Trong phòng mạt chược, người phụ nữ ngồi bên phải vừa nhìn chằm chằm vào quân bài mình chạm vào, vừa thản nhiên hỏi: “Chuyện gì thế?”
“Không có gì, thằng nhỏ ở nhà bị thương một chút.
”
“Vậy cô còn không mau đi xem thằng bé thế nào đi?” Người phụ nữ hỏi.
Phùng Tuệ liếc mắt quanh các quân bài trên bàn: “Không cần vội, đánh xong ván này thì đi, nhanh lên, đến cô rồi đó.
”
Người phụ nữ ném ra quân bài mà mình vừa bốc lên, nói: “Con nhà cô thật biết nghe lời, Uyển Uyển còn nhỏ như vậy đã tự chăm sóc được em trai rồi.
”
“Không thì sao, con bé không trông em nó chẳng lẽ là tôi trông, tôi làm gì có thời gian, không phải ai cũng tốt số như cô, gả được vào một gia đình có tiền, trong nhà có người làm, nên rảnh rỗi ra ngoài đánh bài.
” Phùng Tuệ phàn nàn.
Ba người trong bàn thản nhiên nói đùa, cũng không hề nghĩ xem có gì đó không đúng ở đây, mỗi người đều chỉ nghĩ về quân bài trong tay mình và hy vọng có thể ù sớm một chút.
Tại phòng cấp cứu của bệnh viện nhi Tây Nhân, em trai ngồi trên băng ghế, còn bác sĩ thì đang sát trùng cho cậu bằng Povidone.
Người chị đứng bên cạnh, đôi bàn tay nhỏ nhem nhuốc ôm lấy bờ vai gầy guộc của em, giọng nói dịu dàng:
“A Thành ngoan, nhắm mắt lại, một lát nữa là hết đau rồi.
”
Em trai nghe vậy thì ngoan ngoãn nhắm mắt lại, trên trán vẫn tê rần rần, nước mắt không tự chủ được mà rơi xuống, vô tình rửa sạch vết máu khô trên da.
Dì hàng xóm đóng viện phí rồi đi tới phòng cấp cứu, bà vô cùng đau lòng khi thấy cảnh tượng này, rồi lại chú ý tới vết bầm tím sau gáy cô chị gái.
Bà bước tới kéo nhẹ đường viền cổ áo sau lưng cô nhóc ra, trên đó là những chấm màu xanh tím dày đặc, muột số đã ngả sang vàng, một số là màu tím mới tinh.
Cô gái cảm thấy động tĩnh sau lưng, liền rụt cổ lại, lần trước bị đánh đã mấy ngày rồi, dù không biết lưng mình trông như thế nào nhưng trong lòng vẫn lo lắng nhìn ánh mắt dì hàng xóm.
Người phụ nữ lên tiếng, cố gắng khiến cho giọng điệu của mình thoải mái nhất có thể: “Cô bé, sau lưng con làm sao thế?”
“Là, là con không cẩn thận nên bị va phải.
” Cô bé né tránh ánh mắt của bà, nói ra những lời nói dối vô ích.
“Con đừng sợ, dì chỉ tiện hỏi vậy thôi.
” Người phụ nữ chỉ bối rối trong vài giây, sau đó liền ném vấn đề này ra sau, rồi tự an ủi mình rằng trẻ con bây giờ đứa nào cũng nghịch ngợm như vậy.
Cô gái nhỏ thầm thở phào nhẹ nhõm, thật may là dì ấy không tiếp tục hỏi nữa.
Sau khi vết thương của em trai đã được băng bó xong, thì Phùng Tuệ mới đem theo cơ thể sặc mùi khói thuốc vào bệnh viện, bà ta nhìn thấy một người phụ nữ trung niên ăn mặc chỉnh tề, bên cạnh là hai đứa trẻ trông vô cùng yếu ớt, thoáng nhìn qua đã nhận ra đó là Thẩm Uyển và Thẩm Thành.
Phùng Tuệ chạy nhanh tới, nhíu chặt hàng lông mày được xăm sắc nét, tiến đến kiểm tra vết thương trên trán Thẩm Thành: “Ôi trời, làm sao thế này, sao lại thành ra thế này?”
Nói xong, bà ta nhanh chóng nhìn sang một bên, căng gò má, mím chặt đôi môi, híp mắt cười: “Cảm ơn, nửa đêm nửa hôm còn phiền cô đưa con tôi tới bệnh viện, thằng nhóc hay nghịch ngợm nên thường xuyên bị thương.
”
Dì hàng xóm cảm thấy nhẹ lòng khi thấy thái độ quan tâm của bà ta vơi con mình, không có cha mẹ nào lại không thương con cái, nhưng vẫn quan tâm dặn dò thêm vài câu: “Hai đứa vẫn còn nhỏ, đừng có để chúng ở nhà một mình, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì thì biết phải làm thế nào?”
Người chưa từng trải qua sự tăm tối của cuộc đời có lẽ sẽ không bao giờ dùng suy nghĩ xấu xa để đoán lòng dạ người khác, cùng giống như một người tốt luôn đối xử tử tế với tất cả mọi người mà họ gặp.
Phùng Tuệ liên tục đồng ý, tươi cười dùng ánh mắt tiễn người hàng xóm của mình ra xe.
Nhìn thấy chiếc xe đã đi xa, Phùng Tuệ lập tức thay đổi sắc mặt nhìn cô con gái bên cạnh: “Con đã nói gì với bà ta?”
“Con không nói gì cả, chỉ nói em trai không cẩn thận nên bị ngã.
” Cô gái vội vàng giải thích.
Phùng Tuệ vươn tay nhéo vào vòng eo gầy guộc của con gái rồi hung hăng vặn vẹo: “Tốt nhất là đừng có nói gì cả, nếu không về nhà mày biết tay tao.
”
Cô bé ngậm ngùi bật khóc, cố kìm nén cơn đau đi theo mẹ mình.
Điều mà một đứa trẻ vài tuổi có thể hiểu được, bất kể là cha mẹ đối xử với chúng thế nào, thì việc phải làm chính là cần tiếp tục sống, cụp mi rũ mắt cũng phải sống, nếu không thì biết sẽ trôi dạt về đâu.
Một ngày nọ, hai đứa trẻ bị ném ở nhà.
Chị gái ngồi trong phòng ngủ, cởi chiếc váy trắng dài đã cũ kỹ trên người ra.
Cậu em trai ngồi sau lưng, cầm tinh dầu trên tay, lúng túng đổ vào lòng bàn tay, do đổ quá nhiều khiến vài giọt rơi xuống ga trải giường, mùi bạc hà thoang thoảng bay khắp căn phòng.
“A Thành bôi lên những chỗ nào có màu như này này.
” Vừa nói, cô gái vừa chỉ vào vết xanh tím trên thắt lưng mình.
Cậu bé dùng lòng bàn tay nhỏ xíu chứa đầy tinh dầu thoa lên làn da loang lổ vết bầm của chị, rồi nhẹ nhàng xoa bóp như khi chị gái từng bôi thuốc cho cậu.
Sau khi thoa thuốc trên lưng cho chị, cậu tiến lại gần, thổi lên vị trí bóng loáng mà mình vừa bôi, đó cũng là một hành động cậu học được từ chị gái.
Trẻ nhỏ chỉ biết rằng bôi thứ dầu thần kỳ này lên và thổi nhẹ, lúc đó sẽ cảm thấy hơi lạnh và như thế sẽ không còn đau nữa.