“Lão gia, Tiểu Á thiếu gia nói phải đợi lão gia trở về, kết quả là ——–
Mộ Dung Lăng Phong vừa đi vào biệt thự liền thấy Từ Trạch Á cuộn tròn trên sô pha, đại khái là bởi vì chờ anh nên ngủ quên. “Ông đi ngủ trước đi, ở đây có tôi là được rồi” Mộ Dung Lăng Phong vừa nói vừa đến bên cạnh Từ Trạch Á nhẹ nhàng lấy tay vuốt ve tóc cậu.
“Vâng lão gia
Mộ Dung Lăng Phong yêu thương ôm lấy Từ Trạch Á đang ngủ đi lên lầu, có trời mới biết là anh muốn nhanh được nhìn thấy Tiểu Á đến cỡ nào, cho nên sự tình bên xong xuôi liền vội vàng trở về.
Nhẹ nhàng đặt Từ Trạch Á lên giường, lại ôn nhu thay Từ Trạch Á đắp chăn sau đó kéo kéo cà-vạt trên cổ ngồi xuống cạnh bên giường, nhìn người ngủ say ngay cả một cái nháy mắt cũng không có, thời điểm lần đầu tiên nhìn thấy khuôn mặt này anh cảm thấy rất giống người kia, tựa như là cùng một khuôn mẫu khắc ra vậy.
Mở ngăn kéo ra, Mộ Dung Lăng Phong cầm một quyển sách lấy ra tấm ảnh chụp được kẹp bên trong, mặt trên có hai người, một là anh lúc còn trẻ, người còn lại chính là người kia – Từ An Bình, tuy rằng khi đó đều là tuổi trẻ cuồng si, nhưng phần tình cảm này rất chân thành, cho tới bây giờ anh cũng không quên được, sau này cũng sẽ không quên
“Baba, baba ———” Trong lúc ngủ mơ Từ Trạch Á khe khẽ kêu lên
Mộ Dung Lăng Phong đem ảnh chụp kẹp lại trong sách, rồi nắm lấy hai tay Từ Trạch Á, lẳng lặng nhìn gương mặt đang ngủ của cậu, khuôn mặt tựa như ánh mặt trời trong trẻo này, nói giống người kia thì kỳ thực cũng không giống lắm.
“Baba —–” Từ Trạch Á mở mắt, liên tục dụi dụi, mới đầu còn tưởng cậu đang nằm mơ, nhưng đụng chạm trên tay lại truyền đến xúc cảm chân thực, mới tin tưởng thì ra baba đã trở về.
“Baba không phải nói con không cần chờ baba sao?” Mộ Dung Lăng Phong yêu thương nói, kỳ thật trong lòng cũng rất cao hứng, này cũng chứng minh Tiểu quan tâm anh bao nhiêu, nhớ anh đến cỡ nào.
“Bởi vì cứ nghĩ baba trở về, Tiểu Á lại ngủ không có được” Từ Trạch Á ngượng ngùng nói cảm giác chính mình lớn thế này rồi lại như một đứa nhỏ, rõ ràng trước kia tự lập như vậy, như thế nào hiện tạo được cưng chiều lại càng ngày càng trẻ con rồi.
“Mau ngủ đi, ngày mai còn phải đến trường, bằng không ngày mai lại không dậy nổi” Mộ Dung Lăng Phong đáp lại chăn cho Từ Trạch Á, ôn nhu nói
“Con về phòng ngủ” Từ Trạch Á vừa nhìn nhìn trong phòng Mộ Dung Lăng Phong, định chuẩn bị đứng dậy lại bị Mộ Dung Lăng Phong ấn xuống, “Ngủ ở đây đi
“Dạ, baba cũng mau ngủ đi
“Con không cần chờ baba, baba phải tắm rửa một cái” Mộ Dung Lăng Phong đứng lên cầm lấy quần áo đi vào phòng tắm.
Nhìn cửa phòng tắm, lại nghe tiếng nước ào ào, Từ Trạch Á không có nửa điểm buồn ngủ, trong lòng lại suy nghĩ: Baba thật ra là vì mẹ phải công tác nên mới vội vàng trở về sao? Có thể là vì cậu hay không? Nghĩ vậy, mặc kệ có phải hay không, trong lòng lại giống như là ăn mật ngọt vậy.
Thời điểm Mộ Dung Lăng Phong khoác khăn tắm đi ra, Từ Trạch Á đã nhắm chặt mắt, tựa hồ đang ngủ, Mộ Dung Lăng Phong ôn nhu cười cười đi qua nằm xuống, cánh tay duỗi ra đem Từ Trạch Á ngủ say ôm chặt vào trong ***g ngực,
Người trong lòng phát ra tiếng hít thở đều đều, khóe miệng hơi hơi giương lên giống như đang cười, Mộ Dung Lăng Phong nhịn không được cúi người ở hai bên đầu môi hôn nhẹ xuống rồi lập tức rời đi.
Tôi hôm qua anh cũng như vậy, hận không thể hôn thật lâu, chính là anh không thể, phải kiềm chế. Nụ hôn tựa như chuồn chuồn lướt nước, bất quá như vậy anh cũng đã rất thỏa mãn, bởi vì Tiểu Á còn nhỏ, anh có thể từ từ, dù sao bọn họ không riêng gì phải vượt qua khó khăn về tuổi tác, còn phải vượt qua cái khó khăn nhất là giới tính, cho nên chưa xác định được tình cảm Tiểu Á đối với anh là loại tình cảm gì, anh sẽ không tùy tiện ra tay, anh không bao giờ….. muốn như trước kia, phạm phải sai lầm không thể vãn hồi được nữa.
BB, LNMACN 27+28 Đăng bởi: admin