Bánh Mì Và Tình Yêu Anh Đều Muốn

58: Nổ Tung

Đột nhiên một âm thanh cực lớn truyền tới, là tiếng bom nổ!
Vị trí căn biệt thự bốc cháy dữ dội, vài người trên tàu cao tốc phải bịt tai nằm xuống sàn, ai cũng nghĩ họ chết chắc rồi, bởi vì chiếc tàu chưa rời khỏi phạm vi ảnh hưởng của quả bom.

Thẩm Thành kinh ngạc trợn to hai mắt, bởi vì hậu quả mà anh tra dự liệu không hề xảy ra, bom không hoàn toàn nổ hết.

Họ nhìn về phía căn biệt thự, dưới ánh sáng của ngọn lửa, một đám mây hình nấm bốc lên cao phía trên biệt thự cùng những con sóng từ phía đó dâng cao tấn công ra mọi hướng với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Hạ Diệp nắm chặt lấy thành du thuyền, nhìn đám mây sáng lên bởi vụ nổ, đằng xa là ngọn lửa thiêu rụi mọi thứ, ngọn lửa khổng lồ đang di chuyển ra xung quanh, chiếu sáng hết thảy ngóc ngách, không gian bị sóng nhiệt làm biến dạng và mở rộng, khiến mọi thứ xảy ra hiển thị rõ ràng trong mắt tất cả mọi người, có một mặt trăng tròn trên đám mây khói hình nấm, ánh sáng lạnh của nó tràn vào bầu trời xanh thẳm, đứng yên lặng nhìn ngắm vụ nổ một cách bình tĩnh.

Hạ Diệp cũng chẳng thể quan tâm nhiều điều như vậy, cô cuống quýt lấy điện thoại trong túi ra, vừa nhìn vào màn hình lại nghe thấy một âm thanh như rống lên: “Quay đầu.

” Là giọng nói của Hà Minh Thịnh.


Ngay sau đó, Hạ Diệp cảm thấy chiếc tàu cao tốc chuyển hướng rất nhanh, ngược dòng sóng biển với tốc độ càng lúc càng nhanh, thấy đầu sóng mỗi lúc một cao, Hạ Diệp không khỏi siết chặt lấy lan can bên cạnh mạn thuyền.

Trong vài giây, tàu cao tốc bị sóng nâng lên cao hơn rõ rệt, mắt thấy nó sắp tiến tới vị trí trung tâm của con sóng, thân tàu gần như vuông góc với mặt biển, lại một tiếng gầm quen thuộc nữa vang lên: “Nhảy!”
Bên người vang lên vài tiếng rơi xuống nước “bộp bộp”, Hạ Diệp cảm thấy có người đang ôm eo mình kéo lên, giây tiếp theo cô đã rơi xuống nước, điện thoại di động bật khỏi tay, cô duỗi tay cố gắng với lại nhưng chỉ thấy nó dập dềnh trên mặt nước vài giây, rồi hoàn toàn tắt ngóm, dựa vào những gì cô vừa nhìn thấy, hướng theo phía ánh sáng của màn hình vừa phát ra chộp lấy, nhưng lại chỉ thấy làn nước tràn ra giữa khe hở của các ngón tay.

Trong làn nước đen kịt, Hạ Diệp ngây người nhìn về phía ánh sáng biến mất, hốc mắt đau nhức, tất cả chỉ còn lại một mảng nước đen kịt, nhưng qua màn hình, cô nhận ra rằng, cuộc gọi vẫn chưa hề kết thúc!
Trong vài giây ngắn ngủi này, tàu cao tốc đã bị lật và chìm xuống đáy biển, mọi người đều bị văng ra ngoài, Hạ Diệp biết rằng Hà Minh Thịnh đang giữ mình, lúc này anh ta đang dùng một tay gạt sóng biển bơi vào trong, Hạ Diệp lao ra khỏi vòng tay anh ta, bơi về phía trước, như vậy cả hai mới có thể bơi nhanh hơn một chút.

Cô mím chặt môi, ngược dòng nước biển, cố gắng hết sức ngăn lại dục vọng hô hấp mãnh liệt của mình, nhìn ánh trăng tròn biến dạng trên mặt nước, như thể nó đang ở ngay trước mặt vậy!
Cùng với hai tiếng nước bắn tung tóe, Hạ Diệp thoát ra khỏi mặt nước, cô há miệng thở gấp gáp, vừa rồi gần như sắp chết ngạt đến nơi, giây cuối cùng còn bị sặc, uống luôn nước biển vào bụng, nếu không quả thực chẳng còn cách nào để chống đỡ lại mà bơi lên bờ.

Hạ Diệp vẫn còn đang trong nỗi sợ hãi sâu thẳm chẳng hề thấy đáy, cùng khoảnh khắc ánh sáng ở màn hình điện thoại biến mất, cô như không hề còn chút mong muốn sống sót nào nữa, nhưng cuối cùng sau khi nhìn thấy luồng ánh sáng mơ hồ từ nó, chỉ một cái nhìn thoáng qua cô đã kết luận chắc chắn rằng anh nhất định vẫn còn sống.

Nơi trung tâm biệt thự chìm trong ngọn lửa, sóng biển cuồn cuộn, chỉ có máy bay trực thăng ở phía xa đang gầm rú giữa bầu trời đêm, Hạ Diệp và Hà Minh Thịnh đều kinh ngạc nhìn ngó xung quanh, ngoại trừ hai người họ ra không còn một ai khác, đến cả chiếc tàu chiến đằng xa cũng hoàn toàn biến mất.

“Vừa rồi cảm ơn anh.

” Hạ Diệp lên tiếng nói cảm ơn, nói xong lại ho khan, cổ họng bị sặc nước mặn vô cùng khó chịu.

“Bơi về phía Bắc, cảnh sát sẽ điều trực thăng tới đây nhanh thôi.

” Anh ta nói.

Hạ Diệp không hiểu, rốt cuộc anh ta là người thế nào, nhưng lúc này cô không còn tâm trạng lo lắng nhiều như vậy, nhất định không thể để bị bắt, phải nhanh lên mới được.

Hiện tại, bom đã nổ, nên không cần quan tâm đến phạm vi ảnh hưởng của nó nữa, mạng sống là quan trọng, phía Bắc quá xa để có thể bơi tới, chỉ có bờ biển phía Tây là bãi biển gần nhất.

Toàn bộ quần áo trên người đều đã bị nước biển thấm ướt, Hạ Diệp liếc nhìn bờ biển mờ mịt phía Tây, sau đó lập tức cởi bỏ bộ đồ thể thao đang dán vào người ra, bên trong chỉ còn lại bộ đồ lót màu trắng, phong cách đơn giản, trông như đồ bơi, Hà Minh thịnh cũng đã nhìn thấy hành động của cô.

Anh ta quay mặt đi, ánh sáng từ xa chiếu lên mặt, lộ ra sắc mặt hơi ửng đỏ.

Hạ Diệp cởi bỏ quần áo trên người và hoàn toàn không có suy nghĩ nào khác, ngoại trừ việc muốn bơi nhanh hơn một chút.

Cô quay đầu nhìn Hà Minh Thịnh mà không nhận ra sắc mặt ửng đỏ của anh ta, chỉ thấy trên người anh ta đang mặc chiếc áo phông bó sát, xem ra đã có sự chuẩn bị từ trước.

Hai người dùng tốc độ nhanh nhất bơi về bờ biển phía Tây, tiếng vù vù của cánh quạt trực thăng càng lúc càng gần, ánh đèn không ngừng chiếu xuống tìm kiếm trên vùng biển tối đen.

Hà Minh Thịnh bơi đến trước mặt Hạ Diệp, để tránh ánh đèn đang rọi xuống mặt biển, anh ta bơi rất sâu và giảm số lần trao đổi không khí xuống mức tối thiểu.

Hạ Diệp bơi theo quỹ đạo của anh ta, hai người dựa hoàn toàn vào trực giác của mình, mỗi lần cảm nhận được ánh đèn di chuyển đi nơi khác, mới ngoi lên để hít thở không khí.

Nước biển đen kịt chẳng thể thấy đáy, bên tai hoàn toàn tĩnh lặng, thỉnh thoảng có tiếng sóng lăn tăn, màng nhĩ dường như bị thứ gì đó bịt kín, khiến âm thanh, tiếng động của vạn vật xung quanh đều như từ xa truyền tới.

Để quan sát tình hình và phương hướng xung quanh, không thể không mở mắt dưới nước, nước biển ngấm vào mắt khiến hốc mắt đau nhức.