Bảo Bối

Chương 52

“Vô nguyệt, Bảo có khả năng bị Phan Linh Tước bắt đi .”

Chống hai gậy bổ nhào đến trước mặt Tam đệ, Nhiếp Chính hai tay nắm chặt y vội la lên. Lam Vô Nguyệt còn chưa kịp kinh hỉ bởi ánh mắt và hai chân đại ca thì đã bị tin tức này chấn trụ.

Nghĩ đến con Hải đông thanh kia, Lam Vô Nguyệt lo lắng nói: “Lâm Thịnh Chi thực có thể cùng Phan Linh Tước cấu kết một chỗ . Ta đi tìm Lâm Thịnh Chi, kết quả bị một con ưng theo dõi, con ưng kia rất giống của Phan Linh Tước .”

“Vậy con chim kia đã theo ngươi đến?” Bóng trắng vọt đến trước mặt Lam Vô Nguyệt, rất có ý tứ muốn đem con chim kia chộp tới.

Lam Vô Nguyệt nhìn về phía vị A Đột đang theo y vào nói: “Ít nhiều có hắn ở đó, ta thoát khỏi con chim kia.”

Phàm Cốt nổi giận: “A Đột! Ngươi sao không đem con chim kia tới?”

“Hô hô…” A Đột sờ sờ đầu, rất là có lỗi.

“Nguyên lai ngươi kêu A Đột a, đa tạ ngươi.” Lam Vô Nguyệt chân thành nói tạ ơn. Dọc theo đường đi y đã biết động vật bộ dáng cực kì đáng sợ này có bao nhiêu thông minh.

A Đột kêu hai tiếng, ý tứ là không cần cảm tạ. tiếp đó hắn hướng Phàm Cốt chỉa chỉa lên trời, muốn đi bắt con chim kia.

“Sư phó, ngài trước bình tĩnh, dù sao còn chưa thể xác định Tiểu Bảo có phải bị Phan Linh Tước bắt đi hay không.” Trang Đông Dương ra tiếng khuyên nhủ: “Theo ta được biết, Phan Linh Tước này cũng không phải là người lương thiện, vạn nhất chúng ta đả thảo kinh xà, gã thực có khả năng làm bị thương Tiểu Bảo.”

“Sư phó, Lâm Thịnh Chi thực có thể phát hiện là Tiểu Bảo mang ta đi. Tiểu Bảo một khi rơi vào trong tay Phan Linh Tước nhất định mất mạng a!” Nhiếp Chính gấp đến độ ánh mắt đỏ bừng, hắn rất hiểu biết thủ đoạn của Lâm Thịnh Chi, hắn không dám tưởng hậu quả Tiểu Bảo bị mang về.

Lam Vô Nguyệt sắc mặt cũng thay đổi, Lâm Thịnh Chi cùng Phan Linh Tước cũng không là thứ tốt gì, Tiểu Bảo rơi vào trong tay bọn họ hậu quả không dám tưởng. A Mao dùng sức chụp ván giường, nước mắt trào ra, đầy bụng tự trách, là hắn vô dụng.

Phàm Cốt cũng hoảng, hắn nhìn về phía Nhiếp Chính cùng Lam Vô Nguyệt, cắn răng nói: “Có chuyện Tiểu Bảo không dám nói cho các ngươi, nhưng ta quản không được nhiều như vậy, ta hôm nay liền đem tin xấu nói trước. Các ngươi nếu có một chút ý ghét bỏ Tiểu Bảo, hai huynh đệ ngươi liền lập tức rời đi Phàm cốc, sau này sống hay chết đều cùng ta không quan hệ; nếu các ngươi không cần, vậy từ nay về sau các ngươi chính là đồ đệ chân chính của Phàm Cốt ta, dù là liều mạng già này cũng không sao, ta cũng sẽ vì các ngươi báo thù!”

“Sư phó?” Lời vừa nói làm Nhiếp Chính cùng Lam Vô Nguyệt không hiểu ra sao.

Phàm Cốt hạ một câu chấn kinh hai người.

“Tiểu Bảo là nhi tử Lâm Thịnh Chi! Tên của nó vốn là kêu Lâm Tử Ngạn.”

Nhiếp Chính cùng Lam Vô Nguyệt trừng lớn hai mắt, đừng nói bọn họ , ngay cả bốn đồ đệ kia của Phàm Cốt đều sửng sốt. Bốn người này sau khi nhập cốc đã biết chuyện Nhiếp gia cùng với nguyên do sư phó thu Tiểu Bảo làm đồ đệ, tuy rằng chưa thấy qua tiểu sư đệ, nhưng bọn hắn thật sự khó có thể tưởng tượng tiểu sư đệ cực chịu sư phó yêu thích lại sẽ là nhi tử của đại ác nhân Lâm Thịnh Chi!

Thấy hai huynh đệ này trợn mắt há hốc mồm, vẻ mặt không thể tin tưởng, Phàm Cốt lửa giận thẳng tiêu: “Ta chỉ biết các ngươi sẽ như vậy! Ta biết! Mặc kệ Tiểu Bảo vì các ngươi làm bao nhiêu chuyện, vì các ngươi chịu bao nhiêu khổ, chỉ cần nó là nhi tử Lâm Thịnh Chi, các ngươi sẽ gạt bỏ hết thảy những gì nó làm!”

Nhiếp Chính đầu tiên phục hồi tinh thần lại: “Sư phó! Ngài trước hãy nghe ta nói.”

“Không có gì có thể nói , các ngươi lập tức xuống núi đi, ta không muốn tái kiến các ngươi!” Phàm Cốt xoay người, không nhìn bọn hắn.


“Sư phó!” Nhiếp Chính chống gậy vòng đến trước mặt lão, đang muốn giải thích, một người lẩm bẩm nói: “Lâm Thịnh Chi có thể sinh ra hài tử như Tiểu Bảo? Ông trời cũng quá không có mắt .”

Chân mày Phàm Cốt run lên, hắn chậm rãi xoay người, chỉ thấy Lam Vô Nguyệt đang ở bên kia liên tục lắc đầu, còn một bộ dáng suy nghĩ sâu xa.

“Bộ dạng Tiểu Bảo hẳn là giống hệt thân mẫu đi. Khó trách ta trước kia nhắc tới Lâm Thịnh Chi Tiểu Bảo liền sợ hãi, nguyên lai là vì vậy.”

Phàm Cốt mị mị mắt, hắn nhìn không ra tâm tư Lam Vô Nguyệt. Bất quá lúc này lại cho Nhiếp Chính có cơ hội nói chuyện, hắn lại gian nan vòng lại, nói: “Sư phó, ta thừa nhận vừa rồi ta là thực giật mình, nhưng chỉ là giật mình.”

Phàm Cốt liếc mắt nhìn hắn, không tin. Phụ trái tử thường (cha làm con chịu), Lâm Thịnh Chi ngược đãi Nhiếp Chính năm năm, hắn không tin Nhiếp Chính sẽ không đem phần cừu hận này đặt ở trên người Tiểu Bảo.

Nhiếp Chính cười khổ: “Có lẽ sư phó không tin, nhưng lời ta nói là thật tâm.”

Đại ca mở miệng , Lam Vô Nguyệt lựa chọn tạm thời lặng yên. Nhiếp Chính không thể đứng lâu, hắn na đến chỗ ghế ngồi xuống, bình tĩnh trong chốc lát, hắn nhìn về phía Phàm Cốt nói: “Sư phó, ta sở dĩ giật mình là vì ta cùng với Lâm Thịnh Chi coi như là quen biết nhiều năm, ta đã thấy mấy hài tử của hắn, lại chưa bao giờ gặp qua Bảo. Cho dù Bảo là hài tử Lâm Thịnh Chi, chỉ sợ cũng là hài tử không được sủng.” Nhớ tới những ngày bọn họ cùng một chỗ, Nhiếp Chính nghẹn giọng , “Hơn nữa lúc Bảo theo ta cùng một chỗ chưa bao giờ nhắc tới cha nương mình, nói nhiều nhất chính là các thúc thúc bá bá thẩm thẩm còn có sư phó sư nương lúc ấy học đồ. Bên người nhóc tựa hồ chỉ có tiểu Bối, Lâm Thịnh Chi căn bản là mặc kệ nó.”

Sau khi cùng Tiểu Bảo một chỗ từng giọt từng giọt toàn bộ hiện lên ở trong đầu Nhiếp Chính, đau lòng cùng bất an ép tới Nhiếp Chính nói không được nữa. Nói nhiều đều vô dụng, chỉ cần chính mình rõ ràng tâm của mình là đủ rồi. Nâng tay đè lại nơi vạt áo, phía dưới có ngọc bội Tiểu Bảo đưa cho hắn, Nhiếp Chính nhắm mắt lại. Há miệng thở hổn hển vài cái, hắn mở to mắt, mắt sáng như đuốc.

“Sư phó, Bảo là Bảo, Lâm Thịnh Chi là Lâm Thịnh Chi. Lâm Thịnh Chi hủy Nhiếp gia, Bảo lại là ân nhân cứu mạng của ta. Phải nhanh chóng tìm được Bảo, nếu Lâm Thịnh Chi không biết là Bảo đem ta đi thì hoàn hảo, vạn nhất hắn biết…” Nhiếp Chính nói không nên lời ở đây mỗi người đều có thể nghĩ đến.

Lam Vô Nguyệt lạnh lùng nói: “Sư phó, oan có đầu nợ có chủ, nếu chúng ta ngay cả điểm thị phi ấy cũng không phân, còn có thể diện gì làm cho Tiểu Bảo kêu một tiếng ca ca. Ba huynh đệ chúng ta từng đến quý phủ Lâm Thịnh Chi làm khách, chưa từng gặp qua Tiểu Bảo, cũng chưa bao giờ nghe hắn nhắc tới còn có nhi tử kêu Lâm Tử Ngạn, có thể nghĩ những ngày Tiểu Bảo ở nhà cũng qua không dễ chịu. Theo ta thấy, Lâm Thịnh Chi cũng bất quá chỉ là cha của Tiểu Bảo, ‘mà thôi’.”

Lời của Lam Vô Nguyệt chẳng những không làm cho Phàm Cốt nguôi giận, ngược lại làm cho hắn nhất bính ba thước cao: “Cái gì? Lâm Thịnh Chi chưa từng nhắc tới A Bảo với người khác?”

“Không có.” Nhiếp Chính cùng Lam Vô Nguyệt lắc đầu.

“Vậy bọn ngươi gặp qua nương A Bảo không?”

Nhiếp Chính cùng Lam Vô Nguyệt vẫn là lắc đầu, Nhiếp Chính nói: “Lâm Thịnh Chi từng nói qua đại phu nhân của hắn tính tình hướng nội, không thích gặp người. Ta chỉ gặp qua nhị phu nhân, tam phu nhân cùng tứ phu nhân của hắn. Mấy hài tử hắn nhắc tới với bên ngoài cũng là của ba vị phu nhân kia sở sinh.”

“Tiểu Bảo nói không chừng chính là vị đại phu nhân kia sinh .” Lam Vô Nguyệt bổ sung, tiếp theo, y lãnh hạ mặt nói: “Vị đại phu nhân kia của Lâm Thịnh Chi bộ dáng tựa hồ rất đẹp.” Sở dĩ mặt lạnh là vì Phan Linh Tước từng nói với y bộ dáng của y dù là đại phu nhân của Lâm Thịnh Chi cũng so ra kém hơn. Lam Vô Nguyệt hận nhất chính là người khác nói y xinh đẹp.

Phàm Cốt vừa nghe tức sùi bọt mép : “A Bảo của ta có chỗ nào nhìn không được?!Tên xú Chi kia dám đối với A Bảo của ta như thế! Ta phải đem tên xú Chi đó nghiền thành phấn làm thành dược hoàn uy xà!”

“Sư phó! Ngài không cần gấp a!” Bốn vị đồ đệ chạy nhanh đi dỗ người sắp xốc đỉnh .

Lam Vô Nguyệt mặt nhăn mày nhíu, ra tiếng: “Sư phó, ngài còn muốn tìm Tiểu Bảo hay không?”

Phàm Cốt nháy mắt bình tĩnh, ánh mắt bốn vị đồ đệ nhìn Lam Vô Nguyệt lập tức bất đồng .

Lam Vô Nguyệt tiếp tục nói: “Sư phó, Tiểu Bảo có phải bị bắt đi hay chưa còn không chính xác, ngài ở lại trong cốc tọa trấn, có lẽ Tiểu Bảo đang trên đường trở về. Ta cùng chư vị các sư huynh phân công nhau đi tìm Tiểu Bảo. Tiểu Bảo hiện tại thực có thể ở trên tay Phan Linh Tước, ta đi tìm Phan Linh Tước.”

Trang Đông Dương bồi tiếp: “Sư phó, ta đi tìm Lâm Thịnh Chi.” Trong bốn vị đồ đệ, chỉ có Trang Đông Dương cùng giang hồ có liên quan. Hắn là nhị lão gia của Tắc Bắc Đô môn bảo.

Tam đồ đệ Lưu Sưởng Tu nói: “Chúng ta liền từ nơi A Mao và Tiểu Bảo gặp chuyện không may phân công nhau đi tìm.”

Hai vị đồ đệ khác gật gật đầu.

Phàm Cốt hé miệng không nói, hắn đi đến trước mặt Lam Vô Nguyệt, cầm trụ tay trái y, Lam Vô Nguyệt rất nhanh rút khỏi, nói: “Sư phó, ta không sao.”

“Không có việc gì mới là lạ!” Phàm Cốt lại bắt qua tay trái y, tham lên mạch.

“Sư phó, Vô Nguyệt xảy ra chuyện gì?” Nhiếp Chính nhìn thấy, trong lòng bất an.

Lam Vô Nguyệt vẻ mặt tuyệt cường nói: “Ta không sao.”

Phàm Cốt buông tay, cả giận: “Công lực của ngươi đều sắp tan, còn bảo không có việc gì? Có phải bị con tước điểu kia bắt ăn mới tính là có việc hay không?”

“Vô Nguyệt? !” Nhiếp Chính đứng lên.

Lam Vô Nguyệt lại vẫn là câu nói kia: “Ta không sao.”

“Ngươi này quật tiểu tử! Ngươi thành thật ở trong cốc cho ta!” Phàm Cốt lúc này là chết cũng không do y định, tình huống Lam Vô Nguyệt thật không tốt.

“Sư phó, chuyện là thế nào?” Nhiếp Chính chống gậy đi qua.

Phàm Cốt không để ý tới ánh mắt Lam Vô Nguyệt hướng hắn phóng đến, nói: “Tiểu tử này luyện công nghịch hành, tẩu hỏa nhập ma, trước khi y xuống núi nội tức cũng đã thực bất ổn. Ta vừa rồi tham mạch y, phát hiện nội tức dị thường hỗn loạn, rất có xu thế tán công. Vốn muốn cứu mạng của y thì phải tán công, hiện tại có người hỗ trợ, đem nội công của y đánh tan, không quá mười ngày, nội tức của tiểu tử này sẽ sạch sẽ, một chút cũng bất lưu.”

“Cái gì? !” Lam Vô Nguyệt kinh ngạc, “Nội tức của ta bị đánh tan?!”

Phàm Cốt trừng y: “Ngươi bị ai làm bị thương?”

Lam Vô Nguyệt tức giận đến cắn răng: “Lâm Thịnh Chi chết tiệt!”

“Tam đệ!” Nhiếp Chính tức giận, “Ngươi vì cái gì phải giấu diếm ta?! Ai cho ngươi đi tìm Lâm Thịnh Chi !”

Lam Vô Nguyệt xoay mặt qua không nói lời nào, tức giận đến muốn giết người.

“Tán liền tán, này coi như là đánh lệch đúng ý. Nếu là người bên ngoài, lúc này sợ rằng đã sớm chết, tiểu tử ngươi vừa vặn cần phải có người đem nội công ngươi phế đi, Lâm Thịnh Chi đánh hảo.” Phàm Cốt lần này ngược lại có không trở ngại, bằng không hắn còn phải đau đầu làm sao đem nội công tiểu tử này tán đi.

Lam Vô Nguyệt tức giận đến tay đều run lên, Nhiếp Chính nghe sư phó nói như thế, thật sự là sợ hãi. Hắn lạnh lùng nói: “Vô Nguyệt, không cần tùy hứng, chuyện báo thù sau này nói sau, ngươi nếu đã chết, vậy thật sự là chết oan uổng. Hiện tại việc cấp bách là tìm được Tiểu Bảo, sau đó chúng ta lại bàn bạc kỹ hơn.”

Lam Vô Nguyệt cắn chặt răng, không hé miệng, đôi mắt cũng đỏ. Y không cam lòng, không cam lòng không chỉ không có giết Lâm Thịnh Chi, còn bồi thượng nội công chính mình thật vất vả lưu lại.

Thấy y khổ sở như thế, Nhiếp Chính một tay ôm y: “Vô Nguyệt, đại ca chỉ cần ngươi sống, hảo hảo sống.”

Tựa vào trên người đại ca, Lam Vô Nguyệt chảy xuống nước mắt, không cam lòng, không cam lòng!

“Ba ba ba”, A Mao vỗ ván giường, Nhiếp Chính buông ra Lam Vô Nguyệt, Lam Vô Nguyệt vội vàng đem lệ trên mặt lau đi. Phàm Cốt đi đến bên giường khom người hỏi: “A Mao, xảy ra chuyện gì?”

A Mao ở trên ván giường cố sức viết xuống: đem nội công của ta, cho Vô Nguyệt.

Phàm Cốt sửng sốt, tiếp đó thô thanh nói: “Không được, ngươi cho dù cho y, y cũng chống đỡ không được bao lâu, cuối cùng vẫn là phải tán công. Hơn nữa thương thế của ngươi nặng như thế, có nội công hộ mới được.”

A Mao lắc đầu, nước mắt trào ra, hắn run run tiếp tục viết: tìm A Bảo, A Bảo sẽ sợ.

Phàm Cốt đè lại tay A Mao, trong lòng dao động . Lam Vô Nguyệt quen thuộc tên gia khỏa cùng con tước điểu kia, để y đi tìm Tiểu Bảo lại không thể thích hợp hơn. Nhưng là…

A Mao miệng hé ra hợp lại, kêu A Bảo.

Phàm Cốt há miệng, chưa nói ra lời, hắn áp chế ngực hờn dỗi, nói: “A Mao, ngươi cho dù đem nội công cường ngạnh cho Vô Nguyệt, Vô Nguyệt cuối cùng cũng phải tán mất.”

Lam Vô Nguyệt ngừng lại hô hấp, cảm thấy chấn động.

A Mao vẫn là lắc đầu, hai mắt cầu xin sư phó đem nội công của hắn cho Lam Vô Nguyệt. A Bảo nhỏ như vậy, nhóc sẽ sợ. Phàm Cốt khóe mắt đã ươn ướt, trong lòng khó chịu đến đòi mạng, lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt. A Mao là đồ đệ hắn, A Bảo cũng là đồ đệ hắn, Lam Vô Nguyệt đồng dạng đồ đệ hắn.

Lam Vô Nguyệt lặng yên đi đến trước mặt sư phó, kính nể nhìn A Mao. Nếu y là A Mao, y không biết mình có thể bỏ được đem một thân nội công cho người khác hay không.

Ai cũng đều không có ra tiếng, loại thời điểm này ai cũng đều không thích hợp lên tiếng. Nhiếp Chính cũng là tim như bị đao cắt, hắn tuy rằng có thể đứng lên , nhưng chỉ là có thể đứng lên, đừng nói tìm Tiểu Bảo, dù là đi ra Phàm cốc cũng đều thành vấn đề.

Gắt gao nắm tay A Mao, Phàm Cốt lau đi nước mắt của nó, hít sâu một hơi quay đầu nhìn về phía Lam Vô Nguyệt. Lam Vô Nguyệt hiểu được ý sư phó, trầm giọng nói: “Sư phó, ta sẽ thay cả phần lực của A Mao cùng nhau tìm được Tiểu Bảo.”

Phàm Cốt khàn khàn nói: “A Mao nội công thâm hậu, mà ngươi bởi vì tẩu hỏa nhập ma nội tức đại loạn, căn bản không thể đem nội công A Mao biến thành chính ngươi , ngược lại sẽ tăng thêm nội thương của ngươi, ngươi cần phải nghĩ kỹ.”

“Sư phó, ta nghĩ kỹ.” Y làm không được ở trong cốc chờ tin tức.

Phàm Cốt sờ sờ đầu A Mao: “Ngươi đem công lực cho Vô Nguyệt, ngươi chính là phế nhân.”

A Mao lắc đầu, hắn không cần, chỉ cần có thể tìm được Tiểu Bảo, cho dù cầm mạng của hắn hắn cũng không cần.

Tay Phàm Cốt phủ ở trên đầu A Mao run run, nhưng thanh âm lại phá lệ khanh thương (tiếng leng keng= =?): “Nguyệt tiểu tử, sư phó đem nội công A Mao chuyển cho ngươi, ngươi phải tìm được A Bảo, hai người các ngươi đều phải bình an trở về cho sư phó.”


“Sư phó yên tâm!” Lam Vô Nguyệt cầm tay A Mao, A Mao nở nụ cười.

……………..

Trời sắp tối, trong gian mộc ốc của A Mao im ắng, bốn vị đồ đệ cùng Nhiếp Chính ở trong sân lo lắng chờ đợi . Phòng trong truyền ra động tĩnh, Giang Hạ cùng Trang Đông Dương chạy nhanh dìu Nhiếp Chính đi qua. Cửa mở, Phàm Cốt đứng ở cửa nói: “Tốt lắm, làm cho Nguyệt tiểu tử trước tiêu hóa.”

Nhiếp Chính lo lắng hỏi: “Sư phó, A Mao cùng Vô Nguyệt không có việc gì đi?”

“Không có việc gì.” Phàm Cốt quay đầu liếc mắt nhìn hai người một cái, A Mao nằm , Lam Vô Nguyệt ở bên giường ngồi xếp bằng điều tức. Lưu lại mấy người, Phàm Cốt đi dược ốc.

Một canh giờ sau, cửa mộc ốc lại mở, Lam Vô Nguyệt tinh thần không tệ đi ra, nhìn thấy y như vậy mấy người đều thả tâm. Lúc này, Phàm Cốt cũng từ dược ốc đi ra , đưa một cái rổ trúc đi đến trước mặt mấy người, hướng bốn vị đồ đệ công đạo: ” Bốn người các ngươi xuất cốc trước, dược này các ngươi tùy thân mang theo . Sư phó tuy rằng không thích độc, nhưng làm mấy bình độc dược vẫn là dễ dàng. Nhất là đối với tên Chi chết tiệt cùng con chim kia, không cần lưu tình.”

“Sư phó yên tâm đi.” Bốn người từ trên tay sư phó tiếp nhận dược bình.

Sau đó Phàm Cốt lại nhìn về phía Lam Vô Nguyệt, cầm lấy hai bình dược: “Đây là dược dùng hoa trong cốc chế thành, nếu ngươi bị điểu đuổi theo, liền rắc lên trên người.”

Tiếp theo lại là hai bình dược.”Đây là độc phấn, đừng nhớ lầm .”

“Đa tạ sư phó.”

Lam Vô Nguyệt đem dược bình thu kĩ.

Phàm Cốt lại xuất ra hai bình dược: ” Nội công A Mao ở trong cơ thể của ngươi nhiều nhất chỉ có thể lưu hai tháng, hai tháng sau phải tán đi, bằng không ngươi sẽ thất khiếu đổ máu mà chết. Cho nên ngươi phải ở trong hai tháng tìm được A Bảo mang về đến. Dược này ngươi một ngày ăn một viên, để tránh nội công A Mao làm bị thương ngươi.”

“Sư phó yên tâm.” Lam Vô Nguyệt lấy qua dược.

Công đạo xong rồi, Phàm Cốt hướng năm người nói: “Các ngươi mỗi người mang một A Đột đi, có A Đột, bạch phong có thể tìm được các ngươi, giữa các ngươi cũng dễ dàng liên hệ tin tức lẫn nhau. Ta nơi này có tin tức gì cũng hảo đúng lúc nói cho các ngươi.”

Năm người thật mạnh gật đầu.

Liếc mắt nhìn sắc trời một cái, Phàm Cốt ở trên vai năm vị đồ đệ vỗ một chưởng: “Đi thôi.”

“Sư phó yên tâm, chúng ta chắc chắn bình an mang về Tiểu Bảo.” Năm người cáo biệt sư phó, mang A Đột cùng bạch phong ra cốc.

Nhìn bóng dáng không người biến mất ở trong cốc, Phàm Cốt quay về mộc ốc. Trên giường, A Mao hô hấp mỏng manh, hắn chậm rãi chuyển động tròng mắt nhìn về phía sư phó.

Xoa đầu A Mao, Phàm Cốt khom người nói: “A Mao, A Bảo sẽ trở về , ngươi phải nhanh dưỡng hảo thân mình.”

A Mao khẽgật gật đầu.

Nhiếp Chính ở bên giường ngồi xuống, cầm tay A Mao, gắt gao .”A Mao, ngươi và ta cùng nhau dưỡng hảo thân mình, đi đón Bảo.”

A Mao lại là khẽ gật gật đầu, khóe mắt có lệ rơi xuống

>>Hết