Bảo Bối! Lại Đây

Chương 15

Lăng Tiêu Nghệ không có ngủ say giấc. Trong lúc mơ mơ màng màng lại thấy trước mắt mình được bao phủ bởi một màn sương mù dày đặc. Từ trong đám sương mù kia hắn nhìn thấy được một bóng dáng thật quen thuộc…

Hắn cố gắng tiến đến gần thân ảnh kia, khi  hắn chỉ cách thân ảnh kia vài bước chân thì màn sương mờ kia dần dần biến mất, để hắn thấy rõ được khuôn mặt của người đó…

Là Bạch Miên, cậu đang đứng nơi đó nhìn hắn mà mĩm cười…

Lăng Tiêu Nghệ cảm thấy thật kì lạ, cậu đứng nơi đó làm gì, tại sao thấy hắn cậu chỉ cười nhợt nhạt như thế, tại sao lại không òa vào lòng hắn để hắn ôm lấy cậu…

Lăng Tiêu Nghệ vươn tay ra, nói: “Tiểu Miên, ngươi làm cái gì vậy, mau qua đây với ta…”

Bạch Miên không hề cử động, ánh mắt có chút đau buồn nhìn vào bàn tay đang chìa ra của hắn, cậu lại nở một nụ cười dịu dàng, nói: “Nghệ, tạm biệt ngươi…”

Sau đó cậu không chút lưu luyến mà xoay người rời đi.

Nhìn bóng dáng cậu càng ngày càng biến mất sau đám sương mù dày đặc, Lăng Tiêu Nghệ cảm thấy vô cùng hoảng sợ, hắn cố gắng gạt bỏ đám sương mù, hắn điên cuồng chạy theo thân ảnh dần biến mất của cậu…

Nhưng tất cả đều là vô vọng, thân ảnh của Bạch Miên đã hoàn toàn biến mất…

Hai tay ôm lấy đầu mình, Lăng Tiêu Nghệ nhìn xung quanh, ánh mắt không ngừng tìm kiếm khắp nơi, nhưng vẫn không thể tìm thấy thứ mà hắn muốn…

Lăng Tiêu Nghệ điên cuồng mà gào thét: “Tiểu Miên, ngươi ở đâu, Tiểu Miên, ngươi mau quay lại đây…”

“Tiểu Miên…”. Lăng Tiêu Nghệ từ trong cơn ác mộng mà bật tỉnh dậy, hơi thở mệt nhọc có chút khó khăn, mồ hôi chảy ra làm ướt cả chiếc áo hắn đang mặc trên người…

Giấc mơ kia là như thế nào? Tại sao hắn lại mơ thấy Bạch Miên rời hắn mà đi?

Lăng Tiêu Nghệ nhớ đến giấc mơ đáng sợ đó, hắn lúc này chỉ muốn ôm chặt lấy Bạch Miên, hắn cần cậu…

Nhưng khi ánh mắt nhìn vào chỗ trống bên cạnh, tâm cũng đều trở nên nguội lạnh, trong lòng mơ hồ nổi lên cảm giác bất an cùng hoảng sợ, một nỗi sợ hãi mà hắn chưa lần nào trải qua…

Người vẫn ngủ bên cạnh hắn đã biến đâu mất, tại sao bên ngươi hắn chỉ còn lại một tấm chăn cùng khoảng không lạnh lẽo, tại sao…

Lăng Tiêu Nghệ nhanh chóng nhảy xuống giường, không kịp khoác lấy y phục, cũng không mang giày, cứ để chân trần như vậy mà chạy ra ngoài tìm người…


Hắn điên cuồng mà tìm kiếm cậu khắp mọi nơi, ra lệnh cho lính gác cũng mau chóng đi tìm cậu…

Lăng Tiêu Nghệ chạy trên dãy hành lang dài, mặc kệ cho gió lạnh thổi đến run cả người, trong lòng tràn ngập bất an mà tìm kiếm…

Đột nhiên hắn nhìn thấy một thân ảnh màu trắng từ phía xa…

Lăng Tiêu Nghệ nhìn thân ảnh trước mặt mà có chút sững sờ, trong lòng là một mảnh tơ vò, sợ hãi, đau đớn, bất an, tất cả lúc này như hòa làm một mà dày vò trái tim cùng tâm can của hắn…

Bạch Miên vì nghe thấy có tiếng bước chân mà xoay người nhìn lại, cậu có chút ngạc nhiên khi nhìn thấy người đó là Lăng Tiêu Nghệ, cậu không nghĩ hắn sẽ tỉnh dậy nhanh như vậy…

Bạch Miên thân mặc y phục màu trắng đứng dưới ánh trăng lại thanh thoát, tinh khiết đến kì lạ, làn da trắng nõn như đồ sứ, đôi mắt to tròn lại mang chút u buồn, đôi môi đỏ mọng như có như không mà câu lên một nụ cười nhẹ…

y phục trắng cùng mái tóc đen dài không được cột lại, dưới ánh trăng mà nhẹ nhàng lay động…

Nhìn Bạch Miên đứng trước mặt mình, trái tim của hắn lúc này dường như đã ngừng đập, mắt cũng không chớp lấy một lần mà chỉ chăm chăm nhìn vào cậu.

Cái cảm giác có thể mất cậu đi trong giây phút đó làm tâm can hắn đau đớn vô hạn…

Lăng Tiêu Nghệ nhìn cậu, hắn muốn tiếm đến đem cậu ôm vào lòng mình, nhưng mà hắn sợ…

Hắn cảm thấy sợ hãi khi nhìn thấy hình ảnh này của cậu, dưới ánh trăng này, nhìn cậu thật mong manh, có thể tan biến đi bất cứ lúc nào…

Lăng Tiêu Nghệ giọng có chút run rẩy nói: “Tiểu Miên, đã khuya như thế này ngươi còn định đi đâu?”

Bạch Miên mĩm cười nhìn hắn: “Không có gì, chỉ tại ta ngủ không được, bụng lại có chút đói cho nên mới định đi tìm thứ gì đó để ăn…”

Nghe Bạch Miên nói, Lăng Tiêu Nghệ trong lòng biết rõ đó chỉ là một lời bịa đặt, nhưng hắn không có đủ can đảm để hỏi cậu sự thật, một sự thật có thể làm cho hắn trở nên điên cuồng, cũng có thể trở nên đau khổ vô cùng…

Đưa bàn tay của mình về phía trước, Lăng Tiêu Nghệ nhìn chằm chằm Bạch Miên như thể sợ cậu sẽ biến mất khỏi tầm mắt của hắn trong phút chốc, nói: “Không cần ngươi phải đi tìm, ta sẽ cho người làm đồ ăn đem tới cho ngươi, bây giờ thì ngươi hãy mau quay lại đây với ta…”

Hai mắt Bạch Miên rũ xuống, cậu nhìn vào bàn tay to lớn ấm áp đang ở trước mặt mình, trong lòng như có gì đó hối thúc cậu hãy bước lên nắm lấy nó, nhưng một phần nào đó trong lòng cậu lại không cho phép điều đó xảy ra…

Cậu không biết trước được, bàn tay ấy, nếu cậu nắm lấy, sẽ là hạnh phúc hay là hủy hoại…

“Nghệ, ngươi cần gì phải tỏ ra khẩn trương như vậy, ngươi cần gì phải cố chấp mà giữ lấy ta bên người như vậy, không phải đến cuối cùng, ngươi cũng sẽ để ta ra khỏi hoàng cung này hay sao? Không lẽ ta còn giá trị gì để ngươi lợi dụng…”. Bạch Miên đau đớn thầm nghĩ trong lòng…

Cậu tiến về phía trước, nhẹ nhàng mà lướt qua bàn tay đang chìa ra trước mặt mình, cũng không nhìn đến Lăng Tiêu Nghệ mà bước đi…

Cái cảm giác lạnh lẽo cùng mất mát trong giấc mơ lại ùa về trong lòng Lăng Tiêu Nghệ. Khó khăn xoay đầu mà nhìn cậu. Hắn sợ hãi, hắn lo sợ mất đi cậu, nhìn thân ảnh tựa như hư không của cậu ngay trước mắt mình, hắn cảm thấy tất cả thật mong manh…

Bước hai bước dài, Lăng Tiêu Nghệ từ phía sau đem cậu ôm vào lòng mình. Hai tay vô thức mà siết thật chặt, khiến cho Bạch Miên đau đến nhíu mày lại…

“Tiểu Miên, rốt cuộc thì đã xảy ra chuyện gì, ngươi nói đi, ngươi nói cho ta biết đi, ngươi đừng như vậy có được hay không, ta rất sợ, ngươi có biết hay không?” Lăng Tiêu Nghệ có chút run rẩy mà nói.


Bạch Miên đưa tay chạm vào bàn tay đang siết chặt trước ngực mình, thật lạnh lẽo…

Tim có chút nhói đau, người này thật sự vì tìm kiếm mình mà không lo cho bản thân sao?

“Nghệ, sao ngươi ra ngoài mà không mặc áo khoác, cũng không mang giày, ngoài trời rất lạnh ngươi có biết hay không?”. Bạch Miên vẫn lãnh đạm nói.

Lăng Tiêu Nghệ nghe cậu nói, trong lòng lại có chút tức giận: “Ngươi đừng có đánh trống lảng với ta, ngươi mau nói cho ta biết đi…”

Bạch Miên xoay người, nhìn thẳng vào hai mắt Lăng Tiêu Nghệ, tại sao trong ánh mắt của hắn lại thương tâm cùng sợ hãi như vậy?

Không phải chỉ là trò đùa thôi sao? Ngươi không cần phải kỳ công như vậy mà lừa ta chứ?

Đưa bàn tay của mình chạm nhẹ vào khuôn mặt của Lăng Tiêu Nghệ, hơi lạnh trên tay của cậu làm cho hắn có chút giật mình.

Lăng Tiêu Nghệ nhanh chóng cầm lấy tay cậu, đưa lên miệng của mình để sưởi ấm, có chút tức giận mà nói: “Ngươi còn nói ta, ngươi nhìn lại mình xem, tay cũng đã lạnh như thế này rồi, mau đi về phòng thôi, còn đứng ngoài này nữa ngươi sẽ bị cảm lạnh mất…”

Nói rồi Lăng Tiêu Nghệ nắm lấy tay cậu kéo về phòng…

Bạch Miên trong lòng là một mảnh hỗn độn, hắn đối xử với cậu tốt như vậy làm gì, chỉ càng khiến cậu không thể dứt bỏ hắn được, cũng làm cho cậu không thể hiểu được rốt cuộc đâu mới là khuôn mặt thật của hắn…

“Nghệ, rốt cuộc, ngươi đối với ta là thực tâm hay giả dối, ngươi hãy nói cho ta biết đi…”

Sau khi trở lại phòng, Lăng Tiêu Nghệ lại tiếp tục gặn hỏi cậu, cậu lại không thể nói rõ cho hắn biết là cậu muốn rời khỏi hoàng cung. Cho nên cậu đành giả vờ ngủ cho qua mọi chuyện, hắn cũng không nỡ đánh thức cậu dậy, cho nên đành buông tha cho đáp án…

Lăng Tiêu Nghệ vì chuyện này mà không ngủ cả một đêm, hắn chỉ nằm đó mà nhìn ngắm khuôn mặt say ngủ của Bạch Miên…

Hắn không ngờ cậu từ lúc nào đã chiếm lấy một phần cuộc sống hắn, đã trở thành một phần trọng yếu đối với hắn như vậy, hắn lúc này không thể không có cậu bên cạnh…

Chỉ nghĩ đến việc cậu sẽ rời khỏi mình, hắn chỉ muốn nổi điên lên, hắn không bao giờ chấp nhận việc cậu rời xa hắn dù chỉ một giây phút…

Lúc trước khi nghe tin Lưu Huân trở về, lo sợ hắn sẽ gây khó dễ cho Bạch Miên, nên hắn mới nghĩ đến phương án cho cậu rời khỏi hoàng cung một thời gian, khi nào Lưu Huân rời đi, hắn sẽ lại đưa cậu về lại…

Hắn quả thật có thể bảo vệ cho cậu tránh xa tên Lưu Huân kia, nhưng nghĩ đến việc Lưu Huân từng là người mà mình tưởng niệm rất lâu, hắn thật khó xử khi đứng giữa hai người, cho nên hắn mới đưa ra phương thức để Bạch Miên rời khỏi hoàng cung…

Nhưng sau khi trải qua sự việc tối nay, hắn đã thay đổi quyết định của mình, hắn có cảm giác rằng, nếu lần này hắn để cậu rời xa hắn, để cậu ra khỏi chốn hoàng cung này, thì cậu sẽ hoàn toàn biến mất, sẽ không bao giờ trở lại bên cạnh hắn nữa…

Hình ảnh cậu mặc bạch y đứng dưới trăng kia làm cho hắn vô cùng sợ hãi, hắn có cảm tưởng rằng, chỉ cần một cái nháy mắt, cậu sẽ hoàn toàn biến mất…

Hắn sợ hãi, cho nên hắn quyết định sẽ không để cậu ra khỏi cung, không rời xa mình…

Lăng Tiêu Nghệ thức đến khi trời gần sáng.

Rửa mặt, chỉnh sửa lại y phục của mình, Lăng Tiêu Nghệ rời khỏi Lân cung.


Trước khi rời đi, hắn xoay người nhìn lại cánh cửa phòng còn đang đóng chặt kia, sau đó ra lệnh: “Các ngươi nhớ canh giữ nơi này cho cẩn thận, không được phép cho Bạch công tử bước chân ra khỏi hoàng cung này, hãy giám sát tất cả hành động của Bạch công tử, không được để hắn biến mất, nếu không ta sẽ lấy đầu các ngươi đó.”

Những binh lính được Lăng Tiêu Nghệ giao phó, đều hành lễ cung kính, nói: “Tuân mệnh”.

Sau khi giao phó xong xuôi, Lăng Tiêu Nghệ mới an tâm rời đi…

Lăng Tiêu Nghệ sau khi bước vào ngự thư phòng thì vô cùng kinh ngạc mà nhìn thân ảnh trước mắt…

Vẫn xinh đẹp, kiều mị như lúc nào, nam tử thân mặc bạch y, mái tóc đen dài được búi gọn gàng phía sau, làn da trắng nõn, khuôn mặt diễm lệ làm lay động lòng người…

Trong lòng Lăng Tiêu Nghệ khi đối mặt với thân ảnh kia vẫn bình thản một cách lạ thường, không có hồi hộp, không có hạnh phúc hay bất kì vui sướng nào…

Mặt đối mặt với nam tử, Lăng Tiêu Nghệ nói: “Nơi biên cương ngươi chơi chán rồi, bây giờ mới chịu về đây sao?”

Lưu Huân tiến đến, ánh mắt chứa đầy ám muội nhìn Lăng Tiêu Nghệ, giọng nói kiều mị: “Hừ! Nghệ, ngươi cũng thật vô tâm nha, ta không ngại đường xá xa xôi, lặn lội về đây thăm ngươi, ngươi lại có thể lạnh lùng như vậy sao? Sao không hỏi ta có mệt hay không, có đói hay không?”

“Những việc đó cần tới ta lo sao? Phủ của ngươi không phải là không có người hầu hạ.” Lăng Tiêu Nghệ vẫn bình thản mà đi đến trước thư bàn ngồi xuống, bình thản mà phê duyệt tấu chương, từ đầu đến cuối đều xem con người trước mắt thành người xa lạ…

Chính hắn cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc với chính bản thân của mình, không ngờ được rằng con người mình tâm niệm từ rất lâu kia, bây giờ khi đứng trước mặt mình, hắn không hề có lấy một chút cảm giác nào…

Nhưng chỉ là một việc nhỏ nhặt mà liên quan đến người kia, thì lòng hắn lại bị rối loạn đến kì lạ…

Lưu Huân nhìn Lăng Tiêu Nghệ, ánh mắt có chút thâm trầm, trong đầu ngay lập tức hiện lên một suy nghĩ, Lăng Tiêu Nghệ  đã không còn nồng nhiệt với hắn như lúc trước nữa…

Tại sao?

Là vì con chuột nhắt kia?

Trong mắt Lưu Huân khi nghĩ đến Bạch Miên thì lại xuất hiện chút giảo hoạt cùng tức giận…

Hắn biết Lăng Tiêu Nghệ thích hắn từ rất lâu, nhưng hắn vẫn giả vờ như có như không mà đối xử với Lăng Tiêu Nghệ. Hắn không thích bị ràng buộc, mà lại ràng buộc bởi một người nam nhân, hắn anh tuấn như vậy hà cớ gì phải vì một người mà bỏ cả rừng hoa đang đợi hắn…

Nhưng hắn cũng không muốn mất đi sự cưng chiều của Lăng Tiêu Nghệ dành cho mình, vì sao ư? Vì Lăng Tiêu Nghệ là vua của một nước…

Chính vì sự ích kỷ của mình chính vì vậy hắn quyết định lúc thì nồng nhiệt lúc thì lạnh nhạt với Lăng Tiêu Nghệ, hắn dám chắc rằng Lăng Tiêu Nghệ không thể bỏ rơi hắn được…

Và như hắn đã đoán, Lăng Tiêu Nghệ thực sự vì hắn mà cưng chiều, mà đợi hắn, không ép buộc hắn. Ở bên ngoài chơi đùa mỹ nhân, lâu lâu lại gửi về một lá thư nói rằng nhớ hắn, nói rằng yêu thương hắn…

Lăng Tiêu Nghệ lúc nào cũng hồi âm, nhưng những lá thư cuối cùng, Lăng Tiêu Nghệ không hồi âm lại. Cho người điều tra thì biết được Lăng Tiêu Nghệ đang sủng ái một con chuột nhỏ…

Vì cảm thấy sự xa lạ của Lăng Tiêu Nghệ đối với hắn cho nên hắn mới quyết định quay về để củng cố địa vị của mình trong lòng Lăng Tiêu Nghệ, tiện thể dọn dẹp luôn con chuột nhắt kia…

Hắn cho rằng Lăng Tiêu Nghệ sẽ không làm gì hắn, cũng giống như những phi tần trước kia của Lăng Tiêu Nghệ vậy…


Lăng Tiêu Nghệ nhìn Lưu Huân một chút sau đó nói: “Ngươi đi đường xa chắc cũng đã mệt, vậy tốt nhất là hãy về nghỉ ngơi trước đi, ta hiện tại còn nhiều tấu chương chưa phê duyệt xong.”

Lưu Huân mĩm cười nhìn Lăng Tiêu Nghệ, nói: “Được, vậy ngươi cứ làm việc, ta về phủ trước, à mà ta nói luôn, có thể lần này ta sẽ ở lại kinh thành luôn.”

Xoa xoa cái đầu đang đau nhức của mình, Lăng Tiêu Nghệ thầm thở dài trong lòng, vẫn là người xưa, vẫn là nụ cười mê người đó, nhưng tại sao lúc này, hắn lại không có chút cảm giác gì…

Quả thật đối với Lưu Huân, hắn chỉ là mê muội nhất thời mà thôi, còn đối với con chuột nhắt kia, hắn thật sự đã lún quá sâu vào chữ tình, không thể rút ra được nữa…

Khẽ cười một cái, Lăng Tiêu Nghệ lại bắt đầu phê duyệt tấu chương…

Tiểu Trụ tử ở một bên có chút đăm chiêu mà nhìn Lăng Tiêu Nghệ. Trong lòng lại lo nghĩ cho Bạch Miên. Lưu Huân không phải là một người tốt, hắn là một con hồ ly, còn Bạch Miên đơn thuần luôn nghĩ cho người khác kia, tuyệt đối không thể nào mà đấu lại hắn được…

Lúc trước ở trong cung, hắn nhìn thấy cảnh Lưu Huân đùa giỡn với từng vị quý phi kia như thế nào, thủ đoạn thật đáng sợ làm cho không còn ai có thể ở lại hoàng cung này, nhưng những quý phi đó cũng rất hung ác, cho nên hắn cũng không có để tâm, nhưng Bạch Miên lại khác, người này thuần khiết, thánh thiện, bọn họ rất thích cậu, cho nên không muốn nhìn cậu rời vào tay của tên hồ ly kia, nhưng hoàng thượng thì lại không có động tĩnh gì…

Không lẽ hoàng thượng định nhắm mắt làm ngơ, để cho tên Lưu Huân kia phá hủy Bạch Miên hay sao?

Bạch Miên sau khi thức giấc thì biết được mình bị Lăng Tiêu Nghệ giam lỏng. Không thể đi đâu, cũng không thể rời khỏi hoàng cung…

Trong lòng vô cùng đau đớn mà nghĩ: “Nghệ, ngươi tại sao phải như vậy đối với ta, ta chỉ muốn sống một cuộc sống an ổn thôi mà, không lẽ ngươi không thể để cho ta ra đi trong thanh thản hay sao? Không thể để ta được giữ lại những điều tốt đẹp nhất mà ra đi hay sao?”

Bạch Miên ngồi trong hoa viên, chậm rãi mà thưởng thức bánh hoa quế cao do Vân Nhi làm. Trong lòng lại có chút suy nghĩ miên man.

Còn đang thơ thẩn thì ánh mắt đột nhiên nhìn thấy một thân ảnh màu trắng đang tiến đến gần…

Bạch Miên có chút ngơ ngẩn mà nhìn người kia, cậu chưa từng thấy người nam nhân nào mà xinh đẹp như vậy…

Một thân y phục màu trắng, hai mắt phượng xinh đẹp đầy mê người, làn da trắng nõn, đôi môi như anh đào khẽ nhếch thành một nụ cười…

Lưu Huân nhìn thấy Bạch Miên đang nhìn mình đến ngẩn ngơ, trong lòng không khỏi nở nụ cười khinh bỉ.

Tiến đến gần Bạch Miên, Lưu Huân đưa ngón tay thon dài của mình nâng cằm Bạch Miên lên mà nhìn ngắm khuôn mặt của cậu.

Bạch Miên nhìn người xinh đẹp tựa tiên tử kia đến ngẩn ngơ, cũng không để ý đến hành động của hắn mà chỉ chăm chú mở to hai mắt nhìn.

“Hừ! ta còn tưởng người có thể làm cho Lăng Tiêu Nghệ đối xử tốt như vậy phải là một con người xinh đẹp thoát tục như thế nào! Không ngờ chỉ là một tên nhãi nhép bình thường, lại còn mập mạp như một con heo vậy…”. Lưu Huân không tiếc mà buông lời nhục mạ Bạch Miên.

Bị người nắm chặt lấy cằm có chút đau đớn, cộng thêm cái ánh mắt đầy khinh bỉ kia, Bạch Miên như từ trong mộng mà tỉnh lại.

Hất ra cánh tay đang nắm chặt lấy cằm mình, Bạch Miên đứng dậy, bước lui về sau vài bước: “Ngươi, ngươi là ai…”

Trong lòng cậu không khỏi thầm nghĩ: “Người này xinh đẹp như vậy, không ngờ lại khinh người quá đáng.”

Lưu Huân nhếch mép, tự tiện ngồi xuống ghế, phe phẩy chiếc phiến trên tay nói: “Ngươi không biết ta thật sao? Ngươi chưa từng nghe Nghệ nói đến một người tên Lưu Huân.”


Ánh mắt Lưu Huân gian xảo liếc nhìn Bạch Miên, trong lòng lại vô cùng đắc ý khi nhìn thấy sắc mặt cậu tái nhợt hẳn đi.

Bạch Miên nhìn người trước mắt, con người xinh đẹp này chính là Lưu Huân, chính là người mà Lăng Tiêu Nghệ yêu thương nhất kia hay sao?

Trong lòng Bạch Miên không khỏi đau đớn, trái tim cậu dường như bị thứ gì đó bóp nghẹt, khiến cậu không thể thở được.

Hai mắt cay cay, trong đầu chỉ còn là một mảnh hỗn độn khiến cậu không thể suy nghĩ được gì.

Lưu Huân đã trở về, vậy, còn cậu, Lăng Tiêu Nghệ sẽ đối xử với cậu như thế nào?