Bảo Bối! Lại Đây

Chương 7

Sáng hôm sau tỉnh dậy, Bạch Miên vừa động thắt lưng, cảm giác đau nhức như tháo từng khớp xương khiến cậu thật muốn khóc, thắt lưng đau đến không thể cử động, nơi tư mật đằng sau cũng đau đến lợi hại.

Nhìn đến toàn thân mình đều là dấu vết xanh tím, cảm giác bị giày vò tối qua lại hiện về.

Nước mắt lưng tròng, Bạch Miên khẽ cắn răng xoa xoa thắt lưng của mình, trong lòng cũng không ngừng oán thầm: “Tên hỗn đãn chết tiệt kia, không biết cái gì là tiết chế sao? Đau đến chết mất!”

Bạch Miên muốn tìm người kia tính sổ, nhưng khi đưa mắt nhìn qua đã không còn thấy bất cứ ai, vị trí bên cạnh cũng đã lạnh lẽo đến đáng sợ, cứ như chưa từng có ai nằm đó.

Không hiểu sao Bạch Miên lại cảm thấy ủy khuất vô cùng, hắn làm cho mình ra nông nổi này, vậy mà khi vừa mở mắt đã nhanh chóng bỏ đi, cũng không hỏi thăm cậu một câu nào…

Nước mắt chực trào ra, thì bên ngoài có tiếng gõ cửa, Bạch Miên nhanh chóng ngẫng đầu, cứ tưởng rằng là Lăng Tiêu Nghệ nhưng khi nhìn người bước vào không khỏi làm cậu thất vọng vô cùng.

Vân Nhi đứng bên ngoài trướng, kính cẩn nói: “Tiểu Miên, ta chuẩn bị nước ấm cho ngươi rồi, ngươi hãy tắm một lát đi.”

Không hiểu sao, Bạch Miên cảm thấy giọng nói của Vân Nhi có chút run rẩy. Khó hiểu mà bước ra khỏi giường, mà chính cậu cũng đã quên mất bản thân còn chưa có mặt đồ.

Vân Nhi vừa nhìn thấy Bạch Miên toàn thân trần trụi, mà khắp cả người cậu đều là dấu vết xanh tím, không cần suy nghĩ cũng biết là dấu vết gì…

Vân Nhi nhanh chóng xoay đầu đi, run rẩy nói: “Tiểu Miên, ngươi…ngươi còn chưa mặc áo…”

Nghe Vân Nhi nhắc nhở, Bạch Miên mới nhìn lại bản thân mình, mặt cậu phút chốc đỏ bừng, đưa tay lấy tấm chăn bên cạnh mà quấn kín cả người mình lại.

“Ta…ta…thật ngại quá, ta quên mất…”. Bạch Miên lúng túng nói.

Vân Nhi khuôn mặt ửng hồng, nói: “Hoàng thượng đã phân phó cho ta giúp ngươi rửa mặt, chải đầu. Còn nói ngươi hiện tại không nên cử động mạnh, tốt nhất cứ nằm trên giường mà nghỉ ngơi.”

Cậu bĩu môi, có chút tức giận mà nói: “Hừ! tên hỗn đản chiết tiệt hại ta ra nông nổi này, vậy mà còn chưa xin lỗi ta tiếng nào đã trốn mất dạng…a, đúng rồi…!”

Bạch Miên hưng phấn ló đầu ra khỏi chăn, nhãn thần sáng bừng nói: “Nè! Nè! Hắn có nói sẽ cho ta ăn bánh bao không vậy? tối qua hắn hứa rồi, là bánh bao nhân thịt đó, còn rất nhiều nữa.”


Vân Nhi nhìn Bạch Miên đơn thuần lại ngây thơ như vậy thì cảm thấy đau lòng vô cùng. “Đứa nhỏ này đơn thuần như vậy, nếu sau này bị hoàng thượng vứt bỏ, thì phải làm sao đây?”

Vân Nhi cũng không biết tại sao bản thân của mình lại lo lắng cho Bạch Miên nhiều như vậy, từ nhỏ đã sống trong hoàng cung này, hầu hạ từ chủ tử này sang chử tử khác, bản thân Vân Nhi cũng biết rõ, không nên can thiệp quá nhiều vào chuyện riêng tư của chủ tử mà mình hầu hạ, nếu như còn muốn mạng sống…

Nhưng đứa nhỏ này, từ lần đầu gặp mặt đã cho cô cảm giác vô cùng thân thuộc, tựa như người thân của mình, nhìn Bạch Miên đơn thuần, không hề suy tính chuyện gì, mà cậu cũng không hề biết rõ trong hoàng cung này đáng sợ biết bao nhiêu, cậu cứ vô tư mà cười như vậy, khiến cho bất kỳ ai nhìn thấy cũng muốn bảo vệ cho nụ cười đó không bao giờ mất đi…

Có lẽ cô cũng như vậy chăng…

Bỏ qua ngại ngùng, Vân Nhi lấy y phục cho Bạch Miên, nói: “Tiểu Miên, để ta giúp ngươi mặc y phục, sau đó sẽ ăn bánh bao được không, ngự trù đã làm cho ngươi rất nhiều rồi…”

Bạch Miên cười sáng lạng, lộ hai mà lúm đồng tiền thật đẹp, lại ngượng ngùng nói: “Không sao! Cứ để ta tự mặc đi…”

Vân Nhi mĩm cười dịu dàng nói: “Ngươi còn ngại gì, mau mặc y phục vào, ngươi không muốn nhanh chóng ăn bánh bao sao?”

Nghe nói đến bánh bao là Bạch Miên lại không còn chút sức lực để kháng cự nào. Chầm chậm bước ra ngoài để Vân Nhi giúp mình mặc y phục.

Sau khi y phục chỉnh tề, Bạch Miên được Vân Nhi dìu đến bên giường ngồi xuống, nói: “Ngươi hiện tại không khỏe, ta sẽ cho người mang đồ ăn vào cho ngươi, ngươi cứ nằm đây mà nghỉ ngơi đi…”

Bạch Miên nhìn Vân Nhi một lát, ánh mắt chứa đầy thâm tình: “Vân Nhi tỷ tỷ, ngươi thật tốt với ta, cảm ơn ngươi…”

Vân Nhi nhìn Bạch Miên một lúc thật lâu, ngập ngừng nói: “Tiểu Miên, ta nói, ngươi…không nên tin vào những lời hoàng thượng nói, có biết hay không, nếu không sau này người phải chịu tất cả những thống khổ cùng đau đớn chỉ có mình ngươi mà thôi…”

Bạch Miên nghiêng đầu, nhăn hàng mi dài thanh tú của mình, nói: “Vân Nhi tỷ tỷ, ngươi nói cái gì mà khó hiểu quá đi, tại sao ta lại không thể tin lời của hoàng thượng, tại sao ta lại phải chịu nhiều đau khổ…”

Nhìn Bạch Miên đơn thuần như vậy, Vân Nhi cũng không thể mở miệng nói tiếp được, cô sợ làm cho Bạch Miên bị dọa, cố gắng kìm nén nước mắt chực trào ra, Vân Nhi xoa xoa đầu Bạch Miên, nghẹn ngào nói: “Ai, thôi quên đi, ngươi không hiểu chuyện gì lại càng tốt, sau này không phải suy nghĩ nhiều mà sinh ra buồn chán, tuy ta chỉ là nữ tỳ trong hoàng cung này, nhưng ta sẽ bảo hộ cho ngươi thật tốt…”

Nói xong, không kịp để cho Bạch Miên hiểu chuyện gì đã nhanh chóng xoay người bước ra khỏi phòng. Trước khi đi còn để lại một câu: “Ta chỉ hy vọng hoàng thượng thấy ngươi đơn thuần mà đối xử thật lòng với ngươi, để sau này có thể cho ngươi một con đường sống thanh thản hơn…”

Câu nói này, Vân Nhi nói rất nhỏ, tựa như gió thoáng qua, cho nên Bạch Miên không hề nghe thấy…

Vân Nhi rời đi một lúc, sau khi quay lại có hai nha hoàn theo phía sau, trên tay còn mang rất nhiều đồ ăn ngon, trong đó có cả bánh bao nhân thịt mà Bạch Miên thích nhất.

Nhìn đến đồ ăn, Bạch Miên biểu tình cực kỳ vui vẻ, chỉ hận cái thắt lưng quá đau, nếu không chắc giờ này cậu đã nhào tới mà ôm lấy dĩa bánh bao kia mà ăn cho bằng sạch…

Trong lòng Bạch Miên thầm nghĩ: “Ai, tên hỗn đản này tuy có chút vô tâm, nhưng lại rất giữ đúng lời hứa, cho mình nhiều bánh bao như vậy…”


Đang hạnh phúc mà thưởng thức những cái bánh bao nóng hổi, thì cửa đột nhiên bị đẩy vào. Một đám âm thanh náo nhiệt cùng 8 hài tử nhỏ nhắn ùa vào nhanh chóng.

Bạch Miên cả người còn đau đến lợi hại, phải lót dưới 3 lớp đệm mới có thể an ổn mà ngồi ăn như thế. Đám hài tử kia vừa vào là nhanh chóng trèo lên người Bạch Miên, người thì ôm lấy cánh tay, người ôm lấy chân của cậu thật chặt, Bạch Miên bị đám hài tử đột kích mà thân thể lại đau, ngồi không vững cho nên chỉ trong tích tắc, cậu cùng đám hài tử kia nằm dài trên đất.

Bạch Miên đau khổ mà lấy tay xoa xoa thắt lưng cùng cái mông đáng thương vừa chạm đất của mình, cái miệng nhỏ nhắn nhét đầy bánh bao không ngừng oán than: “Ai, ui, mấy đứa nhóc này, hại chết ta rồi…”

Lăng Tiểu Bảo nhìn Bạch Miên khuôn mặt tái nhợt, lại luôn miệng rên rỉ, nhanh chóng kéo đám đệ đệ mình ra khỏi người cậu, miệng không ngừng lo lắng hỏi: “Nương, người làm sao vậy, người đau ở đâu sao?”

Bạch Miên ai oán nói: “Tất cả đều tại phụ thân hỗn đản của các ngươi.”

Đám hài tử nghe Bạch Miên nói như vậy, trong đầu không ngừng hiện lên suy nghĩ: “Nương bị phụ thân phạt…”

Nếu như bọn hài tử này mà biết phụ thân không phải phạt nương nó mà là do yêu thương nương của chúng nó quá độ mà sinh ra thảm cảnh này thì không biết chúng sẽ có cảm tưởng như thế nào…

Chỉ có điều bọn chúng còn quá nhỏ để biết đến chuyện này…

Sau này khi lớn lên, mỗi lần nhìn đến thảm trạng của nương chúng nó, bọn chúng lúc đó cũng chỉ biết chậc lưỡi lắc đầu nói: “Phụ thân đúng là không biết tiết chế mà…”

Đỡ Bạch Miên ngồi lại trên ghế, hai mắt của đám hài tử kia đều rung rưng nước mà nhìn cậu.

Lăng Tiểu Kiều- nhị công chúa đưa cánh tay nhỏ bé của mình nắm lấy vạt áo của Bạch Miên nhỏ giọng thút thít: “Có phải tại vì chúng ta hôm qua bắt ngươi ở lại chơi lâu quá, cho nên phụ hoàng tức giận mới phạt người có đúng hay không?”

Nhìn đám hài tử đều ngước đôi mắt to tròn, biểu tình đáng thương nhìn mình, Bạch Miên thầm thở dài một cái trong lòng: “Ai, mấy hài tử này dễ thương như vậy, sao lại có một tên phụ hoàng xấu xa như hắn chứ.”

Đưa tay kéo đám hài tử kia lại gần mình, Bạch Miên mĩm cười dịu dàng nói: “Không phải tại các ngươi đâu, là do ta và phụ hoàng các ngươi lúc trước có hiềm khích với nhau, mà cái này cũng phải nói là do ta tự chuốc lấy thôi…”

“Đổi lại là một dĩa bánh bao thơm ngon, ai, cũng đáng giá mà…”. Bạch Miên thầm nghĩ trong lòng.

3 cô công chúa nhỏ hai mắt rưng rưng nhìn cậu, nói: “Nương, ngươi bị đánh có đau lắm không? Ngươi đã uống thuốc chưa.”

Bạch Miên yêu thương nhìn những hài tử này, mĩm cười nói: “ta không sao, ta chỉ cần ăn thật nhiều là sẽ hết đau thôi, các ngươi đứng có khóc nữa, ta sẽ đau lòng lắm.”

Bốn bị hoàng tử vừa nghe Bạch Miên nói như vậy, không nói tiếng nào đã quay lưng chạy đi mất. Bạch Miên không biết chúng định làm gì, định đuổi theo nhưng toàn thân đau đến đứng không được, chỉ đành lớn giọng nói theo: “Nè, các ngươi muốn làm gì? đi đâu vậy hả?”

Bốn vị hoàng tử nghe tiếng Bạch Miên nhưng không chịu đứng lại mà cứ một mạch chạy thẳng. Bạch Miên trong lòng vô cùng lo lắng, không biết bọn chúng có đi tìm phụ hoàng của mình mà gây chuyện hay không…

Ở trong nỗi lo âu thấp thỏm một lát, thì đám hài tử kia từ bên ngoài chạy về, vì chạy quá nhanh mà mồ hôi đều túa ra ướt đẫm cả ngoại bào. Trên người đứa nào cũng mang theo rất nhiều trái cây cùng bánh ngọt. Bạch Miên thầm nghĩ có lẽ nào là do cậu nói nếu ăn nhiều vào sẽ nhanh hết đau, cho nên bọn chúng mới chạy về cung của mình mà đem đồ ăn tới đây.


Lăng Tiểu Bảo, Lăng Ngọc, Lăng Dương, Lăng Mẫn đem toàn bộ thức ăn trên người mình đưa ra trước mặt Bạch Miên, cái miệng nhỏ nhắn vừa thở vì mệt vừa nói: “Nương, đây là những món chúng ta thích nhất, ăn rất ngon, ngươi mau chóng ăn đi để nhanh chóng khỏi bệnh.”

Bạch Miên nhìn đám hài tử mà hai mắt rưng rưng, trong lòng lại cảm động vô cùng, từ trước đến nay, cậu luôn được người nhà bảo hộ, cho nên không gặp bất kỳ ủy khuất nào, vốn tưởng rằng sống trong hoàng cung xa lạ này, bị tên Lăng Tiêu Nghệ kia ức hiếp, cuộc sống sẽ giống như lúc còn nhỏ bị người ức hiếp vì không có nương, vì thân hình quá mập mạp…

Nhưng nhìn đám hài tử này xem mình như nương của chúng mà đối đãi, yêu thương mình, Bạch Miên trong lòng vừa cảm thấy hạnh phúc vừa cảm thấy thật yêu thương…

Cố gắng nhịn đau mà ôm hết những hài tử kia lại gần mình, nước mắt không kiềm chế mà rơi xuống, cậu nghẹn ngào nói: “thật cám ơn các ngươi, ta sẽ cố gắng ăn hết những thức ăn do các ngươi mang tới, ta cũng sẽ nhanh hết bệnh để chơi cùng các ngươi có được hay không?”

Lăng Tiêu Minh đưa bàn tay nhỏ nhắn lau đi những giọt nước mắt trên khuôn mặt phấn nộn của cậu, nói: “Nương, sao ngươi lại khóc, chúng ta làm ngươi đau ở đâu sao?”

Bạch Miên yêu thương hôn lên trán của cô đại công chúa nhỏ này một cái, yêu thương nói: “Không phải, là tại ta quá hạnh phúc mà thôi a.”

“Oa…oa nương, ngươi thật không công bằng, tại sao ngươi chỉ hôn đại công chúa mà không hôn chúng ta…”. Đám hài tử nhìn thấy Lăng Tiểu Minh được Bạch Miên hôn nhẹ thì cũng bắt đầu nháo lên, đòi Bạch Miên hôn từng đứa. Bạch Miên nhìn bọn chúng nở nụ cười sáng lạng, nhịn đau mà cúi người hôn lên trán từng đứa. Sau khi thỏa mãn ước nguyện, cả đám hài tử đều cười ngốc mà nhìn Bạch Miên.

Nhìn đám hài tử kia chỉ vỉ được hôn một cái nhẹ mà đã hạnh phúc như vậy, trong lòng cậu không ngừng đau lòng cùng yêu thương, cầm lấy dĩa bánh bao mà mình thích nhất đem cho mỗi đứa, Bạch Miên nói: “Đây là bánh bao nhân thịt rất ngon đó, các ngươi ăn đi, hôm nay ta bị đau không thể bồi các ngươi chơi được, không bằng ăn xong các ngươi ở lại đây mà chơi cùng ta có được hay không?”

Đối với Bạch Miên, chuyện chia sẽ đồ ăn như thế này chính là chia sẻ mạng sống của mình, mà chỉ có những gì Bạch Miên yêu thương nhất thì cậu mới tự nguyện mà chia sẻ những thứ này, vì đối với cậu, thức ăn chính là mạng sống…

Vậy là 8 đứa hài tử, mỗi đứa cầm lấy một cái bánh bao, ngồi vây quanh Bạch Miên vừa ăn vừa nghe cậu kể chuyện, cảnh tượng lúc này hài hòa đến mức khiến cho ngươi khác cũng bị cuốn hút theo…

Vân Nhi ở bên ngoài nhìn vào chỉ khẽ mĩm cười một cái…

Lăng Tiêu Nghệ sau khi bãi triều thì ngồi suốt trong thư phòng để duyệt tấu chương. Nhưng từ lúc chầu triều buổi sáng đến giờ, hắn đều không thể tập trung tinh thần. Đầu óc luôn bay về bên một người nào đấy, cùng những hình ảnh xuân sắc tối qua…

Nghĩ đến những hình ảnh kiều mị tối qua trên giường của Bạch Miên, Lăng Tiêu Nghệ lại cảm thấy toàn thân đều nóng đến lạ thường…

Nghĩ đến đó, Lăng Tiêu Nghệ lại càng lo lắng, lúc thức dậy thì hắn phải đi vào triều, không thể ở lại mà chăm sóc cho cậu, cũng đã phân phó cho nha hoàn chăm sóc cậu cho thật tốt, nhưng hắn vẫn cảm thấy lo lắng…

“Không biết Tiểu Miên có đau nhức nhiều không?”

“Không biết Tiểu Miên đã dậy hay chưa?”

“Không biết Tiểu Miên đã ăn uống gì được hay chưa?”

….

Suy nghĩ của Lăng Tiêu Nghệ lúc này không lúc nào không xoay quanh người cậu, khiến hắn ngồi trong thư phòng mà như ngồi trên đống lửa, chỉ muốn mau chóng về xem tình trạng của cậu như thế nào…


Cuối cùng cũng duyệt xong đống tấu chương cao ngất ngưởng kia, Lăng Tiêu Nghệ nhanh chóng mà đi về Lân cung.

Trong phòng cậu là một mảnh tĩnh lặng, Lăng Tiêu Nghệ cảm thấy thật kỳ quái, không lẽ cậu vẫn chưa thức dậy.

Nhẹ nhàng đẩy cửa phòng mà bước vào, cảnh tượng trước mắt làm cho Lăng Tiêu Nghệ cảm thấy vô cùng bình yên.

Trên chiếc giường rộng lớn là Bạch Miên đang nằm ngủ thoải mái, xung quanh cậu là 8 hài tử nhỏ nhắn cũng đang ngủ đến ngon lành. Lăng Tiêu Nghệ thầm cảm khái, cũng may trước kia, hắn lo cho cậu có tật xấu khi ngủ, sợ cậu lăn xuống dưới giường cho nên mới cho người làm chiếc giường thật to. Để đến lúc này nhìn Bạch Miên cùng đám hài tử của mình, Lăng Tiêu Nghệ lại cảm thấy thật đáng yêu…

Bao nhiêu mệt mỏi, cùng buồn phiền lúc này đều vì cái cảnh tượng yên bình này mà hoàn toàn biến mất.

Không hiểu sao trong lòng hắn giờ đây lại cảm thấy thanh thản cùng hạnh phúc đến lạ thường, có thứ gì đó cũng bắt đầu nhen nhóm trong lồng ngực…

Lăng Tiêu Nghệ cởi giày ra, nhẹ nhàng nằm vào một chỗ trống còn ít ỏi trên giường, vươn cánh tay ôm lấy chiếc eo tròn của Bạch Miên. Lăng Tiểu Bảo nghe có tiếng động thì ngẩng đầu lên, hai tay dụi mắt mà nhìn phụ hoàng của mình.

Lăng Tiêu Nghệ biết mình đánh thức hài tử, đưa tay lên miệng mĩm cười ra dấu im lặng. Lăng Tiểu Bảo cũng cười ngốc ngốc sau đó lại nằm xuống mà nhanh chóng đi vào giấc ngủ. Lăng Tiêu Nghệ thỏa mãn nở nụ cười, hôn nhẹ lên trán Bạch Miên một cái, sau đó an tâm nhắm mắt lại mà chìm vào giấc ngủ. Cái cảm giác yên bình cùng hạnh phúc này, Lăng Tiêu Nghệ thầm suy nghĩ, nếu như thời gian có thể dừng lại ngay tại thời khắc này thì thật tốt biết bao…

Mà chính bản thân hắn cũng không ngờ đến, cái hình ảnh yên bình này đã đi sâu vào trong lòng hắn, cũng chính hắn đem Bạch Miên mà khắc sâu vào trái tim của mình, để chính bản thân mình lún quá sâu trong cái cảm giác hạnh phúc đó, sau này không có biện pháp nào để rút ra…

Bạch Miên ngủ một giấc dài thì tỉnh, vừa mở mắt ra, còn đang mơ mơ màng màng thì ngay trước mắt lại xuất hiện hình ảnh của người kia. Bạch Miên nhìn bản thân mình đang nằm gọn trong vòng tay ấm áp của Lăng Tiêu Nghệ, lại nhìn khuôn mặt anh tuấn đang nhắm mắt an tường ngủ, không hiểu sao, trái tim bé nhỏ của cậu đập lỡ một nhịp. Cảm thấy mặt mình có chút nóng, Bạch Miên nhanh chóng giấu mặt vào lòng Lăng Tiêu Nghệ, nhắm mắt lại mà tiếp tục mộng đẹp. Giờ phút này không hiểu sao cậu cảm thấy thật hạnh phúc…

Trời bên ngoài đã tối, lúc này cả gia đình hạnh phúc đang ngủ trên chiếc giường chật hẹp kia mới chịu mở mắt tỉnh dậy.

Cảm giác đau nhức trên người Bạch Miên đã giảm bớt rất nhiều nhưng vẫn còn rất ê ẩm. Lăng Tiêu Nghệ phân phó cho nha hoàn chuẩn bị bữa tối, sau đó nhìn đám hài tử kia nói: “Tối nay, các ngươi ở lại ăn cơm với ta cùng Tiểu Miên đi.”

Nghe Lăng Tiêu Nghệ nói, hai mắt hài tử đều phát sáng, quả thật lâu lắm rồi bọn chúng mới được ở bên cạnh phụ hoàng mình lâu đến như vậy, lúc trước phụ hoàng toàn bận việc triều chính, có khi nửa năm cũng chưa gặp mặt bọn chúng một lần. Dù sao cũng chỉ là những hài tử còn rất nhỏ. Bọn chúng thật sự rất khao khát tình yêu thương từ cha và nương, chỉ có điều nương đều chết hết, không thì bỏ đi, phụ hoàng thì có công việc, lúc nào cũng sống trong cô đơn một mình, lúc nào cũng chí có 8 đứa nhỏ tụ tập với nhau mà chơi đùa…

Nhưng lúc này lại khác, bọn chúng thật sự đã có một người nương rất yêu thương mình, không những vậy phụ hoàng còn có vẻ quan tâm cho chúng nữa, thật sự khiến cho bản thân của bọn chúng rất hạnh phúc…

Cả đám nhanh chóng kéo tay phụ hoàng của mình nói: “Phụ hoàng, vậy tối nay chúng con ở cùng với nương được hay không?”

Lăng Tiêu Nghệ nghe đến lời đó, mặt bỗng biến đen, gượng gạo nói: “Không được, các ngươi phải về cung của mình mà nghỉ ngơi.”

Giỡn sao, ôm cậu ngủ thoải mái muốn chết, còn có thể ăn được chút đậu hủ, mà hắn cũng đã quen với việc có cậu ngủ cùng, bây giờ nói để một đám hài tử ngủ chung, hắn sao có thể động tay động chân được chứ…

Nghe Lăng Tiêu Nghệ nói, đám nhóc kia liền xụ mặt xuống vì thất vọng. Bạch Miên không đành lòng nhìn chúng như vậy, định mở miệng cầu xin, liền bị người nhấc bổng lên.


“Oa…oa ngươi làm cái gì vậy hả? tên hỗn đản này? buông ta xuống…”. Bạch Miên cả mặt đều đỏ như tôm luộc, thầm oán cái tên không biết phép tắc kia. Đang ở trước mặt bao nhiêu hài tử vậy mà dám bế hắn như vậy, còn đâu mặt mũi của cậu, còn đâu uy danh của cậu đây…

Lăng Tiêu Nghệ nhìn Bạch Miên trong lòng cả khuôn mặt đều đã đỏ đến lợi hại, nhịn không được lại bắt đầu trêu ghẹo: “Nương tử, ngươi nói cái gì vậy! ta thân là phu quân của ngươi, thấy ngươi đau như vậy thì nên bế ngươi đi, không lẽ ngươi không muốn ăn cơm hay sao?”

Nghe đến từ “nương tử” cùng “phu quân” do Lăng Tiêu Nghệ nói, không hiểu sao, Bạch Miên cảm thấy vô cùng ngượng ngùng cùng hạnh phúc, ở trong lòng Lăng Tiêu Nghệ khẽ run nhẹ một cái, sau đó cúi đầu không nói gì…

Nhìn đến vành tai phấn nộn kia cũng đã đỏ đến muốn xuất huyết, Lăng Tiêu Nghệ cảm thấy vô cùng thỏa mãn cùng đạt được thành tựu, nở nụ cười mê người, tiếp tục bế Bạch Miên đi ăn cơm…

Đám hài tử nhìn phụ hoàng của mình cùng nương mật ngọt tình ý, đứa nào cũng quay mặt nhìn nhau, sau đó đều đưa tay che miệng mà cười khúc khích…