Bảo Chủ! Thỉnh Buông Ta (Nương Tử Đi Trước Đất Nước Đi Sau)

Chương 4

Chúc Phùng Phùng đầu tiên mở mắt chính là cảm nhận một chữ đau.

Từng cái cơ nhỏ trên người hiện tại giống như bị tróc ra, nhất là vùng hạ thân, vẫn còn nguyên cảm giác bị xuyên thủng, giữa hai bắp đùi trắng nõn còn khô đọng những dịch trắng tơ máu.

Cô khẽ cử động cơ thể, khó khăn nắm lấy ga giường, nặng nhọc bò xuống.

Đầu óc chỉ còn một mảng trống rỗng, cư nhiên nam nhân bên cạnh cũng vì hành động nhỏ này mà bị đánh thức.

Tay lớn nâng lên mạnh mẽ kéo lại eo nhỏ. Chúc Phùng Phùng cảm nhận được một bàn tay lớn hung bạo kéo eo của mình. Thậm chí đến sức lực vùng vẫy cũng không có, lần nữa xụi lơ vô lực ngã vào lòng Nạp Dương một lần nữa.

Nạp Dương ngắm thiên hạ trần truồng trong lòng, da trắng mịn màng noãn như da em bé, ngực sữa thơm tho mềm mại nổi bật đầy những dấu hôn, mắt lờ đờ, thân thể gầy gò vô lực.

Trên hai cổ tay nho nhỏ vẫn còn nguyên vết vải trói chưa có tiêu tan. Hắn cúi đầu sủng nịnh liếm vài cái lên má cô.

“Nghỉ ngơi một chút nữa”

Chúc Phùng Phùng yếu ớt lấy một góc chăn che lại cơ thể trần trụi, khóe mắt chảy xuống một giọt nước to. Nạp Dương đem ngón tay thô ráp lau nó đi.

“Còn đau?”

Đối với lần đầu của nữ nhân tất nhiên sẽ vô cùng đau đớn, hơn nữa hôm qua cô còn như vậy khít khao làm hắn muôn phần điên cuồng chiếm đoạt.

Phùng Phùng cắn răng hết sức lần nữa thoát ra khỏi vòng ôm của Nạp Dương, chậm chạp bò xuống dưới đất, đem y phục rách nát nhầu nhĩ mặc lại vào người, cả người run run quỳ xuống, đầu nhỏ không ngẩng lên.

“Em không muốn ở cùng chỗ với ta?”


Gật đầu.

“Muốn ta cho em đi?”

Lại gật đầu, Phùng Phùng là con người cổ hủ chú trọng danh tiết, một cái gật đầu này chính là vô cùng nặng nề, cô tuy cái gì cũng không hiểu nhưng sau đêm hôm qua, cô biết chắc mình không còn trong sạch nữa rồi.

“Đừng mơ”

Phùng Phùng nâng gương mặt nhỏ tái nhợt lên nhìn hắn, gương mặt nam nhân dị thường xinh đẹp nhưng vô cùng băng hàn, còn có... tực giận.

“Không muốn cùng ta ở một chỗ liền đi làm công việc ngươi yêu thích”

.......

Chúc Phùng Phùng được Nạp Dương ném cho Dung bà. Dung bà là một người phụ nữ trung niên, lại còn chanh chua rất ghen ghét nhưng cô gái đẹp, nhìn bộ dạng thanh thuần yếu ớt của Phùng Phùng chính là vô cùng không thuận mắt.

Không phải đây chính là tân nương của bảo chủ nhà bà sao? Vì cớ gì hôm qua còn cùng một chỗ dây dưa hôm nay liền hạ xuống làm nha hoàn?

Mặc kệ, bảo chủ đã ném cô xuống đây thì chính là sau đêm qua đã chán ghét cô. Hơn nữa nhìn bộ dạng xấu xí như thế này cũng đòi quyến rũ bảo chủ.

Dung bà đem cực hạn công việc nặng nhọc giao hết cho Phùng Phùng.

Đêm tối mịt cô vẫn còn phải giặt quần áo. Chồng quần áo lớn đầy kín chậu thau, y phục ngấm nước cực kỳ nặng, hai tay gầy yếu hết sức lực vắt nước ra, đầu ngón tay bị ngâm nước lâu sớm bị nhăn lại.


Phải nhanh chóng đem chỗ này giặt xong bằng không ngày mai Dung bà biết được sẽ tát cô rất mạnh, còn sẽ cắt luôn bữa của cô.

Quá nửa đêm cô mới giặt xong thau y phục, cơ thể ướt sũng mồ hôi, từng sợi tóc nhỏ dính bết vào thái dương, cô đói, bữa của cô hôm nay căn bản chỉ có bánh bao chay khô khốc.

Lau tay ướt rượt nước vào vạt áo, tay gầy yếu lấy từ trong túi ra một nửa cái bánh bao nhỏ, mùi vị để lâu cực kỳ khó ăn, nhưng quá đói bụng Phùng Phùng cũng không nghĩ nhiều thêm nữa.

Từng ngụm khó khăn cắn từng miếng bánh nuốt xuống. Thân thể nhỏ nhắn co rúm vào góc tường trệu trạo nhai nuốt.

Không hề để ý vốn dĩ luôn có người theo dõi mình.

Đêm nay cô sẽ ngủ ở đâu?

Hình như bảo chủ có nói qua ngoại trừ làm việc Dung bà bảo, cô còn phải làm nô riêng cho bảo chủ. Chắc sáng mai sẽ đòi cô, tốt nhất ngủ trước cửa phòng bảo chủ.

Đem thân thể gầy yếu lê bước về phía gian phòng lớn đằng tây, tùy tiện chọn một góc đất nằm xuống.

Cả người co ro, nặng nề thiếp đi.

Sáng sớm Phùng Phùng bị lay tỉnh, dung bà dùng một tay tát vào má cô.

“Mau vào giúp bảo chủ thay y phục”

Dung bà có điểm khó chịu, tại sao người bảo chủ chỉ đích danh lại là con bé xấu xí này.


Đưa cho Phùng Phùng một khay y phục nam nhân, dặn dò cô công việc.

.....

Một lần nữa bước vào phòng Nạp Dương, Phùng Phùng có chút nhớ lại đêm hôm ấy không khỏi hoảng sợ, đầu nhỏ cúi gằm tiền đến bên giường.

Nam nhân hiện tại vẫn còn cực kỳ lười biếng ngủ.

Phùng Phùng vốn bị câm nhi a nhi a một hồi hắn hình như cũng không có thanh tỉnh. Cuối cùng chính là phải lấy tay đẩy nhẹ vào vai hắn.

Chỉ là một cái người trên giường nhanh chóng bắt lấy cổ tay trắng ngần giật mạnh một cái, Phùng Phùng mất đà, cơ thể ngã nhào lên ngực Nạp Dương, hắn gian tà bóp mạnh vào bờ mông nho nhỏ của cô.

Phùng Phùng kinh hoàng đem lồng ngực nam nhân đẩy ra. Hắn cười lười biếng.

“Chuẩn bị nước cho ta ta tắm”

Thúng nước vốn dĩ trước đó đã được gia nhân đổ đầy nước nóng.

Bảo chủ có thói quen tắm vào mỗi buổi sáng. Phùng Phùng từng bước nhỏ đi về phía bồn tắm, đem một chút hương liệu thơm đổ vào trong thùng tắm lớn.

“Cởi áo” hắn nâng cơ thể to lớn khỏi giường vươn vòng tay rộng chờ đợi cô tới phục vụ.

Phùng Phùng chậm chạm đem áo ngủ của hắn cởi ra. Lồng ngực màu đồng xinh đẹp trước mặt làm Phùng Phùng một cái đỏ mặt.

Nạp Dương thân thể không một cái gì che đậy hoàn toàn lõa thể trước mặt Phùng Phùng.

Hắn một cái bước vào chậu tắm lớn.

“Kỳ người cho ta”


Phùng Phùng run run đi tới, hai ba cái chà sát nhẹ như bông trên người hắn, mặt càng lúc càng đỏ.

Nạp Dương nắm lấy tay ngốc trên người mình, nhẹ dùng sức, nữ nhân ngốc nghếch ngã nhào vào trong bồn tắm, bồn tắm khá lớn hoàn toàn chứa được hai người.

Thân thể Phùng Phùng cũng chỉ có mặc một bộ y phục mỏng manh, áo quần vào nước liền một cái dánh sát vào thân thể xinh đẹp, Nạp Dương trước mắt không nhìn sót một đường cong nào.

Tay lớn không an phận mò lên đường thắt áo, mạnh mẽ đem kéo ra. Phùng Phùng liều mạng dùng hai tay gầy bảo vệ chính chính mình. Miếng không ngừng thét lên ngắt quãng, sớm bị sặc hai ba ngụm nước liền ho không dứt.

Nạp Dương mất kiên nhẫn xoạt lớn một cái nhất khoát đem thân thể bên dưới lột sạch. Vài mảnh áo rách tả tơi trôi nổi trên bồn tắm.

Cự long bên dưới đã trướng đau, hắn dùng ngón tay lớn nhét vào cái lỗ nhỏ hồng nhuận giữa hai chân Phùng Phùng, u cốc non mềm vẫn hơi sưng phồng, ngón tay đi vào ma sát bị chặt chẽ mút lấy.

Phùng Phùng bị dị vật xâm nhận, tiểu hạch thắt lại có ý tứ bài xích.

Miêng nhỏ nấc lên từng tiếng, tay thanh mảnh muốn kéo bàn tay đang trong cơ thể mình rút ra, Nạp Dương làm cô nhớ tới đau đớn kinh khủng hôm qua, thực sự không cách nào chịu được dung nạp to lớn như vậy nữa.

“Không muốn ta đâm vào đây hay sao” hắn vừa nói vừa gian tà một cái nữa chà sát, nhét sâu đầu ngón tay vào âm huyệt hồng nộn ướt át.

Phùng Phùng chảy nước mắt gật đầu, một ngón tay đã làm cô cảm giác lấp đầy khủng khiếp, không nghĩ tới thứ đáng sợ kia đem đút vào thì có phải rách mất đi.

“Tốt, liền không làm chỗ này”

Hắn tốt bụng đem ngón tay rút ra, đặt Phùng Phùng quỳ ngập trong bồn tắm lớn, cơ thể hắn to lớn đứng lên, hiện tại nam căn to lớn thẳng đứng ngay trước mặt Phùng Phùng.

Cô ú ớ có ý tứ đẩy ra, chỉ là Nạp Dương sớm thấu hiểu lòng cô, mạnh mẽ đem tay cô khóa trên đỉnh đầu, ưỡn mình một chút đem toàn bộ dương căn đâm ngập vào đôi môi xinh xắn.

- tử dục -