Chờ mọi người trở lại nha môn, trời cũng đã gần sáng, Tiểu Tứ Tử ngồi trên ghế đá trong viện, một chút buồn ngủ cũng không có, ôm Tiểu Thiên Thiên ngẩng đầu ngắm sao trời. Tiêu Lương đi vào nhà bếp lấy chút thức ăn khuya cho Thạch Đầu, sau đó đứng lên, đi đến ngồi xuống bên cạnh Tiểu Tứ Tử, lấy ra một tiểu thực hạp(hộp thức ăn) mở ra, hỏi, “Cẩn nhi, có đói bụng không? Ăn chút điểm tâm đi.”
“Ân.”
Tiểu Tứ Tử cầm một cái bánh bao nhân đậu hình con thỏ con lên, nhét vào miệng cắn một miếng to, vẫn là ngẩng mặt, hai chân đá lên đá xuống. “Làm sao vậy?”
Tiêu Lương ôm Tiểu Tứ Tử lại đây, để cho hắn ngồi trên đùi mình, hỏi. “Ân.”
Tiểu Tứ Tử miệng ăn bánh bao, ngưỡng mặt tựa vào vai Tiêu Lương, mở to mắt, lại nhìn sao trời, “Tiểu Lương Tử a, ngươi nói, Tô An vì cái gì không tìm Vương Hổ hỏi một câu, liền động thủ thương tổn Vương Nhất Miêu?”
Tiêu Lương đưa tay lau đi vệt đường phấn ngay khóe miệng Tiểu Tứ Tử, nghĩ nghĩ, nói, “Không biết…… Đại khái là vì cừu hận cùng không cam lòng nên mới có ý nghĩ như vậy đi.”
“Ân.”
Tiểu Tứ Tử hai chân lại quơ quơ, nói, “Vì cái gì mọi người đều đem bất hạnh của mình đổ lỗi cho người khác?”
Tiêu Lương nở nụ cười, ôm Tiểu Tứ Tử quơ quơ, nói, “Hắn nếu không oán hận người khác, kia không phải càng bị dồn nén hơn sao?”
“Như thế sao.”
Tiểu Tứ Tử gật gật đầu, “Hy vọng về sau bọn họ sẽ sống hảo hảo.”
“Tiểu Tứ Tử.”
Tiêu Lương nhẹ nhàng nói, “Có đôi khi hy vọng là một chuyện, mà sự thật lại là chuyện khác, để đạt được sẽ có một chút khó khăn…… Bất quá, ta cũng tin tưởng, bọn họ về sau sẽ sống hảo.”
Tiểu Tứ Tử nghe xong, quay đầu hỏi Tiêu Lương, “Cái kia, Tiểu Lương Tử nha, nếu về sau, chúng ta gặp khúc mắc, ngươi có thể hay không biến mất? Hay vẫn là luôn đối xử tốt với ta như vậy?”
Tiêu Lương cười, bóp nhẹ quai hàm Tiểu Tứ Tử, “Ân, về sau mặc kệ xảy ra chuyện gì, ta đều đối tốt với ngươi, vĩnh viễn cũng không biến mất.”
“Ân.”
Tiểu Tứ Tử vươn ngón út, cùng Tiêu Lương ngoéo tay, “Chúng ta đây ngoéo tay, về sau, ta cũng không biến mất, chúng ta cứ như vậy tốt lắm tốt lắm!”
Tiêu Lương gật đầu, cùng Tiểu Tứ Tử ngoéo tay, Tiểu Tứ Tử cao hứng, mặt tiến lại gần, ở trên mặt Tiêu Lương “bẹp”
một ngụm, “Tiểu Lương Tử, Tiểu Lương Tử, ta không buồn ngủ, chúng ta ngồi lại một lát có được không?”
(Hai cưng ngọt ngào quá nha >..,