Dương Phỉ thật sự đã thấy hết.
Tuy rằng Bạch Phong Dao đã nói từ trước, hết thảy đều giao cho cậu là tốt rồi, Dương Phỉ chỉ cần ngủ một giấc thật say, tỉnh lại, chuyện gì cũng qua.
Nhưng Dương Phỉ làm thế nào mà ngủ được, bất an, trằn trọc, đành phải lén lút đứng dậy, vụng trộm đi theo sau lưng Bạch Phong Dao.
Cho nên, toàn bộ cậu đều thấy, những chuyện xảy ra cậu đều biết.
Bạch Phong Dao lớn mật khống chế tâm lý Lâm Thiệu Nguyên cùng Lâm Tĩnh San, làm cho Lâm Thiệu Nguyên tự cho là biết được chân tướng mà buông lơi cảnh giác, làm cho Lâm Tĩnh San vì yêu mà đánh mất lý trí.
Nhìn thấy Lâm Tĩnh San phát điên đánh chết Lâm Thiệu Nguyên, Dương Phỉ giống như thấy chính mình khi còn ở trường trung học, nhưng lúc này cậu không còn phải là nhân vật chính mà chỉ là khán giả, trong lòng sự vui sướng khi người gặp họa lại càng tăng.
Lâm Thiệu Nguyên đã chết, tạm thời chuyện xảy ra ở trường trung học của cậu tạm thời không còn nguy cơ bại lộ, mà người động thủ lại là Lâm Tĩnh San, càng khiến cho cậu âm thầm vui vẻ, bởi vì Bạch Phong Dao từng nói qua với cậu, muốn lợi dụng Lâm Tĩnh San để đánh lạc hướng cảnh sát, làm cho cô ta biến thành quân cờ trong tay bọn họ.
Không ngờ rằng, Bạch Phong Dao cũng quyết đoán mà tự tay giết Lâm Tĩnh San.
Lúc Dương Phỉ nhìn thấy Bạch Phong Dao dùng kia biểu tình dịu dàng đó vừa an ủi Tĩnh San vừa mò lấy súng, trong phút chốc cậu như bị ai chèn chặt cổ họng, không thể hô hấp, cho đến khi Bạch Phong Dao buông súng, thật bình tĩnh lấy khăn tay lau sạch báng súng rồi nhét vào tay Lâm Tĩnh San, nguỵ tạo rằng cô ta tự sát, Dương Phỉ mới có thể thở mạnh một hơi.
Không thể nói không rung động, từ lúc xử lý thi thể Sở Lăng, Dương Phỉ so với ai khác đều rõ ràng hơn hết rằng Bạch Phong Dao không phải cái là người lương thiện, nhưng mà cậu chưa từng nghĩ rằng Bạch Phong Dao vậy mà có thể giết người.
Lâm Tĩnh San đã chết, có lẽ vậy sẽ tốt hơn là để cô ta sống, dù sao chỉ có người chết mới giữ được sự im lặng…… Nhưng mà Dương Phỉ lại cảm thấy sợ hãi, nhìn Bạch Phong Dao mặt không đổi sắc lúc giết một ả đàn bà yêu cậu say đắm, còn có thể lạnh lùng xử lý hiện trường ….
Người đàn ông này, là người yêu cậu rất thân quen sao?
Sau khi Bạch Phong Dao rời khỏi, cậu vẫn chết lặng tại chỗ, nhìn mảnh sân kia dần loang máu, tuyệt đối yên tĩnh làm cậu chỉ cảm thấy tim đập nhanh liên hồi, tiếng tim đập kinh tâm động phách tựa trống trận.
Không biết qua bao lâu, cho đến khi tiếng người ầm ỹ truyền đến, Dương Phỉ mới dám thở gấp từng hơi, run rẩy từng bước, nghiêng ngả lảo đảo rời khỏi hiện trường.
Điên rồi, điên rồi, nhất định là điên rồi! Không phải thế giới này điên, vậy nhất định là cậu phát điên rồi! Dương Phỉ trong đầu một mảnh hỗn loạn, ảo giác trước mắt không ngừng lần lượt thay đổi từ Bạch Phong Dao tươi cười đến Bạch Phong Dao sủng nịch, rõ ràng người kia ôn nhu như vậy, lại có thể làm cho toàn thân cậu phát run sao?
Lâm Thiệu Nguyên đã chết, Dương Phỉ thật cao hứng, Lâm Tĩnh San cũng đã chết, Dương Phỉ càng cao hứng, con đàn bà mơ tưởng Bạch Phong Dao chết càng sớm càng tốt—nhưng tốt ở đây phải là Bạch Phong Dao không tự mình ra tay giết ả!
Cậu còn sợ hãi cái gì? Rõ ràng người yêu làm tất cả đều là vì giúp cậu che dấu chứng cứ phạm tội a, cậu còn ở nơi này nghĩ lung tung, còn bày đặt giả vờ làm người tốt!
Chân Dương Phỉ lảo đảo, liền té một cái, khuỷu tay cùng đầu gối đau nhói làm cậu có cảm giác như vừa nhúng đầu vào chậu nước đá, nháy mắt bình tĩnh trở lại.
Bất tri bất giác đi xa trường học một khoảng, không có đèn đường chiếu sáng, ánh trăng lại bị mây đen che giấu, cho nên cậu cái gì cũng nhìn không thấy, vội vàng lấy đèn pin bên hông ra.
Lích kích một tiếng, đèn pin liền sáng, chiếu ra tường đổ trước mắt, nhựa đường nứt nẻ, xung quanh chồng chéo vỡ tung như hàng vạn vết thương.
Tựa hồ chỉ cần bước ra vài bước, mặt đất dưới chân sẽ tuỳ lúc đổ sập. Dương Phỉ nuốt nước bọt, muốn trở về trong trường học, lại muốn đến hội trường gặp Bạch Phong Dao, hiện tại cậu không có sức để ý đến mấy người kia nữa.
Dương Phỉ bèn dứt khoát ngồi bệt xuống đất, cảm giác mông chút cấn, cũng chỉ nâng mông lên quẹt tuỳ tiện đất cát đi rồi lại tiêu sái ngồi tiếp, một cánh tay gác lên đầu gối đỡ cằm, mờ mịt nhìn theo ánh sáng của cây đèn pin ra xung quanh ….
Bạch Phong Dao ôn nhu cười, ngón tay thanh thoát bấm nhẹ cò súng…… đồng tử Lâm Tĩnh San chậm rãi mở rộng tan rã, máu tươi chậm rãi chảy xuống đất……
Dương Phỉ cảm thấy đầu cậu giống như cái máy chiếu bị hư công tắc, không ngừng lặp lại những cảnh tượng giống nhau, ngay cả lựa chọn ngừng chiếu cũng không có.
Có thể có một ngày, tên tiểu tử Phong Dao kia cũng sẽ đối xử với cậu như với Lâm Tĩnh San, dùng ôn nhu cùng sủng nịch làm cậu mê muội, sau đó tàn nhẫn bắn chết cậu?
— sẽ không, sẽ không, tên khốn kiếp Phong Dao kia tuyệt đối không có thể làm ra những chuyện như vậy! Nghĩ đến đây, Dương Phỉ dùng sức lắc đầu, răng cắn chặt vào môi, cho đến khi cả miệng toàn mùi máu tanh cũng không muốn nhả ra.
Tí tách, tí tách.
Nhìn đến ánh đèn chiếu vào mặt mình làm sáng từng tia nước theo mưa rớt mạnh xuống tung toé thành những bông hoa nước trong veo, Dương Phỉ thế này mới biết trời đã mưa. Ngay từ đầu, Dương Phỉ cũng đã không có ý định tìm chỗ trú, ngược lại còn muốn ngồi đó thương tâm người ta, thử nếm trải cảm giác tiểu thuyết tình cảm tuổi trẻ thế này.
Tuy rằng tâm tình vẫn đang rất chấn động vì cảnh tượng Bạch Phong Dao giết người, nhưng là thần kinh thép của Dương Phỉ hiện giờ đang phát huy công năng vô cùng tốt.
Bất quá thật đáng tiếc, ý tưởng định học văn sĩ vừa loé đã vội bị dập tắt, nguyên nhân vốn là trời chỉ mới mưa lác đác đã chuyển thành mưa rào, làm cho Dương Phỉ không kịp chạy về trường học, danh chính ngôn thuận ướt sũng.
“*** mẹ, mưa con mẹ gì chứ! Làm cho tao muốn học người đau buồn một chút cũng không yên!” Dương Phỉ dùng tay phải che mưa trên mặt, nhưng mà như vậy cũng không bớt được bao nhiêu cả, mưa vẫn là không ngừng rơi lộp độp vào mắt mũi cậu, che trắng tầm nhìn phía trước.
Thật vất vả tìm về cổng trường, Dương Phỉ cảm thấy vui vẻ, thầm nghĩ sẽ nhanh tìm một chỗ trú mưa, tuy rằng cả ngôi trường đổ nghiêng đổ ngã, nhưng so với cảnh vật bên ngoài lung lay lúc nào cũng chực chờ sập xuống này vẫn còn tốt hơn rất nhiều.
Đột nhiên, Dương Phỉ dừng bước chân.
Bên ngoài cổng trường có một người đứng, Dương Phỉ phi thường không lễ phép chiếu đèn thẳng vào mặt người kia. Người kia cho cậu cảm giác quen mắt, nghĩ nghĩ, hoá ra là tên cảnh sát hôm qua đứng ngay cửa soát người, chỉ vì mưa làm tóc tai ướt nhẹp khiến cậu hơi lạ mắt.
“Hoàn hảo là còn có trận mưa này, bằng không có khả năng cậu không chịu quay lại nhỉ.” Người kia nhếch miệng nở nụ cười, không biết có phải là Dương Phỉ nhìn nhầm hay không, từ cây đèn pin cầm trên tay người kia mà cậu có thể nhìn ra ánh mắt của gã không được bình thường cho lắm, “Dương Phỉ, cậu có biết tôi tên gì không nhỉ?”
Là thằng điên.
Mưa lớn như vậy còn chặn đường cậu hỏi vấn đề này, không phải thằng điên thì là cái gì? Dương Phỉ xem xét xong, thuận tiện xem thường, đã định bỏ qua người đó mà đi về hướng trường học.
Nhưng bước chân của Dương Phỉ lập tức dừng lại, lúc này đây, cậu trừng lớn mắt, tim đập không tự giác nhanh hơn một nhịp.
Họng súng, lạnh như băng mà kiên định nhắm ngay trước mặt.
Dương Phỉ đã từng nhiều lần thấy qua súng, bởi vì trước đây cậu hay đánh nhau, cảnh sát đôi khi sẽ mời đi uống trà để dạy dỗ, lúc đó nhân dịp họ tháo thắt lưng bao súng ra nghỉ ngơi cậu sẽ có cơ hội tiếp cận xem thử.
Dương Phỉ cũng từng thấy qua súng lúc bắn đạn, chính là khẩu súng đã nhẹ nhàng cướp đi sinh mạng của Lâm Tĩnh San, còn là khẩu súng mà gã điên này đang chĩa vào cậu với đôi mắt đỏ rực tơ máu cùng nụ cười vô cùng quỷ dị.
“Tôi là Tiêu Cảnh Mạch.” Nói xong, trên mặt vẫn cười thật quỷ dị, “Cậu có biết người cảnh sát bị Bạch Phong Dao hại chết tên gì không?”
Đổi thành Bạch Phong Dao, giờ phút này nhất định giả vờ kinh ngạc cùng sợ hãi một cách thuyết phục nhất, đáng tiếc Dương Phỉ lại không phải là Bạch Phong Dao, khi cậu vừa nghe đến Tiêu Cảnh Mạch dùng giọng điệu khẳng định mà nói ra sự thật, toàn thân cậu chấn động thật mạnh, đồng tử bởi vì khiếp sợ mà co lại, biểu tình lộ vẻ kích động không thể che dấu.
Nhưng vừa nhớ ra thân phận người trước mặt, cậu vội vàng ra vẻ trấn định, nhưng cảm xúc biến hoá vừa rồi thật sự không qua khỏi mắt Tiêu Cảnh Mạch.
Tiêu Cảnh Mạch vốn dĩ đã oán hận cùng hoài nghi, lúc này thật sự đã nắm được điểm mấu chốt.
“Mày nói cái gì? Tao hoàn toàn không hiểu.”
Dương Phỉ cố gắng giả ngu, cậu vẫn sợ Bạch Phong Dao có một ngày cũng sẽ giết cậu như đã giết Lâm Tĩnh San, nhưng dù sao ngày nào đó vẫn chưa đến, mà hiện giờ cậu đang ngồi cùng thuyền với Bạch Phong Dao, nếu bán đứng Bạch Phong Dao, cậu thật sự cũng sẽ có nguy cơ rơi xuống nước.
Tiêu Cảnh Mạch cười nhạo, nói: “Người kia tên là Lâm Thiệu Nguyên, nhưng mày với Bạch Phong Dao cũng không biết, đúng không? Rõ ràng ngay cả tên cũng không biết…… Cho dù không biết tên, vẫn ra tay hại chết người ta?”
“Con mẹ mày, tao đã nói không hiểu mày đang nói gì, mày điếc đúng không?”
Dương Phỉ phát điên gọi bậy, tiếp theo chỉ thấy Tiêu Cảnh Mạch chặt tay một cái, đánh chính xác vào huyệt Thái Dương của cậu.
Dương Phỉ cá tính quật cường, cho dù rất đau cũng chỉ thét lớn một tiếng, thân thể lung lay rồi lại cậy mạnh cố gắng đứng vững, hai ánh mắt phẫn hận nhìn Tiêu Cảnh Mạch, quanh thân tản ra gió lốc mãnh liệt.
“Đi thôi.”
Dương Phỉ cắn chặt răng, vẫn không quên châm chọc nói: “Đi đâu đây? Mày muốn đi tìm chết sao? Vậy cút nhanh đi, bổn đại gia không tiễn!”
“Tôi mà chết, tuyệt đối kéo cậu theo.” Tiêu Cảnh Mạch lạnh lùng cười.
Dương Phỉ biết này tên điên này không nói giỡn, cho nên lúc Tiêu Cảnh Mạch giơ súng lên, ý bảo cậu đi đến gần chỗ mái hiên trường, tuy cậu không cam lòng, vẫn phải thuận theo mà đi.
Nhưng mà cho dù Dương Phỉ thuận theo rồi, cũng phải nhận ngay một viên đạn, phát đau giống như thiêu đốt ngay đùi của Dương Phỉ, làm cậu đánh mất khả năng ngẫm nghĩ, tiếp theo, Tiêu Cảnh Mạch một chân đạp ngã cậu, dùng phương thức khuất phục mất hết tự tôn mà bắt cậu quỳ trước mặt mọi người ở đó.
Ngay sau đó, Bạch Phong Dao chậm rãi từ trong đám người đi ra…… nhìn người yêu quen thuộc, mà tầm mắt của người đó cũng không rời cậu.
“ Phỉ, anh tìm không thấy em…… Thực xin lỗi, đều là do anh không tìm thấy em, mới để em gặp phải loại chuyện này.” Bạch Phong Dao mỉm cười, thái độ thong dong cùng ngữ khí thản nhiên như là Dương Phỉ chỉ mới vừa lạc đường mà thôi.
“ Phong Dao–” mau cứu tôi! Tên cảnh sát này là thằng điên! Lời còn chưa ra khỏi miệng Dương Phỉ, lại đã bị Tiêu Cảnh Mạch dùng chân đạp vào đầu cậu một cái làm miệng cậu nuốt không ít nước mưa cùng đất bùn.
Con mẹ nó khốn kiếp! Đi tìm chết đi, tìm chết đi tìm chết! Trận động đất đã giết nhiều người như vậy mà không giết nổi cái thằng điên này hay sao! Dương Phỉ cắn chặt răng, ngón tay dùng bấm lại, mượn lực phát tiết lửa giận hừng hực trong lòng cậu.
Mắt thấy Dương Phỉ chịu nhục đến thế này, đồng tử Bạch Phong Dao co rụt lại, sát khí lạnh như băng chợt lóe rồi biến mất, trên mặt vẫn là nụ cười thản nhiên: “Anh cảnh sát à, xin hỏi Phỉ đã làm chuyện gì chọc giận anh như vậy? Phỉ cá tính luôn luôn tuỳ tiện, nếu có chỗ nào không đúng, tôi thay cậu ấy xin lỗi anh vậy.”
Anh vừa nói, vừa không tỏ ra sợ hãi mà từ từ tiến gần đến chỗ Tiêu Cảnh Mạch.
Ngay khi Bạch Phong Dao chỉ còn cách bọn họ có bảy bước chân, cổ tay Tiêu Cảnh Mạch vừa chuyển, họng súng liền quay về hướng Bạch Phong Dao.
Bạch Phong Dao cũng không hoảng hốt, bình tĩnh cười “Anh cảnh sát, anh muốn giết tôi?”
“Rất muốn. Nhưng là tôi sẽ không giết cậu.”
Tiêu Cảnh Mạch cũng cười phá lên, nét tươi cười có vẻ quỷ dị mà rét lạnh, lông mi trên mắt khẽ rủ xuống một khoảng tối. Sau đó họng súng lại chuyển về hướng đầu của Dương Phỉ, “Là do mày tính kế, khiến cho con ả Lâm Tĩnh San giết Thiệu Nguyên đúng không?”
Lúc Tiêu Cảnh Mạch nói những lời này, không biết cố ý hay là vô tình, trầm giọng xuống, làm những người kia vì không muốn kích động Tiêu Cảnh Mạch nên không dám lại gần, cuối cùng lại không nghe thấy gì cả, lại bởi vì trời mưa căn bản thấy không rõ Tiêu Cảnh Mạch khẩu hình.
Vừa nghe Tiêu Cảnh Mạch nói trúng sự thật, lại tựa hồ gã không muốn cho mọi người biết, đến cuối cùng gã muốn làm gì thật sự Bạch Phong Dao đoán không ra, chỉ có thể cẩn thận ngôn ngữ cử chỉ hơn một chút.
“Anh cảnh sát à, tôi thật không hiểu anh đang nói cái gì? Có thể phiền anh trước buông Phỉ ra rồi chúng ta nói chuyện tiếp được không?”
Bên dưới chiếc mặt nạ tao nhã thân thiện đó là tính cách điên cuồng tàn nhẫn, tạo sao không ai nhận ra? Người này che giấu thành tài, có lẽ ngay cả Dương Phỉ luôn ở bên hắn cũng không thể nhận ra.
Người này thật đáng thương, một khi tháo mặt nạ xuống, khả năng sẽ mất đi hết thảy…… Đáng thương, nhưng là nhưng cũng đáng giận! Vì thỏa mãn chính mình, có thể không chút do dự vừa cười vừa dùng hai tay vấy máu!
Tiêu Cảnh Mạch cười lạnh nói: “Bạch Phong Dao, mày chính là dùng cái bản mặt vô tội này lừa người phải không? Con ả Lâm Tĩnh San kia cũng bởi vì yêu mày, cho nên mày mới dùng cách thức nào đó khiến cho ả giết Thiệu Nguyên, sau đó chính mày lại giết ả?”
“ Nếu như là Lâm Tĩnh San tự sát, hai tay ả đều là máu, vậy mà trên thắt lưng đeo súng của Thiệu Nguyên một vết máu cũng không có?”
Nói trắng ra là Phong Dao không kinh ngạc là gạt người, nhưng nghĩ lại, kế hoạch lần này chính xác như vậy, vốn sẽ không có sơ hở, lợi dụng trận động đất khiến cảnh sát không có cơ hội điều tra, hỗn loạn trong dân chúng cũng là một cách tốt để che dấu.
Trận động đất này hại chết rất nhiều người.
Đến tột cùng có bao nhiêu người chết trong vì động đất, lại có bao nhiêu người chết vì lý do khác, lấy hiệu suất cảnh sát lúc này sẽ không cách gì tra được chính xác, không có chứng cớ rõ ràng, không có cơ sở điều tra, lại không phải nhân tố quan trọng (ví dụ như chính khách), cảnh sát vì tránh khỏi phiền toái đồng thời cũng vì che dấu thông tin với truyền thông tránh gây hoảng loạn, 90% tính tất cả người chết do lý do động đất.
Bởi vậy anh vẫn cười, cười đến tao nhã mà tùy ý.
“Mày quan sát rất cẩn thận.” không hề xưng hô cảnh sát, cũng không dùng kính ngữ nữa, cũng không phải Bạch Phong Dao muốn thôi giả vờ, dù sao Dương Phỉ vẫn còn nằm trong tay Tiêu Cảnh Mạch. Bạch Phong Dao chỉ nghĩ là, đối phương đã đoán được, thôi thì trong lời nói bớt đi vài phần giả dối.
“ Bởi vì tao không cam lòng …… Mày không hiểu đâu? Ngay cả tên của Thiệu Nguyên tao cũng không dám gọi thẳng, mỗi một lần, mỗi một lần đều chỉ có thể nhìn bóng dáng anh ấy cách tao ngày một xa……”
“Thật vất vả người kia mới chết, Thiệu Nguyên cuối cùng cũng bắt đầu coi trọng tao…… Khi y nói với tao là cần giúp, ta vui đến mức, nghĩ rằng y chỉ cần tao giúp là được, chỉ cần để tao ở bên y, một ngày nào đó nhất định y sẽ nhận ra……”
Tiêu Cảnh Mạch cười nói, thanh âm không có một tia nghẹn ngào, dọc theo khóe mắt hạ xuống, trừ bỏ chính không còn có nhân có thể nhận đó là mưa vẫn là nước mắt.
Bạch Phong Dao cảnh giới nheo lại mắt, trong mưa Tiêu Cảnh Mạch nhìn như bình tĩnh, nhưng càng như là một loại hỏng mất trạng thái trung bình tĩnh.
Dùng hành vi bình tĩnh để đưa đường cho lý trí điên cuồng.
Nguy hiểm, con người này, phi thường nguy hiểm. Bạch Phong Dao cũng không vì an nguy chính mình mà cảm thấy lo lắng, chuyện làm anh lo lắng, đến giờ chỉ có một, đó là Dương Phỉ.
Bạch Phong Dao là cái thực người thông minh, thông minh đến mức có thể bày ra rất nhiều mưu kế, “bài trừ” người muốn ngáng chân anh, ngăn cản anh có được người mình “muốn”.
Nhưng, Bạch Phong Dao đồng thời cũng là người thật ngốc, ngốc đến mức nếu không bày mưu tính kế, sẽ không thể lấy được lòng người anh “muốn” có.
Mà hiện tại đối một tên điên như Tiêu Cảnh Mạch, lại là một Tiêu Cảnh Mạch tin chắc rằng anh là người bày mưu giết hại Lâm cảnh quan, có lẽ hết thảy suy tính của hắn cũng chỉ để đổi lấy một đòn trừng phạt thích đáng. Mà mưu kế của anh sẽ chỉ có hiệu quả khi, Bạch Phong Dao thấy rõ được lợi thế của chính mình.
Trừ bỏ vẻ ngoài mỹ mạo nguy hiểm của dã thú này, anh không còn vũ khí nào cả, mà Bạch Phong Dao lại chỉ có thể dùng nó để có được người anh “muốn”.
Có lẽ rất đau xót.
Cũng có lẽ, đây là hạnh phúc của anh.
“Nếu mày cần người để trút giận, tự tay tra tấn kẻ thù là sảng khoái nhất?”
Bạch Phong Dao tay phải đặt ở trước ngực chính mình, không chút do dự đưa ra điều kiện trao đổi con tin, “Bày kế giết Lâm cảnh quan là tao, mày giữ Phỉ cũng không để làm gì, không bằng đổi thành tao, tao cam đoan tuyệt đối sẽ không phản kháng.”
Đối với sự tự nguyện hy sinh của Bạch Phong Dao, Dương Phỉ cảm động, lại càng muốn lớn tiếng la lên– đổi đi đổi đi mau đáp ứng trao đổi đi! Lương tâm một chút cũng không cắn rứt! Người giết tên cảnh sát ngu ngốc kia không phải cậu, là Bạch Phong Dao, hành hạ cậu một chút ý nghĩa cũng không có!
Có loại suy nghĩ này không phải vì Dương Phỉ ích kỷ vô tình, lại càng không là vì cậu còn để tâm chuyện Bạch Phong Dao giết Lâm Tĩnh San này nọ, cậu chỉ là phi thường đơn thuần cho rằng Bạch Phong Dao cho dù bị Tiêu Cảnh Mạch bắt, cũng tuyệt đối không có việc gì. Này, bất quá là dã thú đã lâu bị nuôi nhốt đã tạo thành thói quen ỷ lại tin cậy vào chủ nhân.
Nghe vậy, Tiêu Cảnh Mạch nghiêng đầu, họng súng vẫn như cũ nhắm ngay Dương Phỉ, tầm mắt vẫn như cũ nhìn chăm chú vào Bạch Phong Dao, cúi đầu cười lên tiếng.
“Đề nghị được đấy, làm tao động lòng…… Đáng tiếc tao không muốn đáp ứng, mày hại chết Thiệu Nguyên…… Ha ha ha ha…… Đối với mày thì không quan trọng, có thể dễ dàng sát hại…… Vậy mà với tao lại quan trọng…… rất quan trọng, quan trọng nhất……”
Ngầm nhận ra sát khí hiện lên trong mắt Tiêu Cảnh Mạch, trái tim Bạch Phong Dao bỗng dưng đập nhanh hơn, lần đầu tiên, từ lúc anh chào đời tới nay, lần đầu tiên sinh ra cái gọi là cảm giác “sợ hãi”.
Như là cũng cảm giác được cái gì đó, Dương Phỉ toàn thân không thể tự khống chế mà phát run lên, từng cho cái chết vốn xa xôi, giờ khắc này, cậu bỗng nhiên cảm thấy khoảng cách nó rất gần, rất gần, gần đến mỗi một lần hô hấp, đều có thể cảm nhận được nó tồn tại.
Tiêu Cảnh Mạch càng lúc càng cười to, khóe miệng cơ hồ giương đến bên tai, một chữ một chữ, tàn nhẫn mà rõ ràng nói–
“Cho nên tao cũng sẽ cướp đi người quan trọng của mày.”
Giết người rất đơn giản, ít nhất Bạch Phong Dao cho là như vậy. Khó khăn nhất chính là làm sao dùng kỹ xảo trốn tránh pháp luật điều tra.
— nhưng Bạch Phong Dao chưa từng nghĩ tới, có một ngày Dương Phỉ sẽ chết, ở trước mắt anh mà chết đi.
Cơ hồ ngay tại lúc Tiêu Cảnh Mạch nói muốn đoạt đi người anh coi trọng nhất gì đó, Bạch Phong Dao hình như có cảm giác thất kinh mau chóng cất bước chạy thật nhanh hòng rút ngắn khoảng cách, ngăn cản Tiêu Cảnh Mạch bóp cò súng.
Tiếng súng lại một lần nữa vang lên.
Đó chỉ là chuyện xảy ra trong nháy mắt mà thôi.
Bạch Phong Dao nhìn thấy thân thể Dương Phỉ chấn động thật mạnh, ngay sau đó không còn có tiếng động gì nữa…… Chỉ có hỗn hợp mưa cùng chất, lẳng lặng theo đầu của bộ hạ phương chói mắt nhuộm đẫm mở ra.
Giờ khắc này, thời gian tựa hồ đình chỉ, Bạch Phong Dao trong đầu trống rỗng, cái gì cũng không thể nghĩ nữa, tầm mắt tối sầm, tràn đầy một mảnh đỏ rực gai người.
Bạch Phong Dao không thể hô hấp, người nằm giữa vũng chất lỏng đỏ rực đó lại như đang nhe răng cười…… Vươn hai tay đầu ngón tay mơ hồ run run, Bạch Phong Dao gắt gao đem Dương Phỉ ôm vào trong ngực, một lần lại một lần lau đi dòng máu nhiễu ra từ đầu Dương Phỉ, lại như lau cách gì cũng không xong ……
Sau đó anh lại rõ ràng dùng sức đè lại miệng vết thương đang trào máu đó, tự bảo mình rằng chỉ cần ấn, ấn như vậy, máu sẽ ngừng chảy ngay thôi.
“ Phỉ, không phải sợ, không phải sợ…… Em không có việc gì…… Không có việc gì……”
Bạch Phong Dao nhìn chăm chú Dương Phỉ ánh mắt vẫn cưng chiều như cũ, anh nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Dương Phỉ, thanh âm ôn nhu, an ủi thật giống như Dương Phỉ chỉ là không cẩn thận té ngã một cái, tuy rằng bị thương, nhưng chỉ phải đợi một chút máu sẽ ngừng chảy, sẽ không xảy ra chuyện gì cả.
Mưa, vẫn rơi.
Thế giới của Bạch Phong Dao chỉ còn lại có một người trong lòng này thôi.
Về phương diện khác, những người đồng nghiệp của Tiêu Cảnh Mạch thật sự không dám tin gã dám trước mặt bọn họ mà nổ súng giết người!
Nhưng, mắt thấy Tiêu Cảnh Mạch đã phạm tội giết người trước mắt, bọn họ có thể bỏ qua phát súng cảnh cáo và phát súng chế ngự linh tinh gì đó mà có quyền bắn thẳng vào Tiêu Cảnh Mạch…… Nhưng với phần lớn là cảnh sát thành thị tập luyện có giới hạn này thì có lẽ khả năng bắn lầm Bạch Phong Dao lại càng cao.
Xuất phát từ đủ loại suy tính cùng băn khoăn, bọn họ một bên lập giương súng, một bên đề phòng chậm rãi tới gần Tiêu Cảnh Mạch.
“ Không nên cử động! Tiêu Cảnh Mạch!”
“Mau buông súng!”
Tiêu Cảnh Mạch biểu tình rõ ràng là cười nhạo, gã nhớ tới trước kia cùng Lâm Thiệu Nguyên tán gẫu quá vài chuyện, khi đó Lâm Thiệu Nguyên rất là bất bình, phim truyện gì cũng có thể tả cảnh sát thành loài lang sói, hành động chậm chạp cẩn thận nhưng ra tay quyết liệt.
Nhưng chỉ là bất bình thôi, mặc kệ là Lâm Thiệu Nguyên hay là gã, đều hiểu được chế độ cảnh sát này quyết định hết thảy, cho dù là một án tử đơn giản, nếu dính dáng đến mặt mũi, nhân tình, quan chức, thậm chí quy tắc cùng chế độ, thì mọi việc đơn giản đều trở thành phức tạp.
Xem đi, gã giết người, rõ ràng gã nổ súng trước, bọn họ có rất nhiều cơ hội để có thể ngăn lại, bọn họ lại bởi vì sợ hãi gánh vác trách nhiệm, sợ hãi mang tội danh giết người bừa bãi……
Dù sao cũng bất quá là người xa lạ mà thôi, đã chết, lý do để tránh né trách nhiệm qua loa tắc trách còn nhiều mà, bởi vì bất quá là không còn vấn đề gì nữa, người đã chết cũng không thể khiếu nại, chỉ cần giả lả thương xót là được.
“ Tiêu Cảnh Mạch, mau bỏ súng xuống! Bằng không chúng ta sẽ nổ súng!”
“ Phát thứ nhất cảnh cáo chỉ thiên, trừ phi phạm nhân vẫn có ý phản kháng hoặc là muốn chạy trốn, mới được bắn phát súng thứ hai…… Nhưng chỉ có thể bắn tay chân phạm nhân, làm cho phạm nhân hành động khó khăn.”
Tiêu Cảnh Mạch khóe miệng vặn vẹo cười, phi thường vừa lòng nhìn đến đám người “từng” là đồng nghiệp kia biểu tình đang trầm xuống.
Vì cái gì tất cả bọn họ đều không chịu tin tưởng? Cho dù là đồng nghiệp thân thiết Trần Dận Trần cũng không nguyện ý tin tưởng, làm học trưởng trở thành thằng ngốc, bằng không học trưởng cũng sẽ không chú trọng án tử dính đến Dương Phỉ như vậy……
Đều là lỗi của những người này, Bạch Phong Dao hại chết học trưởng, còn đẩy học trưởng vào chỗ chết, chính là những “tên đồng nghiệp” này đây!
Rõ ràng là hắn sắp điên rồi? Điên rồi, điên đến mức không cần nương tay giết hết lũ người đã bức tử học trưởng đi…… A, đáng tiếc gã vẫn chưa hoá điên hoàn toàn.
Tiêu Cảnh Mạch hơi hơi quay đầu đi, nhìn Bạch Phong Dao ngây ngốc ôm Dương Phỉ bất động — hiện tại muốn giết người này thực dễ dàng, dù sao đã muốn giết một tên, giết tên còn lại cũng chẳng sao cả.
Bất quá, hắn sẽ không giết Bạch Phong Dao…… chết vô cùng đơn giản, vậy dễ dàng quá cho gã rồi, phải bắt gã sống không bằng chết, giãy dụa trong tuyệt vọng thống khổ rồi từ từ ngã quỵ.
Này cũng chính là lý do Tiêu Cảnh Mạch giấu diếm chuyện Bạch Phong Dao tính kế giết chết Lâm Thiệu Nguyên.
Tiêu Cảnh Mạch tính rằng, Bạch Phong Dao thực yêu Dương Phỉ, yêu đến nguyện ý vì bảo hộ Dương Phỉ mà hại chết Lâm Thiệu Nguyên. Cho nên so với làm cho Bạch Phong Dao phải vào tù, trong nháy mắt mất đi hết thảy, chẳng bằng làm cho gã “an an ổn ổn” mà sống.
Mỗi một ngày trôi qua sống bình thường như vậy, nhưng lại thiếu một người, thiếu đi một người thật sự quan trọng…… Bạch Phong Dao sẽ lựa chọn quên đi Dương Phỉ, sau đó tiếp tục sống qua ngày? Hay là chậm rãi, chậm rãi vặn vẹo điên cuồng…… Cuối cùng bước trên con đường tự hủy diệt chính mình đây?
Nghĩ đến đó, gã cảm thấy vui vẻ vô cùng, mặt nạ dối trá kia nếu bị lột xuống từng mảng sẽ lộ ra gương mặt xấu xí đến thế nào đây?
— Mà, Thiệu Nguyên, anh có tức giận tôi không? Tôi vậy mà làm lỡ cơ hội bắt được hung thủ, còn giết người…… Anh giận tôi cũng không sao, chỉ cần tôi còn lì lợm bám theo anh, sẽ có một ngày anh tha thứ cho tôi.
Ở trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Tiêu Cảnh Mạch mỉm cườ, tay phải vừa chuyển, họng súng nhắm ngay chính huyệt Thái Dương của mình, đôi mắt gã tối đen sâu hút trong mưa thật sự làm người ta lạnh gáy.
Sau đó, súng lại một lần nữa nổ vang, một tầng máu bắn lên không trung, thân thể Tiêu Cảnh Mạch nặng nề đổ trên bùn đất, ánh mắt mở to như trước, trên mặt lộ vẻ tươi cười.vặn vẹo
Lưu Triệu Duy lẳng lặng nhìn cảnh tượng trước mắt, một hồi lâu sau mới thanh tỉnh lại, nghiêng ngả lảo đảo bước đến bên Bạch Phong Dao.
“ Sếp!” dùng lực nắm bả vai Bạch Phong Dao,” Sếp! Anh tỉnh lại một chút!”
Bạch Phong Dao nhìn cũng không có nhìn gã một cái, chỉ mãi ôm Dương Phỉ, gắt gao ôm, vẫn nói những lời ôn nhu, an ủi dỗ dành người yêu trong lòng.
Hốc mắt Lưu Triệu Duy đỏ bừng, đối với Bạch Phong Dao trong mắt ngoài Dương Phỉ ra không còn có ai khác, cậu không biết nên nói cái gì, lại còn có thể nói cái gì?
Dương Phỉ nói trắng ra là, tính tình bại hoại lại mạnh mẽ, đồng thời vẫn là người rất hời hợt với tình nhân, ở cùng Bạch Phong Dao nhiều năm như vậy, ngay cả sinh nhật của Bạch Phong Dao cũng không nhớ, số điện thoại cũng quên.
Nhưng cho dù Dương Phỉ là người hời hợt như vậy, Bạch Phong Dao còn chưa oán giận, thậm chí cho rằng như vậy mới là bộ dáng Dương Phỉ nên có, không cần phải yêu cầu Dương Phỉ thay đổi.
Lưu Triệu Duy từng cũng tự hỏi qua,Bạch Phong Dao nhân nhượng, sủng nịch như thế, kia thật là yêu sao?
Mặc kệ kia đến tột cùng có phải hay không yêu, Dương Phỉ tồn tại là trọng yếu…… Nhìn hai người đã lâu, Triệu Duy thật sự hiểu được điều này, cho nên hắn cũng nói không nên lời, ngay cả an ủi vài câu cũng không xong.
“ Lưu đại ca, đừng nói đến anh cũng ngẩn người chứ!”
Trần Văn Úc đẩy Lưu Triệu Duy đang chắn đường ra, hai ánh mắt không rời khỏi ngực Dương Phỉ, chậm rãi trừng to. Chỉ thấy vẻ mặt ngạc nhiên khi nhìn đến vị trí đó, kích động la lên nói: “Bạch đại ca, Dương bại hoại không chết! Dương bại hoại không chết! Anh xem, vẫn còn hô hấp! Viên đạn chỉ có sượt ngang qua gáy thôi!”
Nghe vậy, Bạch Phong Dao nháy mắt chấn động toàn thân, tiếp theo anh chậm rãi nhìn về Trần Văn Úc.
Làm Trần Văn Úc khi thấy rõ biểu tình đó, tim nhất thời nhảy một chút, cư nhiên có loại cảm giác khó thở.
Người như giữa không trung bắt được một thân cây neo giữ, cũng khẩn trương, mà không phải kinh hoảng. Nếu nếu ngay cả hi vọng cuối cùng cũng tan biến, Phong Dao như vậy sẽ làm ra cái gì chuyện điên cuồng gì có lẽ cũng không phải là không có khả năng.
Trần Văn Úc vội vàng lắc đầu cho rơi đi suy nghĩ này, cô cho rằng, sinh mệnh người yêu gặp nguy hiểm, Bạch Phong Dao đương nhiên phải cư xử bất thường, làm sao đến cô còn phải lo sợ e dè Bạch Phong Dao chứ?
Bắt buộc chính mình nâng cao tinh thần, Trần Văn Úc hoang mang rối loạn vẫn cố gắng chỉnh chỉnh giọng: “Bác sĩ đâu! Bác sĩ! Nơi này có không có bác sĩ sao! Nhanh lại đây cứu người a!”
— sau đó đã xảy ra chuyện gì, Trần Văn Úc kỳ thật cũng nhớ không rõ lắm, cô chỉ nhớ tựa hồ là thấy không có nguy hiểm, một đống người lại cố chạy đến xem náo nhiệt, duy nhất may mắn là giữa những người này, thật đúng là có một y tá khoa giải phẫu thần kinh học.
“Mau khiêng nạn nhân qua đây, tránh động vào vết thương!”
“Nạn nhân có dấu hiệu hô hấp, có khả năng do lực của viên đạn lớn làm giảm áp suất nên tạm thời hôn mê, bởi vậy trước mắt không có cách nào xác định xem có tổn hại đến não bộ hay không …… Trước hết phải băng chỗ bị thương lại, có ai có băng vải không? Đi đến phòng y tế của trường xem thử đi!”
Trần Văn Úc giơ tay: “Tôi có băng vải! Tôi cũng sẽ băng bó! Có thể cần cái gì khác không?”
Y tá trẻ nhìn cô gật đầu một cái, đồng ý để cô hỗ trợ, còn nói với cảnh sát ở bên kia đang duy trì trật tự trong đá nạn dân, không để cho họ phá hư hiện trường: “Có biện pháp nào gọi đội cứu viện được không? Viên đạn hẳn là kẹt trong xương sọ rồi, phải phẫu thuật mới lấy ra được!”
“Đã kêu người đi tìm điện đàm, nhưng sở cảnh sát cũng sập rồi, e là……”
“Cho dù có sập cũng phải nghĩ cách gọi cứu hộ chứ! Không có dụng cụ tôi căn bản không có cách giải phẫu, hay là mấy người tính trơ mắt ra nhìn người ta chết hả!”
Y tá trẻ khẩn trương đến độ muốn chửi rủa cả cảnh sát, Trần Văn Úc lại ra hiệu cho Tiểu Vĩ giúp lấy băng vải trong túi ra.
“…… Phỉ sẽ không có việc gì, đúng không?” Bạch Phong Dao nắm tay Dương Phỉ, mặt không chút thay đổi hỏi, ánh mắt lại thủy chung khoá trên gương mặt trắng bệch của cậu.
Lưu Triệu Duy cố gắng giả lả cười, “Đúng vậy, Sếp, anh không nghe thầy thuốc nói sao? Sếp nhỏ vận khí siêu tốt, chờ anh ta khoẻ lại, chúng ta sẽ nhờ anh ta đi mua vé số? Nhất định trúng giải thưởng lớn!”
“Ừ, cậu nói đúng…… Phỉ không có việc gì…… Phỉ không có việc gì.” Bạch Phong Dao không ngừng lặp lại những lời nói giống nhau, chăm chú nhìn Dương Phỉ bằng ánh mắt ấm áp, ôn nhu làm cho ngay cả Lưu Triệu Duy này đại nam nhân cũng muốn khóc.
Nhìn thấy Bạch Phong Dao nắm chặt bàn tay vô lực của Dương Phỉ, Trần Văn Úc lấy tay lau lung tung lệ trên khoé mắt, nghĩ rằng nếu Dương bại hoại thúc cứ tuỳ tiện chết như vậy, làm cho Bạch đại ca khổ sở, cho dù thúc chết tôi cũng không tha cho thúc!