[Bao Công Đồng Nhân] Ngốc Ngốc Tiểu Thần Bộ

Chương 35

“Huyết thư?” Tiêu Lương giật mình, bước lại gần nhìn thoáng qua, mà mấy ảnh vệ cũng vây lại xem.

“Hồi Long quan?” Tiêu Lương quay đầu nhìn mấy vị đại hán, mà mấy vị đại hán kia, vừa nghe tới ba chữ “Hồi Long quan”, đều đổ một ngụm khí lạnh, hai mặt nhìn nhau, sau liền ai cũng không nói, chạy nhanh đánh xe.

Tiểu Tứ Tử cùng Tiêu Lương liếc nhìn nhau một cái, đều cảm thấy có chút không thích hợp, mấy vị đại hán này bộ dáng giống như là đang sợ hãi.

Tiêu Lương cười cười, đi đến lão nhân gia ban nãy, hỏi, “Lão nhân gia, Hồi Long quan lúc này có vấn đề gì sao?”

Lão hán nhìn nhìn xung quanh, hạ giọng nói, “Mấy vị, là người xứ khác đến sao?”

“Ân.” Tiểu Tứ Tử gật đầu, hỏi, “Hồi Long quan nghe giống như là đạo quan của hòa thượng, có cái gì mà phải sợ hãi?”

“Ai…… “ Lão hán thở dài, đối mọi người nói, “Các ngươi, là mới tới nên không biết a…… Lúc này, tuy Hồi Long quan là một tòa hòa thượng miếu, nhưng bên trong không phải là hòa thượng bình thường.”


“Không phải hòa thượng bình thường?” Tiểu Tứ Tử ôm oa nhi, càng thêm khó hiểu, “Hòa thượng còn có cái gì bình thường với không bình thường sao?”

“Hồi Long quan a, có một ác tăng.” Một đại hán đẩy xe nói, “Rất bí ẩn, hòa thượng kia rất lợi hại, giết người không chớp mắt, dân bản xứ cũng không dám đụng tới hắn.”

“Pháp Huyền?” Tiểu Tứ Tử có chút tò mò, “Nơi đây không có huyện quan sao? Như thế nào không có người quản giáo chúng?”

“Ai, huyện quan thì có ích lợi gì a, Pháp Huyền kia thật quá lợi hại, hơn nữa còn có nhiều thuộc hạ, mấy ác tăng đều tụ tập một chỗ, uống rượu ăn thịt không nói, còn xuống núi bắt mấy cô nương hay tức phụ về làm áp trại phu nhân, chuyện xấu gì cũng làm. Người cùng này a, đều phải đi đường vòng để khỏi qua Hồi Long quan.”

“Cái kia, Hồi Long quan ở nơi nào?” Tiểu Tứ Tử hỏi.

Lão nhân gia chỉ chỉ ngọn núi nhỏ cách đó không xa, nói, “Ở ngay tại ngọn núi trước mặt.”

Tiểu Tứ Tử cùng Tiêu Lương dựa theo ngón tay của lão nhân gia mà nhìn lên, ngay trước mắt là một ngọn núi, mơ hồ có thể thấy được một ngôi chùa.

“Ngẫm lại cũng đúng a.” Một vị đại hán đang đẩy xe nói, “Oa nhi này là bị bao trong một cái mộc dũng (thùng tắm bằng gỗ) trên núi lăn xuống…… Xác thực giống như từ trên Hồi Long quan lăn xuống.”

“Vừa rồi biết vậy sẽ không kiểm tra.” Một đại hán khác cũng nói, “Không biết có thể hay không đưa tới họa sát thân a.”

“Bằng không chúng ta cứ bỏ lại đi thôi?” Một người trong đó đề nghị.

“Như vậy sao được?!” Tiểu Tứ Tử liền ôm chặt oa nhi mà bảo vệ, nói, “Oa nhi này thật vất vả mới thoát ra được, các ngươi như thế nào muốn đem nó trở về a?”


“Nhưng là…… Người của Hồi Long quan, chúng ta không dám lưu lại a.” Lão hán lắc đầu, “Thật sự nói không chừng, chúng ta cả nhà đều gặp họa.”

“Các ngươi không dám thu lưu, vậy cứ để cho ta giữ lại!” Tiểu Tứ Tử nhăn mặt, cúi đầu nhìn oa nhi trong lòng, tâm nói, bảo bối đáng yêu như vậy, tuyệt đối không thể rơi vào tay ác nhân.

“Tiểu Lương Tử.” Tiểu Tứ Tử vươn tay kéo kéo góc áo Tiêu Lương, “Chúng ta đi Hồi Long quan, tìm thân nhân oa nhi này đi?”

Tiêu Lương gật gật đầu, hỏi vị đại hán kia, “Theo con đường này quay lại, vòng lên phía tây, có phải hay không có thể đến?”

“Ai nha!” Lão hán nóng nảy, “Mấy vị, các ngươi không thể xằng bậy a, Hồi Long quan kia là nói không thể đi a!”

“Không cần lo lắng.” Tiêu Lương đối vài vị cười cười, liền quay mặt nhìn mấy ảnh vệ kia một cái.

Hắc Ảnh cùng Bạch Ảnh hiểu ý, dựa theo địa điểm Tiêu Lương vừa mới hỏi mà đi trước dò đường. Theo sau, Tiêu Lương cùng Tiểu Tứ Tử quay đầu lại, hướng Hồi Long quan mà đi.

“Thật sự là nực cười!” Đi được một đoạn đường, Tiểu Tứ Tử bất mãn nói, “Người của Phật môn không phải là cứu khổ tế thế, phổ độ chúng sinh sao? Không lo niệm kinh tụng phật, cũng dám đi ra mưu hại người, sát hại tính mệnh, thật là vô lý!”


Tiêu Lương gật gật đầu, nói, “Đúng rồi Cẩn nhi, ngươi muốn mang oa nhi này theo sao?”

“Ân?” Tiểu Tứ Tử xoay mặt nhìn Tiêu Lương, lại cúi đầu nhìn oa nhi trong lòng, nghĩ nghĩ, quay mặt nhìn Thanh Ảnh cùng Xích Ảnh bên người, hai ảnh vệ vội vàng xua tay, nói, “Tiểu vương gia, chúng ta cũng không thể mang nó a!”

Tiểu Tứ Tử có chút khó xử, sờ sờ đầu, tâm nói, nếu có phụ thân ở đây thì tốt rồi, phụ thân mang theo mình từ nhỏ, nhất định có thể mang tiểu oa nhi. Nghĩ tới đây, Tiểu Tứ Tử lại có chút buồn buồn, mấy ngày nay tuy là chơi vui vẻ như vậy, bất quá hắn lại bắt đầu thấy nhớ Công Tôn.

“Bá bá……” Oa nhi trong tay Tiểu Tứ Tử đột nhiên cười rộn lên, một tay cầm lấy cổ áo Tiểu Tứ Tử, một tay cầm lấy tay Tiểu Tứ Tử, kêu to lên.

Tiểu Tứ Tử nháy mắt mấy cái, “Bá bá?”

“Bá ngô bá ngô…” Oa nhi y y nha nha nói mấy tiếng.

“Oa nhi này còn nhỏ.” Thanh Ảnh tiến lại gần, nhìn nhìn búi tóc nó, nói, “Bất quá cũng có thể hơn hai tuổi đi? Đại khái sẽ nói được ít từ.” (Gì? Hơn hai tuổi mà nói đc ít từ??? >