Bao Dung Vô Bờ

Chương 56: Bảo bối của anh

Edit: Nhược Vy
Beta: Quanh
“Nịnh Nịnh, mau xuống đây!”
Tô Tranh đứng ở dưới lầu, hướng lên trên lầu hô to.
Lúc này Tô Nịnh Nịnh đang cùng Sơ Lục thử màu son.
Vừa rồi thấy trong tủ quần áo phòng này có một cái váy tuyệt đẹp, Tô Nịnh Nịnh liếc mắt một cái liền thích, vì thế mặc thử xem.


Cô soi gương, càng nhìn càng thích.
Nếu đã mặc quần áo đẹp, vậy dứt khoát trang điểm luôn. Trang điểm xong, Tô Nịnh Nịnh đang cùng Sơ Lục lựa chọn, xem màu son nào thích hợp.
“Làm gì?” Nghe thấy giọng Tô Tranh, Tô Nịnh Nịnh đến bên cửa sổ nhìn xuống, mày nhăn lại, lên tiếng hỏi.


“Em cứ xuống đi đã!” Tô Tranh vẫy tay với cô, trên mặt là nụ cười tươi rói.
Thật là kỳ lạ.
Tô Nịnh Nịnh sửng sốt, đáp “Được rồi”.


Cô xuống dưới lầu, mới nhớ tới trên người mình đang còn mặc chiếc váy vừa thử, bước chân dừng lại, nghĩ có nên lên đổi lại quần áo trước không, nhưng nghĩ lại, vẫn là thôi đi. Đổi đi đổi lại quá phiền phức, đi xem Tô Tranh đang âm mưu gì đã.


Bóng đêm buông xuống, chân trời ngả sang màu lam đậm, thủy triều dâng lên, ngàn lớp sóng dập dềnh vào bờ, bên tai là khúc nhạc của sóng biển rào rạt.
Ra khỏi biệt thự, đi khoảng hai trăm mét là đến biển.


Trời dần tối hơn, trên đường lại không có đèn, Tô Nịnh Nịnh đi qua, không thể thấy rõ cảnh vật xung quanh.
Vừa rồi rõ ràng Tô Tranh vẫn còn ở đây, nhưng cô chỉ đi xuống lầu, liền không thấy bóng đâu.
“Anh.” Phía trước mơ hồ có bóng người, Tô Nịnh Nịnh gọi một tiếng.


Vừa dứt lời, ngọn đèn xung quanh đồng loạt bật lên, không gian u ám chợt sáng ngời, Tô Nịnh Nịnh híp mắt, chưa kịp thích ứng.
Cô nheo mắt nhìn xung quanh.


Trên đỉnh đầu là những ngọn đèn ngang dọc, lấm tấm phát sáng, ngẩng đầu xem, tựa như những ngôi sao giữa màn đêm đen. Dưới đất phủ đầy bong bóng màu lam, lọt vào tầm mắt là biển hoa tươi trải dài, ở giữa bày hai hàng hộp quà.
Liếc mắt nhìn ra xa, cả thế giới đều đắm chìm trong màu lam vô biên.


Tô Nịnh Nịnh sửng sốt, sau đó cười nói: “Bày trận lớn vậy luôn à?”
Cô nghĩ là Tô Tranh đang chúc mừng sinh nhật cô, nhưng nghĩ lại thì không đúng.


Sao Tô Tranh có thể làm mấy thứ này được, anh ấy lười nhất là làm mấy trò tốn công tốn sức này. Hơn nữa người như anh ấy, từ trước đến nay luôn theo tôn chỉ, chỉ cần có lòng là được, cần gì phải hình thức.


“Cảm ơn anh trai tốt của em.” Tô Nịnh Nịnh quay đầu lại nhìn anh, giọng mềm mại, cười rộ lên, đôi mắt cong cong như hai mảnh trăng non.


“Nhưng nếu anh dùng màn này đi dỗ bạn gái tương lai, em sẽ càng cảm động hơn.” Cô nói đùa, “Em không thích bong bóng, không thích hoa, cũng không thích mấy ngọn đèn kỳ quặc này.”
Tô Nịnh Nịnh nhăn mũi, nói: “Mấy thứ mà con gái thường thích, em không thích đâu.”


Cho nên thế này không vừa lòng cô.
“Nhưng mà đây là gì?” Tô Nịnh Nịnh rất tò mò với hai hàng hộp quà, vì thế đi qua xem. Bên trên hộp có viết chữ, Tô Nịnh Nịnh cúi người, muốn nhìn rõ ràng hơn.
“Một tuổi, hai tuổi… Hai mươi tuổi.” Tất cả hai mươi hộp.


“Không phải đã tặng quà sinh nhật cho em rồi sao?” Tô Nịnh Nịnh nhìn mấy thứ này, càng thêm nghi hoặc, không hiểu rõ.
Tất cả đều rất khác thường, không hề thích hợp.
Tô Nịnh Nịnh quay đầu lại, nhìn qua chỗ Tô Tranh, vừa mới ngẩng đầu, lại thấy Bùi Cận xuất hiện trước mặt.


Tô Nịnh Nịnh ngẩn ra, cho rằng mình bị hoa mắt, cô híp mắt, muốn nhìn rõ hơn.
Đúng thật là Bùi Cận.
Anh mặc tây trang màu trắng, thẳng lưng đứng ở đó, lẳng lặng nhìn cô, trong chớp mắt, cảm tưởng như thiên thần.


Tô Nịnh Nịnh mím môi, chạy chậm qua, đôi tay ôm eo Bùi Cận, ngẩng đầu, dùng vẻ mặt tủi thân nhìn anh.
“Bùi Cận, anh đi đâu thế?”
Trong lúc không nhìn thấy anh, Tô Nịnh Nịnh rất nhớ rất nhớ, cả ngày không liên hệ được, Tô Nịnh Nịnh vừa nôn nóng vừa giận.


Lúc này nhìn thấy anh, cô mới thật sự yên tâm. Cũng không muốn cáu kỉnh với anh nữa.
“Vừa rồi em đang nghĩ, nếu hôm nay không thấy được anh, em sẽ thật sự giận anh.”
Tô Nịnh Nịnh nhỏ giọng nói: “Anh muốn em ngoan ngoãn, vậy thì cũng đừng chọc em tức giận.”
Cô là người rất có nguyên tắc.


“Cho nên quà là anh tặng cho em?” Tô Nịnh Nịnh vẫn còn nghĩ đến hai mươi hộp quà kia.
“Nịnh Nịnh.” Bùi Cận không trả lời, lấy một cái hộp nhỏ từ trong túi, mở ra, bên trong là một chiếc nhẫn.
Bùi Cận lấy nhẫn ra, đeo vào tay Tô Nịnh Nịnh.


Tô Nịnh Nịnh không nhúc nhích, cứ vậy nhìn anh, mặc cho anh đeo nhẫn vào tay mình.
“Cái này cũng là quà sinh nhật à?” Tô Nịnh Nịnh còn chưa nhận ra, giơ tay lên trước mắt xem, ngơ ngẩn hỏi một câu.
Bùi Cận bất đắc dĩ, dắt tay cô, dịu dàng nói: “Nịnh Nịnh, anh đang cầu hôn.”
Cầu hôn?


Tô Nịnh Nịnh ngơ ngẩn, hoàn toàn không nghĩ đến chuyện này.
Tỉ mỉ bố trí bãi biển, chuẩn bị cả nhẫn, bản thân thì mất tích cả ngày.
Tô Nịnh Nịnh phản ứng lại, thật sự là cầu hôn, cô chớp chớp mắt, nhìn anh, không biết nói gì.


“Tòa biệt thự này là tài sản lớn nhất hiện tại của anh, anh tặng nó lại cho em.”
Bùi Cận nhìn Tô Nịnh Nịnh, trong mắt chỉ có một mình hình bóng của cô, nhẹ giọng nói: “Xem như là lễ vật cầu hôn.”


“Còn cả những món quà mà anh thiếu em hai mươi năm qua, chưa thể tặng được, tất cả đều đền bù.”
“Anh biết có lẽ em sẽ không thích mấy thứ này.” Khóe môi Bùi Cận nhếch lên, mỉm cười thật nhẹ. 
“Nhưng những gì mà người khác có, anh cũng phải cho Nịnh Nịnh của anh.”


“Chỉ cần anh có gì, tất cả đều là của em, anh hứa, sẽ yêu em, sẽ nâng niu cưng chiều em cả đời.”
“Thế nên, Tô Nịnh Nịnh… Em có bằng lòng gả cho anh không?”
Bùi Cận nhẹ nhàng vuốt ve tay cô, cẩn thận hỏi ra những lời này. Anh nhìn cô, ánh mắt trước sau chưa hề rời đi.


Từ lúc bắt đầu tới nay, quan hệ giữa anh và cô, đều do Bùi Cận nỗ lực, đều do anh trả giá.
Anh bằng lòng vì cô làm tất cả, cam tâm tình nguyện không hề miễn cưỡng.
Cả thế giới này, không có ai yêu Tô Nịnh Nịnh hơn anh.


“Hai người thông đồng với nhau phải không?” Tô Nịnh Nịnh nhìn Tô Tranh phía sau, nhỏ giọng nói thầm một câu.
Cái từ “gả chồng” này, trong nhận thức của Tô Nịnh Nịnh, có vẻ mơ hồ mà xa xôi.
Bùi Cận rất tốt với cô, cô đều biết. Cô cũng thích anh, nhưng tự thẹn không bằng được anh.


Có điều, chỉ cần cho cô thời gian, tình cảm của cô, cũng sẽ ngày một nhiều lên.
Tô Nịnh Nịnh gật đầu, cười đáp: “Em bằng lòng.”
Cô vừa dứt lời, con ngươi Bùi Cận co lại, cổ họng nghèn nghẹn, trong lòng chua xót.


Nhìn thấy cô gật đầu, phảng phất như thấy cả thế giới trở nên sáng lòa tươi đẹp.
Nịnh Nịnh của anh.
...
Lúc này là mười một giờ tối.
Hôm nay Tô Tranh uống rượu, ngồi cùng Bùi Cận, không biết đã uống bao nhiêu.


Cô em gái mà mình yêu thương trân trọng, giờ đã có người thay mình bảo vệ, có một chốn về, anh ấy thực sự rất vui vẻ.
Nhưng trong vui vẻ, lại có chút quyến luyến không nỡ.
Tô Tranh anh, thật sự không phải loại người lạnh lùng máu lạnh.


Từ nhỏ, anh và Tô Nịnh Nịnh lớn lên trong những cơn cãi vã, trêu đùa lẫn nhau, anh làm bạn bên cạnh, bảo vệ tiểu công chúa của anh, nhiều năm trôi qua, đã trở thành thói quen khắc sâu vào xương tủy.
Đến bây giờ anh vẫn còn nhớ rõ, lúc Tô Nịnh Nịnh vừa sinh ra, anh cẩn thận bế đứa bé nho nhỏ kia lên.


Mềm mại, ngập mùi sữa.
Ánh mắt đầu tiên đối diện với anh, cô nhếch môi, cười rộ lên.
Là… em gái của anh, em gái ruột máu mủ tình thâm.
Một cô em gái đáng yêu, ngây thơ, cầm tay anh mà lớn lên.
Là người mà hai mươi năm qua, anh yêu thương nhất.


Hôm qua Bùi Cận nói với anh, muốn cầu hôn Tô Nịnh Nịnh vào ngay sinh nhật cô, hy vọng anh có thể hỗ trợ.
Suy nghĩ đầu tiên bật ra trong đầu Tô Tranh, đó là không đồng ý, nhưng cuối cùng anh vẫn bị thuyết phục, có điều vẫn hơi khó chịu.


“Chú phải nhớ, Nịnh Nịnh nói gì cũng đúng, sai cũng thành đúng.”
Gương mặt Tô Tranh đỏ bừng, đôi mắt thấp thoáng sương mù mơ màng, nhưng vẫn hung hăng dạy dỗ “em rể”.
“Chú không thể để con bé chịu uất ức. Tuyệt đối không thể! Bằng không tôi đánh chú, cho chú đẹp mặt!”


Bùi Cận uống rượu cùng Tô Tranh, không ít hơn anh ấy bao nhiêu.
Có điều nhìn anh vẫn không thay đổi gì quá lớn, chỉ mỗi đôi mắt không còn tỉnh táo, ngồi nghe Tô Tranh nói chuyện, không mở miệng.
Còn Tô Nịnh Nịnh và Sơ Lục thì ngồi bên bàn, hai người họ đang uống nước trái cây.


Tô Nịnh Nịnh duỗi tay nhìn chiếc nhẫn trên tay mình, cứ vậy mà đeo vào. Cô cảm thấy có hơi kỳ lạ, nhưng tâm tình lại vô cùng vui vẻ.
“Anh ta đúng là dư thừa, nghe nói hôm nay ở đây cả ngày.” Tô Nịnh Nịnh nhìn Lục Viễn Gia một mình ngồi trong góc uống rượu giải sầu, chậc chậc hai tiếng.


Nếu không phải đã biết những chuyện trước đây anh ta làm, Tô Nịnh Nịnh sẽ cảm thấy anh ta là người si tình.
Hôm nay anh ta ở đây cả ngày, nhưng không dám đối diện với Sơ Lục, chỉ ngồi trong góc nhìn cô ấy, giống như hòn vọng thê.


Sơ Lục quay đầu nhìn anh ta một cái, đôi môi mím lại, nhìn năm sáu chai bia rơi loảng xoảng giữa đất, trái tim như thắt lại, cuối cùng vẫn thu hồi ánh mắt.
“Thật sự không thể uống nữa.” Tô Nịnh Nịnh đứng dậy, đi qua chỗ Tô Tranh và Bùi Cận.


Hai người này uống nhiều vậy rồi, nếu còn uống nữa sẽ tàn phá cơ thể.
...
Tô Nịnh Nịnh đỡ Bùi Cận vào phòng.
Anh đi đường không ổn lắm, nhưng cũng không có trở ngại gì quá lớn, không biết là say đến mức nào rồi.
Dù sao thì trước đây Tô Nịnh Nịnh chưa từng thấy anh uống rượu.


Vừa mới vào cửa, Bùi Cận đã áp Tô Nịnh Nịnh lên tường, cúi người hôn lấy cô, đầu lưỡi linh hoạt cạy mở hàm răng.
Nụ hôn thình lình ập tới, che trời lấp đất.
Trên người anh là mùi rượu nồng nặc, cả người đều nóng hừng hực, không lạnh lẽo như trước đây.


Bùi Cận say thật, đầu óc xây xẩm choáng váng, bàn tay nắm tay Tô Nịnh Nịnh rất chặt.
Anh dừng lại động tác, cúi đầu nhìn người trong lòng, híp mắt, ánh mắt sắc bén lại cường thế.
Anh chuyển qua, nhẹ nhàng cắn vành tai cô, giọng khàn khàn trầm thấp, thong thả nói: “Nịnh Nịnh, em là của anh.”


“Em chỉ có thể là của một mình anh.”
“Cà đời này cũng không thể rời khỏi anh.”
Anh thừa nhận anh không từ thủ đoạn, nhưng anh không hối hận.
“Em nghe thấy không?” Bàn tay anh đột nhiên nắm chặt hơn một chút, đến mức xương cốt Tô Nịnh Nịnh không còn tri giác, đau đến nỗi mắt cô đỏ lên.


Bùi Cận đã uống say, mới thực sự lộ nguyên hình.
Nơi chóp mũi quanh quẩn mùi rượu nồng nặc trên người anh, gây tê dại thần kinh, khiến người ta thật sự không còn tỉnh táo. Nhưng dù không tỉnh táo, cũng biết điều mình muốn là gì.


Từ nhỏ đến lớn, anh chỉ có được một bảo bối là cô, hận không thể mãi mãi khóa cô trong ngực mình.
Anh cũng không cần che giấu mình là một người thế nào.
Anh chưa bao giờ là một người tốt.
Dù là ở phương diện nào.


“Bùi Cận, anh biến thái à!” Giọng Tô Nịnh Nịnh nức nở, nước mắt rưng rưng, lên tiếng mắng anh.
Anh bóp cô đau quá.
Thấy nước mắt Tô Nịnh Nịnh, lúc này Bùi Cận mới tỉnh táo hơn một chút.


Anh nới lỏng, nhẹ nhàng hôn lên cổ tay cô, trên cổ tay có một vết hằn đỏ, Bùi Cận hôn qua, giọng vẫn khàn nhưng đã dịu dàng hơn không ít.
“Ngoan, Nịnh Nịnh không khóc.”
Anh hôn lên từng tấc da thịt, bàn tay cũng theo đó cởi bỏ quần áo cô, giọng vững vàng, vô cùng có kiên nhẫn, từ từ dỗ cô.


“Lần này nhất định anh sẽ nhẹ nhàng, nhất định sẽ không đau.”
“Không đau…”