Bảo Bối

Chương 55

“Cục cưng… Ô… Cục cưng…”

Hôn lên hai má và trán Tiểu Bảo, Diệp Địch một tay ở giữa khố mình triệt động, một tay kia sờ lên mạch đập Tiểu Bảo, nước mắt từng giọt từng giọt dừng ở trên mặt cậu. Cho dù là trong hôn mê, Tiểu Bảo vẫn là đau đến không ngừng run lên, môi một chút huyết sắc đều không có. Nắm lấy dục vọng cũng không làm sao cứng rắn của mình, Diệp Địch khóc tách ra hai chân Tiểu Bảo.

“Cục cưng… Chúng ta đi Phàm cốc… Không cần ngủ… Ô…”

Đến khi đem phân thân của mình tiến vào trong cơ thể Tiểu Bảo, ánh mắt Diệp Địch hoàn toàn cuồng loạn . Cục cưng, cục cưng của hắn, người duy nhất tin tưởng hắn trên đời này, đã bị chính mình đạp hư .

“Cục cưng, đi Phàm cốc, Hảo ca ca lập tức mang ngươi đi Phàm cốc.” Nước mắt thuận theo cằm Diệp Địch tích rơi trên vết thương nơi ngực Tiểu Bảo, hắn thất thần nhìn khuôn mặt thống khổ của Tiểu Bảo, chậm rãi đem chính mình hoàn toàn chôn vào trong cơ thể cậu, nơi cổ tay trái của hắn, huyết thủy trào ra.

Cục cưng, Hảo ca ca không tốt, Hảo ca ca là người xấu, Hảo ca ca không chỉ hạ độc hại chết cha nương và huynh đệ, còn đối với cục cưng làm ra chuyện không bằng cầm thú. Cục cưng, là Hảo ca ca hại ngươi, là Hảo ca ca đưa tới những người đó, là Hảo ca ca, hại ngươi.

Tựa hồ muốn đem hành vi cầm thú của mình chặt chẽ nhớ kỹ, Diệp Địch gắt gao nhìn Tiểu Bảo đi theo động tác của mình mà lay động, nhìn thân thể tràn đầy vết thương của Tiểu Bảo. Hắn là ai vậy? Hắn là ai vậy? Hắn là Diệp Địch sao? Không, hắn không phải Diệp Địch, hắn là súc sinh, là súc sinh sớm nên bị giết chết.

Trong huyệt động vang lên tiếng gào thét tuyệt vọng của một người, A Đột cùng tiểu Bối canh giữ ở động khẩu vội vàng chạy trở về, chứng kiến hình ảnh trước mắt, hai động vật đều là một đầu mờ mịt. Đã quen Diệp Địch luôn thường thường sẽ điên một trận, hai động vật cũng không rõ Diệp Địch đang đối với Tiểu Bảo làm cái gì liền không tiếng động ly khai, tiếp tục thủ động khẩu. (= =||||)

Ngưỡng đầu, Diệp Địch lâm vào điên cuồng chỉ biết theo bản năng luật động có thể sẽ giảm bớt thống khổ của Tiểu Bảo, lòng tràn đầy đều là không có chí tiến thủ ghét. Cổ tay trái bị cắn nát vẫn lưu máu tươi, Diệp Địch dùng huyết của mình vội tới làm trơn cho Tiểu Bảo, sau khi Tiểu Bảo niệm song tu, sau khi chính mình đối với Tiểu Bảo làm chuyện như vậy, hắn không còn mặt mũi nào tiếp tục sống.

Nhưng dần dần, tiếng gào thét của Diệp Địch nhỏ xuống, ánh mắt của hắn nhắm lên, nhưng luật động của phần eo không có đình chỉ, ngược lại không còn là hành vi tràn ngập tuyệt vọng bị bức bách trước đó. Động tác của hắn trước có chút nhẹ nhàng chậm chạp, tiếp đó càng ngày càng chậm, sau một lần va chạm vào, hắn ngừng lại, thần sắc bình tĩnh.

Bình tĩnh như vậy ước chừng giằng co ở thời gian nửa ly trà nhỏ, Diệp Địch lại luật động lên. Hắn không mở mắt, động tác cũng càng như là hành vi bản năng. Bất quá giống như theo bản năng biết người mà hắn đang ôm là ai, trong động tác càng ngày càng cuồng dã nổi lên thủ hộ ôn nhu. Miệng vết thương nơi cổ tay dần dần không còn đổ máu, ánh mắt Diệp Địch nhắm quá chặt chẽ , trên đầu chảy ra mồ hôi, miệng thì thào kêu: “Cục cưng, cục cưng…”

Tạng phủ từng bị trọng thương qua ẩn ẩn đau lên, Diệp Địch lại không hề sở giác, ý thức đã hoàn toàn bị dưỡng công trong cơ thể Tiểu Bảo khống chế. Sau khi bị thương nặng chạy trốn, công lực Diệp Địch liền đánh mất hơn phân nửa, không bao lâu hắn liền điên rồi. Si ngốc nhiều năm như thế, hắn nguyên bản đã võ nghệ không tinh bây giờ công lực cũng cơ hồ xem như phế đi, chính là vì như thế, hắn vẫn như Nhiếp Chính, dễ dàng bị dưỡng công khống chế.

Diệp Địch động tác càng lúc càng nhanh, chỉ cảm thấy ngực nóng rực khó nhịn, mà lúc này, Tiểu Bảo không còn khóc kêu đau , đi theo Diệp Địch co rúm, cậu cúi đầu rên rỉ lên, giống như một con tiểu miêu. Diệp Địch mở mắt, si ngốc hôn xuống miệng Tiểu Bảo, hàm trụ “Miêu kêu” của hắn, nhanh tiếp theo chính là mãnh liệt trọng kích, nước mắt Tiểu Bảo bị tình dục bức ra làm ẩm ướt hai tấn tóc của hắn.

Diệp Địch không khống chế được động tác mạnh ngừng lại, hắn phát ra một tiếng một tiếng , nhưng ngay sau đó hắn lại “Phốc” văng lên một ngụm huyết, bắn tung tóe trên thân Tiểu Bảo. Thất thần nhìn vách động phía trước, thân thể Diệp Địch lay động vài cái, mềm nhũn ở trên người Tiểu Bảo. Tiểu Bảo bị hắn đè lên cúi đầu hừ hừ, nhưng không có từ trong hôn mê tỉnh lại. Diệp Địch hôn mê cũng không hề biết, nội lực còn lại không nhiều lắm trong cơ thể hắn đang bị một cỗ “Khí” kỳ quái cắn nuốt. Nội lực của hắn so với cỗ khí này mà nói là quá yếu ớt , tuy nó làm ra chống cự, nhưng lại như châu chấu đá xe.

“Hô hô!” A Đột ở động khẩu kêu lên, lông trên người tiểu Bối nổ tung, có người đến ! Hai “người” đồng thời quay đầu hướng vào trong động kêu, nhưng hai người dính sát vào nhau cùng một chỗ trong động đều đã hôn mê , căn bản nghe không được chúng nó cảnh báo.

Tiếng vó ngựa càng ngày càng gần, tiểu Bối chạy ra ngoài, chạy lên trên một thân cây cách nó gần nhất, rất nhanh leo lên. A Đột hạ thấp thân thể, đem chính mình giấu ở trong bụi cỏ, tính ở trước khi người xấu đến thừa dịp chưa chuẩn bị cho gã một móng vuốt. Không khí ở động khẩu nháy mắt lạnh lẽo, ngay cả lông trên người A Đột cũng dựng thẳng lên.


“Ong ong ong…”

Chỉ chốc lát sau, một con bạch phong phì nộn tiến vào tầm mắt A Đột, hắn trừng mắt nhìn tình huống, từ trên đất nhảy dựng, hô hô hô kêu lên, tựa hồ thật cao hứng. Tiểu Bối từ trên cao nhìn xuống thấy được người đi theo sau bạch phong, chi chi kêu to từ trên cây nhảy xuống, hướng tới người kia chạy vội qua.

“Tiểu Bối!”

Người tới nhìn thấy tiểu Bối vội vàng lặc trụ dây cương xuống ngựa, còn chưa có đứng vững, tiểu Bối liền nhảy lên trên người y.

“Tiểu Bối, Tiểu Bảo đâu?”

“Chi chi chi!”

Từ trên trên người người nọ xuống dưới, tiểu Bối tay chân cùng sử dụng hướng đến động khẩu mà chạy, tim người nọ nhấc tới cổ họng, gắt gao đuổi kịp. Đi vào động khẩu, phát hiện một A Đột, người nọ cảm kích hướng hắn gật gật đầu, khom người vào sơn động.

“Hô hô.” A Đột thủ Tiểu Bảo nhìn thấy đồng bạn mình, rất là cao hứng, hai A Đột xông tới ôm lẫn nhau. (= =|||)

Động khẩu không có ánh sáng gì, càng đi vào trong, ánh sáng càng rõ ràng, bất quá trong động cũng càng hẹp, vòng qua một tảng đá nhô ra, trước mắt sáng rõ, Lam Vô Nguyệt bắt tay đem đuốc phóng tới một bên, ngẩng đầu nhìn.

“Tiểu Bảo!”

Không thể tin được hết thảy lọt vào trong tầm mắt, Lam Vô Nguyệt nổi giận gầm lên một tiếng, rút ra kiếm vọt lên: “Ngươi này súc sinh!”

“Hô hô!”

A Đột đi theo vào như chỉ mành treo chuông bổ nhào vào trên người Lam Vô Nguyệt đem kiếm y bổ về phía Diệp Địch đánh bay đi ra ngoài, tiếp đó che ở trước người Diệp Địch hướng tới Lam Vô Nguyệt nhe răng.

“Tránh ra! Ta muốn giết hắn!” Lam Vô Nguyệt mặt đều phát xanh , y có làm sao cũng không nghĩ tới thật vất vả tìm được Tiểu Bảo, lại là dưới tình huống như vậy. Hốc mắt nóng rát, trên mu bàn tay Lam Vô Nguyệt ứa ra gân xanh.

“Chi chi chi!” Tiểu Bối giơ chân, không rõ Lam Vô Nguyệt vì cái gì muốn giết Diệp Địch.

“Hô hô hô!” A Đột mạnh mẽ lắc đầu, không thể giết.

Nâng tay che mắt, Lam Vô Nguyệt toàn thân tức giận đến phát run, y làm sao cùng sư phó, cùng đại ca công đạo? Bảo y làm sao cùng sư phó, cùng đại ca công đạo? ! Tiểu Bảo… Tiểu Bảo… Tiểu Bảo vẫn là một hài tử!

“Hô hô hô!”

“Chi chi chi!”

Buông tay, vươn ra A Đột cùng tiểu Bối, Lam Vô Nguyệt cắn răng túm lấy tóc “Cầm thú” kéo hắn lên, sau đó không chút lưu tình đá đến một bên. Bởi vì động tác của y, tính khí của “Cầm thú” từ trong cơ thể Tiểu Bảo trượt ra, bạch dịch hỗn huyết nam tính tùy theo hậu huyệt Tiểu Bảo chảy ra, hốc mắt Lam Vô Nguyệt đều muốn nứt ra rồi, đầu choáng váng.

Đau lòng quỳ gối bên người Tiểu Bảo, nhìn vết roi, vết phỏng trên người nhóc, hai chân bị nhánh cây cố định, nước mắt Lam Vô Nguyệt rốt cuộc nhịn không được . Một tay ôm lấy Tiểu Bảo, y ách thanh thấp gọi: “Tiểu Bảo, Mỹ nhân ca ca, đến đây… Mỹ nhân ca ca, đến đây…” Đem đầu Tiểu Bảo áp vào trong ngực, Lam Vô Nguyệt lần thứ hai ở trước mặt người khác mà khóc: “Tiểu Bảo, thực xin lỗi… Thực xin lỗi… Mỹ nhân ca ca đã tới chậm, Mỹ nhân ca ca, đã tới chậm… Tiểu Bảo…”

Lão thiên gia vì cái gì nhẫn tâm như thế? Vì cái gì phải đối đãi một hài tử thiện lương như vậy? Chẳng lẽ bởi vì nhóc là nhi tử Lâm Thịnh Chi, cho nên ông trời muốn đem nghiệt mà Lâm Thịnh Chi đã làm báo ứng ở trên người Tiểu Bảo sao? Bất công! Rất bất công!

“Tiểu Bảo… Mỹ nhân ca ca đến đây, Mỹ nhân ca ca đến đây… Tiểu Bảo…”

“Ngô…” Sau lưng đau quá, Diệp Địch bị đá đến một bên từ trong hôn mê tỉnh lại. Mở to mắt, trước mắt có chút mơ hồ, ẩn ẩn nhìn thấy có người đưa lưng về hắn. Diệp Địch dụi dụi mắt, nghĩ rằng chính mình hoa mắt .

“Cục cưng, cục cưng…” Theo bản năng kêu , Diệp Địch chống đỡ thân mình ngồi dậy.

Hai mắt rơi lệ của Lam Vô Nguyệt phút chốc bắn ra hàn quang, y chậm rãi buông Tiểu Bảo, đứng lên, xoay người.

“Cục cưng…” Ánh mắt xoa nhẹ vài lần đã biết trước mắt có một người, Diệp Địch mạnh mẽ thanh tỉnh, sờ qua một nhánh cây, hắn đứng lên liền hươ qua, miệng hô to: “Không được làm bị thương cục cưng của ta!”

Tránh đi nhánh cây, Lam Vô Nguyệt dễ dàng bắt lấy cổ tay đối phương, sử lực.

“A!” Diệp Địch ăn đau buông lỏng tay, nhánh cây rớt, vẫn không sợ mà gầm rú: “Không được làm bị thương cục cưng của ta!”

Lam Vô Nguyệt mắt mạo lửa giận, tay trái bỗng lặc xuống phía dưới, đối phương đau đến quỳ gối trên đất, vẫn là kêu : ” Không được làm bị thương cục cưng của ta!”

“Cục cưng của ngươi? !” Không thấy rõ gương mặt bị tóc bay rối ngăn trở của đối phương, Lam Vô Nguyệt lửa giận tận trời, “Tên cầm thú! Ngươi đối với Tiểu Bảo làm cái gì? !”

“Cục cưng, cục cưng, cục cưng là của ta, không được làm bị thương nhóc, không được làm bị thương nhóc!”

“Ngươi còn có mặt mũi nói nó là của ngươi! Ta không thể giết ngươi, thiên lý khó chứa!”

Lam Vô Nguyệt phẫn nộ tới cực điểm trực tiếp một cước đem đối phương đá đến một bên, sau đó rất nhanh nhặt lên kiếm trên đất.

“Chi chi chi!”

“Hô hô hô!”

A Đột cùng tiểu Bối đầy bụng khó hiểu cũng nóng nảy, nhảy đến trước người Diệp Địch, tính cả con A Đột đi theo Lam Vô Nguyệt.

“Ngươi này súc sinh!” Lam Vô Nguyệt tức điên không có ý thức đến sự tình quái dị, mũi kiếm theo đỉnh đầu A Đột đi qua thẳng chỉ trái tim Diệp Địch.

“Không được làm bị thương cục cưng của ta!” Diệp Địch bị đá ngã xuống đất vẫn kiên trì , nhanh chóng đứng lên xông đến.

“Chi chi chi ( Hô hô hô )!”

Giữa điện quang hỏa thạch, Lam Vô Nguyệt thấy được khuôn mặt đối phương lộ ra, sắc mặt kinh biến, ở nháy mắt mũi kiếm đâm vào trái tim đối phương y mạnh mẽ thu lực, kiếm sượt qua canh tay Diệp Địch đâm vào nham thạch phía sau hắn.

” Không được làm bị thương cục cưng của ta!”

Thân thể trần trụi của Diệp Địch thẳng tắp bổ nhào vào người Lam Vô Nguyệt đang vẻ mặt khiếp sợ, đem y xô ngã xuống đất. Áp Lam Vô Nguyệt, Diệp Địch không hề có kết cấu huy quyền, miệng kêu gào: ” Không được làm bị thương cục cưng của ta! Không được làm bị thương cục cưng của ta! Không được làm bị thương cục cưng của ta!”

Lam Vô Nguyệt trên mặt đã trúng mấy quyền cũng bị đánh tỉnh, vội vàng bắt lấy tay đối phương, nề hà y chỉ có thể bắt lấy một cái. Nhẫn nhịn cơn đau quyền đầu nện ở trên mặt, y hô to: “Nhị ca! Là ta! Ta là Vô Nguyệt!” Vừa kêu xong, trên khuôn mặt tuấn tú của y lại trúng một quyền, bất quá một quyền này lại là vì đối phương chưa kịp dừng tay. Kinh ngạc nhìn y, quyền đầu của Diệp Địch đứng ở bên má Lam Vô Nguyệt, “Người xấu” vừa mới nói cái gì?

“Nhị ca, nhị ca là ngươi sao? Là ngươi sao? Nhị ca!”

Taychân táy máy đẩy ra tóc nhị ca, ánh mắt Lam Vô Nguyệt tĩnh đến cực hạn. Khuôn mặt này gầy rất nhiều, tiều tụy rất nhiều, nhưng y nhận được, nhận được khuôn mặt này, đây là mặt nhị ca, là nhị ca!

“Ngươi…” Ánh mắt Diệp Địch luân phiên giữa thanh tỉnh cùng si ngốc. Quyền đầu buông lỏng ra, hắn tiến đến trước gương mặt đã xanh tím hơn một nửa, cẩn thận nhìn nhìn.

Để sát vào , Lam Vô Nguyệt càng thấy rõ khuôn mặt đối phương, hắn cắn chặt môi, khóe miệng run run.

“Ngươi là…” Diệp Địch hai tay nâng lên mặt đối phương, hô hấp không xong.


Nước mắt Lam Vô Nguyệt mãnh liệt trào ra, y ôm cổ Diệp Địch: “Nhị ca! Là ta a! Ta là Tam đệ, ta là Vô Nguyệt! Nhị ca, ngươi không nhận biết ta sao? Ta là Vô Nguyệt, ta là Vô Nguyệt!”

“Vô Nguyệt? Tam đệ?” Diệp Địch ánh mắt hỗn loạn, hắn lắc đầu, không biết đây là không nhận ra hay là ý gì khác.

“Nhị ca, ta là Tam đệ nha… Nhị ca…”

“Vô Nguyệt… Tam đệ…”

Thì thào kêu vài tiếng, Diệp Địch thoáng run run, tránh ra tay Lam Vô Nguyệt từ trên người y đi xuống dưới, vẻ mặt kích động thối lui đến bên người Tiểu Bảo liên tục xua tay, mang theo nức nở nói: “Tam đệ, không phải ta, không phải ta, ta không có hạ độc, Tam đệ, không phải ta… Cục cưng nói không phải ta, ta không có hạ độc, ta không có hạ độc…”

“Nhị ca?”

Lam Vô Nguyệt sửng sốt, choáng váng, ngây người.

Cúi đầu nhìn Tiểu Bảo, Diệp Địch đem nhóc ôm vào trong ngực, bối rối nói: “Không tin ngươi hỏi cục cưng, cục cưng nói ta không có hạ độc, nói ta là Hảo ca ca, Vô Nguyệt, không tin ngươi hỏi cục cưng, ta không có hạ độc, không tin ngươi hỏi cục cưng…” Sau đó hắn lại vỗ nhẹ mặt Tiểu Bảo, “Cục cưng, ngươi mau nói cho Tam đệ, không phải ta làm , ta không có hạ độc, cục cưng, cục cưng…”

Lam Vô Nguyệt nhìn nhị ca, hai mắt đẫm lệ mơ hồ, y tìm được nhị ca , vì sao y lại muốn khóc? Muốn được khóc lớn?

“Nhị ca… Không phải ngươi, ta cùng đại ca đều, ” nuốt vài cái, Lam Vô Nguyệt quỳ từng bước một na qua, đem nhị ca cùng Tiểu Bảo ủng ở trong ngực cũng không dày rộng của mình, “Nhị ca, không phải ngươi… Ta biết không phải là ngươi… Ta là tới đón ngươi, đón ngươi cùng Tiểu Bảo, về nhà.”

Lệ Diệp Địch chảy xuôi, thân mình run như lá rụng trong gió.”Tam đệ… Ô… Ta không có, hạ độc…”

“Ta biết, ta biết.”

Tiếng khóc từ thật cẩn thận trở nên càng ngày càng rõ ràng, Diệp Địch chậm rãi nâng lên hai tay, sau đó mạnh mẽ dùng sức ủng trụ Lam Vô Nguyệt. Ngay sau đó, thân mình hắn chấn động, không xác định hỏi: “Vô Nguyệt, tay phải của ngươi đâu?”

Lam Vô Nguyệt càng ôm chặt lấy nhị ca cùng Tiểu Bảo, lệ, từng xuyến tích rơi.

Một lát sau, tiếng khóc của Diệp Địch vang vọng toàn bộ sơn động: “Vô Nguyệt!Tayphải của ngươi đâu?Tayphải của ngươi đâu?”

“Nhị ca, chúng ta, về nhà.”

“Ô…”

>>Hết