Bảo Bối! Lại Đây

Chương 17

Bạch Miên hai tay nắm chặt lấy vạt áo của mình, những gì Lưu Huân nói cậu đều hiểu. Cậu biết rõ thân phận mình thấp kém, không thể nào mà sánh cùng Lăng Tiêu Nghệ được.

Những vết thương ngoài da thịt tuy rất đau nhức, nhưng tâm cậu hiện tại nó còn đau đớn gấp bội. Trái tim dường như cũng đã vỡ vụn theo từng lời nói của Lưu Huân…

“Tại sao, ta chỉ muốn sống một cuộc sống bình thường thôi mà, chỉ muốn an an ổn ổn mà sống qua ngày thôi, tại sao lại khó đến như vậy, tại sao lại không buông tha cho ta, đến cuối cùng ta phải làm sao?”.

Đau đớn cùng thống khổ, Bạch Miên hai tay ôm lấy mặt của mình mà khóc nức nở…

Vân Nhi đi ra ngoài về, vừa vào đã thấy cảnh tượng Bạch Miên cả người cuộn tròn, nằm khóc dưới mặt đất, một bộ dáng tràn đầy thống khổ…

Hoảng sợ mà chạy vào đỡ lấy Bạch Miên. Khi nhìn thấy khuôn mặt cùng cánh tay của cậu, lòng Vân Nhi như lạnh đi: “Những vết thương này là sao? Là ai đã đối xử với ngươi như vậy.”

Bạch Miên ở trong lòng của Vân Nhi không ngừng lắc đầu, những ủy khuất cùng thống khổ cứ theo những giọt nước mắt của cậu mà trào ra…

“Ô…ô…Vân Nhi tỷ, ta rốt cuộc phải làm sao đây, ta chưa từng nói sẽ cướp lấy của ai cái gì, từ nhỏ đã cố gắng làm một hài tử tốt, chỉ mong sao có một cuộc sống bình thường thôi, tại sao lại khó đến như vậy?”

Vân Nhi đau lòng ôm chặt lấy Bạch Miên, hai mắt có chút cay cay: “Là tên Lưu Huân kia có phải hay không?”.

Bạch Miên không trả lời câu hỏi của Vân Nhi, cô cũng không hỏi thêm, cứ như vậy, Vân Nhi ôm lấy Bạch Miên để cậu ở trong lòng mình mà khóc, mà giải tỏa hết những đau đớn trong lòng…

Sau khi Bạch Miên khóc đến lã đi, Vân Nhi dìu cậu vào trong phòng, lấy thuốc bôi lên tay cùng mặt của cậu…


Đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của Bạch Miên, trong lòng cô đau đớn không thôi…

Đứa nhỏ tội nghiệp này, cuộc sống lúc nhỏ đã phải chịu bao nhiêu đau đớn, vậy mà khi lớn lên cũng không thể có được một cuộc sống an ổn…

Đáng lẽ ra hai người đã thoát khỏi cung vào tối qua, nhưng không ngờ được, Bạch Miên lại bị hoàng thượng bắt lại, kế hoạch trốn thoát cũng vì vậy mà thất bại…

Không thể cứ để Bạch Miên sống trong dằn vặt, đau đớn như vậy được…

Phải trốn đi, nhất định phải đưa Bạch Miên ra khỏi hoàng cung này, nhưng phải làm cách nào đây, cả ngày hôm nay cô ra ngoài để kiếm Bạch Tô, nhưng lại không thể tìm được người…

Không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Vân Nhi đứng dậy, định rời đi, nhưng tay áo lại bị Bạch Miên nắm lấy. cô xoay người, xoa xoa đầu của cậu, dịu dàng nói: “Ngươi hãy nghỉ ngơi đi, ta đi gọi người làm chút gì đó cho ngươi ăn, ngươi cũng đã quá mệt mỏi rồi.”

Bạch Miên nhìn Vân Nhi, sau đó nói: “Vân Nhi tỷ, ta muốn rời khỏi nơi này, ta muốn về lại bên cạnh ca ca ta, ta muốn về nhà, nơi đó sẽ không có ai khi dễ ta cả…”

Nghe Bạch Miên nói, nước mắt của Vân Nhi không ngừng tuôn rơi, cô ôm chặt lấy Bạch Miên nức nở nói: “Được, được mà, ta sẽ đưa ngươi ra khỏi nơi này, ta nhất định sẽ mang ngươi ra khỏi nơi này…”

Trời tối, trăng cũng đã lên cao, Bạch Miên ngồi ngoài đình viện. Vết thương trên mặt cùng tay của cậu đã được Vân Nhi bôi thuốc, cho nên đã đỡ đau rát hơn rất nhiều…

Bạch Miên ngồi một mình, tâm trí không hiểu sao lại nhớ về Lăng Tiêu Nghệ. Cái cảm giác trống trải cùng lạnh lẽo này, thật là cô đơn…

Ngồi nơi này, Bạch Miên lại nhớ đến những lần Lăng Tiêu Nghệ bồi bên cạnh mình. Hắn luôn từ phía sau mà ôm lấy cậu, hơi ấm truyền sang làm cho cậu vô cùng thoải mái cùng ấm áp…

Nhưng bây giờ thì sao, cậu chỉ còn một mình, ngồi nơi đây, gió lạnh thổi vào làm cho cả người cậu đều run rẩy…

Tối nay, Lăng Tiêu Nghệ không về bên cạnh cậu…

Bạch Miên khẽ cười thầm trong lòng, tại sao cậu lại có thể ngu ngốc như vậy, hiện tại, Lưu Huân đã trở về, vậy thì hà cớ gì Lăng Tiêu Nghệ lại về bên cạnh cậu chứ. Có lẽ giờ này, Lăng Tiêu Nghệ đang vui vẻ ở bên cạnh Lưu Huân.


Khẽ co người lại, Bạch Miên ôm lấy thân thể đang run rẩy của mình, nước mắt cũng không tự chủ mà rơi ra…

Những ngày sau đó, Bạch Miên trong lòng vẫn có chút chờ mong Lăng Tiêu Nghệ, nhưng càng chờ đợi, trái tim cậu cũng dần chết theo.

Tâm cũng ngày càng nguội lạnh…

Từ khi Lưu Huân trở về, Lăng Tiêu Nghệ chưa bao giờ quay về Lân cung tìm cậu một lần…

Niềm hy vọng nhỏ nhoi trong cậu cũng đã dần dần tắt đi. Dường như, tâm cậu đã đau đớn quá nhiều mà trở nên chai sạn, cho nên giờ đây, dù có đau đớn như thế nào, tất cả đối với cậu đều trở nên vô nghĩa.

Bạch Miên quyết định cứ như vậy bình thản mà sống, quên đi con người kia, quên đi tất cả…

Có lẽ như vậy sẽ tốt hơn cho cậu…

Bạch Miên uống một ngụm trà, ánh mắt nhìn về khoảng không trước mặt, nói: “Vân Nhi tỷ, chừng nào thì ta có thể ra khỏi hoàng cung này, ta bị nhốt ở trong Lân cung này cũng đã hơn một tuần rồi đi.”

Vân Nhi nhìn Bạch Miên, cảm thấy cậu có gì đó đã thay đổi. Từ ngày mà cậu bị Lưu Huân đánh, hoàng thượng cũng không đến tìm. Bạch Miên đã trở nên trầm lặng hơn lúc trước.

Cậu không còn cười nhiều, không còn vui vẻ, bây giờ cậu lúc nào cũng thản nhiên, đối với tất cả tựa như hư không…

Cũng có thể là cậu tự giấu đi đau khổ vào bên trong, cậu tự gặm nhắm nỗi đau ấy một mình, không muốn để cho bất kì ai nhìn thấy vẻ mặt yếu đuối của mình một lần nào nữa…

Vân Nhi nhìn Bạch Miên có chút cười khổ nói: “Ta cũng thực sự là muốn nhanh chóng rời khỏi chỗ này, nhưng hoàng thượng đã cho người giữ chặt nơi này rồi, không cho bất kì ai vào đây, cũng không cho chúng ta một bước rời khỏi đây, ngay cả Lưu Huân cũng bị cấm đến nơi này…có lẽ chúng ta phải đợi tin từ ca ca ngươi thôi.”

Bạch Miên nghe Vân Nhi nói, trong lòng chỉ đành cười khổ: “Nghệ, ngươi cần gì phải giam cầm ta đến mức này, hủy hoại ngươi cũng đã hủy hoại rồi, muốn đánh người cũng đã đánh rồi, ngươi còn gì chưa thỏa nguyện nữa hay sao, ngươi xem ta bây giờ sống không bằng chết, hay ngươi thực sự muốn ta chết đi ngươi mới vừa lòng…”

Nghĩ đến cái chết, bàn tay của Bạch Miên vô thức mà siết chặt lại…


Bạch Miên đứng dậy, thảnh thơi mà đi dạo trong hoa viên của mình: “Vân Nhi tỷ, ngươi nói hoàng thượng mấy ngày nay ở bên cạnh Lưu Huân thật vui vẻ đi, có lẽ cũng đã quên mất một nơi có tên Lân cung này rồi…”.

Vân Nhi không biết trả lời như thế nào, cô sợ làm Bạch Miên tổn thương, cô sợ chạm vào vết thương trong lòng cậu.

“Không cần phải giấu ta, ta đã không còn suy nghĩ nhiều về chuyện đó nữa, nếu như đã không còn thích, chuyện níu kéo là vô dụng, ta không muốn ngược đãi chính bản thân mình…”

Vân Nhi biết, tuy ngoài mặt Bạch Miên luôn nói chuyện như không quan tâm, không muốn người khác lo lắng cho mình, nhưng mà càng như vậy cô càng đau lòng hơn, cô biết, mỗi đêm Bạch Miên đều không ngủ được, luôn luôn gặp ác mộng, cậu khóc đến sưng đỏ cả hai mắt…

“Ta nghe Tiểu Trụ tử nói, từ lúc Lưu Huân về đây, ngày nào hắn cũng quấn lấy bên cạnh hoàng thượng, hai người không hề rời nhau lúc nào cả…Tiểu Miên, ngươi…”. Vân Nhi nhìn bước chân của Bạch Miên có chút lảo đảo thì hoảng sợ vô cùng.

Bạch Miên đưa tay ra ngăn cản Vân Nhi đến gần mình, cậu đưa tay xoa xoa hai con mắt đang đau nhức đến lợi hại của mình nói: “Không…ta không sao đâu, ta chỉ có chút choáng váng mà thôi…”.

Đầu óc có chút choáng váng làm Bạch Miên không thể giữ được thăng bằng, lại không có điểm để cậu tựa vào, cả người cậu chao đảo muốn ngã xuống…

Đột nhiên cậu được bao bọc trong một vòng tay to lớn, ấm áp…

Bạch Miên kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn, trong mắt cậu không giấu được ngạc nhiên.

“Ca, ca, là ngươi thật sao? Ta không phải là nằm mơ đi…”. Bạch Miên trong lòng vui sướng, ôm chặt lấy Bạch Tô.

Nhìn người đệ đệ mà mình thương yêu, cậu đã gầy đi rất nhiều, tinh thần của cậu cũng đã không còn như trước nữa, giống như có một thứ u buồn nào đó luôn bao quanh người cậu làm cho tâm trạng cậu luôn nặng nề….

Cậu thực sự đã bị Lăng Tiêu Nghệ phá hủy hoàn toàn rồi, cả thể xác lẫn tinh thần…

Bạch Tô cảm thấy thật đau lòng, siết chặt Bạch Miên vào vòng tay của mình…

“Ngoan, đệ không cần phải lo lắng nữa, ta sẽ mang đệ rời khỏi nơi này…”. Bạch Tô yêu thương mà vuốt ve mái tóc của cậu.

Bạch Miên ở trong lòng Bạch Tô, tham lam mà hưởng thụ cảm giác yên bình hiếm hoi, nhưng lại chợt nhận thấy có điểm lạ lùng, cậu ngẩng đầu nhìn Bạch Tô nói: “Ca, sao ngươi lại mặc y phục của thái giám?”


“Cái này sao?”. Bạch Tô chỉ vào y phục trên người mình, sau đó mĩm cười nói: “Hoàng thượng cho người trông coi nơi này quá chặt chẽ, lại không cho bất cứ air a vào, ta thật sự rất khó khăn khi đột nhập vào trong này, sợ bị lộ nên đành phải cải trang thành thái giám.”

Vân Nhi đứng ở một bên, nhìn huynh đệ tình thân, cảnh tượng ấm áp này cô thật sự không muốn xen vào, nhưng thời gian lại có hạn, không biết được, có sự cố nào phát sinh hay không.

“Bạch công tử, tại sao những lần trước ta ra ngoài tìm ngươi nhưng đều không gặp, còn chuyện trốn ra khỏi nơi này ngươi tính thế nào?”

Bạch Tô nghe Vân Nhi hỏi, lại nhớ đến điều gì đó, nắm tay của hắn vô thức mà siết chặt: “Hừ! ta đã bị hoàng thượng điều tới Giang Nam rồi, lại bị người thăm dò, cho nên ta rất vất vả mà trốn được đến kinh thành.”

Nghe Bạch Tô nói, Bạch Miên có chút kinh ngạc: “Nghệ tại sao lại điều ngươi đi tới Giang Nam, ngươi đã làm điều gì sao?”

Bạch Tô khẽ lắc đầu, sau đó lại không nói gì, yêu thương mà vuốt ve khuôn mặt của Bạch Miên nói: “Ngươi cố gắng đợi ta, hai ngày nữa, ta sẽ mang ngươi ra khỏi nơi thương tâm này, chúng ta sẽ đến một nơi thật tốt, sau đó cả gia đình ta sẽ sinh sống ở đó.”

Bạch Miên khẽ gật đầu nói: “Được, ta chờ ngươi a.”

Trong khi đó, Lăng Tiêu Nghệ ở trong ngự thư phòng.

Đưa tay xoa xoa cái đầu đang đau nhức của mình, Lăng Tiêu Nghệ cảm thấy trong người vô cùng bực bội.

Từ khi Lưu Huân về đây, hắn đã cho người canh giữ Lân cung thật kỹ lưỡng, không để cho Lưu Huân tìm đến Bạch Miên để gây khó dễ.

Nhưng mấy ngày không gặp cậu, hắn nhớ cậu vô cùng, thật muốn đi gặp mặt cậu một lần, nhưng tên Lưu Huân kia suốt ngày bám dính lấy hắn, làm hắn không thể đi đâu được, thật làm hắn tức chết mà…

Rõ ràng hắn có thể từ chối không bồi bên cạnh Lưu Huân, nhưng nếu như hắn bỏ mặc Lưu Huân, thì lại mang tiếng phụ nghĩa…

Hắn thật vô cùng khó xử…

Hắn tin chắc rằng, Bạch Miên cho dù thế nào cũng sẽ đợi hắn, cho nên hắn mới tự quyết định ở bên cạnh Lưu Huân, tìm cách để cho Lưu Huân rời khỏi hoàng cung này…


Hắn biết rõ, nếu Lưu Huân còn ở trong cung, lại biết người mà hắn yêu thích là Bạch Miên, chắc chắn Lưu Huân sẽ tìm cách hãm hại cậu…

Mà Lưu Huân lại là người mưu kế đa đoan, còn Bạch Miên thì đơn thuần không thể trở thành đối thủ của hắn được…

Hắn không muốn Bạch Miên bị Lưu Huân tổn thương…

Mà chính Lăng Tiêu Nghệ cũng không ngờ đến, Lưu Huân đã thực sự tổn thương Bạch Miên rất sâu…