phẫn nộ.
Sơ Lục nhẹ nhàng “ừ” một tiếng, xoay người rời đi.


Tiếng bước chân của Lục Viễn Gia vang lên, Sơ Lục vừa đi vừa nói: “Nếu anh đuổi theo, tôi sẽ khiến anh cả đời này không gặp tôi được nữa.”
Cô ấy vừa dứt lời, Lục Viễn Gia cũng dừng chân.


Anh ta ném chiếc áo trên tay xuống đất, đôi mắt đỏ bừng, cắn răng, quai hàm bạnh ra, nói: “Ông đây cũng không hiếm lạ gì cô!”
Tô Nịnh Nịnh nhìn Sơ Lục bước đi.
Cô hơi đắn đo, cuối cùng vẫn đuổi theo Sơ Lục.