Khi Hạ Diệp tỉnh dậy, bên cạnh đã trống trơn, cô mở điện thoại lên, chỉ thấy một dòng tin nhắn ngắn ngủi: Chờ anh, tối anh về.
Cảm giác mất mát lập tức tràn ngập khắp trái tim, Hạ Diệp lê thân thể đau nhức vào phòng tắm đánh răng rửa mặt.
Xong xuôi, cô mở vali lấy ra thiết bị ở lớp dưới cùng và chuẩn bị đi làm.
Sòng bài hôm nay đã mở cửa.
Hạ Diệp là một thiên tài Toán học và chưa bao giờ thua trong các trò chơi poker tính nhẩm.
Bên ngoài sòng bài, nam thanh nữ tú đang đứng xếp hàng ngay ngắn phía cửa, khách nào ra vào cũng tươi cười chào đón, rồi giới thiệu cho họ về những hoạt động mới của sòng bài hiện nay.
Hạ Diệp mặc một bộ đồ đơn điệu, thậm chí còn có chút kín đáo, trên vai khoác thêm chiếc túi.
Một nam nhân viên phục vụ vừa nhìn thấy cô liền chào hỏi, đưa tay muốn cầm túi giúp Hạ Diệp nhưng cô từ chối, sau đó đối phương ân cần hỏi: “Tiểu thư, hôm nay mới khai trương, tiếp nhận trên mười vạn, mua một chip tặng một chip, chỗ chúng tôi có Baccarat, Pai Gow, Sic Bo … “
Nam nhân viên còn chưa giới thiệu xong, Hạ Diệp đã ngắt lời: “Blackjack.”
Sòng bài có tổng cộng ba tầng và mỗi tầng đều có quầy giao dịch riêng biệt.
Tầng một tập trung nhiều người nhất, mỗi bàn chơi đều chật kín người, thuộc tầng lớp những người chơi bình thường.
Tầng thứ hai là dành cho VIP, bắt đầu từ con số trăm vạn tệ, tuy rằng không đông người như dưới tầng một nhưng cũng không phải là quá ít.
Tầng này phần lớn là chơi trò đặt cược, với hy vọng xa vời rằng có thể đổi đời sau một đêm, vì vậy tất cả đều đâm đầu vào cược Forbes, đúng là mơ mộng hão huyền.
Thường thì họ sẽ khởi đầu bằng những thắng lợi nho nhỏ, nhưng những kẻ tham lam luôn không hài lòng với điều này, thay vào đó càng về sau họ càng đầu tư nhiều tiền hơn, cuối cùng thắng thua là dựa vào ý trời và trong lòng luôn mang theo hy vọng rằng mình sẽ dành chiến thắng ở ván tiếp theo, để rồi cuối cùng là táng gia bại sản.
Tầng thứ ba là những phòng bao lớn và không có giới hạn về số tiền đặt cược.
Hạ Diệp đi thẳng tới quầy nói với nhân viên trực quầy giao dịch đổi tiền: “Một trăm vạn.” Đây là số tiền khởi đầu của cô.
Nói xong, cô mở chiếc túi trên tay lấy ra một tấm thẻ đưa cho nhân viên.
Nam nhân viên đứng bên cạnh thầm nghĩ, xem ra cô là một tay chơi lão làng, khi nãy mình còn mất công loay hoay giới thiệu làm gì không biết?
Trong lúc đối phương còn đang ngơ ngẩn thì Hạ Diệp đã đem theo chip mới đổi lên lầu hai, khiến nhân viên phục vụ vội vàng đưa ánh mắt nhìn theo.
Mỗi bàn chơi đều có một Dealer* cộng thêm vài người hỗ trợ, Hạ Diệp trực tiếp đi thẳng tới bàn chơi ở vị trí trung tâm.
*Dealer (Croupier) là một người được chỉ định hỗ trợ trên các bàn chơi bài tại Casino.
Nhiệm vụ chính của họ là chia bài và thanh toán cho người chơi.
Dealer (Croupier) hay còn được người Việt Nam gọi là người chia bài hay là nhà cái.
Dealer là một phụ nữ xinh đẹp, trang điểm tinh tế, ăn mặc hở hang, trên ngực có đeo một tấm bảng tên nhỏ, tinh xảo, bên trên có viết ba chữ: Dương Nhược Yên.
Hạ Diệp đến đúng lúc bắt đầu ván chơi mới.
Tính cả Hạ Diệp thì trên bàn có tổng cộng bốn người chơi, trong số đó có một người đàn ông trung niên thân mình mập mạp, tỏ thái độ khinh thường khi nhìn thấy một trăm vạn chip của Hạ Diệp: “Cô gái, chip ít quá nhỉ, lát nữa có thua cũng đừng ngồi đó khóc lóc nhé.”
Hạ Diệp lười chẳng thèm để ý đến ông ta, cô nhìn thẳng về phía Dealer: “Người đẹp, chia bài đi chứ.”
Sau khi nói xong, Hạ Diệp giả bộ bất cẩn di chuyển rồi đặt ngẫu nhiên những đồng chip trên mặt bàn, nhưng đó lại là ám hiệu giao dịch giữa người mua và người bán.
Sau khi nhìn thấy hành động này, Dealer liếc nhìn đánh giá lại Hạ Diệp hai lần, đồng thời di chuyển tất cả chip trước mặt mình sang bên phải, trả lời lại ám hiệu của cô rằng đối phương muốn bàn bạc riêng.
Trong vòng đầu tiên, Dealer và người chơi mỗi người có hai cây bài, người đàn ông trung niên mập mạp khi nãy, vừa nhận được bài liền dùng ánh mắt khinh khỉnh liếc nhìn Dương Nhược Yên.
Sau khi dừng phát bài, Dealer có 17 điểm, người đàn ông trung niên và một thanh niên cao gầy khác bỏ cuộc, người ngoại quốc còn lại hòa với Dealer.
Hạ Diệp đã gặp may mắn trong vòng chơi đầu tiên, cô lấy được blackjack, thắng được gấp đôi số tiền cược.
Gã mập cược hai trăm vạn hiện tại số chip trong tay chỉ còn lại một trăm vạn.
Vốn dĩ Hạ Diệp không trực tiếp tham gia các giao dịch ngoại tuyến của tổ chức, mà chỉ chịu trách nhiệm về an ninh mạng trực tuyến, lần này là do đề nghị của ông chủ nên mới có lần “làm ăn” cuối cùng tại đây, hơn nữa, thời gian lại trùng với chuyến về nước này của cô, nên cô đã được yêu cầu đích thân ra tay một chuyến, đồng thời họ cũng hứa hẹn sẽ trả cô một khoản hoa hồng thật hậu hĩnh.
Trong lòng Hạ Diệp có chút hoài nghi, nên không tiếp tục đáp lại ám hiệu mà muốn đợi thêm xem sao.
Quả nhiên nữ Dealer đã gửi một ám hiệu khác: Sản phẩm mới.
Trong lòng Hạ Diệp hiểu rõ, đây quả là một thách thức, bởi vì ám hiệu này là chỉ về việc buôn bán ma túy.
Nhưng ông chủ đã nói với cô rằng giao dịch chỉ là để xác nhận người mua, hơn nữa hàng hóa là vũ khí.
Khi bắt đầu ván thứ hai, Hạ Diệp dùng giọng khiêu khích nói với gã mập: “Nếu thua nữa đừng có khóc đó nhé.”
Những người xung quanh không nhịn được cười, còn lão ta nghe xong liền khinh khỉnh nhếch mép.
Trong ván thứ hai, Hạ Diệp đã chọn double ở lá bài đầu tiên và nhận thêm một lá bài nữa.
Ở lượt chia này, không ai có được quân blackjack, Dealer một lần nữa được 17 điểm, Hạ Diệp thắng với 18 điểm còn những người khác đều bỏ cuộc.
Sau ván thứ hai, có người đi tới nói nhỏ vài câu với người đàn ông đang đứng phía sau Dealer, tình huống có vẻ căng thẳng.
Sau khi nghe xong vẻ mặt anh ta lập tức trở nên nghiêm trọng, nhưng không hoảng hốt như người vừa tới đưa tin, người đàn ông đó bước gần về phía Dương Nhược Yên thì thầm bên tai cô ta vào giây rồi rời đi.
Hạ Diệp cầm theo túi xách đứng dậy, nói xin lỗi với mấy người chơi còn lại trên bàn: “Xin lỗi, tôi vào nhà vệ sinh một lát.”
Cô vừa nói vừa lấy hai đồng chip trong số chip mà mình thắng được làm tiền boa cho nhân viên khi nãy đi theo phục vụ mình.
Người đàn ông trung niên mập ú lại giở giọng giễu cợt: “Cô gái, thắng cái là nghỉ chơi luôn hả?”
Hạ Diệp đáp: “Đúng vậy, thắng rồi nên không chơi nữa, nếu không sớm muộn gì cũng khuynh gia bại sản thôi.”
Nói xong liền đi về phía nhà vệ sinh bên ngoài lối ra cầu thang mà không thèm quay đầu lại.
Dương Nhược Yên liếc nhìn Hạ Diệp hai cái, dùng ánh mắt ra hiệu cho một nhân viên đang đứng bên phải mình đi theo Hạ Diệp sau đó tiếp tục lượt chia bài thứ ba.
Sau khi vào nhà vệ sinh, Hạ Diệp đặt bệ ngồi xuống rồi ngồi lên, cô lấy máy tính trong túi ra, bắt đầu truy cập vào hệ thống camera giám sát trong sòng bài, quả nhiên phát hiện một tên tay sai đáng đứng ngoài cửa nhà vệ sinh nữ, trong lòng thầm nghĩ lần này chắc khó mà thoát ra ngoài được.
Bản thân cô chỉ là một mắt xích trong cuộc giao dịch, chỉ phụ trách việc xác nhận liên lạc để biểu thị thành ý giữa đôi bên, tiếp theo đó tín hiệu sẽ được truyền tới bên giao hàng và bên nhận hàng.
Hạ Diệp không muốn mạng sống của mình bị đặt vào thế ngàn cân treo sợi tóc như vậy, nếu như bị phát hiện là đối tượng khả nghi thì bất kỳ manh mối nào cũng sẽ trở thành vết nứt chết người.
Hạ Diệp cấy virus vào hệ thống camera giám sát, sau đó đặt thêm một bẫy cảm ứng khác, chỉ cần hệ thống điều chỉnh màn hình giám sát thì sẽ va phải bẫy cuối cùng tất cả hệ thống giám sát đều sẽ bị virus xâm nhập.
Hạ Diệp truy cập vào chiếc camera ở lối vào sòng bài, lại phát hiện bên ngoài hầu như toàn bộ đều là cảnh sát mặc thường phục, sau một hồi suy nghĩ, cô đã nhận ra rằng lần này boss không muốn để mình thoát thân, ngay từ đầu cô đã đoán được rằng với mức hoa hồng đưa ra quá cao như vậy thì chắc hẳn phải có âm mưu gì trong đó, cũng may là đô đã liên lạc trước với đối phương để đổi địa điểm giao dịch bí mật tại một nơi công cộng khác.
Đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng súng, kèm theo đó là tiếng la hét thất thanh ở khắp mọi nơi, Hạ Diệp thầm nghĩ quả này không xong rồi, cảnh sát hành động nhanh hơn dự kiến.
Tiếng súng nối tiếp nhau vang lên, Hạ Diệp cởi áo khoác ngoài và quần bò ném vào bồn câu, rồi đậy nắp lại.
Bên trong cô mặc một chiếc váy ngắn bó sát, tiếp đến cô xõa mái tóc đang búi gọn ra, lấy trong túi xách một chiếc mũ nồi đội lên đầu.
Bước ra khỏi phòng vệ sinh, Hạ Diệp để ý thấy chiếc xe đẩy dọn dẹp dường như đã dịch chuyển khỏi vị trí ban đầu, lộ ra cánh cửa không dễ nhận thấy phía trong cùng, nếu không để ý kỹ sẽ nghĩ rằng đó chỉ là một gian phòng để dụng cụ bình thường, nhưng lục lại hình ảnh trong đầu, Hạ Diệp nhớ hình như khi nãy chiếc xe này nằm ở bên trái.
Cô tiến lại gần, vươn tay cầm lấy tay nắm cửa bằng kim loại, cánh cửa nhỏ màu trắng được mở ra, Hạ Diệp thò đầu nhìn vào bên trong, có một lối hành lang hẹp trống không, hóa ra là mật đạo.
Lúc này, đã quá muộn để thoát ra ngoài, Hạ Diệp không muốn từ rắc rối này dẫn tới rắc rối kia, nếu đụng phải cảnh sát thì quả thật quá phiền phức, cô thuận lợi đi dọc theo lối mật đạo, đang đi lại chợt nhớ ra chip vẫn chưa đổi lại thành tiền.
Thôi bỏ đi, mạng sống vẫn quan trọng hơn.
Khi nghe thấy tiếng súng nổ, Dương Nhược Yên nhanh chóng rút ra khẩu súng được giấu dưới bàn cược, chuẩn bị rời đi theo lối cửa phía Tây.
Kiều Triết chạy lên lầu đúng lúc bắt gặp Dương Nhược Yên đang chuẩn bị tháo chạy, anh lập tức ngắm bắn, bóp cò, viên đạn trúng vào bắp chân cô ta.
“Bộp” một tiếng, Dương Nhược Yên đau đớn ngã từ cửa sổ xuống đất, Kiều Triết tiến đến hỏi: “Thẩm Thành đâu?”
Dương Nhược Yên ôm chặt vết thương đang chảy máu dưới chân, cúi đầu không lên tiếng.
Kiều Triết lại bình tĩnh dí súng vào vết thương của cô ta, thấy đối phương vẫn cứng miệng, anh khẽ nghiêng họng súng, khiến Dương Nhược Yên tái mét mặt, nói: “Mới rời đi hai phút trước, tôi không biết anh ấy đi đâu.”
Tất cả các lối ra của sòng bài đã được canh gác cẩn thận và mọi cửa sổ đều được theo dõi bởi cách tay súng bắn tỉa.
Kiều Triết còng tay Dương Nhược Yên lại rồi nói vào tai nghe Bluetooth: “Thẩm Thành đã trốn thoát, đội A khám xét sòng bài, đội B tiến vào rạp hát bên cạnh, chặn tất cả các lỗi thoát kết nối với sóng bài, không cho bất cứ ai ra vào.”
Trước giờ hành động ba mươi phút, tất cả nhân sự tham gia nhiệm vụ lần này mới được xem tài liệu của các đối tượng cần bắt giữ, để nắm rõ tất cả các thông tin chi tiết về bọn chúng.
Mật đạo thông với phòng tắm và phòng thay đồ của rạp hát bên cạnh, Hạ Diệp đang đi bỗng thấy phía trước có một bóng người liền lập tức dừng lại, thận trọng lùi về phía sau.
Đột nhiên người phía trước quay lại, chĩa súng về phía cô, uy hiếp: “Đừng cử động.”
Hạ Diệp bất động nhìn đối phương từ từ tiến lại gần mình, cô cảm thấy có chút quen thuộc, như đã từng thấy anh ta ở đâu đó, hình như là vệ sĩ đứng phía sau nữ Dealer.
Thẩm Thành đến gần phát hiện Hạ Diệp chính là cô gái trên bàn Blackjack vừa rồi, anh ta chĩa súng vào eo cô, ra lệnh cho cô đi lên phía trước.
Thảm Thành thấp giọng hỏi: “Sao cô lại biết?”
“Há?!” Hạ Diệp không hiểu anh ta đang hỏi gì.
“Làm sao cô lại biết mật đạo này?”
Hạ Diệp run rẩy lắp bắp: “Vừa rồi tôi vào nhà vệ sinh thì nhìn thấy, vì tò mò nên mở ra xem, đừng giết tôi.”
Sự sợ sệt của Hạ Diệp đã khiến Thẩm Thành bớt đi vài phần cảnh giác, trong lúc đối phương đang mải mê suy nghĩ, Hạ Diệp đã nhanh như chớp đập vào cổ tay anh ta khiến khẩu súng rơi xuống đất.
Cô nhanh chóng đá súng về phía gần phòng thay đồ của rạp hát, sau đó lập tức xoay người chạy theo hướng ngược lại.
Thẩm thành vội vàng chạy tới nhặt súng rồi đuổi theo Hạ Diệp nhưng trong nháy mắt cô đã biến mất ở một ngã rẽ.
Có lẽ Hạ Diệp đã dùng tốc độ nhanh nhất từ khi sinh ra tới giờ để lao ra khỏi mật đạo và tình cờ bắt gặp Kiều Triết đang chuẩn bị xuống lầu.
Kiều Triết sau một hồi kinh ngạc liền lập tức nhíu mày: “Sao em lại ở đây?”
Hạ Diệp thở hổn hển nắm lấy cánh tay anh: “Mau, mau bắt lấy tên kia, anh ta có súng! Có một mật đạo trong đó.” Cô nói xong liền chỉ về phía nhà vệ sinh.
Kiều Triết lập tức nói vào tai nghe Bluetooth: “Đội C vào rạp hát và kiểm tra thẻ làm việc của từng người, không được thả bất kỳ người nào có dấu hiệu khả nghi.” Nói xong lại tiếp tục dặn dò đội viên bên cạnh mình: “Đưa cả cô ấy về đồn.” Cô ấy ở đây là chỉ Hạ Diệp.
Kiều Triết đem theo tâm trạng vô cùng phức tạp chạy vào nhà vệ sinh, nhưng bây giờ anh không thể nghĩ đến chuyện khác, tuyệt đối không thể để Thẩm Thành trốn thoát một lần nữa, nếu không những người đã nằm vùng trong năm năm sẽ chẳng thể trở lại đơn vị như kế hoạch đã lên.
Nghe thấy câu cuối cùng của anh, Hạ Diệp bối rối nhìn theo bóng người đã biến mất ở nhà vệ sinh, cô không cam tâm hỏi viên cảnh sát đang chuẩn bị còng tay mình: “Tại sao lại bắt tôi?”
Viên cảnh sát phớt lờ câu hỏi của Hạ Diệp rồi trực tiếp đưa thẳng cô xuống xe cảnh sát đang đậu dưới lầu.
Hạ Diệp nhìn Dương Nhược Yên đang ngồi trong chiếc xe cứu thương bên cạnh, hai tay cô ta cũng bị còng, y tá đang giúp cô ta kiểm tra vết thương dưới chân, mới vài phút trôi qua, mà đã xảy ra sự thay đổi lớn như vậy.
Hai người chỉ im lặng nhìn nhau, sau đó quay mặt đi, giả vờ như không quen biết, sau đó Hạ Diệp được đưa lên xe cảnh sát ở phía sau.
Lúc này, trong mật đạo đã chẳng còn một bóng người.