Anh nắm tay cô, mở lòng bàn tay của cô ra, lấy chiếc vòng cổ từ bên trong ra, Uyển Tình đột nhiên di chuyển tay, trong lòng anh quýnh lên, hung hăng ôm lấy cô: “Anh tuyệt đối sẽ không buông tay em! Em không ngoan ngoãn để cho anh thích, anh sẽ khóa em lại!”
“Anh điên rồi!” Uyển Tình thốt ra.
“Phải, vì em điên!”
Uyển Tình ngẩn ra, nhìn anh muốn nói lại thôi. Mà anh cư nhiên không dám chống lại ánh mắt của cô, chỉ có thể di chuyển ánh mắt về phía khác. Uyển Tình mở lòng bàn tay ra, gỡ chiếc nhẫn ở trên chiếc vòng ra, đeo vào tay mình. Mục Thiên Dương vừa nhìn thấy, kích động ôm chặt cô, hung hăng hôn một chút lên lỗ tai của cô, sau đó lấy chiếc vòng tay đeo cho cô.
“Không tức giận?” Anh cẩn thận hỏi.
Uyển Tình tránh anh ra: “Đi uống thuốc.”
Mục Thiên Dương lặng đi một chút, lớn tiếng đáp ứng: “Uh!” sau đó vui vẻ chạy ra ngoài, chạy được vài bước lai quay trở lại, do dự nhìn cô, “Anh uống như thế nào?”
“Cái gì làm sao?” Uyển Tình hỏi.
Mục Thiên Dương nhìn thoáng qua những viên thuốc bị văng khắp phòng: “Này đó làm sao bây giờ?”
Uyển Tình không nói gì trở mình xem thường một cái: “Thuốc rơi trên mặt đất đại biểu bệnh tốt, không thể nhặt lên uống lại, sẽ khiến bệnh tái phát!”
“A……” Nhưng thuốc này không phải là rơi, là do em. Mục Thiên Dương nghĩ, chiếu theo cách nói của cô, có muốn ném xuống toàn bộ hay không, quên đi….
“Anh lấy một túi thuốc khác uống! Uống một ít thuốc, sớm tốt một chút.”
“Nga.” Mục Thiên Dương ngoan ngoãn đi tới phòng khách lấy thuốc, lúc quay lại thấy cô đang ngồi xổm trên sàn nhà nhặt thuốc, lập tức đi giúp một tay.
Uyển Tình đẩy anh ra: “Đi uống thuốc, để em làm.”
Anh đành phải bưng lên cốc nước cô để đầu giường lúc trước, ngoan ngoãn uống thuốc, sau đó phát hiện một vấn đề nghiêm túc: còn chưa kết hôn, anh là chồng mà không thể chấn cương! Về sau sẽ bị cô quản chặt sao?
Anh quay đầu nhìn cô, thấy cô đã nhặt thuốc ở dưới sàn xong, lại lên giường nhặt. Nhìn bộ dạng hiền lành của cô, anh cảm thấn vấn đề phu cương là rất nghiêm túc, hiện tại anh không ra dáng một người chồng, có tư cách gì cương a? Trước tiên anh nên suy nghĩ biện pháp trở thành “Chồng ” của cô! Về phần phu cương, coi như hiện tại anh vì tương lai, cứ coi như mây bay đi….
Sáng hôm sau, Uyển Tình rời giường làm điểm tâm. Mục Thiên Dương đi qua xem, thấy cô mở tủ lạnh tìm đông tây, phỏng chừng không có nguyên liệu nấu ăn gì, nói: “Không cần phiền toái, anh đi ra ngoài ăn.”
“Ai biết anh có ăn hay không?” Uyển Tình tìm ra một số thứ, nhưng không biết làm như thế nào. Trực tiếp nấu canh tương chua, thật ra cô có thể ăn hết, nhưng còn Mục Thiên Dương? Không có trứng ốp la, thịt hun khói, them một ít ra xanh tốt xấu? Nhưng khoảng mười ngày rồi vú Trương không có ở nhà, trong tủ lạnh không còn gì.
“Vậy em nấu, anh ăn.” Mục Thiên Dương hôn ở trên mặt cô một cái, “Không phải anh sợ em mệt sao?”
Uyển Tình do dự, dạ dày anh đang đau, vẫn là không nên ăn linh tinh tăng them bệnh tình: “Này nấu không tốt, anh vẫn nên đi ra ngoài ăn, nhớ rõ đừng ăn những món nhiều mỡ hoặc quá cay! Dạ dày anh còn đau không?”
“Không đau.” Mục Thiên Dương mỗi lần nghe cô quan tâm bản thân, trong lòng nhin không được kích động, ôm lấu cô liền hôn.
Uyển Tình vội vàng đẩy anh ra, xấu hổ hỏi: “Anh làm sao vậy?”
Mục Thiên Dương dùng chop mũi cọ cọ mặt cô: “Mỗi lần nhìn em quan tâm anh, liền nhịn không được muốn hôn em.”
Uyển Tình đỏ mặt, vội vàng đẩy anh ra: “Anh còn không đi thay quần áo? Muộn giờ làm rồi.”
“Anh là lão bản, không cần phải đúng giờ.”
“Lão bản càng phải làm gương!”
“Được rồi, tất cả nghe theo em.” Mục Thiên Dương lại hôn cô một chút, rồi quay về phòng thay quần áo.
Uyển Tình bước nhanh theo sau, tìm quyển vở viết cách dạy nấu ăn hôm qua, ghé vào bên cạnh viết tiếp, vừa viết vừa nó: “Một lát nữa anh tới công ty tìm một bảo mẫu tạm thời, làm cho họ nấu cơm cho chúng ta vài ngày, kỳ thật em có thể mua thức ăn, cũng có thể nấu. Anh đang có bệnh, không nên ăn đồ ở bên ngoài.”
Mục Thiên Dương nói: “Mấy ngày nữa vú Trương sẽ quay trở về, vẫn là không cần thuê thêm người. Vài năm nay vú Trương làm được không sai, lại rất tốt với em, cũng không để lộ ra bên ngoài chuyện của chúng ta. Tạm thời gọi một người tới, vạn nhất không tuận thủ đạo đức nghề nghiệp, nói lung tung ở bên ngoài thì làm sao bây giờ? Nếu để vú Trương biết, trong lòng vú ấy cũng sẽ không vui, về sau cũng sẽ không tận tâm như vậy nữa.”
Uyển Tình sửng sốt, cảm thấy anh nói rất có lý.
Mục Thiên Dương sắp xếp lại văn kiện của bản thân, đi qua khép vở của cô lại: “Đừng viết, anh không sao. Buổi tối cùng đi Dưỡng Sinh ăn cơm? Anh đã đặt vị trí trước, sẽ không bị người thấy.”
Uyển Tình đẩy tay anh ra, xé xuống trang vừa mới viết: “Tự em đi mua.”
Mục Thiên Dương sửng sốt: “Không phải em sợ người thấy sao?”
“Còn biện pháp khác sao?” Uyển Tình lườm anh một cái, “Lát nữa lại nói em không quan tâm anh.”
Mục Thiên Dương chột dạ cứng lại: “Cũng đừng mang thù được không?”
“Em mới không mang thù đâu……” Uyển Tình nhìn thoáng qua miệng vết thương trên mặt anh, lại chột dạ không được tự nhiên, “Anh cũng đừng để ở trong lòng. Anh quá tốt với em, ngược lại em lại không biết đối với anh như thế nào….”
“……..”
“Thuận theo tự nhiên là tốt rồi.” Cô thấp giọng nói, “Anh không cần cố ý làm cho em, cũng đừng lại đùa em.”
“Uh.” Mục Thiên Dương hôn lên trán của cô một chút, “Anh đi làm đây?”
Uyển Tình gật đầu, cùng đi ra khỏi phòng với anh. Đi vào phòng khách, cô để vào túi thuốc vào cặp của anh: “Ăn cơm xong nhớ phải uống.”
“Nhiều như vậy làm gì?”
“Vạn nhất buổi tối anh phải xã giao, quay về trễ? Đúng rồi, trong thời gian uống thuốc không thể uống rượu, mấy ngày này anh phải kiêng rượu!”
Mục Thiên Dương yên lặng thả hai túi thuốc ở trên bàn: “Buổi trưa anh về nhà.”
“Một lát nữa em đi mua thức ăn.”
“Em đi chơi thì tốt rồi, đừng mua thức ăn. Gọi điện thoại cho vú Trương, kêu bà ấy trở về trước!”
“Kia sớm nhất cũng phải ngày mai, còn hôm nay thì sao?”
Mục Thiên Dương suy nghĩ một chút, lấy tờ giấy ở trong tay của cô: “Em muốn mua những thứ này?”
“Uh.”
“Anh mang về cho em!” Anh nói.
“A?”
“Không được?”
“……Đi.”
Mục Thiên Dương vẫy vẫy tay ra cửa. Lúc nay Uyển Tình mới định thần, ý của anh là…..anh muốn đi mua thức ăn? Nga mua thức ăn!
-
Mục Thiên Dương đi vào công ty, nhân viên theo thói quen chào hỏi: “Tổng giám đốc…..ách, buổi sáng tốt lành!” Mặt tổng giám đốc bị làm sao thế?
Tất cả mọi người hoảng sợ nhìn anh, anh giống như chưa tỉnh, đột nhiên nói với thư ký đang đi tới: “Thông báo với mọi người họp.”
Thứ ký lẳng lặng gật đầu, nghĩ rằng tâm tình của tổng giám đốc hiện tại nhất định không tốt, cho nên chuẩn bị đi tìm ống dẫn khí nén!
Ngạc nhiên là, khi họp tâm tình của Mục Thiên Dương rất tốt, không có làm khó dễ bất luận kẻ nào, thậm chí có người phạm sai lầm, anh cũng không mắng, chỉ nói “Lần sau cẩn thận”