Bánh Mì Và Tình Yêu Anh Đều Muốn

90: Ghen Ghét

Trên đầu là bầu trời đầy sao, tiếng thủy triều không ngừng vang lên bên tai, làn gió biển ẩm ướt phả vào mặt, lướt qua cơ thể mềm mại của Hạ Diệp, bên dưới là chiếc áo vest của anh, người con gái không một mảnh vải che thân nằm phía trước xe.

Xung quanh tĩnh lặng, bãi biển vắng vẻ vang lên tiếng vỗ về xác thịt cùng tiếng thở hổn hển của đôi nam nữ.
Bên đường cao tốc thỉnh thoảng lại có một chiếc xe lưu thông, rồi nhanh chóng biến mất trong màn đêm mờ ảo.

Hạ Diệp ôm lấy vai Kiều Triết, một bên ngực bị anh ngậm chặt khiến cô phải ưỡn cong người, đầu lưỡi ẩm ướt quấn lấy đầu vú, bên trên lưu lại lớp nước bọt trong suốt như pha lê.
Cơ thể thon cao của người đàn ông áp sát vào hạ thể của cô gái, áo sơ mi trắng không cài cúc, bên dưới vẫn mặc nghiêm chỉnh chiếc quần tây, chỉ có vật khổng lồ dưới đáy quần là căng ra, không ngừng ra vào cơ thể người con gái.
“Có chỗ nào không thoải mái không?” Anh dành chút thời gian để hỏi cô, lòng bàn tay to lớn vuốt ve lên xuống bờ mông cô.

Hạ Diệp vén tóc lọn tóc vương vấn quanh miệng, mắt nhắm hờ: “Ưm, không, không có.”
“Lát nữa đến bệnh viện một chút, ít nhất cũng phải xét nghiệm máu xem sao.” Kiều Triết nắm lấy đầu vú đang run rẩy của cô, nhéo điểm đang nhô cao mặc sức xoa nắn.
“Ưm, chậm, chậm một chút.” Hạ Diệp lâng lâng, đáp lại lời anh.
Cánh tay của người đàn ông đặt sau eo cô, anh không ngừng miệt mài dùng sức đâm thọc, tìm kiếm điểm nhạy cảm bên trong, sau đó ra sức cọ xát.
“Ưm, á, không cần đâm chỗ đó.” Hạ Diệp cắn môi rên rỉ, khuôn mặt đỏ bừng, đôi môi căng mọng đã sưng tấy vì bị liếm mút.
Hoa huyệt bên dưới không ngừng tiết ra dịch bôi trơn, chất lỏng bắn tung tóe trên bãi biển, loang lổ hòa vào bãi biển ẩm ướt.


Kiều Triết cúi đầu cắn vành tai cô, khẽ rên rỉ: “Muốn hay là không muốn?” Áp lực liên tục dồn lên eo khiến Hạ Diệp phải lùi về phía sau.
Bụng dưới mịn màng không ngừng co rút, cô đỏ mặt rên rỉ, trước mặt là đôi lông mày sắc như kiếm, cùng đôi mắt sáng như sao của anh, đôi mắt sâu thẳm như muốn hút cô vào trong, bên dưới lại không ngừng quấn lấy anh, mỗi lần va chạm đều khiến cô không nhịn được mà run rẩy, cảm giác ngứa ngáy nóng ran xâm chiếm não bộ.
Hạ Diệp ôm lấy khuôn mặt anh, ngậm lấy đôi môi nóng bỏng ấy, dùng đầu lưỡi phác họa đường nét của nó đồng thời kêu lên: “Muốn, muốn.”
Người đàn ông ấn chặt eo cô, mạnh mẽ đưa đẩy chính mình, khóe miệng không khỏi nhếch lên, nhìn dáng vẻ đắm chìm trong hoan lạc của người dưới thân, anh chỉ hận không thể xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng của cô.
“Ưm, đến, đến rồi.” Hạ Diệp nâng mông lên, phun ra hoa dịch, khiến quần anh ướt đẫm.
Kiều Triết hung hăng nhấp mông, đâm thêm vài cái rồi phun tinh dịch đặc sệt vào trong cơ thể cô.
Cặp mông tròn trịa của người con gái nhấp nhô lên xuống, chủ động phun ra nuốt vào dị vật khổng lồ đang nằm bên trong cơ thể, vách thịt co rút, cả người nhẹ như bông, tâm hồn trống rỗng được bao bọc bởi khoái cảm đến tột cùng đang lướt qua từng dây thần kinh, ngay cả đầu ngón tay cũng phải run rẩy.
Kiều Triết rút gậy thịt ra, nhìn xuống nơi giao hoan dâm mỹ, hoa huyệt của cô vẫn đang mở, vách tường nhăn nhăn bên trong từ từ khép lại, lối vào nhỏ hẹp không ngừng run rẩy co bóp, tinh dịch màu trắng đục bên trong cũng theo đó bị ép ra ngoài.
Hoa huyệt đỏ bừng, Hạ Diệp mệt mỏi khẽ mở mí mắt, lại thấy anh đang nhìn chằm chằm hạ thể của mình với vẻ ngạc nhiên, cô liền giơ tay che chắn nó lại, nũng nịu nói: “Không được nhìn.”
Kiều Triết đẩy tay cô ra, chất lỏng màu trắng đục vẫn đang tiếp tục tràn ra, đám lông lưa thưa phía trước ướt át dính nhẹp vào nhau, dưới ánh trăng phát ra ánh sáng lấp lánh.
Hạ Diệp bị nhìn chằm chằm đến mất tự nhiên, cô muốn khép đôi chân đang mở rộng vào, nhưng lại bị anh đè lại, sau đó thấy anh lấy từ trong túi ra chiếc khăn màu trắng, nhẹ nhàng lau chùi hạ thể cho cô.
Dịch thể trắng đục được lau sạch, để lộ ra lỗ hoa màu hồng nguyên bản, môi âm hộ hơi sưng lên, vừa hay có thể che đậy lỗ huyệt nhỏ nhắn bên trong, yết hầu Kiều Triết khẽ cuộn, anh cúi người đến ngậm lấy nó.
“Á… Anh… Ưm.” Hạ Diệp kinh ngạc kêu lên, phần dưới được bao bọc bởi chiếc lưỡi nóng ẩm của anh.
Kiều Triết đặt hai chân cô lên vai mình, anh hơi trùng đầu gối xuống, vùi đầu vào giữa hai chân cô, ngậm lấy lỗ hoa vừa được che giấu, đồng thời liếm mút vào điểm nhạy cảm của cô.
Hạ Diệp chống một tay, nhổm người dậy, đẩy anh ra: “Đừng, bẩn lắm.”
Vị tanh tanh mặn mặn vương vấn nơi đầu lưỡi, anh có thể cảm nhận được bờ mông đang co rút của cô, lỗ hoa phun ra một tia trong suốt, khiến cắm anh ướt đẫm.
“Ưm… Aaaa… Aaaa.” Hạ Diệp vừa rên rỉ vừa cố gắng tìm đường lui, nhưng cánh tay của người đàn ông lại giữ chặt lấy đùi, khiến cô không thể cử động.
Toàn bộ cơ thể như bị bó chặt, tất cả sự đụng chạm đều tập trung vào phần mẫn cảm, bên dưới chiếc lưỡi mềm mại của anh vẫn không ngừng cuốn lấy, khoái cảm dồn dập ập đến như thủy triều, vùng bụng trơn nhẵn co giật, hoa huyệt mấp máy theo động tác đầu lưỡi của anh, một dòng chất lỏng từ bên dưới trào ra, khoái cảm lại một lần nữa đưa cô lên tận mây xanh.
Kiều Triết gấp khăn tay lại, lau chỗ ướt đẫm trên cằm, sau đó đứng dậy ôm lấy cơ thể mềm nhũn của cô.

Hạ Diệp vòng tay qua cổ, vùi mặt vào hõm cổ anh, hai chân trần kẹp lấy vòng eo hẹp của người đàn ông, cô thậm chí còn nghe thấy tiếng nhịp tim đang đánh như sấm của mình.
“Rốt cuộc chuyện là thế nào?” Anh vuốt ve gáy cô hỏi han, cuối cùng cũng có thời gian để hỏi về sự việc vừa rồi.
“Em cũng không biết, sau khi uống ly rượu của người đó đưa tới, liền lập tức cảm thấy cơ thể có gì đó rất lạ, sau đó không cẩn thận bị ngã, anh ta lại bế em vào trong phòng rồi ném lên giường, em choáng váng không còn chút sức lực, khó chịu đến muốn chết đi được, tiếp đến thì Hà Minh Thịnh xông vào.”
“Người đó là ai?” Anh hỏi với ngữ khí lạnh lùng.
“Em không quen anh ta, hình như là bạn của Lâm Nghị.” Cô thực sự không biết đối phương tên là gì.
“Đến bệnh viện xét nghiệm máu.” Người đàn ông cau mày, ánh mắt vô cùng giận dữ.
Hạ Diệp rụt vai lại, nhìn mặt biển lấp lánh, hơi thở ấm áp phả vào gáy anh, lúc này cô vừa mệt vừa buồn ngủ, nhưng vẫn nói một tiếng: “Được.”
Nếu đã bị bỏ thuốc thì nhất định sẽ để lại chứng cứ, mọi chuyện sẽ chẳng dễ dàng cứ thế mà cho qua, một tia lạnh lùng ánh lên trong đôi mắt khép hờ của người con gái.
Kiều Triết dùng áo vest bọc lấy cô, bế cô vào xe, sau đó khởi động máy trở lại con đường cũ.
……
Hà Minh Thịnh nhìn theo bóng người biến mất, thời điểm quay đầu lại lại thấy Lâm Phỉ Phỉ đang trốn trong góc tường, khuôn mặt của người phụ nữ ẩn hiện trong bóng tối, âm u không thể thấy rõ.
Anh ta sải bước lên lầu, chuẩn bị bắt Hà Tụng đưa đến đồn cảnh sát, vì anh ta biết, Kiều triết sẽ không bỏ qua cho đối phương.
Sắp đi tới cầu thang, thì Lâm Phỉ Phỉ từ bên trong bước ra, trên mặt lộ vẻ lo lắng: “Bạn gái của sư huynh sao vậy?”
Lúc này, Lâm Nghị cũng từ sau đi tới, trong tay đang cầm pháo hoa cùng một vài thứ khác, thấy hai người ở đầu cầu thang liền lên tiếng hỏi: “Hai người ở đây làm gì thế? Có thấy Kiều Triết đâu không?”
Hà Minh Thịnh giơ đống pháo hoa trong tay mình cho anh ấy xem, vừa rồi khi Kiều Triết đón lấy Hạ Diệp, anh đã vội vàng đưa đồ mình cầm cho anh ta.
“Hai người nói gì đi chứ, rốt cuộc là có chuyện gì, người nào người nấy mặt mày ủ rũ, là do rượu không đủ uống hay là điểm tâm không ngon?” Lâm Nghị không hiểu tại sao vẻ mặt hai người này lại nghiêm túc như vậy.
Trên hành lang trống không, đột nhiên một bóng người bò dài trên mặt đất, từ từ bò ra khỏi một căn phòng.

Lâm Nghị vội vàng chạy tới, chăm chú nhìn Hà Tụng, lại chỉ thấy vẻ mặt anh ta nhăn nhó, huyệt nơi thái dương sưng tấy.
“Hà Tụng? Cậu làm sao thế?”
Hà Minh Thịnh theo sau, ném lại pháo hoa vào tay Lâm Nghị, sau đó túm cổ áo Hà Tụng, lôi anh ta như đang xách một bịch rác rồi kéo xuống lầu.

Lâm Nghị nhìn tình hình, đầu óc có chút bối rối, vội vàng dùng sức ngăn Hà Minh Thịnh lại: “Đội trưởng Hà, có gì từ từ nói, hôm nay là tiệc đính hôn của tôi mà, tôi không muốn có người gây rối phá hỏng bầu không khí đâu.”
Người đàn ông nghiêm mặt đẩy anh ấy ra, chẳng thèm quay đầu lại, nói: “Nếu như cậu vẫn muốn có một bữa tiệc đính hôn yên bình, thì đi đốt pháo hoa với mọi người đi.”
Lâm Nghị bị đẩy ra sau, lảo đảo vài bước rồi đụng phải người Lâm Phỉ Phỉ, cơn giận lập tức bốc lên đầu, đang định lao lên lại bị Lâm Phỉ Phỉ chặn lại, cô ấy cau mày nhìn Lâm Nghị, không thể để vấn đề này tồi tệ hơn, càng không thể phá hỏng tiệc đính hôn của họ.
“Chị, rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?” Anh ấy nén giận hỏi.
Lâm Phỉ Phỉ mắt không biến sắc lắc đầu, kéo tay anh ta đi về phía sân thượng: “Đừng hỏi thêm gì nữa, cứ coi như không biết chuyện gì, cũng đừng nói với Hân Hân, có gì ngày mai nói sau.”

Nghe giọng điệu nghiêm nghị của cô ấy, mặc dù vô cùng khó hiểu, nhưng anh ấy vẫn ngoan ngoãn im lặng, trong lòng mơ hồ có chút bất an, dường như đã đoán được đây chắc chắn không phải chuyện nhỏ.
Mấy thanh niên trân sân thượng đều đã say khướt, nằm vạ vật trên ghế sofa, có người vẫn đang tiếp tục uống rượu, Tào Hân Hân nheo mắt tìm người, nhìn thấy Lâm Nghị đi tới, liền hỏi: “Anh có thấy Hạ Diệp đâu không?”
Lâm Phỉ Phỉ đi theo Lâm Nghị, liền lên tiếng trả lời thay: “Cô ấy có việc nên về trước rồi, bữa tiệc cũng sắp kết thúc rồi mà.”
“Đã kết thúc rồi sao? Không phải còn đốt pháo hoa à, có việc gì mà phải gấp gáp thế?” Cô ấy có chút bất mãn.
“Không biết, đi đốt pháo thôi nào.” Lâm Phỉ Phỉ thay đổi thành khuôn mặt tươi cười, sau đó kéo cô gái trên ghế sofa dậy.
Tào Hân Hân tuy rằng có chút bất mãn, nhưng lúc này cũng đành bất lực, dù sau thì người cũng đã rời đi rồi, “cục tức” này phải ghi nhớ ngày mai chất vấn Hạ Diệp cho bằng được, nói thế nào thì hôm nay cũng là ngày trọng đại của cô ấy, sao lại chẳng thèm nói một tiếng đã đi rồi.
Lâm Nghị có chút choáng váng, nên rất nhanh đã ném hết mọi chuyện sang một bên, trong mắt chỉ nghĩ đến việc đốt pháo.

Anh ấy khoác vai Tào Hân Hân đi đến giữa sân thượng, nơi đang đặt pháo hoa, bàn tay to lớn nắm lấy tay cô ấy, nắp bật lửa được mở ra, ngọn lửa cháy trong tay hai người, “phụt” một tiếng, châm lửa vào dây dẫn.
Sau đó, Lâm Nghị đỡ Tào Hân Hân trở lại ghế sofa, cùng nhau ngồi xuống, nhìn ngắm làn pháo đua nhau nổ trên nền trời, những tiếng lách tách vang lên trên bầu trời xanh thẳm, từng chùm pháo hoa đủ màu sắc phát sáng lấp lánh.
Lâm Phỉ Phỉ ngẩng đầu nhìn theo, trên mặt không hề nở nụ cười, những gì cô ấy dự định trong lòng đều đã thất bại, cô ấy không ngờ giữa chừng Hà Minh Thịnh lại chen ngang phá hỏng kế hoạch, càng không ngờ đến việc Hà Tụng bị bắt đi, nhưng dựa vào gia thế của nhà họ Hà, chỉ cần sử dụng chút quan hệ, thì cùng lắm chỉ phải ở lại đồn hai ngày, cũng chẳng thể làm gì được anh ta.
Ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì? Cô ấy không thể biết, trong lòng thầm đoán Hạ Diệp sẽ không làm lớn chuyện này, vì nói thế nào nó cũng không có lợi gì đối với một người con gái, có lẽ Hạ Diệp sẽ nghĩ rằng một điều nhịn chín điều lành thôi.
Đột nhiên ánh mắt trước khi rời đi của Kiều Triết lóe lên trong đầu Lâm Phỉ Phỉ, lần đầu tiên cô ấy nhìn thấy anh có biểu hiện như vậy, hoảng hốt, sốt ruột, lo lắng, trong mắt anh chỉ có người con gái đó.
Dựa vào cái gì phải là Hạ Diệp chứ? Một người bình thường chẳng có vai vế như vậy thì sao so sánh được với cô ấy, lòng ghen tị như con rắn độc lượn lờ trong tâm can, khiến một người vốn dĩ lương thiện trở nên mục rữa, bốc mùi hôi thối.

Rõ ràng cô ấy là người gặp anh trước, rõ ràng cô ấy đã thích anh lâu như vậy, một người đến sau dựa vào cái gì mà cướp mất anh khỏi cô ấy?