Bảo Bối, Ngoan Ngoãn Để Ta Yêu

Chương 62: Bị trói

Editor: Táo đỏ phố núi

Trong không khí mơ hồ có một trận chiến đang diễn ra, có vẻ hết sức căng thẳng. Mùi thuốc súng tràn ngập, đối mặt với hai người đàn ông bá đạo, Nhiếp Tử Vũ cũng muốn hôn mê luôn.

"Đủ rồi!" Đột nhiên, cô lạnh lùng mở miệng, nhìn về phía Nhiếp Tử Phong hét lên: "Em không phải là người ở của mấy người, bất cứ người nào cũng không có tư cách ra lệnh cho em. Còn nữa …, em muốn làm cái gì cũng không liên quan tới anh, cho nên xin anh đừng nhúng tay vào chuyện của em, em cầu xin anh đấy có được không?" Không nhìn thấy đáy mắt của Nhiếp Tử Phong chợt loé lên vẻ đau lòng, Nhiếp Tử Vũ chỉ đơn giản muốn nói hết một câu hoàn chỉnh.

Sau khi nói xong, không chờ Nhiếp Tử Phong phản ứng kịp liền sải bước đi tới trước xe BMW, mở cửa đi thẳng lên xe. Die~nn ddan leêQuyidonn

Thấy tình hình phát triển như vậy, Lãnh Duy Biệt cũng không tiếp tục giằng co và cố tình gây sự với Nhiếp Tử Phong nữa, cũng đi theo tới ngồi trên ghế lái.

Chỉ một lát sau, chiếc xe BMW màu trắng liền biến mất khỏi tầm mắt lạnh như băng của Nhiếp Tử Phong.


Nhìn hướng chiếc xe biến mất, hai bàn tay của Nhiếp Tử Phong nắm chặt thành hai quả đấm. Gương mặt tuấn lãng của anh trở nên xanh mét, gân xanh trên trán nổi lên, đôi mắt đỏ ngầu, cả người tràn ngập hơi thở lạnh lùng khiến cho người ta phát run. Die~nn ddan leêQuyidonn

Vũ Vũ lại có thể bỏ lại mình mà đi với Lãnh Duy Biệt.

Điều này có nghĩa là gì?

Giữa lúc đang suy nghĩ, lại truyền tới một giọng nói lạnh nhạt của Quan Duyệt từ sau lưng.

"Hai người bọn họ thật xứng đôi." die,n; da. nlze.qu; ydo /nn

Nghe vậy, trong lòng Nhiếp Tử Phong vốn đã không bình tĩnh bây giờ càng không thể nào ngăn chặn lại lửa giận đang dâng trào lên trong lòng. Chỉ thấy anh mạnh mẽ xoay người lại, đôi mắt lạnh lùng nhìn nụ cười nhợt nhạt của Quan Duyệt, từ trong miệng lạnh lùng thốt ra một câu: "Cô câm miệng lại!"

"Phong..." Nụ cười của Quan vui cứng ngắc trên môi.

"Hừ!" Không để ý tới vẻ mặt bi thương của cô ta, Nhiếp Tử Phong liền đi thẳng vào trong nhà. die,n; da. nlze.qu; ydo /nn

Nhìn bóng dáng kiên quyết của anh, đôi mắt của Quan Duyệt nheo lại, cắn răng, đáy mắt lộ ra tia sáng nguy hiểm.

Đáng chết! Nhiếp Tử Phong lại có thể vì một đứa cô nhi như vậy mà nhiều lần hét vào mặt cô, giọng điệu này, Quan Duyệt cô không thể nào nhịn được nữa!


Nghĩ tới đây, cô ta nhanh chóng móc điện thoại di động từ trong túi ra, nhấn ra một chuỗi dãy số quen thuộc. Dieen ndk dan/le eequh ydo nnn

"Lập tức tìm hai người giúp tôi..."



Lúc xế trưa ——

"Vũ Vũ, em đứng đây chờ anh, anh đi lấy xe tới sau đó chúng ta cùng đi ăn trưa." Nói xong Lãnh Duy Biệt liền chạy thẳng tới bãi xe dưới tầng hầm cách đó không xa. Dieen ndk dan/le eequh ydo nnn

Để lại Nhiếp Tử Vũ đứng chờ ở ven đường với đôi mắt vô thần, chán muốn chết đá đá hòn sỏi nhỏ dưới chân, suy nghĩ bay đi tận đâu.

Sáng sớm thuận tiện nói cứng với Nhiếp Tử Phong, đây cũng không phải là điều Nhiếp Tử Vũ mong muốn, nhưng cô lại không có sự lựa chọn nào khác. Nhớ lại tối hôm qua mẹ Nhiếp khổ sở cầu xin, trong lòng Nhiếp Tử Vũ liền nguội lạnh đi. Die~nn ddan leêQuyidonn


Tình thân, tình yêu, cái nào nặng cái nào nhẹ?

Cô không có cách nào so sánh được, chỉ biết trước mắt tạm thời cứ xa lánh Nhiếp Tử Phong đã, có lẽ đó là lựa chọn tốt nhất …

Nghĩ tới đây, vết sẹo được che giấu dưới đáy lòng của Nhiếp Tử Vũ nhất thời lại bị vạch trần, vết thương rách ra máu chảy đầm đìa, có thể cảm nhận được đau đớn rất rõ ràng. Die~nn ddan leêQuyidonn

Một tiếng động cơ vang lên trước mặt cô, Nhiếp Tử Vũ theo bản năng thu hồi lại đau khổ, cô ngẩng đầu lên nở ra một nụ cười, vốn tưởng là xe của Lãnh Duy Biệt, không ngờ là một chiếc xe tải màu đen.

Đang lúc cô thấy kinh ngạc, bỗng cửa xe "Lạch cạch" một tiếng mở ra. Nhiếp Tử Vũ còn chưa kịp phản ứng, đã có một bàn tay mạnh mẽ kéo cô vào trong xe, sau đó đóng cửa xe lại.

"Các người là... Ưm..." Nhìn hai người đàn ông khôi ngô tuấn tú ở trong xe, Nhiếp Tử Vũ kinh ngạc, còn chưa nói hết một câu liền bị một cái khăn tay bịt mũi lại. Sau đó không đầy năm giây cô cảm thấy choáng đầu hoa mắt, giãy giụa yếu dần, cho đến khi ngất đi.