Dương Phỉ vẫn giữ vẻ mặt khinh bỉ, chỉ còn thiếu hừ một tiếng ra mặt.
“Đúng vậy, có đem đồ ăn thức uống quả thực rất giỏi, nhưng mà coi chừng lão tử khó chịu, trực tiếp xử lý các người rồi cướp lấy mấy thứ kia!”
Xấu xa!
Tức giận thì tức giận, Trần Văn Úc cũng không dám bùng phát, cô rất sợ Dương Phỉ thật sự làm như lời cậu nói.
Bạch Phong Dao tuy là người tốt (lại rất đẹp trai), nhưng tục ngữ có nói tình yêu là mù quáng, nếu Dương Phỉ quyết tâm cướp lấy thức ăn của bọn họ, Bạch Phong Dao cho dù không đồng ý cũng chỉ có thể để mặc cho Dương Phỉ làm bậy.
Dương Phỉ nghĩ ngợi, nói: “Gần đây có cửa hàng tiện lợi phải không? Chúng ta có thể đến đó lấy đồ ăn thức uống.”
“Được thôi, chỗ anh còn ít tiền.”
Dương Phỉ liếc mắt nhìn Bạch Phong Dao, “Phong Dao, là anh nói sai hay là tôi nghe lầm? Đến lúc này rồi còn cần trả tiền hả?”
Bạch Phong Dao giống như người lớn trong nhà ân cần dạy bảo đứa bé bướng bỉnh, nói: “Phỉ, mặc kệ là lúc nào, vẫn là dùng tiền mới có thể mua đồ. Nếu quả thật không có tiền, cũng phải để lại vật thế chấp, bằng không chúng ta sẽ trở thành bọn cướp nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.”
Làm cướp có gì không tốt à. Dương Phỉ tính tình trẻ con trưng ra bộ mặt nhăn nhó, nhưng cũng tự biết cậu không thể cãi lại Bạch Phong Dao, đành ngậm bồ hòn đem những lời này nuốt vào bụng.
Tuy rằng lần này Dương Phỉ ra chủ ý có chút thối tha, nhưng cũng rất tốt. Bọn họ cứ nhắm hướng trường trung học cũ mà đi, trên đường nhìn quanh bốn phía tìm cửa hàng tiện lợi.
Không biết là vận may của bọn họ quá kém hoặc là người khác quá nhanh chân, tìm được mấy cửa hàng tiện lợi không phải bị gạch đá đè lên thì là bị cướp sạch không còn gì.
Nhìn mấy cửa hàng tiện lợi bị cướp sạch trơn, Dương Phỉ ngược lại rất vui vẻ, chỉ vào máy thu tiền trống rỗng nói với Bạch Phong Dao: “Anh xem, so với mấy người đến trước chúng ta không trả tiền, còn thuận tiện lấy hết tiền đi, tôi đây có lương tâm hơn nhiều.”
Đổi thành người khác, nhất định sẽ ném cho Dương Phỉ ánh mắt xem thường, nhưng Bạch Phong Dao chỉ cưng chiều xoa xoa tóc Dương Phỉ, nói: “Đúng vậy, Dương Phỉ của anh có lương tâm nhất.”
Trần Văn Úc rùng mình một cái — quả nhiên mấy người đang yêu đều buồn nôn muốn chết…. Bất quá không biết bọn họ yêu nhau được bao lâu rồi? sao lại còn có thể buồn nôn đến mức như vậy….
Không thể lấy thêm đồ ăn nước uống từ cửa hàng tiện lợi, việc này Bạch Phong Dao đã đoán trước rồi, cho nên anh cũng không có tỏ ra thất vọng như Dương Phỉ. Tầm mắt vừa chuyển, Bạch Phong Dao nhìn về phía chị em Trần Văn Úc, trên mặt lộ ra nụ cười hoàn mỹ đầy mưu toan.
“Văn Úc, Tiểu Vĩ, tôi có một yêu cầu quá đáng muốn cùng hai người bàn bạc một chút.”
Trần Văn Úc cùng Tiểu Vĩ đồng thời quay đầu, trên mặt rõ ràng hiện lên vẻ nghi hoặc, khó hiểu nhìn Bạch Phong Dao.
“Thỉnh cầu của tôi có lẽ sẽ làm hai người cảm thấy tôi thật ích kỷ….Nhưng trong tình cảnh này, tôi cho rằng so với tin tưởng người khác, chỉ nên hoài nghi bản chất con người.”
“Đại ca ca, tôi không hiểu rõ ý của anh?”
Bạch Phong Dao há miệng thở dốc, làm như muốn nói gì, nhưng lại là bộ dáng khó nói. Thấy thế, Dương Phỉ chủ động mở miệng: “Ý của Phong Dao là, chỗ thức ăn nước uống kia các ngươi giữ cho kĩ, không thể cho người khác biết, bằng không cẩn thận bị người làm thịt.”
Trải qua chuyện trước đó, Trần Văn Úc đã không còn tin bất cứ câu nào của Dương Phỉ, “Anh à, người này nói là thật chứ?”
Cái gì mà người này? Tôi không có tên sao? Tiểu quỷ này thực không lễ phép…. Bất quá trong lòng Dương Phỉ cũng biết rõ vì sao Trần Văn Úc lại dùng từ “người này” để thay cho tên cậu. Bởi vậy cậu hừ một tiếng, không nói gì nữa.
Bạch Phong Dao do dự nói: “….Ừm, đúng vậy, nếu có lượng thức ăn nước dồi dào thì không sao, nhưng khi thiếu mất một trong hai thứ, những người khác sẽ làm ra chuyện gì thì rất khó nói.”
Ngay cả một câu ngắn ngủn như vậy, Bạch Phong Dao đều dùng tâm cơ, cố ý lựa chọn ba chữ “những người khác” để tách khỏi sự liên quan tới bản thân.
Đối với lời nói của Bạch Phong Dao, Trần Văn Úc không đồng ý phản bác: “Chúng ta có thể đem mấy thứ này ra chia cho mọi người mà!”
Cô ả ngu xuẩn.
Đồng tử của Bạch Phong Dao không thể nhận ra mà co rút lại một chút, trên mặt vẫn như cũ là bộ dạng chần chừ không biết nên giải thích như thế nào.
“Văn Úc, người lớn như chúng ta không sao cả, nhưng cô có lo lắng cho Tiểu Vĩ không?”
Trần Văn Úc đang oán giận bỗng dưng biến sắc, cúi đầu nhìn em trai còn nhỏ tuổi.
“Chị nói thế nào Tiểu Vĩ sẽ làm thế đó! Chị không cần lo lắng cho Tiểu Vĩ, chị cũng biết Tiểu Vĩ rất nhẫn nại!”
Tiểu Vĩ tuy rằng tỉnh tỉnh mê mê, nhưng vẫn biết Trần Văn Úc đang lo lắng cho nhóc, vội vàng ưỡn ngực vung nắm tay nhỏ bé, giả làm bộ dáng kiên cường.
Thấy Trần Văn Úc đỏ hốc mắt, Bạch Phong Dao nhẹ nhàng thở dài một tiếng.
“Văn Úc, cho dù không vì chính mình, cô cũng nên vì Tiểu Vĩ…. Có lẽ cô sẽ cho rằng tôi nói như vậy rất ích kỷ, nhưng tôi hy vọng cô suy nghĩ cho kĩ.”
Trần Văn Úc dùng sức lắc đầu, “tôi biết đại ca ca là muốn tốt cho chúng tôi…” ngừng lại một chút, cô nắm chặt tay, hạ quyết tâm nói hết: “Ngoại trừ đại ca ca các người, tôi sẽ không nói cho người khác biết thứ chúng ta có, Tiểu Vĩ cũng làm như thế, biết không?”
“Dạ, em nghe rõ.”
Bạch Phong Dao giống như yên tâm mỉm cười, nói: “Cô có thể hiểu được là tốt rồi.”
Chỉ cần bắt trúng sự lo lắng của Trần Văn Úc đối với em trai, cứ như vậy, trừ bỏ bọn họ, hẳn là sẽ không còn ai biết thứ hai chị em cất giữ.
Bạch Phong Dao sở dĩ nói ra việc này đều là vì bốn chữ “cẩn thận phòng ngừa”.
Một khi thức ăn nước uống không đủ, muốn thần không biết quỷ không hay giải quyết hai đứa trẻ không phải là chuyện khó. Chỉ cần chuẩn bị tốt lý do, Phỉ cũng sẽ lười truy cứu hai chị em này ở nơi nào, về phần Lưu Triệu Duy…..nếu cậu ta hoài nghi, sẽ tìm biện pháp giải quyết sau.
Chỉ trong một lúc, trên mặt vẫn duy trì nụ cười thản nhiên, Hoàng tử đã nghĩ xong con đường rút lui. Đương nhiên, có thể không cần ra tay giết chết hai chị em Trần Văn Úc hay Lưu Triệu Duy thì tốt, bất quá nếu tình huống diễn biến không khả quan, Bạch Phong Dao sẽ không nương tay.
Thứ Bạch Phong Dao quan tâm chủ yếu, cho tới nay cũng chỉ có dã thú tàn khốc kia thôi. Vì dã thú ấy, cho dù phải bước trên con đường tràn ngập máu tươi, anh cũng sẽ quyết chí tiến lên, tuyệt không quay đầu.
— Chỉ cần có thể chặt chẽ ôm dã thú ấy trong lòng, Bạch Phong Dao nguyện ý mỉm cười trở thành con người không thuộc sự tồn tại của nhân loại.
Cuộc nói chuyện ngắn ngủi chấm dứt, bốn người lại lần nữa bước đi, tiến đến trường trung học cũ của Bạch Phong Dao cùng Dương Phỉ.
Giống như Bạch Phong Dao đã nói, trận động đất này người sống kỳ thật không ít.
Dọc theo đường đi, Dương Phỉ bắt gặp rất nhiều dân chạy nạn, có người quỳ trên đường ôm thi thể khóc thất thanh, có người hoảng hốt xem xét ở đầu đường, cũng thấy vài người mặc đồng phục cảnh sát cầm loa phóng thanh, cho dù thét lên là giọng khàn khàn, cũng không ngừng lặp lại lời nói.
Toàn bộ trước mắt, làm cho Dương Phỉ không tự giác nắm chặt áo Bạch Phong Dao, khuôn mặt tái nhợt như là đang hỏi Bạch Phong Dao, hoặc như đang thì thào tự nói, “không biết…không biết mẹ bên kia có chuyện gì hay không?”
Bạch Phong Dao vỗ vỗ cánh tay nổi gân xanh của cậu, dịu dàng an ủi: “Yên tâm đi, bác gái không phải đi du lịch cùng bạn hay sao? Bác gái ở Nam bộ, anh nghĩ không có việc gì đâu.”
“Ừm…” nếu không có chuyện, vậy rất tốt.
Dương Phỉ dùng sức nắm tay anh, chậm rãi nói: “Phong Dao, cứ nắm như vầy đi…..Nếu tôi lại không cẩn thận ngã xuống cái hố nào đó, cho dù anh không kịp cứu tôi, tôi cũng có thể thuận tiện kéo anh xuống cùng, mua một tặng một, chính xác là một món hời.”
Bạch Phong Dao hơi sửng sốt, lập tức nở nụ cười. Tình cảm của Dương Phỉ nói ra luôn đặc biệt như vậy, lại làm cho hắn cảm thấy cực kì rung động.