Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc

Chương 267: Cho em mượn ngủ một đêm

Edit: Nguyễn Phương

Beta: minhhy299

Thiên Tuyết ở bên ngoài sụp đổ, hung hăng đá cửa trước một cước, xoay người muốn chạy, lại không dám, dứt khoát ngồi xổm xuống trước cửa. Nghe thấy tiếng cười từ bên trong truyền ra, vì không để tâm hồn thuần khiết của mình ô nhiễm, cô giơ tay che hai lỗ tai của mình lại!

Không đến một phút, cửa bị mở ra, cô kêu to một tiếng, ngã vào trong.

Mục Thiên Dương thấy cô mặc áo ngủ, giống như quả cầu lông lăn tới đây, nhịn không được nhíu mày: “Em đang làm gì đó?”

Thiên Tuyết đứng lên, gãi gãi đầu, nhìn Uyển Tình nước mắt lấp lánh ngồi trên giường, nghĩ tới tên biến thái này lại đang chơi cái trò gì, ép Uyển Tình thành như vậy? Cô nhất định phải cứu Uyển tình ra khỏi nước sôi nửa bỏng!

Nắm quyền, cô nói với Mục Thiên Dương: “Anh……..” mới nói được nửa câu, hai mắt bắt đầy rơi đầy nước mắt, một bộ vô cùng đáng thương.

Mục Thiên Dương run lên, trên người nổi da gà: “Có chuyện nói thẳng! Sắp hai mươi tuổi đến nơi, đừng bắt chước trẻ con!”

Thiên Tuyết hít hít mũi, ánh mắt càng óng ánh trong suốt: “Anh để cho Uyển Tình ngủ cùng với em một đêm.”

Mục Thiên Dương nhìn cô, không nói lời nào.

Nước mắt của cô lách tách rơi xuống: “Em không ngủ được……”

“Ai bảo em xem loại sách này!”

“Đẹp mắt thôi…….Ô ô…..Anh hai…….”

Mục Thiên Dương cắn răng, để tùy cô khóc, chỉ là không lên tiếng trả lời. Nói đùa, Uyển Tình bồi cô ngủ, vậy ai ngủ với anh? Chớ nói hai người bọn họ náo loạn ra vụ bê bối tình dục đồng tính, anh dám để cho các cô ngủ cùng nhau sao? Nếu ngủ xảy ra chuyện gì, anh tìm ai khóc…..

“Uyển Tình……” Thiên Tuyết nhìn Uyển Tình, “Cậu ngủ cùng với mình! Mình thật sự không ngủ được!”

“Em bật đèn ngủ!” Mục Thiên Dương ngủ.

“Bật đèn rất là khủng khiếp, cảm giác như dưới ánh đèn đột nhiên xuất hiện rất nhiều bóng dáng…..”

“Vậy em tắt đèn ngủ.”

“Tắt đèn càng khủng bố!” Thiên Tuyết khóc lớn, “Anh căn bản không biết trong bóng tối có cái gì……”

“Tốt lắm tốt lắm, đêm khuya, đừng khóc! Nếu không đều sẽ bị em khóc gọi ra này nọ đến đây.”

“A….” Thiên Tuyết hét lớn một tiếng, nhào vào trong lồng ngực của anh, “Để cho Uyển Tình ngủ cùng với em, bằng không em sẽ ngủ ở giữa hai người!”

Mục Thiên Dương trừng cô, cô chỉ biết sợ hãi, căn bản không biết mình đang nói gì. Anh đành phải nhìn về phía Uyển Tình: “Em nghĩ thế nào?”

Uyển Tình do dự một chút, nói: “Hay là cứ để em ngủ cùng với cậu ấy đi…….”

Mục Thiên Dương trừng mắt, cô không nói tiếp.

Anh xoa xoa sau cổ, đẩy Thiên Tuyết ra: “Đưng khóc, Uyển Tình đáp ứng rồi…..”

Thiên Tuyết lập tức ngừng khóc, xoay người kêu to: “Uyển Tình! Cậu là thần của mình!” Sau đó kéo người bỏ chạy.

Mục Thiên Dương buồn bực bứt tóc, tiến lên đóng cửa, phát hiện hai người vào phòng bếp, hỏi: “Hai em đang làm gì?”

“Tìm tỏi!” Thiên Tuyết nói, “Cái này có thể tránh cương thi.”

“…….”

Mục Thiên Dương mất ngủ một đêm. Vốn có một đêm phi thường kiều diễm, kết quả bị em gái phá hỏng…….Hiện tại nhu cầu bất mãn.

Mỗi buổi sáng đều xuất hiện phản ứng sinh lý, giờ phút này không thể chịu được liên tưởng nhất. Anh cắn răng một cái, sải bước đi về phía phòng ngủ của Thiên Tuyết. Đẩy cửa ra, thấy hai người đang tựa đầu vào nhau, ánh sáng nhỏ ở đầu giường, ấm áp lại hài hòa.

Anh bất đắc dĩ thở dài, tắt đèn, nhẹ nhàng lật chăn ra, ôm lấy Uyển Tình.

Uyển Tình lập tức liền tỉnh, chậm rãi mở mắt ra, có hơi phản ứng không kịp.

“Nhớ em.” Anh nói.

“Ách….” Uyển Tình nháy mắt mấy cái, còn chưa thanh tỉnh.

Anh ôm cô ra khỏi phòng, cô từ từ nhớ tới chuyện ngày hôm qua, sau đó câu nói “Nhớ em” quanh quẩn trong đầu, khiến cho trái tim không ngừng gia tăng tốc độ.

Sau khi trở về phòng, cô vô cùng phải nhổ bản thân. Nhảy cái gì? Anh là nhớ cô, cô nên nghĩ thế nào, muốn thân thể của cô mà thôi!

Lăn qua lộn lại hai lần, Mục Thiên Dương rốt cục thỏa mãn, ôm cô tiếp tục ngủ.

Thiên Tuyết thức dậy phát hiện không thấy Uyển Tình, còn tưởng rằng cô đã rời giường. Ăn điểm tâm, không thấy hai người xuất hiện, lập tức biết ngay là Mục Thiên Dương lôi kéo cô đi làm bù chuyện kia! Chậc, không làm một ngày sẽ chết sao?

Cô lắc lắc đầu, uống sữa ấm dạ dày. Còn muốn đọc mấy cuốn sách kia, nghĩ nghĩ, Mục Thiên Dương tuyệt đối không cho cô mượn Uyển Tình nữa, đành phải thôi, mở TV lên, chuyển kênh chuyển kênh……Cuối cùng mở tới Những chú cừu vui nhộn.

Lúc 10 giờ, Mục Thiên Dương mặc áo ngủ xuất hiện, tinh thần rất sảng khoái.

“Đã dậy?” Anh hỏi, đứng ở trước bàn rót nước uống.

Thiên Tuyết nhịn không được trở mặt khinh thường một cái: “Em đã xem ba tập Những chú cừu vui nhộn!”

“Đổi chương trình đi! Về sau em lại bắt chước lấy cái chảo đánh chồng của mình, vậy sao được.”

Thiên Tuyết không hiểu: “Làm sao anh biết có người lấy cái chảo đánh chồng mình?” Anh không nhìn, làm sao biết?

Mục Thiên Dương nói: “Công ty của chúng ta có một nhân viên trẻ, vốn dĩ tiền đồ rộng mở, bởi vì vợ của cậu ta xem Những chú cừu vui nhộn, không lâu trước đó lấy cái chảo gõ về phía đầu của cậu ta……Bây giờ còn nằm ở viện chưa tỉnh, phỏng chừng đã trở thành người thực vật.”

Thiên Tuyết kinh ngạc.

“Còn muốn xin phí điều trị từ công ty, anh thật muốn ra một cái thông báo, về sau không cho phép nhân viên nữ trong công ty xem Những chú cừu vui nhộn, nhân viên nam không cho phép lấy vợ xem Những chú cừu vui nhộn.”

Thiên Tuyết lập tức tắt TV: “Em không xem……”

Mục Thiên Dương gật gật đầu, biểu tình một bộ như trẻ con dễ dạy. Bưng cốc nước, cùng với bữa sáng trở về phòng, Uyển Tình vào toilet rửa mặt. Anh ngồi trên giường một lát, thấy cô đi ra, mỉm cười vươn tay: “Đến.”

Uyển Tình đưa tay ra, bị anh ôm lên giường. Anh hung hăng hôn cô một hồi, sau đó đút cô ăn cơm. Vừa đút, vừa nhịn không được muốn chạm vào cô, sau đó liền……Thật sự làm như vậy.

“Anh đừng…….” Uyển Tình nhíu mày, có chút không muốn, “Ạnh đừng……Buổi tối được không?”

Mục Thiên Dương rút tay lại, hôn hôn lên mặt cô, ngăn chặn lại dục vọng: “Theo ý em……”

Ăn xong, anh thu dọn chén bát đi ra ngoài, trở về thấy Uyển Tình đang thay quần áo, một tay ôm lấy cô lên giường.

“Ai!” Uyển Tình hoảng sợ, “Lúc ăn cơm…..Không phải nói buổi tối sao?”

“Em nghĩ đi đâu vây?” Thật vất vả mới có một ngày nghỉ, đương nhiên muốn thế giới chỉ có hai người. Anh buông cô ra, một mình nằm lên trên giường: “Em lấy quyển sách đến đây.”

“Ưm.” Uyển Tình vội vàng đi đến giá sách tìm sách, “Anh muốn đọc cuốn nào?”

“Bắt em. Từ Chí Ma, Tịch Mộ Dung đều có thể.”

Uyển Tình nghi hoặc một chút, cầm cuốn Tịch Mộ Dung đi đến.

Anh vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình, nói: “Ngồi ở đây.”

Uyển Tình cởi giày, ngồi lên. Anh dịch chuyển vị trí, tựa đầu gối lên đùi của cô, sợ cô không thoải mái, lấy gối đầu đệm ở dưới mặt, sau đó nói: “Bắt đầu đi, đọc cho anh nghe.”

Uyển Tình liếc anh một cái, nói: “Anh tưởng em là thầy thôi miên sao?”

“Đúng vậy…….” Anh nhịn không được cười lên một tiếng, nắm lấy một bàn tay của cô, “Bắt đầu đi.”

Uyển Tình rút tay lại, anh không tha, cô nói: “Một tay em không lật sách được.”

Anh dừng một chút, đành phải thả ra.