Bảo Bối, Ngoan Ngoãn Để Ta Yêu

Chương 233: Ngoại truyện 2: Tình yêu lại tiếp tục đâm chồi nảy lộc

Nghe quản gia kể lại, lúc cô còn rất nhỏ đã cực kỳ yêu mến anh, theo thời gian, khi cô lớn lên sự yêu mến ki liền biến thành tình yêu. Nhìn thấy anh và những người phụ nữ khác cùng một chỗ, cô liền không nhịn được chỉ muốn phá hư. Vì thế cho nên, anh đã hai mươi lăm tuổi rồi mà vẫn còn một mình cô đơn lẻ bóng... Bỗng dưng, trong đầu cô hiện lên những hình ảnh mà Tống Linh đã cho cô xem trước đây thật lâu, cặp môi đỏ mọng của Nhiếp Tử Vũ liền nhếch lên, đáy mắt có chút không vui.

"Thì ra ngày trước anh lại là một người đàn ông hoa tâm như vậy!" Ít nhất thì trong chuyện này,  Tống Linh đã không lừa gạt cô! Nghĩ tới đây, Nhiếp Tử Vũ không khỏi nổi lên oán hận, cô cắn một miếng vào môi của anh. Nhiếp Tử Phong thật sự đã ngủ rất say, ngay cả một sợi lông mi cũng không hề động đậy.

Nhiếp Tử Vũ nằm sấp người lại nhìn về phía anh, càng nhìn anh cô càng thấy mê mẩn, mãi cho đến lúc cô nghe thấy một tiếng gõ cửa rất nhỏ vang lên.

"Cốc cốc cốc, tiểu thư, lúc này cô có ở bên trong không vậy?"

Nghe thấy giọng nói của quản gia,  Nhiếp Tử Vũ vội vàng một lồm cồm từ trên giường bò dậy. Cô tiện tay nhặt chiếc áo ngủ ở trên mặt đất lên, ba chân bốn cẳng nhanh chóng mặc vào, sau đó loẹt quẹt chạy đến cửa phòng, mở cửa, thò cái đầu nhỏ ra, hỏi lại.

"Có chuyện gì vậy?"


"Thiếu gia có ở bên trong không ạ?" Nhìn cánh môi của cô có vẻ sưng đỏ hơn bình thường, quản gia cười cười vẻ trêu chọc. Khi nhìn thấy trên gương mặt của Nhiếp Tử Vũ lộ ra vẻ xấu hổ, thì lúc này ông ta mới nói rõ nguyên nhân vì sao mình tới đây:  "Ở đây có một phong thư chuyển phát cho cô." Nói xong, ông nhét chiếc phong bì qua khe cửa, đưa tới cho cô. Sau đó nói tiếp một câu: "Cơm tối tôi sẽ bảo người giúp việc bưng lên đây." Cười khà khà một lúc rồi mới rời đi.

Đợi đến quản gia sau khi rời khỏi Nhiếp Tử Vũ lúc này mới thẹn thùng đóng cửa lại, "Đây là cái gì nhỉ?" Cô vừa xé bỏ chiếc phong bì bên ngoài, vừa lẩm bẩm nói: "Không biết từ đâu gửi đến nhỉ, mà cũng không có tên người gửi ghi ở bên ngoài nữa, liệu có phải là gửi sai địa chỉ rồi không?" Hơn nữa, làm gì có ai biết cô ở chỗ này đâu?

Nhiếp Tử Vũ nghĩ nghĩ, nhưng tay đã nhanh chóng mở chiếc phong bì đó ra. Không ngờ, ở bên trong đó lại là một tập giấy. Cô tò mò lôi tập giấy kia ra để xem xét, phía trên cùng là một hàng chữ thu hút sự chú ý của cô " Hợp đồng thỏa thuận chuyển nhượng tài sản".

Nhìn thấy dòng chữ này, trong lòng của cô chợt thấy cả kinh, đang lúc cô vội vàng dời ánh mắt nhìn xuống bên dưới, tiếp tục nhìn về phía góc bên phải trang giấy, liền nhìn thấy một cái tên được ghi ở gần giáp mép tờ giấy, thân thể của cô liền run lên, mắt cũng không thể nhìn thấy gì được nữa rồi. Trước mắt cô hiển hiện buổi nói chuyện của cô và Tống Linh ngày ấy ở trong quán cà phê, trái tim của cô lập tức lạnh đi một lúc.

Hóa ra, những lời mà Tống Linh đã nói với cô không phải là nói để mà nói! Nhưng nếu như những lời mà anh ta đã nói với cô ngày ấy đều là đều là sự thật... thì như vậy anh... như vậy chẳng nhẽ bệnh của anh ta...


"Soạt" một tiếng, tất cả tập giấy ở trong tay của Nhiếp Tử Vũ liền rơi xuống đất. Thân thể cô chợt mềm nhũn ra, ngã ngồi xuống trên mặt đất, hốc mắt phiếm hồng, không hiểu sao trong nội tâm cảm thấy bất an, hơn nữa, cảm giác bất an này càng ngày càng mãnh liệt hơn.

Tống Linh bị bệnh thật sao? Thật sự... anh ta đã bi mắc bệnh gì? Cô nuốt mạnh một ngụm nước miếng, lắc đầu, nét mặt lộ rõ vẻ kiên định.

Không, nhất định không phải như vậy, có lẽ đây cũng chỉ là một trong những thủ đoạn mà anh ta muốn lừa gạt cô mà thôi! Nhiếp Tử Vũ cố nén giữ lại sự hoảng sợ, từ trên mặt đất bò dậy, chạy đến bàn trang điểm ở đối diện, cầm lấy chiếc điện thoại di động của mình, lập tức bấm một chuỗi dãy số quen thuộc.

Điện thoại cố định được nối thông, là người quản gia của nhà họ Tống...


"Là tôi đây!" Nhiếp Tử Vũ nhanh chóng nói tên của mình, sau đó cô vội vàng nói tiếp: "Hiện tại tôi có một vấn đề muốn hỏi ông, ông phải trả lời thật chi tiết cho tôi biết..."

****************************

Nhiếp Tử Phong bị tiếng động nặng nề vang lên "phịch" một tiếng, làm cho giật mình tỉnh lại. Khi anh tỉnh lại, phản ứng đầu tiên của anh chính là cảm thấy trên cánh tay của mình không bị đè nặng. Anh phóng mắt nhìn quanh căn phòng ngủ to như vậy, liền nhìn thấy Nhiếp Tử Vũ bị ngã ngồi ở trên mặt đất, thân thể đang run lên từng đợt.

"Vũ Vũ." Nhiếp Tử Phong tiện tay vớ lấy một chiếc áo ngủ vội vã chạy lên trước phủ lên trên người cô. Anh ngồi xổm người xuống, lúc này mới phát hiện ra cô đang khóc, hơn nữa là khóc đến cực kỳ lợi hại."Em làm sao vậy? Tại sao em lại khóc thế này? Đã xảy ra chuyện gì vậy?" Anh đau lòng vội vàng lau đi những giọt nước mắt của cô, quan tâm lo lắng hỏi.

Nhiếp Tử Vũ hít hít cái mũi một lúc, sau đó cô chậm rãi ngẩng đầu lên, hai mắt đẫm lệ nhìn Nhiếp Tử Phong, nức nở nói: "Là sự thật... Hóa ra, những lời mà anh ấy nói ra trong ngày hôm đó đều là sự thật... Anh ấy bị bệnh thật sự... Anh ấy vậy mà lại có thể bỏ qua đợt trị liệu dùng, muốn dùng một chút thời gian cuối cùng của đời mình để đưa Đường Đường ra khỏi  Trung Quốc... Anh ấy..." Nói đến đây, Nhiếp Tử Vũ lại khóc không thành tiếng.

Cô đã hỏi quản gia, bệnh tình của Tống Linh có phải là thật hay không. Quản gia đã trầm mặc một lúc lâu, sau đó mới dùng giọng nói đầy sự run rẩy  nói cho cô biết, đó là sự thật... Cô không biết mình đã làm thế nào để có thể nghe được hết cả câu nói kia của người quản gia kia, cô chỉ biết trong trái tim thiện lương của mình đau nhức, đau quá...


Cô cho là anh vì một kế hoạch nào đó mới vung những lời nói dối kia đối với chính mình, nhưng cô lại không nghĩ rằng anh lại có thể bị bệnh thật sự, mà cô thì ngày hôm đó lại vẫn hung hăng từ chối lời cầu xin muốn nhờ cô nuôi dưỡng Đường Đường giúp anh, lại còn nhục mạ anh như vậy...

"Ngày hôm đó là ngày nào? Anh ta là ai? Ai bị bệnh?" Nhiếp Tử Phong không chút hoang mang hỏi lại cô. Anh đỡ Nhiếp Tử Vũ từ trên mặt đất đứng lên, dìu cô đi đến bên chiếc ghế sa lon, đỡ cô ngồi xuống đó, vội vàng rút khăn giấy đưa cho cô.

Tiếp nhận chiếc khăn giấy Nhiếp Tử Phong đưa tới, Nhiếp Tử Vũ lau chùi nước mắt, nhưng như thế nào mà càng lau nước mắt cô lại càng rơi ra nhanh hơn nữa, vì thế cho nên càng về sau cô chẳng muốn lau đi nữa. Thật vất vả lắm cô mới dẹp yên lại được những cơn sóng nổi trong lòng mình. Nhiếp Tử Vũ vừa khóc thút thít vừa nói: "Ngày đó sau khi anh đi công tác, em liền đi gặp Tống Linh... Anh ấy nói cho em biết...”

Chỉ cần nghe thấy hai chữ “Tống Linh” kia, trên mặt Nhiếp Tử Phong liền biểu lộ vẻ khó coi tới cực điểm. Anh nhìn bộ dáng Nhiếp Tử Vũ hiện tại đang khóc đến mức thở không ra hơi thế kia, không ngờ rằng, bây giờ cô lại có thể ở đó mà rơi lệ vì Tống Linh như thế! Ha ha! Trong khoảng thời gian ngắn, cơn tức giận của Nhiếp Tử Phong liền dâng lên.

"Em lại dám gạt anh vụng trộm đi đến đó để gặp hắn sao?" Anh lạnh giọng chất vấn, trong lời nói quở trách hàm chứa nỗi đau lòng cực kỳ."Sau khi hắn đã hung hăng làm tổn thương chúng ta như vậy rồi, làm sao em vẫn còn có thể đi gặp hắn được chứ!"

"Em...Không phải... Đó là bởi vì... A..." Nhiếp Tử Vũ hấp tấp vội vã, trong đầu cô nghĩ muốn giải thích rõ ngọn ngành cho Nhiếp Tử Phong những gì đó, nhưng mà cô lại không thế nào thốt ra được thành lời, đến một câu cũng không thể nói ra nổi, chỉ có thể khóc không ngừng:"Anh ấy...Em... Em nghĩ khi trở về nhà thì sẽ nói lại cho anh biết." Nói xong Nhiếp Tử Vũ liền đứng dậy, lấy ra một bộ quần áo dùng tốc độ nhanh nhất để thay đổi, sau đó cầm lấy chiêc túi của mình, định đi ra ngoài.