Bánh Mì Và Tình Yêu Anh Đều Muốn

66: Thẳng Thắn

Không chạm được vào cô, anh ta liền áp người, đè cô xuống ghế.

Khoảng cách quá gần, Hạ Diệp không thể dùng sức, cả người bị kẹt trên chiếc ghế mềm mại, chỉ có thể đẩy đầu đối phương đang muốn tiến tới gần.
Dù sao thì đàn ông vẫn có thể lực tốt hơn, lúc này lại đang ngồi trên người, giữ chặt hai tay cô: “Tôi đã muốn làm vậy từ lâu rồi, theo tôi đi, đừng ở bên cạnh Kiều Triết nữa, tôi có nhiều tiền hơn anh ấy, chẳng phải cô rất thích tiền hay sao, muôn bao nhiêu tôi sẽ cho cô bấy nhiêu.”
Khuôn mặt Hạ Diệp đỏ bừng, nhìn ánh mắt bất thường của anh ta, cô biết thuốc sắp phát huy tác dụng.
Người đàn ông đưa tay xuống, muốn kéo quần jeans của cô, Hạ Diệp rút được một tay ra, vươn tay về phía bàn, hoảng loạn chạm vào khẩu súng đặt bên trong, rồi dùng súng đập mạnh vào thái dương anh ta.
Tôn Mặc Văn đau đớn ôm lấy thái dương, không thể không dừng lại động tác.

Cô lấy lại được tự do liền đẩy mạnh anh ta ra, dí dúng vào họng anh ta: “Cút ngay.”
Họng súng lạnh lẽo áp vào da thịt mềm mại dưới quai hàm khiến đối phương lập tức tỉnh táo lại, liền xoay người chạy ra ngoài, chính bản thân anh ta cũng không biết rõ bản mình vừa làm gì.
Hạ Diệp theo sau, khóa chặt cửa lại, áp lưng vào cửa, cúi đầu cài lại cúc quần jean.

Chỉ một chút nữa thôi, cô không dám tưởng tượng, nếu muộn thêm chút nữa, thì anh ta sẽ phát điên tới mức nào, liệu cô có thể chống đỡ được không, thật may là trong nhà có súng.
Trong tay Hạ Diệp vẫn còn một cuốn hộ chiếu cũ có thể dùng, nên cô đã đặt vé máy bay về nước ngay trong đêm.
Cả đêm không chợp mắt, về đến thành phố Triều Châu cũng đã là buổi tối.

Cô lê thân xác mệt lử bước tới bấm chuông cửa mặc dù biết rõ mật mã.
Cánh cửa mở ra, Hạ Diệp tiến vào trong.

Anh ôm lấy cô, trong lòng vô cùng kinh ngạc, vì thực sự không nghĩ rằng cô sẽ về sớm như vậy.
“Sao không gọi anh tới đón…” Còn chưa nói hết câu, anh đã bị cô chặn lại bằng một nụ hôn.
Hạ Diệp ôm lấy mặt anh, mười đầu ngón tay cảm nhận được sự ướt át, cô vươn đầu lưỡi cạy mở hàm răng trắng nõn của anh, cuốn lấy đầu lưỡi mềm mại trong khoang miệng, ngửi được hương sữa tắm thơm mát, hóa ra là anh vừa mới tắm xong.
Kiều Triết nâng hông bế cô đến ghế sofa, mãnh liệt hôn cô, hai người loạng choạng suýt chút nữa thì làm đổ chậu cây nhỏ bên bàn.

Cô ngồi trong vòng tay anh, cởi bỏ giày trên chân, rồi buông anh ra, kéo giãn một chút khoảng cách.
Đôi mắt Hạ Diệp gợn sóng, cô nhìn anh chằm chằm, hỏi: “Anh đã hứa sẽ cùng em đi du lịch, anh còn nhớ không?”
Kiều Triết thở phào nhẹ nhõm, còn tưởng rằng có chuyện gì đó xảy ra: “Nhớ chứ, vụ án của Thẩm Thành sắp kết thúc rồi, chắc khoảng một tuần nữa, sau khi kết thúc anh sẽ từ chức.” Anh nhớ mình đã hứa với cô.
Hạ Diệp rúc vào vòng tay anh, cô biết mình rất ích kỷ, không phải cô chưa từng nghĩ tới việc anh đưa ra quyết định đó liệu có phải là đang thỏa hiệp với bản thân mình hay không.
Cô hỏi: “Có phải em rất ích kỉ không?”
“Đúng thế, thật sự không biết nói em thế nào mới tốt.”
Anh tiếp tục nói: “Sau này bất kể là chuyện gì cũng phải thẳng thắn nói với anh, không được tự lén lút quyết định một mình.”
Đôi mắt cô cong như trăng non, ôm lấy anh hôn “chụt” một cái, in dấu lên gò má mịn màng sáng bóng của anh, cô đoán sáng nay anh vừa mới cạo râu.
“Chỉ vì ở bên cạnh em mà từ bỏ công việc của mình sao?”
Anh nhìn những sợi tóc đen nhánh trên đỉnh đầu cô: “Việc bắt Thẩm Thành rất quan trọng với anh, hiện tại đã sắp kết thúc rồi, công việc sau này sẽ có người khác phụ trách, làm việc thì lấy đâu ra thời gian cùng em thăm thú sông nước núi non?”
“Thẩm Thành, anh ta… Sẽ bị…” Cô hỏi đầy ẩn ý.
“Em còn nhớ cao ốc Lê Hải không, tòa nhà đó được cải tạo thành nhà kính để trồng thuốc phiện, anh ta và Kiều Vỹ Ngạn đã hợp tác với nhau trong nhiều năm, luật pháp chắc chắn sẽ không nương nhẹ.”
Thế giới lắm đổi thay, rất nhiều việc nếu đã nhúng tay vào thì chắc chắn phải dự liệu được kết quả tồi tệ nhất, Hạ Diệp cũng vậy, chỉ có điều cô được ông trời ưu ái, vẫn chưa để cô phải gục ngã.
“À phải rồi, lễ đính hôn của Lâm Nghị diễn ra vào cuối tuần, em đi cùng anh chứ?” Anh hỏi.
“Tất nhiên là đi rồi, Hân Hân là bạn em mà!” Nhắc đến Lâm Nghị, cô lại nghĩ tới tấm ảnh kia, lúc này mới chịu mở miệng hỏi: “Có phải Lâm Nghị có một người chị gái không?”
Anh tỏ vẻ ngạc nhiên: “Sao em biết?”
“Nghe Hân Hân nói, anh với cô ấy thân thiết không?” Câu nói của cô mang theo ý tứ ghen tuông.
“Cô ấy là chị gái của Lâm Nghị, anh và cô ấy cũng coi là bạn bè, sao thế?”
“Có phải cô ấy thích anh không?”
Kiều Triết ho nhẹ một tiếng, suýt chút nữa thì sắc nước miếng: “Em nói cái gì vậy, em nghe ai nói linh tinh thế hả?”
“Tôn Mặc Văn đã chụp tấm ảnh anh đi cùng cô ấy rồi gửi cho em.”
Anh lục tìm lại trí nhớ, cũng chỉ là mấy ngày trước khi anh đến nhà ông nội lấy tài liệu, lần đó chỉ đơn giản là gặp mặt một chút mà thôi.
“Chính là vài ngày trước, anh về nhà ông nội lấy tài liệu nên có gặp cô ấy, sau đó đưa cô ấy về nhà họ Lâm.

Em đừng nghĩ ngợi lung tung, không có chuyện gì đâu.”
Hạ Diệp cong môi: “Không có thì tốt.”
Với nhận thức muộn màng, lúc này anh mới phản ứng lại rằng đêm đó tâm trạng cô hơi trùng xuống, có lẽ là vì việc này.
“Có chuyện gì không nên ôm trong lòng, loại việc thế này em có thể thẳng thắn hỏi anh, lần sau không được úp úp mở mở vậy nữa.” Anh đưa tay lên nhéo cằm cô, buộc cô phải nhìn mình.
“Trước đây không phải em chưa từng hỏi anh, nhưng có rất nhiều chuyện anh đều không muốn nói với em.” Cô nhìn anh bằng đôi mắt ngây thơ vô tội.
Kiều Triết siết chặt gương mặt cô: “Vấn đề công việc không phải chỉ liên quan đến một mình anh, không để em biết chẳng phải là vì không muốn em gặp nguy hiểm hay sao?”
Hạ Diệp hé mở hàm răng, phát ra một tiếng: “Xì.”
Anh giữ cằm cô, cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng đang khép lại, lại bị cô vô tình cắn một cái, từ cảm giác đau nhói biến thành nụ hôn sâu, anh phải trừng phạt cô thật cẩn thận.