Đúng là trùng hợp đến mức khó tin, lòng Bạch Phong Dao thầm gào thét, nét mặt vẫn nguyên không một chút khác lạ, anh nhanh chóng giả vờ kinh ngạc.
“Cô là…… Lâm Tĩnh San?”
Lâm Tĩnh San chấn động toàn thân, hai mắt mông lung dần tập trung tiêu cự, ”Bạch…… Phong Dao?”
“Là tôi. Lâm Tĩnh San, sắc mặt của em không tốt lắm, có phải có chỗ nào không thoải mái hay không?” vẻ mặt Bạch Phong Dao lo lắng hỏi.
Cả người lấm lem thế mà vẫn không giấu nổi khuôn mặt xuất sắc, đôi mắt trong veo của Lâm Tĩnh San tràn ánh nước, cô bất ngờ dùng sức ôm lấy Bạch Phong Dao, như là kẻ sắp đuối nước cố tóm lấy một cành cây vươn ra từ bờ.
“Bọn họ đều đã chết…… Bọn họ đều đã chết! Bạch Phong Dao…… Làm sao bây giờ? Em chỉ còn lại một mình, chỉ còn có em……”
Lâm Tĩnh San gần như nghẹn lại, giọng khàn nức nở, run run đầu ngón tay níu vào quần áo của Bạch Phong Dao.
Vẻ mặt của Bạch Phong Dao đầu tiên biểu đạt trạng thái không biết làm sao, sau đó anh chần chừ vươn tay, nhẹ nhàng ôm lấy bả vai của Lâm Tĩnh San.
Bạch Phong Dao dịu dàng thế càng làm cho nước mắt của Lâm Tĩnh San như dòng châu đứt vỡ rơi rụng – Người này vẫn dịu dàng như thế đó…… Là một người từng quen, đến bây giờ cô vẫn chưa hề quên được.
Nhìn thấy Phong Dao đang an ủi Lâm Tĩnh San như vậy, trong đầu Dương Phỉ chỉ có bốn từ “trai tài gái sắc”, đến lúc cậu có thể phản ứng lại đã thấy bản thân bước nhanh về trước, thô lỗ kéo Bạch Phong Dao ra xa.
“Cậu làm cái gì!” vẻ mặt Lâm Tĩnh San tức giận nói.
Dương Phỉ sửng sốt, lập tức lại làm như đúng lý hợp tình: “Làm cái gì? Ngăn hai người chứ gì! Người này từ trong ra ngoài đều là người của tôi, là người của tôi đó, cô có hiểu hay không hả? Cô ôm hắn như thế tôi thấy khó chịu đó, cực kỳ khó chịu!”
“Phỉ, anh chỉ là đang an ủi cô ấy……” Bạch Phong Dao tỏ ra bất đắc dĩ, nhưng trong lòng anh lại vì tính độc chiếm của Dương Phỉ mà vui vẻ không thôi.
“An ủi thì dùng miệng là tốt rồi, không cho phép động tay động chân!” ngón tay Dương Phỉ không chút khách khí chỉ vào Lâm Tĩnh San, hai ánh mắt lại gắt gao trừng nhìn Bạch Phong Dao, “Hay là so với ôm tôi, anh lại thích ôm cô ta hơn? Bạn học Bạch, anh nói thật xem!”
Lưu Triệu Duy đứng một bên nhìn nhìn Dương Phỉ lại nhìn nhìn Bạch Phong Dao, sau dùng đầu nghĩ nghĩ một chút, chủ động dắt tay của Tiểu Vĩ rồi quay sang gọi Trần Văn Úc một tiếng.
“Lại đây nào, soái ca tương lai và tiểu hộ lý, chúng ta lại kia ngồi đi, tình nhân cãi nhau so với phim truyền hình sướt mướt còn kinh khủng hơn nữa, không có gì đáng xem đâu.”
Trần Văn Úc do dự nhìn qua Bạch Phong Dao, rồi nghe lời ngồi xuống bên cạnh Lưu Triệu Duy, hạ giọng hỏi: “Không lại giúp Bạch đại ca một chút sao? Tôi thấy anh ta quả thật đang rất khó xử đó.” Bạch đại ca cũng là an ủi chị gái kia mà thôi, Dương bại hoại thế mà cũng ăn dấm chua……
“Không có việc gì đâu, dù sao cuối cùng nhất định là Sếp nhỏ sẽ thắng, sếp không có khả năng cãi lại đâu.”
Lưu Triệu Duy khoát tay, kiểu đây vốn dĩ là chuyện thường ở huyện.
“Ừ……”
Trần Văn Úc ngẫm lại thấy cũng đúng, tuy rằng bọn họ quen biết nhau chưa đến một ngày, nhưng ai cũng sẽ nhận ra Bạch Phong Dao thực sự rất cưng chiều Dương Phỉ.
— Rõ ràng là một ông chú, còn keo kiệt đi so đo với phụ nữ, thật không hiểu nổi Bạch đại ca làm sao mà đi thích được cái hạng người này…… Trần Văn Úc âm thầm tiếc cho Bạch Phong Dao, nhưng cô cũng cảm động và hâm mộ hơn nữa, thật ngưỡng mộ Dương Phỉ lại có thể có được một người yêu như vậy.
Quả nhiên, đúng như lời Lưu Triệu Duy nói, Dương Phỉ vừa sấn tới, Bạch Phong Dao đã giơ hai tay nhận thua, tỏ ý không dám đụng chạm Lâm Tĩnh San thêm chút nào nữa.
Lời nói của Dương Phỉ cùng phản ứng của Bạch Phong Dao làm cho Lâm Tĩnh San trừng to hai mắt, gần như muốn nổ tung.
“Bạch Phong Dao anh, anh…… Cùng với tên lưu manh Dương Phỉ kia……”
Lâm Tĩnh San lấy mười ngón tay thon cào tóc lung tung, khoé miệng mấp máy, cứ như một người điên mà lẩm bẩm: “Không, sẽ không, không có, Bạch Phong Dao, anh tốt như vậy, anh hoàn hảo như vậy, Dương Phỉ căn bản không xứng với anh…… Lời vừa rồi chỉ là muốn gạt em, đúng không? Anh nhất định là muốn gạt em……”
Đã mấy năm qua, cô vẫn nhớ rõ, lúc trước cũng vì xúc động nhất thời của cô mà làm Bạch Phong Dao vì muốn bảo vệ Dương Phỉ mà bị thương; cô cũng vẫn nhớ rõ từng lời từng chữ khi đó Bạch Phong Dao nói với mình.
“Lâm Tĩnh San, cô thật sự là một người ích kỉ ti tiện, người như cô mới không có tư cách đánh giá bản thân của Phỉ.”
Đúng vậy, nếu mà Bạch Phong Dao hoàn mỹ đã nói thì sẽ đúng như lời anh nói, cho nên cô thực cố gắng thay đổi chính mình.
Cho dù sau khi tốt nghiệp, mọi người đều đã tản mát, cô vẫn ôm tâm niệm hoàn thiện bản thân, cô hy vọng có một ngày Bạch Phong Dao sẽ không nhìn cô với ánh mắt đáng hổ thẹn như vậy nữa, hy vọng có một ngày Bạch Phong Dao có thể dịu dàng cười với mình rằng, Lâm Tĩnh San, em thay đổi rất nhiều, anh thích cách em thay đổi……
Cô yêu Bạch Phong Dao, cứ việc năm tháng trôi qua, một chút tưởng niệm này vẫn sẽ như thế.
Đã mấy năm qua, cô cũng không ngừng thầm nhủ mình phải kiên cường, kiên cường đến mức nếu một ngày gặp lại Bạch Phong Dao, thấy được người bạn đời bên cạnh anh, cô sẽ có thể tươi cười mà chúc phúc……
Nhưng cô chưa từng nghĩ rằng, bạn đời của Bạch Phong Dao lại trái ngược hoàn toàn với anh — Dương Phỉ, con chó hoang cả đại học đều coi thường, tên hung thủ giết Trương Tuyết lại tránh khỏi án phạt của luật pháp!
~~~~
Đêm xuống, mọi thứ yên ắng.
Đêm nay thật sự rất yên ắng, trừ bỏ từng tiếng nức nở ngẫu nhiên bật lên lúc xa lúc gần, Dương Phỉ chưa bao giờ biết thành phố này lại có thể có lúc tĩnh lặng đến thế.
Bữa tối là cháo thập cẩm, nguyên liệu bên trong thượng vàng hạ cám đổ vào nấu khiến người ta vừa nhìn đã chán ăn, một chén nước ốc còn dễ nuốt hơn cái thứ này*, Dương Phỉ chưa từng nếm qua thứ gì khó nuốt đến thế, nhất là từ sau khi cậu bị Bạch Phong Dao chiều hư.(*): nguyên văn: Bữa tối là cháo bát tô chúc, nguyên liệu bên trong thượng vàng hạ cám đổ vào nấu khiến người ta vừa nhìn đã chán ăn, một chén nước bọt cua còn dễ nuốt hơn cái thứ nàyDù cho Dương Phỉ cứng đầu chê nó khó ăn, vẫn có một hàng người trước sau giành giựt lấy, đến mức nếu cảnh sát không rút ra dùi cui đặc chế, có lẽ sẽ dấy lên một cuộc bạo loạn.
Cũng vì nó quá khó nuốt, Dương Phỉ ăn một ngụm liền nuốt không trôi, bèn đem cháo cho Tiểu Vĩ, lấy cái mỹ danh chiếu cố rường cột tương lai của nước nhà.
Nhưng hiện tại Dương Phỉ hối hận, bởi vì cậu lại đói bụng.
Sớm biết thế này, lúc đó cậu hẳn là nên ăn gấp đôi, nói không chừng sẽ không có đói bụng như vậy…… Dương Phỉ nằm ngửa lên lớp báo trải trên cỏ, thất thần nhìn bầu trời đêm.
Trăng rất tròn, tinh tú cũng rất nhiều, bởi vì không có ánh đèn che khuất đúng không?
Dương Phỉ là lần đầu tiên ở đô thị nhìn thấy bầu trời đêm xinh đẹp như vậy, nếu hiện tại “nơi này” còn có thể được gọi là đô thị.
“Phỉ, em còn tỉnh sao?”
Dương Phỉ quay đầu, nhìn cánh tay chống trên cỏ xanh, cùng khuôn mặt dịu dàng tươi cười với cậu của người kia.
“…… Đồ đáng ghét.”
Bạch Phong Dao sửng sốt một chút, đành cười khổ, “Anh là đồ đáng ghét? Phỉ, anh nhớ tối nay anh chưa hề chọc em giận mà.”
“Tôi đã đói bụng, tâm tình không tốt. Thấy anh trong hoàn cảnh này vẫn bình thản như cũ, tâm tình lại càng không tốt hơn.” Dương Phỉ hừ một tiếng, hiển nhiên là cậu ghen tị rồi.
“Cho nên lúc đó anh mới nói em đừng bỏ bữa.”
Nhớ lại hương vị quá sức thần kì của tô cháo thập cẩm đó, Dương Phỉ chậc lưỡi mấy lần, lại nhớ dáng vẻ bình thản của Bạch Phong Dao khi anh chậm rãi ăn chén cháo đó. Lưu Triệu Duy kia từ đầu đến chân đều biểu hiện ra là con nhà nghèo thì cũng bình thường, thật không biết vị thiếu gia nhung lụa Bạch Phong Dao này làm cách nào nuốt trôi?
Nghĩ nghĩ, Dương Phỉ bỗng nhiên cảm thấy bọn họ thực bi thảm, thành phố nơi bọn họ sống cũng thực bi thảm, làm sao tự nhiên lại có động đất nghiêm trọng như vậy chứ?
Nếu xảy ra ở chỗ khác thì tốt rồi…… Cậu nhất định sẽ ngồi trước TV, vừa nốc bia lạnh vừa xem thời sự, y như người tọc mạch mà nghĩ: “thật đúng là không hay ho, chết người nhiều như vậy, chúng ta ra siêu thị quyên mấy đồng lẻ cho họ đi……”
“Phỉ, đi với anh ra chỗ này được không?” Bạch Phong Dao đứng lên, ôn nhu cười đưa tay cho Dương Phỉ
“Anh muốn đem tôi đi bán sao?”
“Phỉ, chuyện cười này nhạt lắm, hơn nữa cũng đã xưa rồi.” Bạch Phong Dao lại lần nữa cười khổ.
Dương Phỉ kéo tay Bạch Phong Dao mượn lực đứng lên, tràn đầy khinh thường nói: “Nói anh ngốc *, anh đúng là ngốc, đây là truyện cười bất hủ, chỉ có anh đúng là trùm ngốc mới không thể thấy nó vui.”(*) nguyên văn:ㄙメㄥレ (không hiểu nghĩa của nó nên dùng chữ "ngốc" thay thế)“Rồi rồi rồi, thực xin lỗi, là anh sai rồi.” Bạch Phong Dao giơ hai tay đầu hàng.
Mặt đất ngổn ngang đắm trong ánh trăng, Bạch Phong Dao dẫn Dương Phỉ đi, thật cẩn thận xuyên qua sân thể dục, dọc theo hành lang phòng học tối đen.
“Đệt! Quá tối!” tối đến mức không thấy nổi năm ngón tay trước mặt!
Dương Phỉ tức giận liếc người đang dẫn mình đi một cái, nói: “Bạch đồng học, anh đừng nói rảnh rỗi quá nên bày trò thử lòng can đảm đi? Đều tốt nghiệp đã lâu…… Hơn nữa vì cái gì mà nhất định phải chạy đến chỗ này? Nếu mà lại động đất nữa thì sao? Nếu mà trần nhà rơi xuống, đè chết anh thì tốt quá, đè trúng tôi đúng là không hay……”
Răng rắc một tiếng, Bạch Phong Dao cư nhiên rút ra một chiếc đèn pin cầm tay. Dương Phỉ lập tức quên mất nãy giờ cậu lải nhải than phiền những gì, đưa tay đoạt lấy đèn pin lại, chiếu đông chiếu tây loạn xạ, có khí còn nhảy lùi về sau rồi lại chiếu lên phía trước, có vẻ chơi rất thích thú.
“Anh sao lại có đèn pin?” một đường đi tới đều thực tối, nãy giờ mò mẫm trong bóng tối, khó trách cậu không nhận ra.
“Mượn chỗ lão Trần. Bọn họ nói lúc nào cũng mang mấy thứ linh tinh này bên người.”
Dương Phỉ hiểu ý mà gật đầu, từ thời trung học, lão Trần cùng Bạch Phong Dao đã nhìn như có vẻ quen biết, cho dù đã nhiều năm nay cậu không gặp lại họ, Dương Phỉ không cho rằng Bạch Phong Dao cũng hờ hững như cậu.
“Lần sau mượn cho tôi cái dùi cui đặc dụng của cảnh sát kia, bấm một phát là dài ra, cho dù chỉ cầm vung chơi vậy cũng rất thích, cảm thấy rất oai phong.”
“Chỉ cần không phải em cầm đi đánh nhau, muốn thứ gì anh đều mượn cho em hết.”
“Tôi cam đoan sẽ cố kiềm chế, không cầm đánh nhau.” Kiềm chế thôi mà, cũng có nghĩa là nếu có người gây sự, thì cậu cũng sẽ không cần nhịn. Lưỡi Dương Phỉ không xương, đường nào cũng lật được.*(*) nguyên văn: Dương Phỉ như cá trạch, luồn lách chỗ ao hồ.“Chỉ là kiềm chế…… Quên đi, em thích là được.” mắt Bạch Phong Dao tràn ngập ôn nhu cùng cưng chiều, dù Dương Phỉ thật sự cầm dùi cui đánh nhau cũng không sao hết, cho dù đánh chết người, chỉ cần có tiền là có cách gỡ, tuyệt đối có thể tìm được hình nhân thế mạng.*(*) nguyên văn: tìm được một con sơn dương đến chịu tội.Dương Phỉ lấy đèn pin chiếu từ dưới cằm lên cả khuôn mặt cậu, giả quỷ giả ma một lúc cũng chán, cậu đành đem đèn pin trả lại cho Bạch Phong Dao.
Đi lên cầu thang, có ánh trăng hắt vào, bọn họ tắt đèn pin đi để rảnh tay.
Đi mấy vòng ở hành lang, Dương Phỉ rốt cục biết Bạch Phong Dao muốn dẫn cậu đi đâu—đến một gian phòng học, đó là nơi bọn họ trải qua ba năm trung học cùng nhau.
Dương Phỉ là kiểu người không có khả năng giữ lại những kí ức cực khổ của những năm trung học đó, nói chính xác hơn, cậu không hề nhớ khoảng thời gian làm học sinh cho lắm, đến chỗ này, cậu chỉ nhớ lại Sở Lăng, cái tên khốn muốn cường bạo cậu, sau đó lại bị cậu lấy đồ đập cho đến chết.
Trong phòng học, bàn ghế đổ ngang đổ ngửa, chỗ này giống như là bản sao của thành phố, đổ nát vụn vỡ.
Ngay cả rèm cửa cũng không còn, chỗ này lại đúng hướng trăng rọi, đêm nay ánh trăng thực tròn, nếu là lúc bình thường, hẳn sẽ rất thích hợp cho tình nhân vụng trộm yêu đương.
“Phỉ, cầm.” anh lấy ra một gói thức ăn vặt xanh xanh đỏ đỏ rất bình thường, loại không cần dùng nước sôi để ngâm, chỉ cần bóp vụn, đổ gói bột nêm kèm theo vào là đã rất ngon rồi.
“Đáng khen nha! Anh làm sao có được thứ này?”