Năm Hạ Diệp mười tám tuổi, một mình lần đầu tiên đến một đất nước xa lạ, số tiền sinh hoạt phí được cho rất có hạn, bắt buộc phải tự nghĩ cách chi tiêu hợp lý đến cuối tháng, nếu không nếu lỡ đụng tới số tiền của tháng sau, thì tháng sau đó sẽ bị đói bụng.
Lúc đầu, cô đã chọn thuê nhà dưới hầm, giá cả rẻ hơn rất nhiều, như thế mới có thể tiết kiệm được một khoản tiền cho việc ăn uống.
Mẹ cô đã nói rất rõ ràng, số tiền đó là tiền tiêu trong một năm, nếu tiêu hết thì tự tìm cách mà sống.
Áp lực học hành cộng với áp lực cuộc sống hàng ngày khiến Hạ Diệp bắt đầu nôn nóng, biến cô thành con người khát vọng tiền tài, chán cái cảnh sống trong căn nhà ẩm thấp lạnh lẽo dưới tầng hầm, suốt ngày không nhìn thấy mặt trời, như con chuột sống trong ống cống.
Cũng may là sau đó có người bạn đã giới thiệu cho cô một công việc, bán cần sa, tức là làm mấy việc lặt vặt nhưng hợp pháp, bán cần sa hợp pháp, cái không hợp pháp chính là thân phận khi làm việc của cô.
Lưu học sinh chỉ được phép làm việc trong khuôn viên nhà trường, nhưng mức thu nhập sao có thể so sánh với việc đi bán cần sa được, phải nói gần như là một trời một vực.
Hàng Hạ Diệp bán là loại thượng hạng, 1 ounce có thể bán được 400 USD và cô có thể kiếm được 50 usd, còn làm việc trong trường, mỗi giờ chỉ kiếm được 10 usd.
Cô ngồi trong quán bar dưới lòng đất một giờ đồng hồ có thể bán được 10 ounce, thậm chí trong nửa năm có thể kiếm đủ số tiền đóng học phí cho kỳ học tới cùng với phí sinh hoạt trong nửa năm đó.
Quán bar ngầm được biết đến với tên gọi như vậy là vì các hoạt động đặc biệt của nó và là điều mà các quán bar trên mặt đất không dám làm.
Tại đây mỗi tuần đều có các buổi biểu diễn khác nhau, múa thoát y đã chẳng còn là điều mới mẻ gì nữa rồi, ở đó có đàn ông và phụ nữ đóng giả động vật, bọn họ được nhốt trong lồng giống như lồng động vật, ai nấy đều trần như nhộng, trên người được phủ một lớp bột vàng, cố gắng hết sức để vặn vẹo cơ thể, phát sáng lung linh dưới ánh đèn mờ ảo, thu hút mọi ánh nhìn, nhưng lại không để người ta nhìn thấy rõ mọi thứ.
Vở kịch lớn là ở phía sau, họ dàn dựng cảnh khêu dâm trực tiếp trong tiếng nhạc kích thích, khiến máu trong người sôi sục…
Dưới môi trường làm việc như vậy, người bạn giới thiệu cô vào làm tên là Tôn Mặc Văn, là bạn học cùng chuyên ngành với cô, trong cả khoa chỉ có hai người là đồng hương với nhau.
Ngay ngày đầu tiên Tôn Mặc Văn đã tới tim cô để xin số điện thoại, cô còn cho rằng là do sức hấp dẫn của mình, nào ngờ ngay từ dòng tin nhắn đầu tiên người này đã muốn nhờ cô làm bài tập cho anh ta.
Chuyên ngành của Hạ Diệp khác với các chuyên ngành khác, các bài tập cần làm hầu hết đều là trực tuyến, thậm chí là làm tới đâu nộp tới đó, máy tính sẽ tự đánh giá xem bài tập đó có đạt tiêu chuẩn hay không, nếu không đủ tiêu chuẩn sẽ không thể nộp cho giáo sư.
Hạ Diệp vừa xem tin nhắn vừa cười chế giễu, sau đó đánh lại một dòng: 1000 usd chốt đơn?
Tôn Mặc Văn nhìn đến thời gian nộp bài chỉ còn lại nửa giờ, nghiến răng nghiến lợi, thầm nghĩ lần này đúng là gặp phải một tên tranh thủ cháy nhà đến hôi của.
Hạ Diệp còn tưởng rằng anh ta sẽ bỏ cuộc, ai ngờ không lâu sau đó đã nhận được một khoản tiền 1000 usd qua Paypal, Hạ Diệp lập tức chụp ảnh bài tập gửi cho anh ta mà chẳng chần chừ lấy một giây.
Từ đó, hai người họ cũng bắt đầu “tình bằng hữu” của mình, cũng may Tôn Mặc Văn là một tên phú nhị đại, gia đình giàu có, chỉ biết phá phách của cải, lần này ra nước ngoài học tập cũng là vì muốn mạ vàng lên mặt mình để đường hoàng trở về kế thừa cơ nghiệp của gia tộc.
Tôn Mặc Văn thường xuyên trà trộn vào các quan bar ngầm khác nhau, mấy tay ăn chơi có thể tùy ý yêu cầu các ban nhạc mà mình muốn, suốt ngày tắm trong ao rượu, rừng thịt, chẳng biết đến cái nghèo là gì, thì đương nhiên cũng sẽ hút cần sa.
Cần sa là một loại ma túy nhẹ, không dễ gây nghiện và có thể bỏ bất cứ lúc nào, còn các loại hút chích khác thì không dám động vào…
Anh ta phát hiện Hạ Diệp thiếu tiền liền giới thiệu công việc tốt này cho cô, từ đó cũng rất chăm lo tới công việc làm ăn của Hạ Diệp.
Sau đó, những người cô quen biết trong quán bar ngầm cũng dần tăng lên, cái cô tiếp xúc cũng không chỉ còn là mình cần sa nữa.
Lấy cảm hứng từ nghề nghiệp của mình, cô bắt đầu bán heroin trên các web đen, thu nhập tương đương với đánh bạc, hơn nữa lại chỉ kiếm được chứ chẳng phải nhả ra, chẳng có lúc nào là không bán được hàng, miễn là dám bán.
Dựa vào việc buôn bán những thứ này, trong khoảng một thời gian ngắn, Hạ Diệp đã nhanh chóng tiết kiệm đủ học phí của mình cho những năm tới, có được “hũ vàng” đầu tiên trong đời, nhưng dục vọng của cô vẫn chưa dừng lại tại đó.
Trong những tháng ngày lang thang tại các trang web đen, Hạ Diệp đã phát hiện ra một thế giới mới, một thế giới tội phạm tăm tối và vô nhân đạo, nó giống như thời gian và không gian song song, ban đầu cô không thể tin nổi vào mắt mình, cũng chẳng dám tin, chỉ một đường mạng ngắn ngủi, mà phía sau màn hình có ai đó đã ghi rất rõ nội dung buôn bán phụ nữ và trẻ em đủ các loại quốc tịch khác nhau, độ tuổi khác nhau.
Điều khó có thể chấp nhận hơn là hàng ngày có vô số các phòng phát sóng trực tiếp cảnh tra tấn, có khi là đàn ông, đôi khi là phụ nữ, thậm chí là cả trẻ em và động vật…
Tất cả mọi người trên web đen đều giao dịch bằng Bitcoin, nơi đó có thể được mô tả là thiên đường cờ bạc trực tuyến.
Khi Hạ Diệp nhìn thấy điều này, cô đã hoàn toàn bị sốc, kèm theo đó là chút kích thích, cảm giác kích thích khi phạm tội, cứ thế cho đến khi cô nhấp vào xem một video phát sóng trực tiếp về một vụ cưỡng hiếp, giết người…