[Bao Công Đồng Nhân] Ngốc Ngốc Tiểu Thần Bộ

Chương 68

Đêm đến, Tiểu Tứ Tử bọn họ ở phủ nha đều đi ngủ sớm, chuẩn bị cho sáng sớm ngày mai đến Đường môn, tìm Đường lão phu nhân hỏi thăm chuyện tình năm đó thế nào, tốt nhất là có thể tìm được Ô Đầu lão quái.

“Tiểu Lương Tử.”

Trong phòng, Tiểu Tứ Tử dựa vào người Tiễn Tử, ngẩng mặt nhìn Tiêu Lương, “Kì thực, đúng là hải châu ngàn năm có thể khởi tử hồi sinh.”

“Thật sự?” Tiêu Lương giật mình nhìn Tiểu Tứ Tử, “Người đã chết còn có thể sống lại?”

“Ân.” Tiểu Tứ Tử từ trên người Tiễn Tử lại cọ qua Thạch Đầu, “Ta trước kia ở y thư có nhìn qua, nghe nói năm đó ở Đại Lý có một vùng phú hộ, ái thê hắn qua đời, hắn đem dạ minh châu mà lúc sinh thời ái thê hắn thích nhất nhập táng cùng nàng. Bởi vì không nỡ đem nàng chôn, nên hắn đã tạo nên một băng cung, như vậy hắn có thể mỗi ngày vào đó nhìn nàng, chờ một ngày nào đó chết đi, có thể cùng nhau hạ táng.”

“Ân.” Tiêu Lương ngồi xuống bên cạnh Tiểu Tứ Tử, dựa vào cái bụng mềm mềm mượt mượt của Tiễn Tử, nghe Tiểu Tứ Tử kể chuyện.

“Sau, ái thê của hắn cầm dạ minh châu nằm trong hầm băng hai ngày hai đêm, thế rồi kì tích mà sống lại. Phú hộ liền mời lang trung đến chẩn, lang trung cũng nói ái thê hắn xác thực đã khỏi hẳn.” Tiểu Tứ Tử nói tiếp, “Sau đó, phú hộ nghĩ mãi không thông, nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy có khả năng là do tác dụng của dạ minh châu. Tiếp đó một ngày, con cẩu nhà hắn chết đi, hắn liền đem nó đặt vào trong hầm băng, đợi vài ngày, con cẩu đó vẫn không sống lại. Sau hắn lại đem hạt châu đặt cùng vào, quả nhiên, cẩu liền sống lại.”

“Việc này có thực?” Tiêu Lương kinh hãi, “Vậy hạt châu đó sau này thế nào?”

“Sau đó xảy ra chiến loạn, phú hộ cùng thê tử đào vong trên đường, hạt châu thất lạc.” Tiểu Tứ Tử lại kể, “Trong sách có ghi lại, hạt châu này cùng dạ minh châu bình thường không có gì khác lắm, chính là màu sắc rất trong, ban đêm chỉ phát ra màu thuần trắng. Nếu đặt vào trong nước biển, sẽ biến thành màu vàng kim. Hơn nữa, trong bóng đêm lại có điểm đen. Nghe nói, kì thực nó cũng không phải dạ minh châu bình thường, mà là Long Nhãn.”

“Long Nhãn?” Tiêu Lương bật cười, “Chính là cây Long Nhãn?”

“Ai nha!” Tiểu Tứ Tử dùng cánh tay mập mập đánh Tiêu Lương một chút, “Chán ghét, không được ngắt lời.”

Tiêu Lương bị Tiểu Tứ Tử một quyền đánh trúng liền cảm thấy trong đầu ngứa ngứa, cười nói, “Thật là hạt châu Long Nhãn a?”

“Ân.” Tiểu Tứ Tử tiếp tục cọ cọ cái bụng mềm mềm của Thạch Đầu, kể tiếp, “Nghe nói ở Nam Hải có một loại hải long, sau khi thân thể chìm xuống đáy biển, tròng mắt bị thạch hóa, thân thể bị cá tôm phân hủy, liền chỉ còn hai khỏa Long Nhãn này, nên mới có công hiệu khởi tử hoàn sinh ni.”

………

“Thực sự có loại chuyện này?” Triệu Phổ vừa cưỡi ngựa, vừa ôm Công Tôn đang được bọc một tấm da cừu vào lòng, chăm chú nghe hắn kể lại truyền thuyết Long Nhãn. Sau khi nghe xong liền giật mình hỏi lại, “Hải Long Nhãn có thể khởi tử hồi sinh sao?”

“Ân…… Cũng chỉ là truyền thuyết mà thôi.” Công Tôn trả lời, “Ô Đầu lão quái kia phỏng chừng là nghe được truyền thuyết này, mới nơi nơi tìm kiếm minh châu, nếu khỏa minh châu trong hoàng cung là do hắn trộm đi……”

“Vậy khẳng định hiện tại hắn đang ở trong động băng.” Triệu Phổ tiếp lời, “Để cho tình nhân hắn cầm minh châu, chờ hai ba ngày sau coi người có thể sống lại hay không?”

“Ân.” Công Tôn gật gật đầu.


“Chúng ta đêm nay liền lên núi, bất quá ở trên núi rất lạnh.” Triệu Phổ có chút lo lắng cho thân thể Công Tôn.

“Đừng lo.” Công Tôn đem tấm da cừu quanh người siết thật chặt, “Một chút cũng không lạnh.”

………

Trong khách phòng nha môn tri phủ.

Mục Phương giương mắt nhìn Hoa Phi Phi đang lắc lư trong phòng mình, “Ngươi không phải là có phòng mình sao? Như thế nào còn theo ta chung một gian?”

Hoa Phi Phi ngẩng đầu nhìn về phía hắn, khuôn mặt khẽ nhíu, cười nói, “Ta với ngươi cùng một gian thì làm sao? Làm gì mà bị dọa thành như vậy đi?”

“Ai sợ.” Mục Phương nhíu mày, “Ta chỉ là muốn thanh tĩnh thanh tĩnh mà thôi!”

“Như vậy là có ta ở đây thì ngươi không thanh tĩnh được sao?” Hoa Phi Phi thấy Mục Phương có chút không được tự nhiên, liền bước qua, ngồi xuống giường hắn.

“Uy, ngươi qua giường của ngươi mà ngồi đi!” Mục Phương tránh ra một chút, không muốn nhìn Hoa Phi Phi, người này bộ dáng hết sức yêu nghiệt, còn có đôi mắt hoa đào, người xem hoảng hốt.

Hoa Phi Phi thấy Mục Phương bộ dáng nghiêm trang thì dở khóc dở cười, ngông nghênh nằm lên giường, thản nhiên nói, “Ta đêm nay ngủ nơi này.” Nói xong, liền cởi giày rồi leo lên giường.

“Uy!” Mục Phương có chút nóng nảy, xoay mặt nhìn hắn, chỉ thấy Hoa Phi Phi cởi áo khoác nằm trên giường, cái chân trắng nõn mềm mịn đối hắn quơ quơ, cười nói, “Ngươi này ngốc tử, trên đời này có bao nhiêu người muốn cùng Hoa Phi Phi ta một giường còn không biết đâu.”

Mục Phương có chút chán ghét nhìn hắn, bất quá, tầm mắt vẫn bị mấy ngón chân mập mạp của Hoa Phi Phi hấp dẫn, đành quay hướng khác không chịu nhìn hắn.

Hoa Phi Phi nhìn bộ dáng của Mục Phương, liền nhích lại, ghé vào lỗ tai hắn nói, “Làm sao rồi? Sợ nha?”

Mục Phương liếc trắng mắt, “Sợ cái gì!”

Hoa Phi Phi cười xấu xa ghé vào tai Mục Phương mà thổi khí.

Lỗ tai Mục Phương liền đỏ lên, vội vàng đứng dậy, hung hăng trừng hắn.

“Ha ha ha……” Hoa Phi Phi cười đến lăn lộn, hỏi Mục Phương, “Mục đại thần bộ, ngươi sẽ không phải là non đi?”

Mục Phương trên mặt xấu hổ, nhưng vẫn mạnh miệng, “So với *** tặc nhà ngươi vẫn tốt hơn!”

Hoa Phi Phi mày nhăn lại, “Ta mới không phải là *** tặc, sớm nói qua là do quan phủ các ngươi vu oan rồi!”

Mục Phương bật cười, “Ngươi xem bộ dáng hiện tại của ngươi đi, nói ngươi không phải *** tặc cũng không biết ai tin a!”

Ánh mắt Hoa Phi Phi nheo lại, đưa tay nhéo Mục Phương, kéo xuống giường, “Hảo! Ngươi có bản lĩnh thì đừng phản ứng! Làm Liễu Hạ Huệ (*) cho ta xem!”

“Uy, ngươi làm cái gì?” Mục Phương thấy chính mình bị nhéo đặt trên giường, ghé trên người hắn là Hoa Phi Phi.

Hoa Phi Phi cùng hắn nhìn nhau chốc lát, hỏi, “Ta nói, ngươi có phải hay không là không lên được?”

“Ngươi mới không lên được!” Mục Phương trong lòng có hỏa, trừng Hoa Phi Phi, “Nói hươu nói vượn cái gì!”


“Vậy ngươi như thế nào một chút phản ứng cũng không có?” Hoa Phi Phi có chút khó hiểu.

“Đều là nam nhân thì có cái gì phản ứng?” Mục Phương đẩy Hoa Phi Phi ra, đứng lên, “Ngươi nếu không muốn ngủ thì đừng ngủ, ta thì buồn ngủ lắm rồi!” Nói xong, đứng dậy thổi tắt đèn trong phòng, chạy đến bên giường bên kia nằm.

Hoa Phi Phi có chút buồn bực, tựa vào đầu giường chống cằm, không có lý do a! Mục Phương như thế nào lại không có phản ứng chứ? Tuyệt đối là không cử!

Mà Mục Phương vừa nằm lên giường, buông màn che xuống, mới nhẹ nhàng thở ra, lại cúi đầu nhìn chính mình…… Tinh thần sáng láng, vừa rồi không biết Hoa Phi Phi vô tình hay cố ý, đầu gối cọ tới nơi đó của hắn.

Mục Phương bất mãn cuộn người lại, mắng thầm, “Tử yêu nghiệt!”

………

Lúc xe ngựa của Công Tôn cùng Triệu Phổ đến được chân núi, sắc trời cũng đã khuya, Triệu Phổ ngẩng đầu nhìn đỉnh núi, hỏi Công Tôn, “Có mệt hay không?”

Công Tôn lắc đầu.

“Chúng ta từ sau núi đi lên.” Triệu Phổ cột xe ngựa vào ven đường, ôm lấy Công Tôn, nghĩ nghĩ, lại dùng một dây thừng cột Công Tôn trước ngực mình, một tay bảo vệ. Công Tôn biết, Triệu Phổ dùng tay kia để bám lên núi.

Chuẩn bị xong mọi thứ, Triệu Phổ thăm dò mặt trước núi, nhìn thấy gần đó đều có đại trại của Đường môn dựng quanh, hai bên đều có người canh gác.

Thật cẩn thận tránh được mấy người canh gác, Triệu Phổ trực tiếp từ tán cây dày đặc bốn phía nhảy đến phía sau núi, Công Tôn ngẩng đầu nhìn, thấy sau núi cơ hồ đều là nham thạch vách đá, phi thường dốc, vừa thấy cũng biết lên trên rất khó.

Thấy Công Tôn có chút lo lắng, Triệu Phổ nở nụ cười, nhẹ bảo, “Này tính cái gì, tuyết sơn cực bắc ta cũng đã đi qua rồi.”

Công Tôn gật gật đầu, nhìn Triệu Phổ, “Ân, ta tin.”

“Ôm ta.” Triệu Phổ cúi đầu để Công Tôn ôm lấy, Công Tôn ngoan ngoãn nâng tay ôm lấy cổ hắn.

“Nếu như tay lạnh thì nhét trong áo ta đi.” Triệu Phổ tại khóe miệng Công Tôn hôn một cái, Công Tôn trừng mắt liếc lại hắn.

Triệu Phổ ngẩng mặt nhìn lên, tựa hồ là đang chọn đường dễ đi nhất, thả người nhảy về phía trước, đi lên trên.

Triệu Phổ thả người một cái, đã nhảy được hơn mười trượng, sau đó giống như con bò sát mà bò lên trên, cơ hồ không dừng lại, Công Tôn có chút không dám nhìn xuống, đơn giản nhắm chặt hai mắt, đem mặt chôn vào lòng Triệu Phổ, nghĩ cùng lắm thì cùng nhau ngã xuống.

Cũng không biết qua bao lâu, Công Tôn đột nhiên cảm thấy bọn họ đã dừng lại, theo sau, liền cảm thấy Triệu Phổ đang vỗ vỗ lưng hắn.

Công Tôn mở to mắt, đập vào mắt hắn là khuôn mặt phóng đại của Triệu Phổ, đằng sau đỉnh đầu là mặt trăng tròn lớn dị thường, hắn cũng chưa bao giờ nhìn thấy sao trời rõ ràng đến như vậy.

“Ách……” Công Tôn mở to hai mắt nhìn khắp nơi, chỉ thấy bốn phía đều là tuyết trắng bao phủ, rốt cuộc bọn họ cũng lên được đỉnh núi.

Công Tôn cùng lúc bị thắng cảnh trước mắt thuyết phục, về phương diện khác cũng có chút cảm khái…… Cũng đã theo Triệu Phổ một thời gian lâu như vậy, hắn cơ hồ đã xem nhẹ công phu của Triệu Phổ…

“Lạnh hay không?” Triệu Phổ hỏi hắn.

Công Tôn lắc đầu, thấy thái dương của Triệu Phổ có một mạt mồ hôi, liền vươn tay giúp hắn lau qua.

Triệu Phổ đem dây thừng cởi bỏ, nói với Công Tôn, “Lát nữa xuống núi, chúng ta thuận tiện đi dạo Đường môn.”


“Ngươi có quen người của Đường môn?” Công Tôn giật mình hỏi.

Triệu Phổ cười cười, nhún vai, “Không quen biết.” Nói xong, ôm Công Tôn đi về phía trước, bắt đầu tìm kiếm băng động trong truyền thuyết.

“Ngươi biết vị trí của băng động không?” Công Tôn hỏi Triệu Phổ.

“Ân… Ta chỉ nghe nói, là ở mặt sau của một gốc băng thụ (gốc cây bị băng tuyết bao phủ) lớn.”

“Băng thụ?” Công Tôn đưa tay chỉ về cây tùng lớn phía xa xa, “Cái kia ta vừa nhìn đã cảm thấy không thích hợp, không giống như bụi cây, mà như là tán cây.”

Triệu Phổ nhìn thoáng qua, cũng hiểu được chút, liền ôm Công Tôn chạy đến, cúi đầu nhìn, quả nhiên…… Nguyên lai núi nơi này có một đường nứt ra, cảm giác giống như có người dùng búa bổ một nhát, khỏa băng thụ kia sinh trưởng bên trong khe nứt, khó trách vừa rồi tìm không được.

Mang theo Công Tôn nhảy vào cái khe, theo băng thụ nhảy tới phía trước, quả nhiên nhìn thấy trước mắt có một cửa động thật lớn…… bên trong tối đen như mực.

Công Tôn lấy ra trong ngực hỏa chiết tử thổi một hơi, Triệu Phổ ôm hắn đi vào trong, hai người nương theo ánh sáng mỏng manh của hỏa chiết tử mà chậm rãi đi về phía trước.

Đó là một băng động thiên nhiên, bốn phía có cột đá, ngũ sắc riêng biệt, chẳng qua là do nơi này hàn băng quá lớn, tăng thêm một phần cảm giác trong suốt, dưới ánh sáng mờ nhạt có vẻ xinh đẹp dị thường. Càng đi vào trong, lại càng cảm thấy hàn khí bức người. Triệu Phổ theo bản năng ôm sát Công Tôn, sợ hắn đông lạnh.

Lại đi thêm một hồi nữa, xuất hiện một cái sườn dốc, Triệu Phổ cùng Công Tôn liếc mắt nhìn nhau, ôm hắn trượt đi xuống……

Công Tôn đột nhiên cảm thấy biểu tình của Triệu Phổ giống như tiểu hài tử, hình như là vì đi vào nơi băng đá này, cảm thấy thật cao hứng.

Hai người theo hạ pha đi vào, liền thấy trước mắt có một hành lang thật dài, lại đi vào phía trong thêm một đoạn nữa, Triệu Phổ hơi hơi nhíu mày, thổi tắt hỏa chiết tử trong tay Công Tôn.

Công Tôn cũng nhìn thấy, ở trong sâu thẳm hành lang kia, truyền ra ánh sáng mỏng manh, liền liếc mắt nhìn Triệu Phổ — bên trong có người.

Triệu Phổ ôm Công Tôn đi vào trong vài bước, đột nhiên hướng bên cạnh chợt lóe, cùng lúc đó, một bóng đen từ bên trong “sưu” một tiếng vọt ra.

Triệu Phổ tránh được tập kích của hắn, người nọ tựa hồ là thoáng sửng sốt, theo sau lại đuổi lại đây. Triệu Phổ ôm Công Tôn, cũng không đánh trả lại, chỉ là tránh trái né phải. Công Tôn nghe thấy tiếng gió bên tai rung động, qua khoảng mười chiêu, người nộ dừng động tác, đứng yên tại chỗ.

Triệu Phổ cũng ngừng lại, thật lâu sau mới nói, “Thật là ngươi? Mãng Lạc.”

Người nọ cũng trầm mặc trong chốc lát, mới chậm rãi đáp lời, “Cửu vương gia?”

Công Tôn trong bóng đem không nhìn thấy gì, chỉ nghe được người nọ trầm mặc một lát, tựa hồ đang do dự, hồi lâu mới nói, “Đáng tiếc ta hiện tại không có tâm tình cũng không có thời gian ôn chuyện……”

Triệu Phổ khẽ nhíu mày, Công Tôn lại đột nhiên mở miệng, “Ta biết chuyện có liên quan tới Long Nhãn.”

Mãng Lạc mạnh mẽ nhấc đầu, nói, “Vào đi!” nói xong, liền xoay người mang theo hai người đi vào.

Triệu Phổ ôm Công Tôn theo vào, dần dần có ánh sáng, bóng dáng Mãng Lạc càng hiện rõ lên, một đầu tóc xám, còn có khối gù sau lưng, Công Tôn lắc đầu…… Người này hàn độc thật sự nếu không giải, phỏng chừng sẽ tổn hại đến thân thể.

Rốt cuộc đi vào nội thất, ánh đuốc bốn phía đem huyệt động bên trong chiếu thật sáng.

Triệu Phổ buông Công Tôn xuống, Công Tôn ngẩng đầu, thấy rõ Mãng Lạc trước mắt……

Người này, cùng biệt hiệu mãnh thú quả thực phi thường xứng, vừa nhìn thôi, Công Tôn đã nghĩ hắn giống như một con sư tử hung hãn.


“Ngươi biết chuyện Long Nhãn?” Mãng Lạc vẫn chưa cùng Triệu Phổ ôn chuyện, liền trực tiếp hỏi Công Tôn.

Triệu Phổ có chút bất mãn, “Mãng huynh trí nhớ hảo a, ta còn nghĩ đến ngươi không nhớ rõ lão bằng hữu ta nữa.”

“Ách…” Mãng Lạc có chút xấu hổ nhìn nhìn Triệu Phổ, “Cửu vương gia, quả thực thất lễ, ngươi tha thứ cho ta, ta hiện tại thực sự không có tâm tình.” Nói xong, lại nhìn Công Tôn.

Công Tôn cũng nhìn lại hắn, hỏi, “Người đâu? Cho ta nhìn qua một chút.”

Mãng Lạc có chút hoài nghi nhìn chằm chằm Công Tôn, Triệu Phổ thấy thế liền đặt một tay lên vai Công Tôn, giới thiệu với Mãng Lạc, “Đây là Công Tôn Sách, ngươi có nghe qua chưa? Là thần y a, cũng là vương phi của ta!” Lời vừa dứt liền bị Công Tôn đạp cho một cước.

Mãng Lạc vừa nghe đến ba chữ Công Tôn Sách liền vội vàng gật đầu, xoay người chỉ về một cái bàn cách đó không xa, “Ở trên băng quan kia.”

Công Tôn cùng Triệu Phổ theo Mãng Lạc đi qua, nhìn lên quan tài bằng băng đó, bên trong, là một cô nương mặc quần áo đỏ, thoạt nhìn thực trẻ tuổi, cũng rất xinh đẹp.

“Nàng là Đường Tiểu Muội?” Triệu Phổ hỏi Mãng Lạc, “Vậy lời đồn đãi là sự thật?”

“Ân.” Mãng Lạc gật gật đầu.

Công Tôn chú ý tới viên ngọc châu mà Đường Tiểu Muội đang cầm trong tay, khẽ nhíu mày, ngồi xổm xuống nhìn chằm chằm ngọc châu một hồi, “Này không phải là Hải Long Nhãn.”

“Không phải?!” Mãng Lạc giống như bị kích thích không nhỏ, cũng ngồi xổm xuống, vò vò đầu, “Khó trách đã hai ngày rồi vẫn chưa tỉnh lại, vì cái gì không phải chứ…… Đến tột cùng viên nào mới là thật!”

Công Tôn cầm ngọc châu lên quan sát, quay qua nói với Triệu Phổ, “Ngọc châu này là ngọc châu bình thường, không giống như là cống phẩm.”

Triệu Phổ cau mày, hỏi Mãng Lạc, “Mãng Lạc, ngọc châu này là ngươi lấy từ nơi nào?”

Mãng Lạc đáp, “Trộm trong hoàng cung ra.”

Triệu Phổ cùng Công Tôn liếc nhìn nhau, lại hỏi tiếp, “Thật là ngươi trộm ngọc châu, còn giết người?”

“A?” Mãng Lạc có chút khó hiểu ngẩng đầu nhìn hai người, “Giết người là có ý gì?”

“Ngươi không giết người?” Triệu Phổ hỏi, “Không giết hại cung nữ cũng không kinh động tới thái hậu?”

Mãng Lạc nhíu mày, có chút mờ mịt lắc đầu, “Như thế nào có khả năng? Ta quả thực là có vào cung thái hậu trộm ngọc, bất quá bà ta cũng không biết! Ta trộm xong rồi liền đi, tại sao lại phải giết cung nữ?”

Triệu Phổ nhẹ nhàng thở ra, hắn tin Mãng Lạc, người này sẽ không gạt người.

“Xem ra, là có người muốn hãm hại ngươi.” Công Tôn cầm ngọc châu kia nhìn một lát, xoay mặt nói với Mãng Lạc, “Ngươi nghĩ thử xem, có người nào muốn hại ngươi không?”

Mãng Lạc vẫn là lắc đầu, hàng chân mày chau lại thật sâu, “Không nghĩ ra được.”

“Ta cảm thấy…… Ngươi trộm ngọc châu này, có thể là giả.” Công Tôn nói xong, nhẹ nhàng cầm ngọc châu trên tay mà ném xuống……

“Tạp” một tiếng, ngọc châu vỡ vụn.

Mãng Lạc cùng Triệu Phổ đều giật mình không nhỏ.


“Hải Long Nhãn cứng rắn vô cùng…… Đừng nói là Hải Long Nhãn, cho dù là ngọc châu Nam Hải ngàn năm, cũng không phải có thể dễ dàng bể như vậy.” Công Tôn thản nhiên nói, “Này tuyệt đối không phải là cống phẩm! Trừ phi là đại thần dâng lễ chán sống, muốn lừa hoàng thái hậu.”

—————

(*) Liễu Hạ Huệ, có lẽ hầu hết mọi người biết về nhân vật này, nhưng phòng trường hợp vẫn còn ai chưa biết, ta xin chú thích thêm.

Liễu Hạ Huệ tên thật là Triển Cầm, người đất Liễu Hạ, nổi tiếng là một chính nhân quân tử.

Một hôm, ông dừng chân nghỉ qua đêm trước cổng thành, có một thiếu nữ cũng đến trú chân. Vì trời lạnh nên người phụ nữ này bị cảm lạnh, cả người rét cóng. Liễu Hạ Huệ liền cởi áo mình ra khoác lên người cô, rồi ôm cô vào lòng để cô hết lạnh. Dù gần nữ sắc nhưng trong lòng ông không hề có một chút tà tâm.

Lại có lần Liễu Hạ Huệ ngồi xe ngựa với đàn bà, đi cả quãng đường dài mà mắt ông chỉ nhìn thẳng chứ không hề liếc ngang lần nào.