Bảo Bối, Lão Ngưu Muốn Ăn Cỏ Non

Chương 100: Cảm giác sống lại

Nửa năm sau,

“Lăng Phong, cậu vẫn không tính toán từ bỏ sao?” Trong văn phòng, Hải Minh Vũ biểu tình ngưng trọng hỏi kể từ lúc Tiểu Á xảy ra tai nạn đến bây giờ cũng đã qua nửa năm, quả thật thời gian trôi qua thật nhanh a.

“Tôi sẽ không từ bỏ Tiểu Á” Mộ Dung Lăng Phong kiên định nói mặc dù nửa năm trước bác sĩ liền nói cho anh để anh từ bỏ, nhưng mà anh làm không được, cho dù chỉ cần có 1% cơ hội anh cũng sẽ không từ bỏ, anh tin tưởng Tiểu Á của anh một ngày nào đó nhất định sẽ tỉnh lại.

“Chính là bác sĩ đều nói ——

“Bác sĩ nói còn có 1% cơ hội, cho nên tôi sẽ không từ bỏ” Anh chưa từng có ý nghĩ sẽ từ bỏ, cho dù chỉ là 0.5% cơ hội.

“Ai ——” Hải Minh Vũ bất đắc dĩ thở dài, kết quả như vậy ai cũng không mong muốn, thế nhưng mà nó đã xảy ra.

“Cảm ơn cậu, Minh Vũ, ngày mai chính là sinh nhật Tiểu Á, tôi sẽ chuẩn bị thật tốt sinh nhật cho Tiểu Á, cậu giúp tôi gọi điện thoại cho Tuấn Tiệp bảo cậu ta đưa Nam Ninh tới với lại cậu cũng đưa Tần Tình đến đây đi, nhiều người tôi nghĩ Tiểu Á cũng sẽ thích”

“Được, tôi đã biết” Nếu bạn tốt đã không muốn từ bỏ, Hải Minh Vũ cũng biết không thể nói thêm cái gì nữa, dù sao ở trong lòng hắn cũng luôn hy vọng Tiểu Á có thể tỉnh lại, hắn lại càng không muốn thấy bạn tốt mỗi ngày buồn bực không vui cùng bi thống tự trách, hắn cũng rõ ràng nếu Tiểu Á vẫn không tỉnh lại, như vậy bạn tốt đời này đều ——–

Sau khi Hải Minh Vũ rời đi, Mộ Dung Lăng Phong một mình ngồi ở trên sô pha cúi đầu ánh mắt bi thương, Tiểu Á trở thành ngày hôm nay như vậy tất cả đều là lỗi của anh, nếu anh sớm một chút đem chân tướng chuyện này nói cho Tiểu Á, như vậy Tiểu Á cũng sẽ không hiểu lầm lại càng không xảy ra tai nạn xe cộ lại càng sẽ không —— đều tại anh, tất cả đều là lỗi của anh, anh thực có lỗi với An Bình, Mĩ Vân càng có lỗi với Tiểu Á, anh thực đáng chết, nếu cái chết của anh có thể đổi Tiểu Á quay về như vậy anh nguyện đi tìm cái chết.

Trong phòng bệnh màu trắng, từng trận gió nhẹ thổi qua, rèm cửa sổ cũng theo gió bay bay, mà người trên giường vẫn như trước an tường nhắm chặt hai mắt vẫn không hề nhúc nhích yên bình nằm ở nơi đó.

Cửa phòng nhẹ nhàng bị đẩy ra, Mộ Dung Lăng Phong chậm rãi đi đến, nửa năm qua mỗi ngày giờ này anh sẽ lại tới đây, tới đây bồi Tiểu Á của anh, gọi Tiểu Á của anh nói chuyện phiếm với Tiểu Á của anh.

Đi đến bên giường, Mộ Dung Lăng Phong giống như mọi ngày, cúi xuống ở trên môi người đang nằm trên giường thâm tình in lên một nụ hôn rồi sau đó ngồi xuống bên giường cầm tay người trên giường.


“Tiểu Á, baba lại tới đây với con này, Tiểu Á phải nhanh tỉnh lại bồi baba nói chuyện, baba một mình rất cô đơn, Tiểu Á liền nhẫn tâm nhìn baba một mình cô đơn sao? Baba càng không thể không có Tiểu Á” Đem tay Từ Trạch Á đặt lên chỗ tim mình, Mộ Dung Lăng Phong thì thào kêu gọi, trong vòng nửa năm, anh mỗi ngày đều gọi như vậy hy vọng một ngày nào đó Tiểu Á của anh có thể tỉnh lại, tuy rằng Tiểu Á của anh thủy chung không hề mở mắt, nhưng là anh tuyệt đối sẽ không từ bỏ, cho dù là mười năm hai mươi năm anh cũng sẽ không ——–

“Lăng Phong —–” Cửa phòng bệnh bị đẩy ra, Lạc Tuấn Tiệp đang cầm một bó hoa tươi đi đến.

“Cậu đã đến rồi” Mộ Dung Lăng Phong đứng lên, nhận lấy bó hoa trong tay Lạc Tuấn Tiệp cắm vào bình hoa trên tủ đầu giường.

“Tiểu Á, chú Lạc tới thăm con đây” Lạc Tuấn Tiệp ở bên giường ngồi xuống, kéo tay Từ Trạch Á qua thì thào nói

“Minh Vũ đã nói với cậu rồi đi?” Mộ Dung Lăng Phong lại đi tới bên giường ngồi xuống.

“Ừ, tôi cũng tin tưởng Tiểu Á nhất định sẽ tỉnh lại, An Bình cũng nhất định sẽ bảo hộ Tiểu Á bình an vô sự” Nửa năm trước sau khi hắn biết Tiểu Á xảy ra tai nạn, hắn giống như lại nhìn thấy An Bình trong nháy mắt lại rời đi kia, hắn sợ hãi —— hắn sợ hãi Tiểu Á cũng sẽ —— nhưng mà nửa năm qua tại đây khi hắn nhìn thấy Mộ Dung Lăng Phong tin chắc cùng kiên trì sau đó hắn hiểu được, hắn không tin ông trời liền tàn nhẫn như vậy ——— tàn nhẫn chia rẽ hai người thực sự yêu nhau như vậy, mặc dù bọn họ yêu nhau là làm trái đạo đứa làm trái trái thế tục, nhưng chân ái là vô tội.

“Cảm ơn cậu Tuấn Tiệp” Mộ dung Lăng Phong từ đáy lòng nói nửa năm qua nếu không phải có những người này bên cạnh giúp đỡ, anh tin anh đã sớm suy sụp, cũng là những người này cho anh dũng khí niềm tin cùng động lực để anh có thể kiên trì cho tới hôm nay.

“Mĩ Vân gọi điện cho tôi, nói cô ấy ngày mai không tới”

“Ừ, tôi đã biết” Anh như thế nào lại không hiểu, ai muốn nhìn người quan trọng nhất của mình lại biến thành như vậy, Mĩ Vân không muốn anh lại càng không muốn, đối với Mĩ Vân đương nhiên cũng rất áy náy, nếu nửa năm trước anh không đem Tiểu Á ở lại bên mình, như vậy Tiểu Á cũng sẽ không biến thành cái dạng này, đều là anh ích kỷ hại Tiểu Á, Mĩ Vân hận anh trách anh cũng phải.

“Một ngày nào đó Mĩ Vân sẽ hiểu cậu” Lạc Tuấn Tiệp an ủi nói từ sau khi Tiểu Á xảy ra tai nạn mẹ của Tiểu Á, Mĩ Vân liền đem Mộ Dung Lăng Phong trở thành hung thủ hại con mình, lại đem Mộ Dung Lăng Phong trở thành kẻ thù, lúc ấy cũng là Mộ Dung Lăng Phong đau khổ cầu xin thậm chí quỳ xuống Mĩ Vân mới đáp ứng đem Tiểu Á giao cho Mộ Dung Lăng Phong, nửa năm qua tuy rằng Mĩ Vân vẫn không chịu tha thứ cho Mộ Dung Lăng Phong, nhưng mà hắn biết một ngày nào đó Mĩ Vân sẽ hiểu được Mộ Dung Lăng Phong yêu Tiểu Á tuyệt đối không ít hơn bất cứ người nào, thậm chí bất cứ người nào cũng không bằng.

“Là tôi, nếu không phải tôi Tiểu á cũng sẽ không biến thành như vậy, tôi không khẩn cầu sự tha thứ của cô ấy”

“Cậu cũng không nên quá tự trách mình, cậu làm như vậy cũng là vì Tiểu Á, ai cũng không muốn sẽ phát sinh chuyện như vậy”


“Chính là ——‘

“Ngày mai là sinh nhật Tiểu Á, chúng tôi sẽ tới đây chúc mừng thằng bé, đến lúc đó sẽ vô cùng náo nhiệt, nên chuẩn bị thứ gì tôi sẽ chuẩn bị, cậu không cần để ý cứ hảo hảo bồi Tiểu Á đi” Lạc Tuấn Tiệp ngăn đề tài, hắn biết Mộ Dung Lăng Phong vẫn đều vì để Tiểu Á hiểu lầm để Tiểu Á xảy ra tai nạn mà rất tự trách, nếu như nói thêm gì đi nữa Mộ Dung Lăng Phong tuyệt đối sẽ tự trách hết thuốc chữa, cho nên hắn mới phải ngăn đề tài này lại.

“Cảm ơn”

“Tôi đây về trước, Tiểu Á, chú Lạc ngày mai lại đến thăm con” Lạc Tuấn Tiệp lại hướng Từ Trạch Á phất phất tay liền bước chậm ra ngoài.

“Tiểu Á, con nghe được sao? Ngày mai chính là sinh nhật mười bảy tuổi của con, sau này hàng năm sinh nhật baba sẽ cùng trải qua với Tiểu Á, cho nên Tiểu Á của baba phải sớm tỉnh lại một chút, baba với Tiểu Á sẽ cùng nhau ăn bánh ngọt cùng nhau hát sinh nhật vui vẻ, còn phải cùng nhau ——- còn phải cùng nhau ———

“Tiểu Á hẹn gặp lại, baba đi làm đây, tan tầm baba sẽ trở về bồi Tiểu Á, còn phải chúc mừng sinh nhật Tiểu Á, đúng rồi, hôm nay chú Hải, chú Lạc, Nam Ninh, Tần Tình, đúng rồi còn có Phú Đình Đình cũng tới, Tiểu Á còn không biết đi, Phú Đình Đình cùng ba Phú Hào cũng đã đoàn tụ rồi, Phú Hào cũng đồng ý cho Phú Đình Đình cũng bác sĩ kia cùng một chỗ, Tiểu Á cũng thay bọn họ cảm thấy cao hứng đi”

Không nỡ buông tay Từ Trạch Á ra, Mộ Dung Lăng Phong lại ở trên môi Từ Trạch Á nhẹ nhàng hôn một cái mới kéo cửa đi ra ngoài.

Trong nháy mắt cánh cửa kia đóng lại, người trên giường hai tay động đậy, lông mi chớp chớp, mắt cũng từ từ mở, kỳ quái, đầu nặng nề thân thể cũng cứng ngắc, cảm giác giống như là đã ngủ rất rất lâu rồi, cũng mơ một giấc mơ thật dài thật dài, trong mơ có rất nhiều người nói chuyện với cậu, gọi tên cậu, mà những người đó tựa hồ đều rất bi thương, giống như là sợ hãi cậu sẽ không tỉnh lại nữa.

Tỉnh lại? Chẳng lẽ cậu đã ngủ rất lâu? Nhưng đây là ở đâu? Rèm cửa sổ trắng giường màu trắng trần nhà trắng thậm chí ngay cả quần áo trên người cậu cũng —— với lại mũi cũng ngửi được mùi thuốc, chẳng lẽ nơi này là bệnh viện, chính là vì cái gì cậu lại phải ở bệnh viện?

Từ Trạch Á muốn ngồi dậy lại cảm giác thân thể dị thường đau nhức giống như là hồi lâu rồi không có hoạt động qua, cậu vội nâng cánh tay, hoàn hảo, hai cánh tay không giống thân thể tựa hồ còn có thể hoạt động thoải mái, dùng hai tay chống đỡ thân thể, Từ Trạch Á chậm rãi ngồi dậy, cậu sinh bệnh sao? Bằng không vì cái gì lại phải ở trong bệnh viện?

Quay đầu, Từ Trạch Á nhìn về phía cửa sổ, gió hơi hơi thổi rèm cửa sổ màu trắng khẽ động khẽ động giống như nhưng tinh linh đang khiêu vũ, mà cậu tựa hồ cũng có thể nghe thấy được hơi thở của gió.

Nâng chân lên, Từ Trạch Á chậm rãi hoạt động, tuy rằng không biết ngủ bao lâu, nhưng mà cậu muốn đi hóng gió một chút hơn nữa muốn rời khỏi nơi không khí ngập mùi thuốc này, cảm giác hai chân linh hoạt hơn nhiều rồi, Từ Trạch Á mới chậm rãi từ dọc theo mép giường từng bước từng bước thích ứng chậm rãi tiêu sái giống như một đứa trẻ vừa mới học đi bước chân tập tễnh ngã trái ngã phải cũng dị thường nghiêm túc chuyên chú.

Cuối cùng cũng có thể đứng thẳng lên đi lại, mặc dù chỉ là từng bước một đi chậm, nhưng cậu đã rất thỏa mãn, từng bước từng bước một —– cậu hướng tới địa phương có gió thổi, chính là đi đến cửa sổ bên cạnh ban công, ánh nắng ấm áp chiếu lên ban công, mặc dù còn chưa chiếu vào lên người cậu nhưng cậu tựa hồ đã cảm giác được ánh nắng kia thật ấm áp rồi.

Mở cửa ban công ra, Từ Trạch Á có chút kích động lại có chút hưng phấn mở rộng bước chân ——- gió thực ôn hòa thậm chí còn mang theo khí tức của cỏ xanh, tươi mát, nhẹ nhàng khoan khoái thấu vào lòng người, từ từ nhắm hai mắt, Từ Trạch Á nhẹ nhàng hít thở, quả nhiên đã lâu không ra ngoài, còn có đã lâu không thấy ánh nắng, ấm áp, ôn hòa, có loại khiến cho người ta cảm giác có thể sống lại.

Từ từ mở hai mắt ra, Từ Trạch Á chậm rãi trở về chỗ cũ, mặc dù trong đầu có rất nhiều nghi vấn, nhưng trong lòng cũng thoải mái hơn, nhưng mà giờ phút này cậu không muốn nghĩ đi nghĩ lại chuyện gì, cậu thầm nghĩ hảo hảo cảm thụ cảm giác sau khi tỉnh lại, tuy rằng trong mơ hết thảy đều thực yên bình cũng thực tối tăm làm cho cậu sợ hãi, cậu sợ hãi ở nơi tối tăm chỉ có cậu một người, không có mẹ, không có bạn bè thậm chí ngay cả một người xa lạ cũng không có, cho nên cậu không cần —– cậu thích như vậy, đắm chìm trong ánh mặt trời đắm chìm trong gió, có thể cảm thụ hết thảy, dù là tất cả cũng không phải tốt đẹp như vậy, kia cậu cũng có thể may mắn cũng có thể tỉnh lại, cậu có thể ———